Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 108




Sức khỏe của Lăng Việt Sơn ngày càng tốt hơn nhưng hắn cũng ngày càng buồn bực hơn, một trong những nguyên nhân chính là sức khỏe bảo bối Nhược Nhược của hắn dường ngày càng tệ.

Người nàng lạnh như băng, dù thế nào cũng không sưởi ấm được, hắn sai nha hoàn đặt ba chiếc bếp nhỏ trong phòng, nhưng khi hắn ôm nàng vào ban đêm, vẫn không thấy nàng ấm hơn chút nào. Hơn nữa, bây giờ nàng cũng cũng rất uể oải, cảm thấy còn yếu hơn hắn, cảm giác như một bệnh nhân. Thỉnh thoảng mẹ vợ vào đánh thức nàng dậy và đưa nàng ra ngoài. Hắn rất không nỡ, Nhược Nhược muốn ngủ thì ngủ thôi, dù hắn biết ngủ lâu quá là không tốt nên hắn cố tình hỏi Tiết thần y, Tiết thần y chỉ nói trong thời gian hắn bị trọng thương, Thủy nha đầu cũng bị bệnh, ông cũng đã cố gắng chữa trị cho nàng nên bảo Lăng Việt Sơn đừng lo lắng.

Nhưng sao Lăng Việt Sơn có thể không lo lắng, khuôn mặt Nhược Nhược của hắn tái nhợt, cơ thể phát lạnh, làm hắn ôm mà đau lòng. Hắn vẫn chỉ có thể nằm trên giường, không thể di chuyển cho nên không biết nàng có ăn được không, ăn uống thế nào, mặc dù Tiết thần y nói sẽ chữa khỏi cho nàng, hắn thấy mình không thể yên tâm được.

Còn một chuyện khiến Lăng Việt Sơn đặc biệt không vui, đó là Nhược Nhược xa lánh hắn. Lúc đầu hắn còn yếu, cả ngày phải nằm trên giường, chỉ cần nàng ở bên hắn, ôm hôn, cùng nói chuyện, cùng hắn ngủ, hắn sẽ yên tâm. Nhưng khi cơ thể hắn ngày một hồi phục, độ thân mật tự nhiên sẽ tiến xa hơn, nhưng thái độ của Nhược Nhược lại khiến hắn khó hiểu, hắn không thể làm những việc vất vả, nhưng tại sao ngay cả nhìn hay chạm vào nàng cũng không được. Không phải hắn nghĩ nhiều nhưng chuyện như vậy không phải một hai lần. Hắn vừa thò tay vào trong quần áo nàng, nàng giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, nắm chặt hai tay co rụt lại, trốn ra xa.

Sau đó, nàng nói nàng sợ chuyện này sẽ làm chậm quá trình hồi phục của hắn, sau đó một người người dì họ hàng xa tình cờ đến nhà họ Thủy làm khách, nàng nói muốn gặp nàng ta nên phải về nhà mẹ đẻ ở. Lăng Việt Sơn cảm thấy tủi thân, dì họ hàng xa cũng không liên quan đến hắn, sao thê tử của hắn phải qua gặp chứ. Hơn nữa, Nhược Nhược cua hắn chưa từng trốn tránh hắn, năm đó họ còn chưa bái đường mà đã thân mật rồi, bây giờ đã thành thân lâu vậy rồi thì sao không thể chạm vào nhau?

Hắn cố ý hỏi thăm tình hình của Thủy Nhược Vân từ Thủy Trọng Sở, Thủy Trọng Sở nói đúng là dì họ hàng xa đó đã đến, nhưng hắn không thích mấy việc này nên không để ý lắm đến chuyện của mẹ và muội muội. Thủy Trọng Sở vẫn không có gì để nói, gần đây hắn cũng rất bận rộn, ngoài việc giúp Thủy Thanh Hiền lo việc gia đình, hắn còn bận rộn với Lương Huyền Ca. Nàng vẫn muốn ra ngoài làm việc đúng không? Hắn đưa nàng đến cửa tiệm của nhà họ Thủy, trong thành Tô Châu không chỉ có cửa tiệm của Niên Tâm Phù, Thủy Trọng Sở hắn cũng có. Hắn đưa nàng đi làm để xem nàng còn muốn xuất đầu lộ diện nữa không.

