Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 107




Khi con tằm cắn chặt vào da chân, rốt cuộc Thủy Nhược Vân cũng hiểu thế nào là đau đớn, cơn đau khiến nàng cắn chặt chiếc khăn miệng, thậm chí chân nàng cũng không tự chủ được co giật. nàng cố chịu đựng, nhìn con quỷ tằm đang bám chặt lấy chân nàng, nó ưỡn lưng hút máu. Chỗ bị cắn càng ngày càng đau, Thủy Nhược Vân hiểu nọc độc của nó đang từng chút một ngấm vào vết thương nên chỉ càng đau đớn hơn.

Thủy Nhược Vân hít sâu mấy hơi, hai tay run run cầm cái kẹp gỗ, lại nhặt một con tằm quỷ khác đặt lên chân còn lại, một cơn đau khác truyền đến khiến nàng cắn chặt răng, hai tay run rẩy, kẹp gỗ cũng rơi xuống. Vết cắn của hai con quỷ tằm khiến không gian tản ra một ít máu, ba con qury tằm còn lại trong hộp hiển nhiên cũng ngửi thấy mùi, tranh nhau bò ra khỏi hộp, bò về phía Thủy Nhược Vân.

Thủy Nhược Vân do dự, để chúng ở đâu sâu vào đâu, có hai cái chân dường như đùi đã đau đến tàn phế, nếu để lên hai cánh tay nữa, lỡ như không cử động được thì sao, với lại cánh tay rất dễ nhìn thấy vết thương, lỡ Việt Sơn ca ca thấy thì sao. Nàng muốn làm nhưng lại do dự không quyết được, nàng còn chưa nghĩ xong thì ba con tằm đã đến gần, đang bò lên người nàng. Thủy Nhược Vân sợ hãi thở gấp, mặc kệ chúng, hai tay nắm chặt hai bên tay cầm, chờ đợi một cơn đau đớn kịch liệt nữa ập tới.

Thủy  Trọng Sở tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân ba lần, cảm giác buồn nôn mới đỡ bớt. Trước đó, để về kịp lúc, hắn vội vã đến mức không nhớ đến chuyện trong hang, bây giờ mọi chuyện đã xong, hắn có thể thư giãn, đầu óc tỉnh táo, cảnh tượng kinh tởm trong hang lại như hiện ra trước mắt. Thủy Trọng Sở vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng búi tóc rồi chạy ra ngoài giang hai tay ra phới nắng, Tiết thần y đã nói quỷ tằm rất sợ ánh sáng, vừa tiếp xúc với ánh sáng sẽ chết ngay.

Lương Huyền Ca ôm một đống quần áo đã được sấy khô đi vào, nhìn thấy hắn ở đó thì dừng lại, Thủy Trọng Sở cũng nhận ra có người ở đó, mở mắt ra, đứng yên, hai người nhìn nhau. Cuối cùng, Lương Huyền Ca cau mày nói: “Tóc của ngươi vẫn còn ướt kìa.”

Có một chút phàn nàn trong giọng nói của nàng.

Thủy Trọng Sở mỉm cười, vươn tay lấy một chiếc khăn tắm lớn từ trong đống quần áo nàng đang ôm, ngồi trên ghế đá trong sân, trùm lên đầu để lau. Lương Huyền Ca do dự một lúc, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: “Ngươi có bị thương không?”

“Không sao, ta không có bị thương.”

Hắn tò mò nhìn nàng, muốn giải thích, không phải hắn võ công của hắn cao cường, mà là hắn vào cái hang kinh tởm kia nên mới không bị thương, chỉ là hắn rất ghê tởm những con tằm đó. Sau khi nghĩ lại, vì không muốn làm nàng sợ, nên không nói gì.

Lương Huyền Ca thấy hắn do dự không nói, biết hắn có lời muốn nói nhưng không nói nên cũng không để ý, dù sao hắn thường đối xử với nàng như vậy, không xem như lạnh lùng nhưng cũng không nhiệt tình, cứ phải để nàng đoán, nàng không muốn đoán nữa, hừ, cho dù nàng rất thích hắn, nhưng dù thế nào, nàng cũng không muốn hắn như vậy. Nàng muốn giống như A Phù vậy, tự tìm đường đi cho mình.

“Tôi đã nói chuyện với A Phù, ta sẽ giúp nàng ấy kinh doanh.”

Nàng nói với hắn kế hoạch của mình. Hắn ngừng lau tóc, ngẩng đầu nhìn nàng, kinh ngạc nói: “Tại sao lại muốn kinh doanh ở đó, chỗ đó có rất nhiều người ra vào, một cô nương như ngươi, không nến xuất đầu lộ diện ở đó.”

Nàng không phục: “Nhưng A Phù vẫn làm được đó tôi, chỉ giới thiệu những món đồ cửa tiệm, buôn bán hàng hóa, A Phù nói ra cũng có thể làm.”

Sau đó lại không chịu được, bổ sung thêm một câu: “Còn có thể nhận tiền công nữa, như vậy ta có thể tiết kiệm một ít tiền.”

