Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 11




Nhìn thấy nam nhân xa lạ với đôi mắt màu xanh lục biến mất ngoài cửa sổ, Lăng Việt Sơn mở cửa và vội vã đi xuống lầu, ngay sau đó hắn nghe thấy Thủy Nhược Vân nói chuyện với Vương Sở Doanh khi đi ngang qua cửa phòng hắn, có vẻ như ca ca của Thủy Nhược Vân đã trở lại. Hắn chạy xuống lầu và nhìn thấy Thủy Nhược Vân đang ôm cánh tay của Thủy Trọng Sở làm nũng, trong khi Trần Kiếm Phi và một số nam nhân to lớn khác đứng một bên nhìn, dáng vẻ phong trần.

Thủy Nhược Vân quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thẳng tắp của Lăng Việt Sơn, sắc mặt ửng hồng, nghiêng đầu sang một bên, ghé vào tai ca ca thì thầm vài câu. Thủy Trọng Sở nhìn sang, cười rạng rỡ, chắp tay hành lễ: “Vị huynh đệ này, tại hại Thủy Trọng Sở, là trưởng tử của nhà họ Thủy ở Tô Châu, đa tạ huynh đã cứu muội muội của ta, đại ân như vậy, không sao báo đáp được, Trọng Sở sẽ bẩm báo lại với gia phụ, sau này nếu cần nhà họ Thủy giúp đỡ, dù cho dầu sôi lửa bỏng, chúng ta cũng không chối từ.”

Lời nói khách sáo nhưng xa cách, ánh mắt nhiệt tình của Lăng Việt Sơn dành cho Thủy Nhược Vân khiến Thủy Trọng Sở có chút cảnh giác.

Lăng Việt Sơn nhìn xung quanh những người trước mặt hắn, Thủy Trọng Sở nho nhã lễ nghĩa, Trần Kiếm Phi thận trọng, Vương Sở Doanh im lặng, cúi đầu, không nhìn hắn. Hắn đột nhiên cười nhạt, nói với Thủy Trọng Sở: “Thủy huynh, tiểu đệ là Lăng Việt Sơn, lớn lên ở núi Việt, ở cùng sư phụ từ nhỏ. Gần đây ta mới xuống núi, rất nhiều chuyện trong thiên hạ ta không hiểu hết được. Vô tình cứu được Nhược Nhược, cũng không cần báo đáp. Có câu hữu duyên tương hội, mọi người có cơ hội gặp mặt quen biết nhau, tiểu đệ đường đột, thỉnh xin Thủy huynh đưa tiểu đệ đi ngắm xem phong cảnh giang hộ, dạo trăm nẻo đường thiên hạ.”

“Cái này…”

Thủy Trọng Sở không nghĩ tới tiểu tử kia trước tiên dùng thủ đoạn này, trực tiếp dính vào hắn. Vương Sở Doanh kéo tay áo hắn, thấy Trần Kiếm Phi trầm tư, Thủy Nhược Vân nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, sau đó cúi đầu bắt đầu vặn vạt áo của mình. “Chúng ta cũng không muốn xông pha giang hồ nữa, xảy ra chuyện như vậy, muội muội cũng cần nghỉ ngơi, mấy ngày nữa ta sẽ đưa muội muội trở về.”

Thủy Trọng Sở nhìn Lăng Việt Sơn, hắn đường đường chính chính, hai mắt có thần, là người chính phái, nói thế nào thì tiểu tử này cũng là người cứu Nhược Vân: “Nếu Lăng huynh đệ không chê, rất hoan nghênh mời huynh quý phủ làm khách…”

Lời còn chưa nói xong, Lăng Việt Sơn liền ngắt lời: “Ta rất vui lòng đi làm khách. Ta cũng không có chỗ nào muốn đi, theo mọi người cũng được.”

Nói xong, trong long không khỏi vui mừng. Thủy Nhược Vân trừng mắt nhìn hắn, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhăn mặt, thầm nói tên hỗn đản này. Lăng Việt Sơn nhăn mặt nhìn nàng, nhếch môi cười và cho nàng thấy hàm răng trắng của mình. Thủy Trọng Sở nhìn hai người, vuốt trán cười khổ, bọn họ lo lắng quá nhiều, hóa ra chỉ là một tên tiểu tử.