Không nghe ngóng được tin gì Thủy Trọng Sở vì vậy Lăng Việt Sơn lại tìm Chung Khải Ba và Mai Mãn, hai người này cũng không rõ chuyện gì, sau khi Lăng Việt Sơn bị thương, họ phải làm rất nhiều việc, chẳng những là chuyện trong và ngoài phủ, mà họ còn phải nghe ngóng thông tin trên giang hồ, đề phòng Quỷ Vực báo thu, sắp sếp công việc cho Nguyệt Ảnh, còn phải tìm hiểu thông tin về Đồng Thiên Sách nữa,… hai người họ bận đến chóng mặt. Hơn nữa Mai Mãn cũng rất tủi thân, là vì Niên Tâm Phù, rõ ràng trước khi đi, nàng đã nói khi trở về sẽ thành thân. Rõ ràng khi trở về hắn đã cố tình nhắc nhắc, nhưng nàng lại vờ như không biết, xem như chưa từng nói gì, cứ giả ngốc như vậy.

Lăng Việt Sơn vừa thấy thì thấy đúng là không thể trông cậy vào ai cả, xem ra phải dựa vào bản thân, bối bối của hắn nhất định có bí mật, hắn nữa còn là một bí mật khiến hắn khôg vui. Hắn cảm thấy mẹ vợ là đồng lõa, trước đây Nhược Nhược chỉ gắn bó với hắn, hiện tại hắn lại gắn bó với mẹ nàng. Hắn đang vội, nhưng vẫn cố chịu, hắn cay cú nhưng cũng không làm được gì.

Sau khi hồi phục vết thương một thời gian, Lăng Việt Sơn bắt đầu ồn ào, nhưng hắn ồn ào thế nào cũng không đem cơ thể mình ra đùa, hắn vẫn uống thuốc, ăn ngủ như bình thường, đương nhiên hắn biết rằng chỉ có thể hồi phục sớm mới tốt, hơn nữa tốc độ hồi phục của hắn nhanh đến mức khiến Tiết thần y phải bất ngờ. Cách mà Lăng Việt Sơn ồn ào đó chỉnh lại chặn những người trong nhà họ Tủy hỏi về tình hình phục hồi của hắn, Tiết thần y đang bận điều trị, nấu thuốc cho hắn, vì vậy đương nhiên ông không thể đến nhà họ Thủy gia mỗi ngày, người hầu của nhà họ Thủy cũng không thể đến để nghe ngóng tin tức, nên Thủy Nhược Vân rất lo lắng.

Sau đó, Lăng Việt Sơn đã cử một vài người hầu bí mật đến nhà họ Thruy xem Thủy Nhược Vân đang làm gì mỗi ngày, chỉ cần nghe ngóng phân nhân của hắn đang làm gì nhưng chuyện của Lăng gia hắn thế nào thì không để lộ nửa lời. Mỗi ngày, Lăng Việt Sơn còn phái xe ngựa chờ trước cửa nhà họ Thủy, nói phải đưa phu nhân về nhà, cứ chờ ngày chờ đêm ở đó. Chuyện này đều khiến trên dưới nhà họ Thủy choáng váng. Thủy Trọng Sở thầm nghĩ xú tiểu tử này lại bắt đầu dùng lại chiêu của năm đó. Lúc đó hắn một thân một mình quấn lấy, bây giờ đã có thuộc hạ thì dùng người dùng ngựa quấn lấy. Hắn cảm thấy muội muội cũng thật kỳ lạ, nhưng chiêu này của muội phu cũng khá thú vị, hắn có thể học hỏi một chút.

Thủy Nhược Vân ở nhà mẹ đẻ cũng không yên, nàng lo lắng cho Lăng Việt Sơn, nhưng nàng không biết làm thế nào để nói với hắn về việc nàng cho quỷ tằm hút máu máu. Quan trọng hơn là nàng rất tự ti, sau khi tắm rửa, nhìn khắp người mình toàn là vết thương thì chính nàng cũng không chịu được, đương nhiên không thể để Lăng Việt Sơn nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nàng thà…để trong lòng hắn, mãi mãi là hình ảnh đẹp đẽ của Nhược Nhược. Trong những ngày nuôi tằm, bà cũng nhìn thấy những vết sẹo trên người nàng, lúc đó chỉ lo sau khi nuôi tằm xong, sẽ không còn khoảng trống nào để tằm cắn. Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, nàng chỉ cảm thấy những vết sẹo ghê tởm này chính là một cái hố lớn chôn mình, tướng công nàng đang đứng ở ngoài hố, làm nàng cũng không thể trèo lên được.

