Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 122




Lăng Nặc mặc một áo bông màu hồng, chải tóc cho búp bê, ôm con búp bê cà rốt nhỏ do Đao Sở Lạc tặng, và mang theo bao kiếm của Đao Doanh Phiêu tặng, bên trong không có kiếm thật, chỉ để trang trí thôi nhưng vẫn khiến Lăng Nặc thấy oai phong, bé cảm thấy mình như một tiểu nữ hiệp. Mặc dù bé cảm thấy cả đời này mình cũng không thể làm nữ hiệp được.

Lúc này, Lăng Nặc đang tức giận đi trên đường với nước mắt giàn giụa. bé chỉ mới bốn tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt to và khuôn mặt tròn phúng phính hồng hào khiến người ta thực sự muốn nựng bé. Bé đáng yêu như một con búp bê sứ đi trên đường, đương nhiên đã thu hút không ít sự chú ý.

Nhưng Lăng Nặc hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người, bé vẫn đắm chìm trong nỗi buồn của mình, bé ghét cha, cha thật xấu xa, cha bất công, thương mẹ không thương bé, bé phải bỏ nhà đi, bé muốn đi tìm ca ca, không cần cha nữa. Chờ bé lớn lên, bé sẽ đoạt lại mẹ, không cho cha giữ nữa.

Bé ôm con búp bê yêu quý của mình, ủ rũ đi về phía trước.

“Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt, ngon đến mức chảy nước miếng đây.”

Người bán hàng rong lớn tiếng rao hàng, ba chữ “kẹo hồ lô” nhanh chóng thu hút sự chú ý của bé Lăng Nặc. Khi nhìn lên, bé nhìn thấy giá kẹo làm bằng rơm, cắm đầy những cây kẹo hồ lô đỏ. Lăng Nặc thực sự không thể không chảy nước miếng, bé chạy đến bên giá kẹo với đôi chân ngắn cũn cỡn, ngẩng đầu lên và háo hức nhìn, như thể chỉ cần nhìn thì sẽ có một cây kẹo rơi xuống, đúng lúc rơi vào miệng bé. Tiếc là từng sợi dây buộc cây kẹo rất chặt, không thể rơi xuống.

Lăng Nặc không ngừng nhìn chằm chằm, ngấy nghiến mút ngón tay, lúc này bé rất nhớ cha, cha có tiền sẽ mua kẹo cho bé, mặc dù chỉ cho bé ba viên, còn lại đều đưa cho mẹ nhưng ít nhất còn có ba viên, tốt hơn so với bây giờ không được ăn.

Lăng Nặc nhỏ nhắn, đứng dưới giá kẹo, người bán rong cố hết sức bán cho người qua đường, nhất thời hắn không để ý đến cô bé đang đứng dưới chân mình. Vài người cưỡi ngựa về phía này, dừng lại trước người bán hàng rong, người cầm đầu cưỡi một con ngựa đen tuyền, ngồi trên người hắn là một tiểu công tử mặc đồ trắng, tuổi chừng mười bốn, mười lăm, bạch ngọc quan chỉnh tề, cột tóc phía sau đầu, mặc áo khoác dài màu trắng, cổ áo và viền tay áo được thêu những họa tiết như hoa hoặc rễ cây màu xanh lam từ sợi tơ. Gương mặt hắn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, toàn bộ vẻ ngoài toát ra vẻ nho nhã, trầm tĩnh, khi chất lỗi lạc.

Người bán hàng rong nhìn thấy, ngẩn người nhìn, giống như nhìn thấy thần tiên, người như vậy mà muốn mua kẹo hồ lô sao.

Tiểu công tử nhảy xuống ngựa, đến gần Lăng Nặc, nhìn bé. Cuối cùng, Lăng Nặc đã phạt hiện có một bóng người đang chặn đường kẹo của bé, nên miễn cường quay đầu lại nhìn. Thấy ca ca này dịu dàng cười với nàng, Lăng Nặc nhìn kẹo hồ lô, lại nhìn hắn, bất giác hiện lên sự mong đợi.

