Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 120




Lăng Việt nói hắn muốn ôm con trai ngủ nhưng thật ra hắn đâu ngủ được, hắn cứ nằm trên suy nghĩ, nghĩ xem không biết thê tử xinh đẹp dịu dàng của hắn bây giờ sao rồi, nàng đã tỉnh chưa, có thấy đau không, Vân Vụ lão nhân kia có chăm sóc nàng thế nào, uống thuốc có bị đắng không, giường nàng nằm có cứng không, căn có đủ dày không, có lạh hay không?

Hắn nghĩ mãi không ngủ được nên rời khỏi giường, đến bên cạnh nôi nhìn con. Nếu con trai thức dậy và khóc, hắn sẽ rất vui vẻ, bởi vì hắn có việc để làm, khi hắn có việc phải làm, hắn không còn tâm trí nghĩ lung tung nữa

Dày vò đau khổ thế nào, Lăng Việt Sơn đã trải qua hết thảy. Mỗi ngày hắn đều hết chờ rồi đợi, hơn mười ngày vẫn không có tin tức gì từ trên núi, Lăng Việt Sơn cảm thấy mình không thể cầm cự được nữa, hắn càng ngày càng cái kỉnh, cả ngày đợi dưới chân núi không về, Mai Mãn và Thủy Trọng Sở đã về Tô Châu, những thuộc hạ đi theo hắn mấy năm cũng biết tính tình của hắn, cũng không dám khuyên can, chỉ có thể cẩn thận chờ đợi hắn.

Quản gia Trần nhìn sắc mặt u ám của hắn, trong lòng rất lo lắng, nhưng cho dù phái người lên núi hỏi thăm cũng không nhận được tin tức gì. Chẳng biết sống chết thế nào, cứ trì hoãn như vậy, nhưng không hề có tin tức nào được đưa xuống núi, quản gia Trần cũng biết được e là vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng.

Mỗi ngày, Lăng Việt Sơn đều ngồi dưới chân núi Vân Vụ, ngồi trong đình Biệt Ly nhìn ngọn núi lớn, hoặc chỉ loanh hoanh ở tấm bia, luôn mong có người xuống núi đưa tin tức gì đó, nhưng mấy ngày nay, đến bóng dáng của con chim cũng không thấy

Vì vậy, Lăng Việt Sơn đã dựa vào ký ức để cầm cự qua mấy ngày mệt mỏi này. Trong lòng hắn luôn có suy nghĩ, tin tưởng nhất định mình sẽ vượt qua được kiếp nạn này, nên cứ ở lại đây, canh giữ Nhược Nhược, nhất định sẽ có ngày đoàn tụ. Vì vậy, khi Mai Mãn rời đi, hắn cũng ra lệnh mang thêm một số nhân lực và tiền bạc, hắn muốn xây dựng một ngôi nhà ở đây.

Có thể là do lời cầu xin chân thành của Lăng Việt Sơn cuối cùng đã khiến ông trời động lòng, có thể là do sự kiên cường của Thủy Nhược Vân khiến Diêm Vương cũng không biết phải làm sao, năm mươi bảy ngày sau khi Thủy Nhược Vân lên núi, núi Vân Vụ gửi một phong thử đến Nhiếp phủ. Chỉ có hai từ: chưa chết.

Hai chữ đơn giản này lại khiến trong mắt Lăng Việt  Sơn tràn đầy hưng phấn, nhịn không được liền cưỡi ngựa đến chân núi Vân Vụ, hô tên Thủy Nhược Vân. Đêm đó, cả đêm hắn không ngủ, không ngừng nói chuyện với Tiểu Lăng Duệ, đáng tiếc bé con nghe không hiểu, buồn ngủ liền trực tiếp nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Lăng Việt Sơn mài mực viết một bức thư cho Thủy Nhược Vân, viết về nỗi nhớ của hắn, khát khao của hắn, còn cả lời động viên và an ủi nữa.

Viết xong thư, trời đã rạng sáng, Lăng Việt Sơn lại cưỡi ngựa đến Vân Vụ  sơn, hắn vốn không có ý định đưa thư này lên núi, dù sao Nhược Nhược cũng không đọc được, hắn chỉ là muốn trút bầu tâm sự nên đã viết nó. Một lần nữa, hắn nhớ lại tất cả mọi thứ trong đầu. Hắn ngồi đối mặt với ngọn núi, nói những cảm xúc đó với ngọn núi, Nhược Nhược ở trên núi, nhất định sẽ nghe thấy.

