Một đám người vội vã chạy đến nhà họ Lý, Lý phu nhân vừa khóc vừa kêu, hóa ra tiểu thư nhà họ Lý sau khi tỉnh dậy quá xấu hổ và phẫn nộ, cắn lưỡi tự sát. Hai nhà Lý Trần chịu nỗi nhục này, vừa mất nữ nhi, vừa mất con dâu, loại đau buồn phẫn nộ này không nói cũng biết. Căn phòng lớn đầu người, mắt ai cũng đẫm lệ, chửi rủa vào náo động cả phủ.
Trần Kiếm Phi vừa đến, hắn đã được quản gia mời vào thư phòng ở sảnh bên trái, một số quản gia khác đang thảo luận trong phòng đó, huynh muội Thủy Trọng Sở ở lại sảnh ngồi. Vốn dĩ, chỉ có Thủy Trọng Sở đi cùng Trần Kiếm Phi, để Thủy Nhược Vân cùng những người khác ở lại quán trọ, nhưng Lăng Việt Sơn lại nói mọi người đi cùng nhau sẽ tốt hơn, lúc này không nên để nữ quyến ở một mình, đến Lý phủ có nhiều người vẫn tốt hơn. Thủy Trọng Sơ thấy có lý, liền không màng lễ độ cùng thất lễ, tất cả mọi người vội vàng chạy tới nhà họ Lý. Mấy người bọn họ là người ngoài, hiện tại không giúp được gì, đành phải chờ. Thủy Nhược Vân nghe chuyện của Lý tiểu thư thật khổ, nghĩ đến cảnh mình suýt nữa bị bắt, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi. Vương Sở Doanh nắm tay nàng, cảm thấy tay nàng lạnh như bang nên giữ chặt và nhỏ giọng an ủi nàn
Sau khi ngồi đợi một lúc lâu, một nha hoàn khóc đỏ mắt đến gần, nói khách đến quá đông, nên chỉ có thể chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản đãi khách. Sau đó, không thấy ai nữa. Ngược lại, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc lớn hơn, bầu không khí rất the elương. Qua một lúc lâu, Trần Kiếm Phi trở lại, vẻ mặt nghiêm trọng. Thì ra đêm đó, khi mọi người không đuổi kịp Đại Đạo Dạ Hương, trở lại phủ, thì Hưởng Lôi Thiết Chuy, Trương bộ đầu cũng đến.
Đại Đạo Dạ Hương mỗi lần phạm tội đều thành công trong một đòn, hắn xuất hiện rồi biến mất như bóng ma, Trương bộ đầu vây bắt vài lần cũng đều thất bại, sau khi truy đuổi hắn hai năm, cũng không biết rằng Đại Đạo Dạ Hương thực chất là hai người. Trương bộ đầu dự đoán, Đại Đạo Dạ Hương chưa bao giờ thất bại, lần này không thành công chắc chắn sẽ quay lại, dứt khoát để Lý tiểu thư trốn đi trước, để nha hoàn cải trang, trước đó không biết Đại Đạo Dạ Hương là 2 người, cho nên canh giữ phòng sơ sài, lần này Đại Đạo Dạ Hương quay lại nhất định phải bắt được. Vì để bảo đảm an , có rất ít người biết được kế hoạch này, nói với người ngoài là nhà họ Trần đã cho một đám người ra ngoài, trong phủ chỉ toàn những cao thủ giang hồ có thanh danh, hoàn toàn không có kẽ hở. Mà mọi người mai phục trong Lý phủ mấy ngày cũng không thấy Đại Đạo Dạ Hương đến. Mà đội cận vệ kia cũng không có tin tức gì, mọi người đang muốn đi, hoặc do lần trước thất bại, Đại Đạo Dạ Hương biết có nguy hiểm, nên không quay lại nữa. Nhưng dường như Đại Đạo Dạ Hương biết đêm đó Lý tiểu thư không có trong phủ, cư nhiên tìm đến nơi ẩn nấp của nàng ta, một viện khác của Lý Viên Ngoại, hộ vệ võ công cao cường hay thậm chí là cao thủ giang hồ cũng không biết được nước đi này, toàn bộ rơi vào cảnh khốn khổ. Lý tiểu thư chịu ngược đãi, cuối cùng bị vứt trước cửa nhà mình. Đại Đạo Dạ Hương ra tay tàn nhẫn độc ác, trước đây chưa từng có chuyện này, sợ là vì lần thất bại trước nên hắn khiêu khích báo thù.