Ngoài ra, điều khiến nàng đau lòng nhất chính là hàn độc trong cơ thể, Tiết đại phu đã nói phải dùng thuốc mỗi ngày để có áp chế chất độc này, sau đó từ từ thải ra ngoài, có lẽ phải mất mười năm, có khi cần đến hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm, nàng phải kéo thân thể ốm yếu này sống thêm mấy chục năm nữa. Thủy Nhược Vân ngẫm nghĩ, ít nhất cũng phải mười năm nữa, lúc đó nàng đã hơn hai mươi chín tuổi rồi, đến lúc đó còn có thể sinh con không? Nếu nàng không may mắn, sẽ mất nhiều thời gian hơn, vậy thì nàng không thể sinh con được nữa rồi. Nghĩ mình không thể hoàn thành nguyện vọng của Lăng Việt Sơn, nàng rất đau lòng, có khi phải đem tướng công của mình cho nữ nhân khác, nàng không mong là phải như vậy.

Hôm đó nàng đang hoảng loạn dựa ở trong phòng, suy nghĩ lung tung, một nha hoàn đột nhiên chạy vào báo: “Tiểu thư, cô gia đến.”

Thủy Nhược Vân kinh ngạc, vội đứng dậy: “Mau giúp ta thay quần áo, còn phải chải tóc nữa, ây da, bây giờ sắc mặt của ta có tốt không? Còn phải trang điểm nữa.”

Nha hoàn vội vàng nói: “Tiểu thư đừng vội, cô gia đi đến viện của Tề sư phụ và Cửu Vĩ Công Tử rồi, còn lâu mới đến đây.”

“Được, được.”

Thủy Nhược Vân hoảng sợ suy nghĩ, không biết bây giờ nên làm thế nào, tuy rằng Tiết thần y báo tin hắn đã khỏi rồi, nhưng làm sao có thể ra ngoài sớm như vậy? Gặp nhau rồi phải nói gì với hắn mới được đây? Đích thân hắn đến đón mình về, sao có thể từ chối được? Nếu về nhà, hắn muốn thân mật thì phải làm sao đây? Nàng suy nghĩ miên man, vội vàng chọn một chiếc váy màu hồng, nghĩ rằng nó sẽ làm cho nước da của nàng thêm hồng hào, sau đó sai nha hoàn chải đầu, trang điểm cẩn thận, rồi ngồi đó và suy nghĩ mình nên giả vờ thế nào.

Hôm nay mẹ và dì đã ra ngoài, không có người che chở cho nàng, Thủy Nhược Vân suy nghĩ, cầm lấy một mảnh vải đang thêu dở, giả vờ như đang thêu thùa, sau đó nói mình rất bận, phải giúp mẹ thêu một bức tranh cho dì nên thời gian này không thể về nhà cùng hắn. Nhưng nàng yếu ớt, thêu hai mũi đã run rẩy, không được, không được, trước kia Việt Sơn ca ca cũng vậy, thường cùng nàng làm việc, nàng không được để lộ. Vậy thì đọc sách vẫn tốt hơn, nàng vội nhờ nha hoàn đưa sách cho mình, lấy lại bình tĩnh, một lát rồi nói, mẹ muốn nàng ở lại thêm vài ngày, chờ dì đi rồi về nhà. Đúng, chính là như vậy.

Nhưng nàng đợi mãi vẫn không thấy Lăng Việt Sơn đến, bèn sai nha hoàn đi hỏi. Kết quả là, nha hoàn đi rồi về nói là cô gia dẫn theo Tề sư phụ về về Vân Sơn Cư rồi.

Quyển sách trong tay Thủy Nhược Vân liền rơi xuống bàn, sao không đến thăm nàng?