Có bức thư đầu tiên này, cuộc sống của Lăng Việt Sơn dễ dàng hơn nhiều, hắn bắt đầu tìm một ngôi nhà ở thành Bách Kiều, dự định đợi Nhược Nhược xuống núi, sẽ có một ngôi nhà để nàng sống yên ổn. Quả nhiên, Mai Mãn phụ lòng tin tưởng của hắn, phái đến cho hắn mấy người, còn có rất nhiều ngân lượng, với số lượng này mua mười ngôi nhà ở thành Bách Kiều cũng đủ, Quản gia Trần cũng đến giúp hắn, ông thấy rất có lỗi khi Lăng phu nhân bị tấn công ở Nhiếp phủ.

Mai Mãn cũng gửi một bức thư, nói rằng lần này hắn đã thắng trước rồi, có thể khiến Niên Tâm Phù đồng ú thành thân, nhà họ Thủy đang giúp đỡ họ, họ đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của mình. Mai Mãn đã có người thân của mình, chỉ còn lão quản gia ở quê nhà thay hắn trông coi nhà tổ, hắn đã phái người mời lão quản gia đến tham gia hôn lễ, hắn cũng rất mong sư phụ và sư nương có thể đến.

Lăng Việt Sơn hiểu rằng đương nhiên Mai Mãn sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Thủy Nhược Vân sẽ còn sống và hồi phục sướm như vậy, hắn nói vậy chính là muốn đem giả thiết Thủy Nhược Vân khỏi bệnh xuống núi xem như sự thật, đang an ủi bản thân. Sau đó, Lăng Việt Sơn nói về bức thư hắn nhận được từ núi Vân Vụ, để mọi người ở Tô Châu không phải lo lắng, rồi chúc Mai Mãn và Niên Tâm Phù được hạnh phúc mĩ mãn, cửa hàng đó coi như quà cưới sư phụ tặng họ. Có thể năm sau, hắn và Nhược Nhược cũng chưa thể quay lại, nhưng Mai Mãn cứ yên tâm thành thân, đừng kiêng kỵ gì cả. Đến lúc đó, nếu như mọi việc đều ổn, mọi người gặp lại, sẽ uống bù rượu mừng với hắn.

Nhưng Mai Mãn cũng nói trong thư rằng Thủy Trọng Sở và Lương Huyền Ca không thuận lợi, hắn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lương Huyền Ca phải rời Tô Châu, Niên Tâm Phù khuyên mấy lần cũng không thuyết phục được nàng, đành phải giúp nàng sắp xếp mọi chuyện. Mai Mãn nói không biết Thủy Trọng Sở tính toán thế nào, hỏi hắn, hắn cũng không nói. Bên cạnh sự nuối tiếc, Mai Mãn cũng không quên khoe khoang về bản thân, quả thực hắn là người đã thắng được Sở ca rồi.

Lăng Việt  Sơn không thể không cười khi nhìn thấy đoạn này, Mai Mãn này có thể khiến mọi người vui vẻ bất cứ lúc nào. Hắn không biết phải nói gì với Thủy Trọng Sở, vì vậy hắn không viết gì cho hắn. Nhưng hắn luôn cảm thấy một người thông minh như Thủy Trọng Sở, nhất định không cần lo cho hắn, nếu như trong lòng hắn có Lương Huyền Ca, nhất định hắn sẽ có cách, nếu hai người họ không có duyên, vậy người ngoài cuộc như họ cũng không giúp được gì.

Ngày 103 sau khi Thủy Nhược Vân lên núi, cuối cùng Lăng Việt Sơn cũng xây xong một căn nhà lớn, trong nhà có 3 viện, 16 gian phòng, còn có một cái sân lớn, phía sau có một khu vườn trống. Ngôi nhà này khiến Lăng Việt Sơn khá hài lòng, tuy không so được với Vân Sơn cư ở Tô Châu, hắn vẫn tuyển vài người hầu mới, huấn luyện họ để sau này chăm sóc thật tốt cho Nhược Nhược

Sau khi cùng quản gia Trần xem xét kỹ căn nhà, trở lại Nhiếp phủ, lại nhận được bức thư thứ hai từ trên núi, cũng chỉ có hai chữ: còn sống.