“Ngươi ở nhà không thể tiền công sao?”

Hắn không vui. Niên Tâm Phù là Niên Tâm Phù. nàng ấy là một người trong giang hồ, làm một nữ chủ tiệm, kinh doanh là thế mạnh của nàng ấy, nhưng Lương Huyền Ca từ nhỏ đã được nuôi ở chốn khuê phòng, mặc dù cha không thương mẹ không yêu, tạo thành sự phản nghịch, nổi loạn, nhưng nàng chưa từng xuất đầu lộ diện ở ngoài. Vốn dĩ Niên Tâm Phù đa tuyển đủ người, nghe nói phần lớn người trong tiệm đều là nam nhân, hơn nữa họ còn làm những việc khác. Niên Tâm Phù hung dữ, lạnh lùng nên có thể áp chế mấy người kia, hơn nữa nàng ta còn biết võ công, còn Lương Huyền Ca lại là người dịu dàng nhẹ nhàng, nếu đến đó, không phải là đưa dê vào miện sói sao.

“Ngươi biết ta không phải có ý vậy mà, các ngươi đã cứu ta, cho ta một chỗ ở, nên ta sẽ giúp mọi người những việc trong nhà, sao có thể tính tiền công. Nhưng ta cũng phải lo liệu cho bản thân mình nữa chứ.”

Nàng cũng không vui, đem quần áo trên tay để trên bàn, xem như đã đưa đến. “Ta đã nói với phu nhân rồi, bà ấy cũng đồng ý.”

“Đào Hoa.”

Hắn đau đầu vuốt trán, nghĩ cách thuyết phục nàng từ bỏ ý định này, hắn không muốn nàng đi làm trong tiệm một chút nào: “Nghe ta nói…”

Trước khi hắn nói, đã nhìn thấy Đao Tiểu Thất cầm túi hành lý đi qua cổng viện, hắn đã chải lại tóc, thay quần áo và băng bó vết thương, xem dáng vẻ là muốn đi về.

Thủy Sở bật dậy, vội vàng đuổi theo gọi hắn dừng lại, Đao Tiểu Thất bước vào sân, hai người nói chuyện một lúc lâu, Lương Huyền Ca mơ hồ nghe thấy vài từ, trong đó có tên Sở Doanh, nàng cười gượng một chút, nam nhân này vẫn còn quan tâm Sở Doanh. Nàng lặng lẽ ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ không sao, yêu đơn phương thì có sao, dù sao nam nhân đó cũng là yêu đơn phương, hắn cũng không hơn nàng bao nhiêu.

Khi đang nói chuyện với Đao Tiểu Thất, Thủy Trọng Sở nhìn thấy Lương Huyền Ca âm thầm ra ngoài, hắn cau mày, hơi phân tâm, suýt chút nữa không nghe thấy Đao Tiểu Thất nói gì, hắn nghĩ mình nhất định không được để Đào Hoa đi làm việc trong tiệm, hừ, chờ xem cuối cùng là ai thắng.

Bên này, đôi nam nữ vẫn mang tâm tư của riêng mình, mà phía Thủy Nhược Vân lại trải qua con đau đớn không thể tưởng tượng được.

Nói đến đau đớn, là vì nàng dùng máu của mình nuôi năm con quỷ tằm ăn  trong hai ngày, sau khi quỷ tằm hút máu thì toàn thân có màu đỏ nhạt, thân thể cũng lớn hơn, Thủy Nhược Vân cuối cùng cũng hiểu được cảm giác sống không bằng chết mà Tiết thần y nói là như thế nào. Mới qua hai ngày, ngày đầu chưa đầy nửa giờ, ngày hôm sau, vì quỷ tằm to hơn nên cũng hút máu nhiều hơn, cho nên thời gian cũng dài hơn nhưng cũng chỉ hơn nửa giờ. Mà nửa giờ này chính là thời gian nàng và Lăng Việt Sơn ăn cơm với nhau, khi đó cảm thấy thời gian này rất nhanh nhưng nửa tiếng này làm cho Thủy Nhược Vân cảm thấy như phải chịu đựng đau khổ mười năm. Cơn đau siết chặt từng dây thần kinh trên cơ thể, trái tim nàng cũng cảm thấy co giật, tim đập nhanh đến mức nàng toát mồ hôi lạnh, tai ù đi, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản và cả tiếng hút máu của quỷ tằm.

Nàng cảm thấy mình nhiều lần cận kề cái chết, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ lấy lại sức mạnh tinh thần của mình, sau đó, nàng đã tìm ra một cách hay để giúp mình sống sót qua cơn đau này, nàng thầm gọi tên của Lăng Việt Sơn, tim đập nhanh vì đau đơn mà đập thình thịch, nàng liền theo tiết tấu này cứ gọi Việt Sơn, Việt Sơn, Việt Sơn…

Nàng đã thành công, nàng đã sống sót, nàng đã cho lũ tằm ăn rất tốt. Tiết thần y lấy nước miếng trong miệng tằm ra, chuẩn bị thuốc cho Lăng Việt Sơn uống, tuy sắc mặt vẫn tím đen nhưng thân thể không đến mức cứng ngắc, các khớp ngón tay có thể gập xuống. Vẻ mặt Tiết thần y vui mừng bắt mạch, thuốc này có hiệu quả, rất có hiệu quả.