Nghe được những lời Trần Kiếm Phi nói, Thủy Nhược Vân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không khỏi lạnh sống lưng. Trần Kiếm Phi nhìn nàng, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nói: “Nhược Vân muội muội, sẽ không quay lại, ở đây rất an toàn. Hiện tại mọi người đang thương lượng kế sách để bắt được Đại Đạo Dạ Hương, để báo thù cho người đệ muội chưa qua cửa kia của ta.”
Thủy Trọng Sở nói: “Vậy bây giờ các thúc bá tiền bối có kế hoạch gì?”
Trần Kiếm Phi trả lời: “Đại Đạo Dạ Hương hành động kỳ lạ, rất khó để tìm ra tung tích của hắn, các tiền bối cảm thấy rằng họ cần phải gài mồi nhử để dụ Đại Đạo Dạ Hương ra.”
Lăng Việt Sơn cụp mắt xuống, dường như không thấy được sự thân thiết của lòng bàn tay to lớn bao bọc trong bàn tay nhỏ bé, thản nhiên hỏi: “Mồi nhử là thế nào?”
Trần Kiếm Phi liếc nhìn hắn: “Đối với Đại Đạo Dạ Hương, Trương bộ đầu là người quen thuộc nhất. Khi Đại Đạo Dạ Hương phạm tội, mỗi khi tìm một tiểu thư của một gia đình đều cao hứng đưa ra lời cảnh báo, làm người ta hoảng sợ, sau khi mọi người chuẩn bị, mới công khai bắt người. Lạ nhất là, Đại Đạo Dạ Hương cướp người chưa từng có sai sót gì, trước đó có một tiểu thư ra ngoài tránh họa cuối cùng cũng xảy ra chuyện. Lần này đệ muội kia của ta…rõ ràng là đã an toàn ra ngoài rồi, tất cả mọi người đều nhận định tiểu thư bị bệnh nặng ở trong phủ…Cho nên kế sách của Trưởng bộ đầu bị phá hoại, chứng tỏ trong phủ có nội gián. Hiện tại Trương bộ đầu đã bày tuyến phòng thủ, cũng như điều tra nội gián, cùng lúc đó tìm một gia đình khác có tiểu thư sắp xuất giá, tuyển thêm một số nô tỳ mới, cho Đại Đạo Dạ Hương một cơ hội.”
Thủy Trọng Sở nói: “Gia đình nào sẵn sàng đặt tiểu thư nhà mình vào tình thế nguy hiểm như vậy chứ? Rất khó tìm đây.”
“Rất khó tìm, vì vậy chúng ta tạo ra một người đi.”
Trần Kiếm Phi nói, “Lần này, các tiền bối và Trương bộ đầu đã hạ quyết tâm bắt cho bằng được Đại Đạo Dạ Hương. Những nơi lân cận cách thành khoảng năm dặm, hai nhà Lý Trần là có danh vọng nhất, hơn nữa Trương bộ đầu có thân phận quan gia, còn các tiền bối trong võ lâm, miếng mồi này tự nhiên sẽ tìm đến.”
Nói cách khác, dưới áp lực của những thế lực này, làm sao dám từ chối việc làm mồi nhử.