Lăng Việt Sơn ngây ngẩn cả người, có trời mới biết làm thế nào hắn có thể sống sót qua hơn một trăm ngày này. Lần này hắn không đến núi Vân Vụ kêu gào nữa, sau hơn trăm ngày, Lăng Việt Sơn đã trầm tĩnh hơn nhiều, hắn mới ẵm con đến nhà mới, đi tới đi lui, nói cho bé biết, phòng này là của cha với mẹ bé ở, bé sẽ ở phòng bên cạnh. Đây là phòng chuẩn bị để cất giữ thuốc, sức khỏe của mẹ không tốt, nhất định phải uống nhiều thuốc, con phải nghe lời, làm mẹ vui vẻ, như vậy mẹ mới mau chóng khỏe lại. Còn nói chỗ trống này có một cái xích đu lớn, con có thể chơi với mẹ, nhưng con không được tranh với mẹ, biết không?

Lăng Duệ chưa đến một tuổi nên nghe không hiểu, nhưng bé vẫn ngoan ngoãn đáp lại cha mình, ê ê a a, bé con khoa tay múa chân như để thể hiện sự đồng ý với kế hoach này. Bé lại áp vào má của Lăng Việt Sơn, chảy nước miếng và dụi vào. Lăng Việt Sơn vỗ đầu của bé: “Con ngoan, cha sẽ hôn con, nhưng chờ mẹ con về, con không thể hôn mẹ, mẹ là của cha, biết không?”

Mỗi ngày, Lăng Việt Sơn vẫn lang thang dưới chân núi Vân Vụ, bây giờ hắn khá bận rộn, ngôi nhà mới cần được sửa chữa, cần phải huấn luyện người mới, các loại thuốc hắn mua cũng cần sắp xếp lại, hắn còn phải học chút y thuật, trong thành có nhiều đại phu cũng tiện hỏi về y thuật và các loại thuốc. Ngoài ra, Nguyệt Ảnh không ngừng điều tra Đồng Thiên  Sách và các diễn biến liên quan, tình hình liên tục được báo cáo. Những chuyện quan trọng của phân đường, nếu Chung Khải Ba và Mai Mãn không giải quyết được, vẫn sẽ được giao đến thành Bách Kiều.

Bây giờ, Lăng Việt  Sơn hiếm khi tươi cười, hắn rất gầy, da ngăm đen và nghiêm túc hơn nhiều, trước đây hắn thường đùa giỡn vô lại với Nhược Nhược, bây giờ giai nhân không có ở đây, hắn không có tâm trạng nào, người mới trở nên như vậy.

Nhưng dù bận rộn hay mệt mỏi đến đâu, cũng không thể thiếu các chuyến đi đến chân núi Vân Vụ, có lúc khi rảnh rỗi, hắn sẽ dẫn Lăng Duệ đi cùng, chỉ vào ngọn núi, nói với mẹ bé đang ở trên đường núi. Đôi khi, vào ngày bận rộn, hắn sẽ tự mình cưỡi ngựa đến vào ban đêm, uống rượu và nói chuyện một mình, giả vờ rằng Nhược Nhược của hắn đang ở bên cạnh hắn.

Vào ngày thứ 235, Lăng Việt Sơn nhận được hai từ là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời hắn: đã tỉnh.

Nhược Nhược của hắn đã tỉnh rồi!

Hai từ này khiến Lăng Việt Sơn như được tái sinh, hắn ngồi ngây ngốc đọc đi đọc lại hai từ này, nếu như mọi việc hắn làm trước đây đều là trong tiềm thức làm để ủng hộ viễn cảnh tươi đẹp trong mộng tưởng của hắn, bây giờ hắn lại thực sự có động lực, những mộng đẹp đó là có thật và nằm trong tầm tay.