Nếu hắn không đến, lẽ ra nàng nên yên tâm, nhưng sao nàng lại cảm thấy đau lòng như vậy, lúc nhất thời nàng lại bực bội. Nha hoàn hoảng sợ, vội dìu nàng đến trên giường.

Thủy Nhược Vân kéo nha hoàn lại, hỏi: “Sắc mặt hắn thế nào?”

Chẳng lẽ hắn bị thương nên phải về sớm nên mới không vào phòng nàng.

Nha hoàn lắp bắp, suy nghĩ lại rồi nói: “Có vẻ ổn, không hăng hái như trước nhưng nhìn vẫn ổn, không cần người hầu đỡ đi.”

Nha hoàn đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thủy Nhược Vân nói chuyện, nàng ngơ ngác không biết đang nghĩ gì, dè dặt gọi: “Tiểu thư.”

Thủy Nhược Vân không để ý tới nàng, một lúc sau nước mắt giàn giụa rơi xuống, nha hoàn vội vàng, không biết phải làm sao: “Tiểu thư, người đừng khóc.”

Thủy Nhược Vân chịu không nổi nữa, ôm chăn lớn tiếng khóc.

“Nàng khóc sao?”

Lăng Việt Sơn trở về Vân Sơn Cư thì nghe được tin tức chấn động từ mật thám báo lại. Hắn đã bỏ thời gian, nhờ người giám sát từng động tĩnh, còn dùng tới mật thám được huấn luyện đặc biệt. Hôm nay hắn đến nhà họ Thủy là vì cố tình kích thích tiểu thê tử không ngoan ngoãn kia, không chịu ở bên cạnh hắn mà cứ trốn ở nhà mẹ đẻ, dù là vì nguyên nhân gì cũng khiến hắn không vui, cho nên hắn mới kíc thích nàng một chút, hắn cũng không tin hắn không thắng được.

Hắn không ngờ, hắn chỉ không vào phòng nàng thì cũng không có gì quá tệ. Hắn tưởng nàng sẽ tức giận giậm chân, giả vờ giận dỗi, tất nhiên hiệu quả tốt nhất là nàng sẽ về nhà, chỉ tay trách móc hắn vì sao không đến thăm nàng. Nhưng nàng không hề làm vậy, thay vào đó nàng lại khóc, nghe nói khóc rất thương tâm, Lăng Việt Sơn vô cùng đau lòng, trong lòng rất hối hận.

Hắn cứ suy nghĩ, đi qua đi lại đến tận khuya, cuối cùng cũng không chịu được, ngồi xe ngựa đến nhà họ Thủy. Người gác cổng nhìn thấy hắn liền kinh ngạc, lúc nãy cô gia không đi gặp tiểu thư, sợ là cả buổi chiều trong phủ đều có lời đồn là tiểu thư bị bỏ, bây giờ nửa đêm cô gia lại đến đây.

Lăng Việt Sơn không để ý đến hắn, trực tiếp đi vào phòng Thủy Nhược Vân, nha hoàn gác đêm thấy hắn đến cũng không dám ngăn cản, cô gia rất nóng tính, người trong phủ đều biết. Lúc này, Thủy Nhược Vân mới ngủ thiếp đi, nàng khóc cả buổi chiều, kể từ khi Lăng Việt Sơn bị thương, nàng chỉ mới khóc một lần sau khi làm xong thuốc giải, hôm nay coi như bù lại hết toàn bộ. Lâu Cầm biết nàng đau khổ, về thấy nàng vậy cũng cẩn thận an ủi nàng cả đêm.

Lăng Việt Sơn vừa bước vào phòng, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của bảo bối, hắn biết hôm nay nàng đã rơi rất nhiều nước mắt. Khuôn mặt gầy gò tái nhợt của nàng khiến lòng hắn đau nhói, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao nàng ở nhà mẹ đẻ lại thành như vậy?

Hắn bước đến bế nàng lên, trong lòng rất đau đớn, không được, nhất định phải đưa Nhược Nhược về nhà, tự hắn chăm sóc cho nàng, phải để nàng bên cạnh mới có thể an tâm. Thủy Nhược Vân bị hắn quấy nhiễu, chợt tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn người mình mong nhớ ngày đêm, không tin được gọi một tiếng: “Việt Sơn ca ca?”

