Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 14




Thủy Trọng Sở dẫn theo hai cô nương và cưỡi ngựa điên cuồng, cẩn thận trên đường đi, nhưng không có gì xảy ra. Đêm đó, hắn nghỉ ngơi trong quán trọ ở thị trấn Tề An. hắn để Thủy Nhược Vân và Vương Sở Doanh ở trong phòng, một mình đi ra ngoài.

“Ca ca, gần đây thật kỳ quái, giống như bị ma đuổi, vội vàng như vậy.”

Thủy Nhược Vân tắm rửa xong nằm ở trên giường phàn nàn. Mấy ngày nay gần như toàn bộ ngồi trên xe ngựa, mỗi ngày nàng đều vội vã chạy đến quán trọ gần nhất để nghỉ ngơi, nàng thật sự rất mệt mỏi.

“Còn keo kiệt để chúng ta ở chung một phòng nữa, thật chật chội, tỷ còn phải chen chúc với ta nữa.”

Vương Sở Doanh ở nhà họ Thủy xem như nửa tiểu thư, có phòng riêng, có nha hoàn hầu hạ, lần này ra ngoài ngao du quyết định không mang theo nha hoàn, tỷ ấy là người chu toàn mọi chuyện trong cuộc sống của họ, nhưng thường vẫn ở phòng đơn.

Vương Sở Doanh mỉm cười: “Có thể là ở nhà có chuyện nên mới khiến hắn vội vã lên đường. Năm ngày nữa sẽ về đến nhà, muội chịu khó ở chung với ta đi. Chúng ta ở chung phòng cũng tốt, có thể nằm cùng nhau nói chuyện.”

Vừa nói, nàng vừa bỏ mấy bộ y phục bào túi hành lý, còn bỏ thêm mấy túi hương mới. Trải những cái cũ ra và đặt chúng trên bàn ở cuối giường.

Thủy Nhược Vân rên một tiếng, vùi đầu vào trong chăn: “Sao phải mua nhiều túi hương như vậy? Ta suýt chết ngạt rồi. Ca thật đáng ghét, người ta còn tưởng trên người ta rất thối, mà phải có nhiều túi hương như vậy.”

Vương Sở Doanh vui vẻ nói: “Muội nói càn gì vậy, sao mọi người có thể nghĩ muội thối chứ, không phải công tử nói đem mấy túi hương về cho phu nhân sao?”

“Dù ca ta nói cái gì thì tỷ cũng nghe theo hết thôi.”

Thủy Nhược Vân quay lại và nháy mắt với Vương Sở Doanh. ” Đừng sợ hắn, còn luôn gọi hắn là công tử nữa, gọi tên giống như ta cũng được mà.”

Vương Sở Doanh dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán nàng, nói: ” Muội còn cười ta. Tên tiểu tử thô lỗ kia thì sao, muội có lo lắng không?”

“Hừm, ta mặc kệ hắn.”

Vương Sở Doanh khẽ cười: “Ta vẫn luôn cho rằng đó là Trần công tử. Lão gia, phu nhân đều rất vui vẻ, quan hệ với công tử cũng tốt, gia thế cũng tốt. Lần này cùng ra ngoài ngao du, hẳn là đã được lão gia phu nhân đòng ý.”

Mặt Thủy Nhược Vân đỏ lên: ” Ta cùng Trần đại ca thế nào? Ta còn nhỏ, còn chưa muốn xuất giá.”

” Phu nhân đã nói, muội cũng đến tuổi xuất giá rồi, lần này để muội đi chơi chính là để muội thỏa mãn, về nhà nên làm thỏa mãn ý muốn của phu nhân. “

Thủy Nhược Vân chu miệng, không vui: ” Thật đáng ghét. Phải lo chuyện của ca ca ta trước, rồi mới đến ta chứ.”

Vương Sở Doanh im lặng, cười khổ: “Công tử có tính toán của bản thân.”

Người trong lòng nàng là Thủy Trọng Sở, sợ là cả nhà họ Thủy đều biết chuyện này, nhưng chính chủ lại vẫn luôn không mặn không nhạt, mặc dù hắn luôn là người lạnh nhạt, nhưng trong lòng nàng biết thực ra công tử là người có chủ kiến, nhưng nàng vẫn luôn không nhìn ra được suy nghĩ của hắn về chuyện này. Muốn nói hắn không quan tâm nàng cũng không hẳn, có lúc rất ôn nhu cẩn thận, có lẽ có ý nghĩa gì đó, tựa hồ có một tầng khoảng cách. Nàng là cô nương, sao có thể cái gì cũng nói thẳng ra được. Thôi thì tạm như vậy đi, chỉ là có đôi khi, nàng cảm thấy hơi chạnh lòng.

Đối với Thủy Trọng Sở, nàng vẫn luôn là người hiểu rõ nhất, lần chạy trồn này nhất định không tầm thường, không chỉ dốc hết sức lực mà suốt đường còn phải đề phòng, thậm chí còn tiếp xúc và bố trí rất nhiều ám vệ, hắn muốn giấu Thủy Nhược Vân, nàng đương nhiên toàn lực phối hợp. Chỉ là không biết có chuyện nghiêm trọng gì.