Hắn bắt đầu giám sát việc sửa sang lại ngôi nhà mới một cách tích cực và nghiêm túc hơn, hắn phải đích thân đánh giá từng người hầu mới mà hắn tuyển chọn. Đối với những người hầu của Lăng phủ ở thành Bách Kiều, có một kỹ năng mà họ phải có, đó là y thuật. Mọi người hầu mới đều biết rằng công việc quan trọng nhất của họ là tương lai sẽ phải chăm sóc một phu nhân ốm yếu.

Chủ tử này là người ít nói, nghiêm túc uy nghiêm, yêu cầu rất nhiều, nhưng Lăng phủ cho rất nhiều tiền, cho nên có không ít người nguyện ý vào phủ làm người hầu. Trước đó, Lăng Việt Sơn đã chỉ định một người tên là Diệp Tề làm quản gia cho ngôi nhà mới, để hắn theo quản gia Trần học hỏi trong một thời gian, đây là thời gian tốt để luyện tập, phân công cho người mới, sắp xếp công việc, trong nhà có nhiều đồ cần mua để trang trí, trồng hoa trong nhà, bổ sung các loại thuốc bổ, và những thứ bổ sung sức khỏe khác nữa.

Vào ngày thứ 328, Lăng Việt Sơn nhận được thêm hai chữ từ núi Vân Vụ “nói chuyện”. Hắn nhận được bức thư nay sau mười ngày khi cùng Lăng Duệ vào nhà mới.

Vào ngày thứ 406, Núi Vân Vụ lại gửi một bức thư khác, lần này là 2 chữ “xuống giuờng”. Lăng Việt Sơn đến chân núi, đi qua đi lại hết vòng này đến vòng kia, có thể xuống rồi, vậy có phải bệnh tình đã giảm nhiều rồi hay không? Có thể đưa nàng về bên cạnh hắn được không? Hẵn giãy giụa đấu tranh, cuối cùng cũng không gửi thử lên núi Vân Vụ, nhưng sắp xếp người đến Tô Châu mời phu thê Thủy Thanh Hiền đến thành Bách Kiếu, hắn suy nghĩ, nếu Nhược Nhược xuống núi, nhất định rất muốn gặp cha mẹ, để họ gặp nhau, cùng nhau đoàn tụ cũng là chuyện tốt.

Nhưng người này, một khi biết tâm nguyện mình ấp ủ bấy lâu sắp thành hiện thực, sao có thể kìm lòng được. Lăng Việt biết rằng Thủy Nhược Vân có thể di chuyển, vì vậy hắn ước mình có cánh để có thể bay lên núi và đưa nàng về nhà trong vòng tay của mình. Nhưng hắn cũng lo lắng rằng căn bệnh sẽ không được chữa khỏi nhanh chóng như vậy, nếu không núi Vân Vụ đã thông báo cho hắn và đưa Nhược Nhược xuống. Nhưng trong lòng hắn, càng nghĩ lại càng khó chịu, hắn thực sự rất nhớ Nhược Nhược.

Đến ngày thứ 436, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa nên đã viết thư lên núi Vân Vụ, yêu cầu đưa thê tử xuống núi. Đợi ba ngày, núi Vân Vụ đã có hồi âm, lần này là tám trang giấy đầy chữ, tỉ mỉ nói về bệnh trạng cùng điều kiện hồi phục, thuốc cần dùng, cách nấu thuốc, điều kiện trị liệu như tắm gội, châm cứu…với nhiều nội dung và yêu cầu nghiêm ngặt, không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền.

Bức thư nói rằng ít nhất cũng phải mất nửa năm để chuẩn bị những thứ này, Lăng Việt Sơn cũng hiểu ý nghĩa đằng sau nó, không phải có thuốc là được, ngày thường phải có người chăm sóc, cùng với các phương pháp điều trị, phải có người biết y thuật ở bên cạnh, nhưng việc này cũng không làm Lăng Việt Sơn hoảng loạn, hắn nhanh chóng xem qua các điều kiện hiện tại trong nhà, dự trữ thuốc và bố trí nhân lực, có lẽ còn phải bổ sung thêm một số loại thảo dược quý hiếm, đĩa ngọc, chày, cối xay các loại, còn có một thùng thuốc lớn làm bằng ngọc, hắn tính toán thử, không cần nửa năm, hắn sẽ nhanh chóng đưa Nhược Nhược về bên cạnh mình.