Lăng Việt Sơn cúi đầu cắn cái mũi của nàng: “Thế nào, ngoại trừ tướng công của nàng, còn có tên nam nhân nào dám vào phòng nàng ôm nàng chứ?”

“Việt Sơn ca ca.”

Nàng vừa bị cắn vừa đau, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực, tất cả uất ức đều nổi lên, nàng chui ra khỏi chăn, hai tay ôm lấy cổ vùi đầu vào trong lòng hắn, đôi mắt long lanh ửng đỏ, không phải không chịu đến thăm nàng sao? Sao bây giờ lại đến đây?

“Đừng khóc.”

Hắn hôn lên trán nàng, dịu dàng nói: “Ta đưa nàng về.”

Nàng nức nở gật đầu. Lăng Việt Sơn hài lòng hôn nàng một lần nữa, bế nàng ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Thủy Thanh Hiền và Lâu Cầm đứng ở ngoài cửa, có vẻ bọn họ nhận được thông báo đã vội vàng chạy tới, Lăng Việt Sơn khẽ gật đầu nói với họ: “Cha, mẹ, con đưa Nhược Nhược về nhà.”

Lâu Cầm nghĩ lại, rồi nói: “Đã muộn như vậy rồi sao không để mai hãy đi.”

Thủy Nhược Vân đột nhiên tỉnh táo khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ mình, nàng mở miệng muốn nói chuyện, nhưng bị Lăng Việt Sơn ngăn lại.

Lăng Việt Sơn vẫn nghiêm mặt, hắn không trả lời Lâu Cầm, chỉ nói với Thủy Nhược Vân, “Đừng nói những gì ta không thích nghe, về nhà!”

Cuối cùng câu nói đó cũng khiến mọi người im lặng. Lăng Việt Sơn ôm Thủy Nhược Vân sải bước ra ngoài, nói với phu thê Thủy Thanh Hiền: Chúng con đi đây.”

Đây coi như là một lời giải thích.

Dù sao hắn vẫn bị bệnh chưa lành, ôm một người lớn như vậy, mặc dù đã gầy đi, nhưng khi ôm lên xe ngựa cũng khiến hắn thở không ra hơi. Hắn lên xe ngựa, gõ bán ra hiệu cho người đánh xe thúc ngựa đi. Lúc này, Thủy Nhược Vân không biết nên phản ứng như thế nào, vừa mừng vừa lo, ngây người nhìn hắn không nói gì.

Lăng Việt Sơn kéo nàng vào lòng, chọc vào trán nàng, khẽ mắng: “Vẻ mặt nàng sao vậy, đưa nàng về nhà không phải ngược đãi nàng, sao nàng lại sợ hãi như vậy?”

Nàng dịch chuyển chỗ ngồi, nhỏ giọng cãi lại: “Đâu có đâu.”

Lăng Việt Sơn nhìn nàng, thầm cảnh cáo bản thân không được nóng vội, vì vậy hắn dỗ dành: “Được rồi, nàng không có. Vậy nàng đã ở cùng mẹ và dì rồi, đi một lần là tận hai tháng, nàng có thấy đau lòng cho ta không? Bây giờ về nhà thì ở cùng ta được không? Nàng không ở đây, không có đêm nào mà ta ngủ ngon hết cả.”

Thủy Nhược Vân nghe vậy liền luống cuống: “Ngủ không ngon? Thật sao?”

“Thật, mỗi đêm ta đều không ngủ được, nhìn ta xem, có phải rất tiều tụy không?”

Hắn giả vờ đáng thương, chỉ vào khuôn mặt ốm yếu của mình. Hắn bị trọng thương còn chưa khỏi, đương nhiên sắc mặt không khá hơn được, dưới ánh trăng nhìn càng có vẻ tái nhợt, yếu ớt. Thủy Nhược Vân đau lòng, ôm lấy hắn nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

“Nàng đừng mặc kệ ta, nàng muốn gì ta cũng đều nghe nàng, nàng ở bên cạnh ta được không?”

Đã thành công gợi lên cảm giác áy náy của nàng, hắn dùng sức gật đầu. Lăng Việt Sơn vuốt mái tóc dài của nàng, thầm nghĩhắn nhất định sẽ tìm ra chuyện gì đang xảy ra với nàng.