“Muội đi ngủ đi, nếu không sáng mai dậy sớm sẽ phải vất vả đấy.”

Vương Sở Doanh cắt bấc đèn sáp trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ nhỏ, đi lên giường, sau khi thỉnh thoảng phát hiện Thủy Nhược Vân thường gặp ác mộng, thức giấc vào ban đêm, vì vậy nàng sẽ thắp đèn mỗi đêm. Thủy Nhược Vân sẽ như đứa trẻ ngọ nguậy, ôm nàng vào lòng, nàng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu. Nàng nhìn ngọn đèn vàng to bằng hạt đậu, lại nghĩ đến ngọn lửa vàng dưới đáy vực, lúc ấy nàng thật sự cảm thấy rất an tâm, người bên cạnh nàng chính là hắn. “Không được, ngươi phải gọi ta là Việt Sơn ca ca.” Hai mắt hắn sáng ngời. Nàng nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ, cái người đó, thật đáng ghét.

Một bóng đen chập chờn xen vào ánh sáng, nàng giật mình mở mắt ra. Vương Sở Doanh đứng dậy, đi đuổi những con bướm đêm lớn đang lảng vảng quanh ngọn đèn, rồi thuận tiện đóng cửa sổ lại.

“Một con thiêu thân lớn quá, thật sự đáng sợ.”

Thủy Nhược Vân sợ nhất là thiêu thân và loài bò sát.

“Là con bướm, không sao.”

Vương Sở Doanh vỗ vỗ nàng, nói: “Ngủ đi.”

Thủy Nhược Vân nhắm mắt lại ậm ừ nói: “Bướm ở đây thật là xấu, buổi trưa ta nhìn thấy một con bướm đen có cái đầu đáng sợ bay bên cạnh ta, thật là ghê tởm.”

Vương Sở Doanh nằm một lúc rồi đột nhiên đứng dậy mặc quần áo.

“Làm sao vậy?”

Thủy Nhược Vân mơ mơ màng màng, đã muốn ngủ.

“Không có việc gì, ta có chút đói bụng, ta đi phòng bếp tìm cái gì đó ăn.”

“Ồ.”

Thật buồn ngủ, muốn ngủ.

Vương Sở Doanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, vội vàng đi tìm Thủy Trọng Sở, hai ngày trước khi nàng đang nghỉ ngơi trên đường, nàng cũng nhìn thấy con bướm xấu xí và đáng sợ như vậy, Nhược Vân đã nhìn thấy nó vào buổi trưa, bây giờ đã là nửa đêm. Điều này thật quá kỳ lạ. Nếu có chuyện gì xảy ra, tốt nhất nàng nên báo công tử trước.

“Bươm bướm?”

Ta chưa bao giờ thấy một con bướm xấu xí như vậy trên núi. Lúc đó, Lăng Việt Sơn đã nói như vậy. Thủy Trọng Sở lập tức hiểu ra.

“Đánh thức Nhược Vân dậy, chúng ta lên đường ngay.”

Sự nghiêm túc của hắn khiến Vương Sở Doanh ngạc nhiên, hắn quay người trở về phòng để gọi người.

Thủy Nhược Vân dù có mơ hồ đến đâu cũng biết có chuyện không ổn, đây không phải là gấp gáp, rõ ràng là chạy trối chết. Trước đây, chỉ mơ hồ cảm thấy ca ca có điều gì đó không ổn, nhưng hắn đã lộ ra mặt. Vội vàng lên xe ngựa, chưa kịp ngồi yên đã nghe thấy tiếng hét, mấy con ngựa phi nước đại như điên. Nàng bị lắc mạnh trong xe, nhưng may mắn thay, Vương Sở Doanh đã đỡ nàng khỏi bị va đập. Sau đó, nghe thấy âm thanh của một số lượng lớn móng ngựa bên ngoài, dường như đột nhiên có nhiều người đến. Vội vàng đi tới bên cửa sổ vén rèm lên nhìn, quả nhiên có rất nhiều người cao lớn cưỡi ngựa vây quanh xe. Thủy Trọng Sở ở phía trước đội quân, lưng ngựa lộ ra một số thứ sắc bén.

Một đoàn người ngựa chạy hết tốc lực, chỉ có thể nghe thấy tiếng móng ngựa giẫm. Ánh trăng lờ mờ và những vì sao mờ nhạt, họ đang vội vã băng qua khu rừng đi đường tắt để đến trấn tiếp theo. Trong xe ngựa, Thủy Nhược Vân cảm thấy tim dâng lên tận cổ họng, hỏi Vương Sở Doanh cũng không ra lời, nàng thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng Thủy Nhược Vân bị bầu không khí này kích thích cảm thấy rất lạnh, giống như cảm giác mà nàng cảm thấy khi nghe tin Lý Hiểu Tình bị Đại Đạo Dạ Hương giết chết và bỏ lại trước cửa nhà.