Lăng Việt Sơn hưng phấn, theo chỉ định của đại phu, ghi lại tất cả những thứ cần thiết trên thư, sau đó gọi Diệp Tề đến bảo hắn ta xem danh sách và kiểm tra lại tình trạng tồn kho trong phủ, mỗi loại đều phải được liệt kê rõ ràng, sau đó ghi ra những thứ còn thiếu, mau chóng chuẩn bị, càng nhanh càng tốt.

Hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên Diệp Tề nhìn thấy niềm vui không thể che giấu như vậy trên khuôn mặt của chủ tử. Diệp Tề hiểu chuyện này rất quan trọng, vì vậy hắn thận trọng và vội vã xử lý.

Lăng Việt Sơn vuốt ve tám tờ giấy, đọc đi đọc lại, phát hiện ra nét chữ không giống năm bức thư đầu tiên, nét chữ trên trang này chắc là của Hàn cô nương, hắn nhận ra nó. Hắn vuốt ve những dòng chữ mà nàng viết về Lăng phu nhân, trong lòng tràn đầy xúc động.

Lăng phu nhân, vi phu sẽ đưa nàng về nhà!

Ngày hôm đó, đúng lúc phu thê Thủy Thanh Hiền đến, Thủy Trọng Sở cũng đi cùng, ba người nghe tin Thủy Nhược Vân đã ổn định, có thể xuống , đều rất vui mừng, khi nghe tin Lăng Việt  Sơn đang chuẩn bị mọi thứ để đưa người về nhà dưỡng bệnh, lại nhìn đến tám trag giấy kia thì đều hơi nghẹn họng, vẫn lo lắng. Thủy Thanh Hiền Thủy Thanh Hiền cầm lấy tám trang thư, cùng Lâu Cầm đọc hai lần, không nhịn được, nói: “Việt Sơn…”

Đương nhiên Lăng Việt Sơn hiểu cha mẹ lo lắng điều gì, khó khăn lắm mới có thể cứu được mạng sống, điều kiện dưỡng bệnh và hồi phục lại cao như vậy, nếu không làm được, chẳng phải ngược lại còn làm hại Nhược Nhược sao.

Nhưng Lăng Việt Sơn tràn đầy tự tin, hắn không có khả năng cứu mạng nàng nhưng để chăm sóc Nhược Nhược, với điều kiện vật chất hiện tại là không thành vấn đề, nói đến lòng quan tâm, trên đời này ai có thể so sánh với hắn chứ, trở về bên cạnh hắn, không chỉ để giải quyết nỗi đau của hắn, hắn tin rằng Nhược Nhược cũng sẽ rất hạnh phúc: “Cha, mẹ, hai người yên tâm, nếu con không làm được bất kỳ một điều gì trong bức thư này, con sẽ không bao giờ lấy sức khỏe của Nhược Nhược ra để đùa giỡn. Con sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Thủy Thanh Hiền nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, còn chưa đến hai năm, đứa nhỏ đã như già đi mười tuổi. Khi Thủy Trọng Sở về nhà, sợ hai người già lo lắng nên chỉ nói đơn giản là Thủy Nhược Vân trúng trưởng nên phải gấp rút lên núi Vân Vụ điều trị, vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm. Không nói nhiều về chuyện khác.

Mãi cho đến khi Lăng Việt Sơn đã cử người đến đón họ, nói rằng có tin tức từ núi Vân Vụ, tình trạng của Nhược Vân đã tốt hơn và có thể xuống giường, vì vậy hắn đã đặc biệt đón họ đến thành Bách Kiều, để khi Nhược Vân xuống núi, có thể gặp được cha mẹ. Bây giờ mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Thủy Trọng Sở giải thích về sự tình nghiêm trọng khi bị trúng chưởng, cảnh tượng Lăng Việt Sơn đã đau lòng muốn chết theo như thế nào, khiến hai người già không kìm được nước mắt.

Người con rể này, bọn họ còn có thể nói cái gì nữa, ánh mắt của hắn lúc này khiến bọn họ mất đi tia nghi ngờ cuối cùng.