Sau khi nghe điều này, Thủy Trọng Sở thở dài trong lòng. Lăng Việt Sơn cúi đầu và im lặng. Thủy Nhược Vân và Vương Sở Doanh sợ hãi. Trong một lúc, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Trần Kiếm Phi lại nói: ” Lăng huynh đệ, ta có một chuyện muốn hỏi, đêm đó khi ngươi giao chiến với Đại Đạo Dạ Hương, có phát hiện ra chuyện gì không?”
Lăng Việt Sơn ngước mắt lên, nhìn thoáng qua vẻ mặt của mọi người và mỉm cười: “Ta có thể phát hiện ra điều gì? Mọi người đều biết, ta là một thôn dân ở trên núi, hiểu biết không nhiều. Hôm đó ta chỉ biết cố hết sức để chiến đấu thôi nên không giúp gì được rồi.”
Trần Kiếm Phi nhìn hắn và suy nghĩ một lúc. “Vậy ta đi trước đi, các thúc bá còn có rất nhiều việc cần thu xếp, ta đi qua giúp đỡ. Trọng Sở, Nhược Vân muội muội, mọi người nghỉ ngơi trước đi.”
Thủy Trọng Sở vội vàng nói: “Kiếm Phi, nếu có bất cứ điều gì cần sự giúp đỡ của nhà họ Thủy chúng ta, cứ nói ra.”
Lăng Việt Sơn nghe thì nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Kiếm Phi vỗ vai Thủy Trọng Sở: “”Đa tạ huynh đệ!”
Sau đó hắn rời đi.
Sau khi Trần Kiếm Phi rời đi, mọi người trò chuyện một lúc, hai cô nương đi nghỉ ở phòng bên cạnh. Lăng Việt Sơn nắm lấy cánh tay của Thủy Trọng Sở và hạ giọng: ” Thủy huynh, Nhược Nhược phải rời đi ngay lập tức!”
Thủy Trọng Sở kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Lăng Việt Sơn nói những gì nam nhân mặc áo đen mắt xanh nói, “Bây giờ có vẻ như những gì hắn nói về Đại Đạo Dạ Hương có thể là sự thật.”
Điều này giải thích tại sao Lý Hiểu Tình vẫn bị tìm được sau khi rời khỏi thành, không phải có nội gián, mà là vì mùi hương.
“Nhưng ta không ngửi thấy mùi hương nào từ cơ thể của Nhược Vân.”
“Ta cũng không. Cho nên lúc đó ta cũng không tin khi có người nói vậy. Hắn rất kỳ lạ. Nhưng bây giờ, trong tình huống này, thà…tin có còn hơn không.”
Thủy Trọng Sở cũng trở nên căng thẳng: “Vậy chúng ta nên nhanh chóng nói chuyện này với Kiếm Phi và những người khác về vấn đề này, hoặc tập hợp sức mạnh của mọi người…”
Lăng Việt Sơn trực tiếp ngắt lời hắn: “Bọn họ thiếu mồi.”
Đại Đạo Dạ Hương di chuyển để tìm mùi hương, Thủy Nhược Vân là miếng mồi ngon nhất!
Mấy người bọn họ bây giờ đang ở dưới mái hiên, cho dù Trần Kiếm Phi có lòng giúp đỡ, những thúc bá bị mất người thân kia và Trương bộ đầu đang đỏ mắt bắt đạo tặc kia sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Bắt Đại Đạo Dạ Hương nói thì dễ, nhưng hắn có tiếng là cao thủ, không dễ để người ta dắt mũi, nên Lý Hiểu Tình trốn đi tránh họa, cuối cùng cũng không tránh được kiếp nạn này.
Thủy Trọng Sở bất giác toát mồ hôi lạnh, nghĩ đi nghĩ lại: “Nhưng cho dù chúng ta rời đi, Đại Đạo Dạ Hương nhất định cũng sẽ đuổi theo chúng ta, lấy sức của mấy người chúng ta sao có thể sống sót?”