Tông Ngự Nhật bị dáng vẻ của nàng chọc cười, hắn ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ bé ra khỏi miệng, lấy khăn lau tay và miệng cho bé, vươn tay ôm lấy bé. Lăng Nặc không sợ chút nào, còn nhỏ mà bé đã biết phân biệt đẹp xấu, ca ca này thật đẹp, còn cười dịu dàng nữa, trên người còn có hương hoa thoang thoảng, hơn nữa quan trọng nhất là hắn ôm bé rồi trả tiền mua kẹo hồ lô, đưa cây kẹo hồ lô vào tay bé, hỏi: “Muội muốn ăn cây này đúng không?”

Lăng Nặc cười híp mắt, lộ ra chiếc răng nhỏ xinh xắn, dùng sức gật đầu, đây là cây lớn nhất, bé nhìn chằm chằm đã lâu.

Một tay Lăng Nặc cầm búp bê, tay kia cầm kẹo hồ lô, có chút không chắc nhưng vẫn không đợi được cho vào miệng bé, tay ngắn nên bé không thể ăn được viên đầu tiên, vì vậy bé bắt đầu từ viên giữa, mèo con dính đường đầy miệng. Tông Ngự Nhật không nhịn được cười, thay bé cầm cây kẹo, bế bé đến tửu lâu bên cạnh. Hộ vệ không cần hắn nói, thanh toán tiền kẹo hồ lô, lại dặt ngựa đi, ở trước tửu âu chờ đợi.

Tiểu nhị trong tửu lâu nhìn thấy dáng vẻ của Tông Ngự Nhật, cũng không thắc mắc vì sao hắn lại bế một đứa bé háu ăn, vội vã dẫn hắn đến một chỗ ngồi riêng, ân cần tiếp đón. Tông Ngự Nhật gọi một ít điểm tâm, đò ăn sáng và một ít mì, thấy Lăng Nặc đang cố gắng ăn, hắn gọi một bát nhỏ khác, lấy từng viên kẹo ra cho bé và để bé dùng thìa ăn.

Trước những món ăn ngon, Lăng Nặc rất ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế cao mà tiểu nhị đã chuẩn bị, khi hắn làm xong đồ ăn cho bé, thì bé nhanh chóng múc một miếng lớn nhét vào miệng.

“Từ từ ăn đi, đều là của muội không ai cướp đi đâu.”

Lời nói của Tông Ngự Nhật làm cho Lăng Nặc cảm thấy phấn chấn, đại ca này đúng là người tốt, bao nhiêu kẹo đều là của bé ha ha, người cha keo kiệt cũng chưa từng hào phóng như vậy. Đôi mắt hạnh phúc của Lăng Nặc đậm ý cười, bé phấn khích đến mức lắc đầu không yên, cũng không ngồi yên, hai chân lắc lư.

Vừa nhìn bé ăn, Tông Ngự Nhật vừa cẩn thận không để váng đường dính vào quần áo của bé, thuận miệng hỏi: “Tiểu Nặc Nhi, sao muội lại ở đây một mình? Cha muội đâu?”

“Nặc Nặc không cần cha nữa, cha có thương Nặc Nặc đâu.”

Bé nghiêm túc nhai quả sơn tra, không để ý thấy Tông Ngự Nhật đang ra hiệu cho hộ vệ ở cửa.

Tiểu nhị nhanh chóng đặt món ăn lên bàn, Tông Ngự Nhật đặt bát kẹo sang một bên, Lăng Nặc lập tức đưa tay ra để bảo vệ bát, nhưng tiếc là động tác không đủ nhanh, cánh tay của bé không đủ dài. Dường như Tông Ngự Nhật không nhìn thấy động tác của bé, chỉ đặt đĩa điểm tâm đến trước mặt bé: “Nặc Nhi, giúp ta một việc, ăn thử mấy món này được không?”

“Còn kẹo hồ lô của ta thì sao?”

Đôi mắt của bé thể hiện sự mong chờ, trông rất đáng thương.

“Từ từ ăn, muội có thể ăn rất nhiều. Nặc Nhi muốn ăn kẹo hồ lô trong một khắc hay muốn được ăn kẹo hồ lô trong một giờ?”

Tất nhiên, một giờ nghe có vẻ nhiều, Lăng Nặc thông minh nên chọn một giờ. Tông Ngự Nhật mỉm cười: “Vậy muội phải để nó sang một bên trước, như vậy muội mới có thể ăn kẹo hồ lô trong một giờ, đúng không?”