Vào ngày thứ 472, Lăng Việt Sơn dẫn theo người đem theo một chiếc xe ngựa được chuẩn bị kỹ càng, cùng với Thủy Trọng Sở, đưa Thủy Nhược Vân trở lại. Hắn giống như đang ôm một bảo vật quý hiếm, cẩn thận bế nàng vào nhà, Thủy Thanh Hiền, Lâu Cầm và những người khác đi theo phía sau, họ không dám quấy rầy nàng. Sau khi Lăng Việt Sơn đặt Thủy Nhược Vân lên , hắn tiến lại gần để nhìn kỹ hơn.

Thủy Nhược Vân yếu ớt, trên đường đi gập ghệnh, đang mê man, vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi, tuy không có thời gian để nói nhưng Thủy Thanh Hiền và Lâu Cầm thấy con gái không sao, vẫn vui mừng rơi nước mắt, Thủy Trọng Sở nhìn thấy cả gia đình cuối cùng cũng được đoàn tụ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Bên này yên tâm rồi, hắn còn có chuyện ở Tô Châu cần giải quyết. Hôm đó hắn từ biệt, muốn quay lại Tô Châu, Thủy Thanh Hiền xua tay nói: “Được, được, con mau về đi, cha với mẹ còn ở lại đây là được, hai đứa ở Tô Châu phải sống thật tốt. Mấy tháng nữa bọn ta quay về, đến lúc đó có thể thấy cháu trai chào đời rồi.”

Lăng Việt kinh ngạc mở to mắt, Thủy Trọng Sở có chút ngại ngùng, nhỏ giọng giải thích: “Huyền Ca có thai.”

Lăng Việt Sơn càng ngạc nhiên hơn: “Chúc mừng, sao lại nhanh như vậy.”

Khó trách cả nhà bọn họ đều tới, chỉ còn lại Lương Huyền Ca ở Tô Châu, hắn cũng thắc mắc vì sao hai người họ mới thành thân mà lại không dẫn Lương Huyền Ca đi theo luôn, thì ra là như vậy.

Lâu Cầm nghe Việt Sơn nói như vậy liền nổi giận với đứa con trai này: “Hừ, không biết sao ta lại sinh ra đứa con như vậy, thật vô dụng. Nếu như không có con thì sao nó có thể thành thân được.”

Lăng Việt Sơn hơi hiểu ra, hắn lại cười, hôm nay Nhược Nhược trở lại, hắn cười nhiều hơn so với những năm chờ đợi trong quá khứ. Hắn không nhịn được hỏi Thủy Trọng Sở: “Thế nào, ngươi bị nàng ta gài bẫy sao?”

Lâu Cầm vội vàng giải oan cho con dâu: “Là nó gài bẫy cô nương nhà người ta thì có, còn lợi dụng cả cha mẹ. Huyền Ca tức đến phát khóc, nếu không phải con bé mang thai thì ta thấy chuyện này còn chưa xong đâu.”

Lâu Cầm rất thích đứa con dâu này, nhưng nhìn con trai mình chần chừ không biết suy nghĩ gì, tình cảm của hai đứa dường như đều như có như không, lại khiến bà rất lo lắng, bây giờ cuối cùng cũng cưới vào nhà, bà thấy hai đứa đều rất tình cảm nhưng lại cứ thấy đứa con này lại không biết cử xử trong chuyện tình cảm này thế nào.

Dần dà, Lâu Cầm đột nhiên hiểu ra, quay sang Lăng Việt Sơn, “Việt Sơn, con mới nói nó lại bị gài bẫy là sao, trước kia đã xảy ra chuyện gì hả?”

Lăng Việt Sơn còn chưa kịp trả lời, Thủy Trọng Sở đã ho khan hai tiếng, đứng dậy nhìn chằm chằm Lăng Việt Sơn nói: “Mọi người cứ từ từ nói chuyện, con về Tô Châu trước.”

Hắn xoay người rời đi.

Lăng Việt Sơn cười lớn, nói với Lâu Cầm: “Mẹ, con cũng chỉ nghe nói về chuyện của Trọng Sở, mẹ có thể quay về hỏi huynh ấy. Con về với Nhược Nhược.”

Nói xong, hắn vội vàng rời đi. Thủy Thanh Hiền và Lâu Cầm nhìn nhau cười, những đứa trẻ này, yên ổn là được rồi.