“Sở tỷ tỷ, tỷ nói có phải là Đại Đạo Dạ Hương không?”

Vương Sở Doanh nắm chặt tay nàng, nhưng không biết làm thế nào để an ủi nàng. Nàng cũng có dự cảm rất xấu, thậm chí đột nhiên cảm thấy Thủy Trọng Sở chạy thục mạng như vậy, để hai nàng rơi vào tình huống khó hiểu và hoảng loạn như vậy thật là ngu ngốc. Nam nhân luôn cảm thấy nữ nhân không cần biết nhiều chuyện, chỉ cần đứng sau lưng họ là tốt rồi.

Một tiếng cười lạnh thấu xương lướt qua, người canh giữ xe ngựa chạy về phía trước cảm thấy ánh mắt thoáng qua, nhìn không rõ bóng dáng, lồng ngực truyền đến một cơn đau, theo bản năng hắn cúi đầu xuống, còn chưa nhìn được thứ gì đã đâm vào mình, hắn đã ngã ra khỏi ngựa. Móng ngựa phía sau giẫm lên hắn, hắn vấp ngã. Nam tử trên ngựa ngá xuống đất, lăn lộn và nhanh chóng rút kiếm. Đội đi trước đã hỗn loạn, thân ảnh mặc áo đen đã trà trộn vào đoàn người, Thủy Trọng Sở cũng không dây dưa, phi nhanh lên ngựa hướng xe ngựa của Thủy Nhược Vân.

Quả nhiên, một bóng đen khác đang lao về phía xe ngựa, Thủy Trọng Sở đột nhiên xoay cổ tay, vung kiếm đâm vào ngực bóng đen. Bóng đen nhẹ nhàng xoay người ở trước lưỡi kiếm, sau đó, thanh kiếm theo vòng cung bay đi. Thân hình này thật kỳ diệu, nếu là bình thường, Thủy Trọng Sở nhất định hét to một tiếng, nhưng hiện tại chỉ khiến hắn cảm thấy càng khẩn trương. Lúc này hắn chỉ biết nghiến răng, vung kiếm ba nhát liên tiếp, mặc dù trượt nhưng cũng khiến bóng đen từ trong xe ngựa rút lui. Đã có ba nam nhân tấn công ở đó, bao vây bóng đen ở giữa. Hai bóng đen đang chiến đấu trong thế gọng kìm, họ là Đại Đạo Dạ Hương.

Vương Sở Doanh mở rèm xe để kiểm tra tình hình, trên tay nàng đã cầm sẵn một thanh kiếm ngắn. Bóng cây quay cuồng, mùi máu tanh tràn ngập trong rừng, tình thế hỗn chiến giữa hai bên đã rõ ràng, Thủy Trọng Sở đã bị thương, với sự góp sức của mọi người, Đại Đạo Dạ Hương đã miễn cưỡng bị khống chế. Với sự trỗi dậy của Đại Đạo Dạ Hương, những người kia không còn lao vào cướp xe và người nữa mà có xu hướng tàn sát tất cả.

Vương Sở Doanh nghiến răng, quay người lao đến trước xe, cầm dây cương cưỡi ngựa, quất roi mấy cái, ba con ngựa rít lên, vó ngựa lao ra ngoài. Hành động này tựa như nằm ngoài dự đoán của Đại Đạo Dạ Hương, hai người đều sửng sốt, một tên lật người, đá ngã hai người, tiến lên đuổi theo. Nhưng hai thanh kiếm dài quét qua, một kiếm trúng mặt, một kiếm trúng vào bụng dưới, Đại Đạo Dạ Hương vặn eo xoay người, lui về phía sau.

Xe ngựa vừa lao tới, Thủy Nhược Vân đã bị choáng ngợp bên trong xe, nàng cắn môi run rẩy đứng dậy, nắm chặt thanh kiếm trong đôi tay đẫm mồ hôi, dựa lưng vào thành xe. Vương Sở Doanh vung tay thật mạnh quất ngựa phi nhanh, gió mạnh thổi vào người, khiến nàng cảm thấy lạnh. Đột nhiên, Thủy Nhược Vân từ phía sau hét lên: “Sở tỷ tỷ, nhanh lên, ta ngăn bọn hắn lại, bọn hắn bắt một người, có lẽ đủ rồi. Tỷ phải nói cho cha ta báo thù cho ta.”

“Không!”

Nàng quay đầu lại, thấy Thủy Nhược Vân nhảy xuống xe, lăn lộn trên mặt đất. Không quan tâm đến những thứ khác, nàng cũng lăn qua một bên, lảo đảo đi về phía Thủy Nhược Vân. Vừa mới đi tới bên cạnh nàng, vừa định đỡ nàng dậy, lại bị kéo ống tay áo, ánh mắt Thủy Nhược Vân nhìn thấy một con bướm đen thật lớn đang tung cánh đáp xuống đống đá thô trước mặt.