Chuyện này nghe có vẻ đúng, Lăng Nặc gật đầu, Tông Ngự Nhật lại nói: “Cho nên Nặc Nhi hiện đang rảnh rỗi, trước tiên hãy giúp ca ca ta thử mấy món điểm tâm này đi.”

Món điểm tâm là những viên gạo nếp đầy hạt vừng, ngọt thơm, Lăng Nặc cẩn thận giúp hắn nếm thử, thấy ngon thì hơi nheo mắt lại: “Ngon quá.”

Bé tự giác nếm thử hai viên còn lại trong đĩa.

Tông Ngự Nhật mỉm cười, lau miệng cho bé, khen ngợi: “Nặc Nhi thật giỏi.”

Hóa ra ăn đồ ăn ngon có thể được khen ngợi, Lăng Nặc cũng rất hài lòng với biểu hiện của mình.

Tông Ngự Nhật chia mì thành từng bát nhỏ, đặt bát nhỏ trước mặt Lăng Nặc, hắn ăn trước, nói: “Thật sự rất ngon.”

Cô bé nhìn vậy, đương nhiên cũng cầm đũa. còn cố gắng đuổi kịp, đang ăn thì thấy ca ca đã buông đũa, cầm khăn tay lau cho bé, nếu không sẽ dính hết đồ ăn vào quần áo.

Lần này Lăng Nặc bỏ nhà đi là vì bà vú và nha hoàn bận mua đồ, thừa dịp họ không chú ý, bé đã lẻn đi một mình. Gần đến giờ ăn trưa, bé vẫn chưa thấy đói, đến khi nhìn theo kẹo hồ lô thì lại có thêm một bữa ăn no nê.

Tông Ngự Nhật gọi một ấm trà, trong khi ngồi ăn cùng bé, hắn nghe bé tố cáo những hành động xấu xa của cha mình: “Ta không bao giờ nói chuyện với cha ta nữa, ông ấy lừa ta, rõ ràng tối qua đã nói sẽ để người ta ngủ với mẹ, nhưng khi ta tỉnh dậy lại thấy mình đang ở trong phòng mình, lần nào cũng vậy, cha lừa gạt ta.”

Bé đếm ngón tay: “Cha ôm mẹ nhiều hơn ôm ta, tắm cho mẹ mà không tắm cho ta, bát cháo của mẹ còn lớn hơn của ta. Khi mẹ hôn ta, cha còn bày ra bản mặt khó coi.”

Lăng Nặc càng nói càng tức giận: “Rõ ràng là ta cũng có phần với mẹ nhưng cha luôn cướp mẹ đi.”

Bé nói một lúc lâu cũng không biết là bé đang giận vì cha yêu mẹ hơn hay vì cha cứ chiếm lấy mẹ.

“Vậy chúng ta về nhà trước đi, nhưng đừng nói chuyện với cha, được không? Để cha muội tức giận.”

Tông Ngự Nhật làm theo ý bé.

Ai ngờ Lăng Nặc không chịu: “Không muốn, ta không muốn về nhà. Cha không giận đâu, cha không thích Nặc Nặc.”

Bé cảnh giác, đề phòng nhìn hắn, dường như sợ hắn đưa bé về nhà.

Tông Ngự Nhật khẽ mỉm cười: “Được, chúng ta không về nhà.”

Hắn đột nhiên chỉ vào con ngựa đen sẫm trước tửu lâu, nói với Lăng Nặc: “Muội thấy con ngựa kia đẹp không?”

“Đẹp.”

“Vậy muội muốn cưỡi ngựa không?”

“Được không?”

Bé hưng phấn mở to hai mắt, mỗi lần cả nhà ra ngoài, đều phải ngồi xe cùng với mẹ, bé chưa từng được cưỡi ngựa, bé rất muốn cưỡi ngựa.

“Đương nhiên, ta nói là có thể. Đến đây.”

Hắn bế bé ra khỏi tửu lâu, nhẹ nhàng đặt bé lên ngựa. Con ngựa rất ngoan ngoãn, không nhúc nhích để bé cưỡi, Lăng Nặc vừa phấn khích vừa lo lắng, không giấu được nụ cười vui vẻ.

Tông Ngự Nhật đứng dưới ngựa, nhìn bé rồi khen: “Oa, Nặc Nhi cao ghê, thật oai phong.”

Bé cười khúc khích, đắc ý ngẩng đầu.