Trời đã về đêm, Thủy Trọng Sở dọn một bàn rượu cảm ơn Lăng Việt Sơn, vài người trẻ tuổi làm quen với nhau, Thủy Trọng Sở tao nhã, Trần Kiếm Phi lạnh lùng kiêu ngạo, cộng với Lăng Việt Sơn tự do thoải mái, một bàn thật sự rất bắt mắt, Lăng Việt Sơn không che giấu tình cảm của mình, mắt dõi theo Thủy Nhược Vân suốt đêm, Trần Kiếm Phi cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến võ công xuất thần nhập hóa của Lăng Việt Sơn, hắn thật sự muốn tìm hiểu, nhưng hắn không thể hiện nhiều trên bàn tiệc, chỉ âm thầm chuyển chủ đề sang nguồn gốc võ công của Lăng Việt Sơn, không bao giờ nghĩ rằng Lăng Việt Sơn sẽ trả lời mọi câu hỏi, không có bất kỳ sự đề phòng nào, chỉ trong một đêm hắn đã giải thích hết về lai lịch của mình từ đất đến trời. Trên thực tế, đứa trẻ miền núi này có kinh nghiệm sống đơn giản, từ nhỏ đã không tiếp xúc nhiều với người ngoài, thường cùng lão sư phụ quái lạ của mình xuống núi gần đó, giỏi nhất là chỉ biết hết được những người thường trao đổi hang hóa với hắn, quan sát cuộc sống ở thôn làng gần đó, lão sư phụ kia của hắn tính tình cổ quái, khác với người thường, không hề giao tiếp bình thương với Lăng Việt Sơn, cho nên Lăng Việt Sơn cũng không biết nói thế nào, những người khác cũng không biết nói ra sao. Mặt khác, Lăng Việt Sơn là người đơn thuần, chính trực, khiến Thủy Trọng Sở và những người khác bớt cảnh giác. Một nhóm người nói về những giai thoại của các môn phái khác nhau trong giang hồ, nhưng vào tai Lăng Việt Sơn như đàn gảy tai trâu, hắn không hề che giấu sự không hiểu biết của mình về giang hồ, Thủy Nhược Vân nắm bắt cơ hội để giễu cợt, Lăng Việt Sơn cũng cao hứng, càng có hứng thú lắng nghe hơn. Một nhóm người đang trò chuyện vui vẻ, có vài người vội vàng chạy tới cửa.

Người đến là quản gia của nhà họ Trần, dẫn theo ba người hầu, vẻ mặt ai nấy đều thất thần, buồn bã và hoảng sợ, nhìn thấy mọi người cũng không hành lễ, quản gia nhà họ Trần kéo tay Trần Kiếm Phi lập tức nói: “Nhị thiếu gia, tiểu thư nhà họ Lý gặp nạn rồi. Là Đại Đạo Dạ Hương.”

Mọi người nghe được lời này, đều là chấn động. Trần Kiếm Phi nói: ” Không phải đêm đó tiểu thư nhà họ Lý đã ra khỏi thành rồi sao?”

Cho dù Đại Đạo Dạ Hương đã thất bại vào đêm đó, nhưng với sự hội tụ của nhiều nghĩa sĩ giang hồ như vậy cũng không thể bắt được hắn. Nhà Lý Viên Ngoại sợ đến mức trong đêm đó, cải trang cho tiểu như đưa ra khỏi thành, an bài một nơi an toàn, còn để một nha hoàn hóa trang thành tiểu thư, giả ốm ở phòng tiểu thư, chỉ sợ Đại Đạo Dạ Hương trở lại. Biết việc này cũng không có nhiều người lắm, kể cả Trần Kiếm Phi thì cũng chỉ biết người trong phòng là thế thân, không biết tiểu thư thật ở đâu? Tên Đại Đạo Dạ Hương này sao có thể thần thông quảng đại biết được chuyện này.

Tổng quản nhà họ Trần nói: “Kể từ đêm đó, Đại Đạo Dạ Hương đã không đến nhà họ Lý nữa. Mọi người đều nghĩ rằng chúng đã bị đánh đuổi và sẽ không quay lại nữa. Nhưng hôm nay khi trời gần tối, trước cửa nhà họ Lý đột nhiên có một người bị bỏ lại, không mảnh vải che thân, người canh cổng nhìn thì thấy là tiểu thư nhà họ Lý, chỉ còn thoi thóp. Bộ dáng đó, chắc là đã bị tra tấn. Bây giờ ở Lý phủ rất hỗn loạn, thiếu gia, lão gia đã qua đó. Mời nhị thiếu gia cũng qua xem, giúp đỡ một tay.”