Kể từ khi Lăng Việt Sơn đưa Thủy Nhược Vân trở lại, hắn không thể ngừng mỉm cười. Hắn nhìn Thủy Nhược Vân không chán, tuy nàng rất gầy, sắc mặt cũng không tốt, tóc cũng không còn bóng mượt nhưng hắn vẫn cảm thấy Nhược Nhược là đẹp nhất.

Đến bữa tối, hắn đánh thức Nhược Nhược dậy uống thuốc, chính tay hắn đút cho nàng, thừa dịp nàng tỉnh lại, phu thê Thủy Thanh Hiền vội vàng chạy tới trò chuyện vài câu, nha hoàn cũng theo lệnh lão gia, đưa tiểu chủ tử Lăng Duệ đến gặp phu nhân. Cả nhà vui mừng khôn xiết.

Bước tiếp theo là châm cứu, được thực hiện bởi một bà tử có kinh nghiệm châm cứu hơn 30 năm, Lăng Việt đã nhờ bà ấy châm cứu cho nhiều người trong phủ, chính bản thân cũng đã thử qua cách châm cứu của bà. Thật ra bản thân Lăng Việt Sơn cũng đã luyện tập từ lâu, nhưng Nhược Nhược mới về, hắn vẫn không dám tự mình thử nên để bà tử đến làm. Tay nghề của bà tử này rất tốt, Thủy Nhược Vân không thấy đau, Lăng Việt Sơn cẩn thận quan sát, lại quan tâm hỏi han Thủy Nhược Vân, làm bà tử cũng hơi căng thẳng.

Sau đó, phải dùng chày ngọc nhỏ giã thuốc thành nước cốt, dùng cây gậy ngọc nhỏ lau trên người, thuốc dùng rất đắt quý, chỉ có thể dùng với ngọc. Nha hoàn làm thuốc rồi Lăng Việt Sơn đích thân bôi thuốc cho Thủy Nhược Vân, sau đó ngâm mình trong bồn tắm thuốc, vận nội lực để đưa thuốc vào người, nội lực không cần quá cao, nhưng cũng không thể quá mạnh mẽ, hắn tự mình làm việc này, việc này tốn khoảng bốn giờ. Đừng nói đến Thủy Nhược Vân ốm yếu, ngay cả một nha hoàn khỏe mạnh cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi sau khi phục vụ nàng ấy suốt một ngày.

Lăng Việt Sơn ôm Thủy Nhược Vân vào lòng, hôn đi hôn lại, hơn một năm qua, hắn thực sự không thể tưởng tượng được bảo bối của mình phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực rồi.

Nửa đêm, Thủy Nhược Vân tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Lăng Việt Sơn đang ngẩng đầu nhìn nàng. nàng mỉm cười và gọi nhỏ: “Việt Sơn ca ca.”

Lăng Việt Sơn cũng cười, cúi người hôn lên môi nàng một cái: “Ừ, sao nàng lại tỉnh rồi, trời còn chưa sáng mà.”

Ngày đầu tiên trở về nàng cũng rất mệt mỏi, kỳ thật ra nàng chưa nói câu nào, chỉ là cố gắng dùng ánh mắt chuyển động, nàng nhìn cha mẹ rồi nhìn con trai, tâm trạng rất vui mừng khó tả.

Nhưng bây giờ, ban đêm, hai người họ lặng lẽ ở bên nhau, Lăng Việt Sơn nghe thấy nàng gọi Việt Sơn ca ca, hắn thực sự cảm thấy rằng mình không thể hạnh phúc hơn lúc này.

Thủy Nhược Vân nhìn hắn, lại gọi một tiếng: “Tướng công.”

Ánh mắt hai người giao nhau, nhịn không được nở nụ cười. Một lúc sau nàng lại hỏi: “Sao chàng con chưa ngủ nữa?”

Lăng Việt Sơn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cúi đầu dịu dàng hôn nàng: “Ta không hề buồn ngủ, cũng không nỡ ngủ, có thể nhìn nàng như vậy, ta rất vui. Sợ nhắm mắt rồi sẽ không thấy nàng nữa.”

Nàng vươn tay nắm lấy tay hắn, không đáp lại lời hắn, chỉ lặg lẽ dựa vào nhau, đáng giá hơn ngàn vạn lời nói.