“Nếu mẹ muội thấy nhất định rất hâm mộ muội.”

Khi Lăng Nặc nghe vậy, bé rất phấn khích, nói lớn: “Ta muốn cưỡi ngựa cho mẹ xem, ta muốn mẹ ta thấy.”

Tông Ngự Nhật nhảy lên ngựa: “Được, vậy muội chuẩn bị nhé, chúng ta đến đó cho mẹ muội xem, được không?”

“Được, nhanh lên.”

Con ngựa đã bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, lắc lư làm cho bé hơi căng thẳng và hưng phấn.

Hắn vươn tay ôm bé vào lòng, đá nhẹ vào bụng ngựa, ngựa bắt đầu chạy chậm. Lăng Nặc kích động hét lên, nhìn cảnh tượng trên đường phố rồi nhanh chóng co người lại, không nghĩ ra tại sao ca ca này lại biết tên mình, có thể dẫn bé đi tìm mẹ mà không cần hỏi chỗ. Vó ngựa vù vù, Lăng Nặc ngồi trên ngựa cười lớn, nhìn thấy cửa nhà mình, trong lòng còn hưng phấn không thôi.

Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân nhận được báo cáo từ hộ vệ của Tông Ngự Nhật, biết rằng con gái của họ đã được tiểu tử Tông thị nhặt được, đã bình an vô sự, trong lòng cũng yên tâm hơn phân nửa, nhưng lại sợ đứa con này bướng bỉnh, không chịu về nhà, trên đường sẽ quấy rồi làm phiền Tông Ngự Nhật, đang muốn đích thân đến đón bé về, nhưng chờ họ ra khỏi cửa thì đã nhận được tin báo họ đang trên đường về nên phu thê họ đứng chờ ở cửa.

Lăng Nặc tung tăng trên ngựa, dùng sức vẫy đôi tay nhỏ bé với cha mẹ: “Mẹ, cha, con oai phong giống nữ hiệp không?”

Lăng Việt Sơn khoanh tay, bày ra vẻ mặt có thể hù dọa rất nhiều người, nha đầu này mới mấy tiểu đã dám bỏ nhà trốn đi, đúng là ngày thường hắn quá chiều bé rồi, nếu hắn không dạy được bé thì không có cách nào làm cha nữa rồi. Hắ và Nhược Nhược không ngờ có thể sinh được đứa con gái này, cái thai ngoài ý muốn này cũng khiến họ vừa mừng vừa lo, may mà cuối cùng mẹ con đều bình an, nhưng không ngờ lại sinh ra một con bé nghịch ngợm. Thủy Trọng Sở giải thiach là ngày trước tính tình của Thủy Nhược Vân cũng như vậy, không thể trách Nặc Nhi, đây là mẹ sao con vậy thôi.

Tông Ngự Nhật gật đầu với Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân: “Lăng thúc, Vân di.”

Lúc này Lăng Nặc mới cảnh giác: “Ca biết cha ta à?”

Bé thầm nghĩ trong đầu, ca ca đẹp trai này sẽ không cùng phe với cha mình chứ.

Tông Ngự Nhật cúi đầu, mỉm cười với bé, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nặc Nhi, chuyện hôm nay đi với ta phải giữ bí mật nhé, như vậy ta mới có thể cùng muội cưỡi ngựa và ăn kẹo hồ lô.”

Khi hắn nói những lời này, giống như có nhược điểm trong tay Lăng Nặc, nên làm cho bé rất vui vẻ, bé gật đầu, thì thầm vào tai hắn: “Được rồi, ta sẽ không nói với cha. Nhưng ca ca phải giúp Nặc Nhi cướp lại mẹ, không cho cha.”

Lăng Việt Sơn đứng bên cạnh nghe rất rõ, nhướng mày, nha đầu này đúng là gan to bằng trời. Hắn vươn tay, ôm Thủy Nhược Vân vào lòng, lớn tiếng hôn lên mặt nàng, Lăng Nặc thấy vậy thì nóng nảy, duỗi cánh tay về phía Thủy Nhược Vân: “Mẹ, ôm con đi, con cũng muốn hôn.”

Lăng Việt Sơn đắc ý, ôm Thủy Nhược Vân, nói: “Nhược Nhược, trời lạnh, chúng ta trở về phòng đi, đừng để bị lạnh.”

Sau đó, hắn thực sự ôm vợ, quay vào nhà, Lăng Nặc vươn tay mà không ai để ý, tủi thân ngồi trên ngựa khóc.

Thủy Nhược Vân từ vai Lăng Việt Sơn nhìn lại, mỉm cười, đẩy hắn rồi nói: “Nặc Nhi đang khóc, đừng làm quậy nữa. Sao chàng lại gây rối với con gái mình như vậy chứ.”

“Hừm, nó muốn cướp thê tử của ta, nàng thấy được không? Không được, ta muốn dạy dỗ nó.”

Lăng Việt Sơn không quan tâm bé là ai, ai muốn cướp bảo bối Nhược Nhược thì đều là kẻ thù. Con trai lớn Lăng Duệ của họ cũng là vì từ nhỏ quá bám mẹ, Lăng Việt Sơn suy nghĩ, nói nam nhi phải có ý tứ phương, ngoại trừ có võ công thì phải có thêm sở trường khác nữa, hơn nữa cha ruột của cậu là danh y, nên khi cậu còn nhỏ, một năm thì có nửa năm, cậu phải đến thành Bách Kiều để học y thuật. Cách huấn luyện này rất tốt, mỗi lần trở về đều có tiến bộ, người cũng trầm tĩnh hơn, cũng không bám mẹ nữa. Lăng Việt Sơn rất hài lòng.

Trước cửa nhà, Lăng Nặc vừa lau nước mắt vừa tránh tay bà vú, không để bà ấy ôm mình mà quay người đưa tay về phía Tông Ngự Nhật. Tông Ngự Nhật ôm bé vào lòng, bước vào nhà. Lăng Nặc ôm cổ hắn, nước mắt giàn giụa, cảm thấy vô cùng tủi thân: “Cha là người xấu.”

Tông Ngự Nhật lấy ngón tay lau nước mắt cho bé, nhìn thấy đôi mắt ướt át của bé, ý lại nhìn hắn, trong lòng hắn thấy mềm mại, dỗ dành: “Không sao đâu, ta sẽ thương muội.”

“Phải thương thật nhiều, phải nhiều hơn cha đối với mẹ, ta phải so đủ với cha.”

Dù sao nàng cũng rất ghét người cha vô tâm của mình.

Tông Ngự Nhật bị nàng chọc cười: “Được rồi, thương nhiều, thương nhiều.”

“Ca ca tên gì?”

“Tông Ngự Nhật.”

Lăng Nặc rất vất vả mới đọc được ba từ này, bé còn quá nhỏ nên có một số từ bé không thể phát âm tốt. Tông Ngự Nhật nói một lần nữa: “Nghĩa là thái dương đó.”

Lăng Nặc lập tức nắm bắt được, thuộc lòng nói: “Thì ra là Thái Dương ca ca.”

“Được, muội thích gọi thế nào cũng được.”

Tông Ngự Nhật không quan tâm đến cách gọi, dù sao bé cũng còn nhỏ, muốn gọi thế nào cũng được.

Lăng Nặc lại nói: “Ta có rất nhiều ca ca tỷ tỷ, nhưng thân nhất là Duệ ca ca, là ca ca thật của ta đó.”

Tông Ngự Nhật lại không thể nhịn cười, còn phân ra thật giả nữa, cho nên coi hắn là một trong các ca ca giả sao? Lăng Nặc đếm ngón tay: “Có Thành ca ca, Hinh tỷ tỷ, còn có Củ Cải ca ca, Phiêu Phiêu tỷ tỷ.”

“Nhưng mà, bây giờ ta thích Thái Dương ca ca nhất.”

Lăng Nặc tuyên bố. Thái Dương ca ca đẹp nhất, còn cao gần bằng cha, có thể bế bé cao như vậy, có thể mua kẹo hồ lô, mua điểm tâm ngon, còn có ngựa đẹp để cưỡi nữa. Thái Dương ca ca này nhất định lợi hại hơn cha.

Lăng Nặc duỗi những ngón tay mũm mĩm ra, nói: “Thái Dương ca ca, chúng ta ngoéo tay đi, ca phải rất thương ta, phải nhiều hơn cha nha.”

Hai ngón tay một lớn một nhỏ đan vào nhau, Lăng Nặc nở nụ cười ngọt ngào.