 Trong lòng Thủy Nhược Vân vui mừng khôn xiết, chỉ cần có ích, chỉ cần có thể cứu được Việt Sơn ca ca, nàng nguyện ý để cho quỷ tằm hút máu mười năm nữa. nàng Nhưng mặc dù không cần nuôi một năm, nhưng cũng phải nuôi một tháng. Nàng nghỉ dưỡng hai ngày, uống thuốc, tắm nước thuốc, chăm sóc bản thân như nguồn thức ăn. Ngày thứ sáu, Thủy Nhược Vân cho quỷ tằm ăn lần thứ ba, lần này ngoại trừ năm con đã nuôi lớn, còn có ba con nhỏ. Năm con lớn kia vừa ngửi được múi máu, sau khi bị bỏ đói ba ngày thì đã chảy nước miếng, kêu đòi ăn, hung ác hút từng ngụm máu, ba con nhỏ cũng theo mấy con lớn vui vẻ hút máu. Lần này, thầm gọi tên Việt Sơn cũng không có tác dụng. Thủy Nhược Vân đau đến mức muốn ngất đi. Cuối cùng, khi tám con tằm đã no nê, chân tay của Thủy Nhược Vân vẫn còn co quắp vì đau, hồi lâu vẫn chưa thể hồi phục, Lâu Cầm thực sự lo lắng, lao vào và khóc thảm thiết khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của con gái mình.

Hơn nữa trải qua lần trị liệu này, màu tím đen trên người Lăng Việt Sơn cuối cùng cũng nhạt đi một chút, thân thể trở nên mềm mại hơn, khuỷu tay đã có thể co lại. Thủy Nhược Vân ngâm mình  trong thùng thuốc, nghe Lâu Cầm kể về tình trạng của hắn thì trong lòng rất vui, nàng mỉm cười, rồi ngất đi.

Thủy Nhược Vân cho quỷ tằm ăn, nhiều nhất là mười con tằm trưởng thành một lúc, nàng lại sống sót một cách kỳ diệu, khi Tiết thần y lấy chiếc hộp từ Lâu Cầm mà nước mắt lưng tròng, ông vẫn không thể tin được nha đầu nũng nịu mềm yếu lại có thể ngoan cường chịu được sự đau đớn này. May mà sau lần này, số lượng quỷ tằm cần nuôi đã giảm.

Khi Thủy Nhược Vân cho tằm ăn lần thứ tám, Lăng Việt Sơn đã tỉnh lại, mặc dù có thể mở mắt, nhưng người vẫn còn rất yếu, người đầu tiên hắn thấy chính là Thủy Thanh Hiền. Thủy Thanh Hiền nắm tay hắn, suýt nữa thì khóc, hai đứa trẻ này thật sự khiến người ta không bớt lo được. Lăng Việt Sơn nhìn một lúc lâu, dường như mới lấy lại được tiêu cự, biết được người trước mắt mình là ai. Hắn khó khăn mở miệng, Thủy Thanh Hiền cúi xuống ghé sát lỗ tai vào miệng hắn, rốt cục cũng nghe được Lăng Việt Sơn nói gì: “Cha, nói Nhược Nhược đừng giận con, lần sau con sẽ cẩn thận hơn.”

Thủy Thanh Hiền nắm chặt tay hắn, an ủi: “Nhược Nhược không giận, con dưỡng thương thật tốt đi, nó đang đi sắc thuốc, con ngủ tiếp đi, sau khi tỉnh lại, nó sẽ ở đây.”

Lăng Việt Sơn nghe nàng đang sắc thuốc, ánh mắt cố gắng nhìn về phía cửa phòng, cố gắng trấn tĩnh. Thủy Thanh Hiền dùng lòng bàn tay che mắt hắn, dỗ dành: “Mau ngủ đi, Nhược Nhược sẽ mau chóng quay lại, con ngủ đi, dậy sẽ thấy nó.”

“Con nhớ nàng.”

Lăng Việt Sơn cố gắng nói ra ba chữ, cũng không nhịn được nữa, lần nữa chìm vào giấc ngủ say. Hai mắt Thủy Thanh Hiền đỏ hoe, cổ họng khó chịu nghẹn lại.

Buổi tối Lăng Việt Sơn lại tỉnh lại, lần này tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhìn thấy Thủy Nhược Vân ở bên cạnh, hắn vui vẻ nở nụ cười. Tiết đại phu và Thủy Sở đã giúp hắn ngồi dậy và cho hắn ta uống thuốc, nhưng hắn đã cố gắng hết sức để đưa tay ra, thấy vậy, Thủy Nhược Vân vội vàng nắm lấy tay hắn, Lăng Việt Sơn mới hài lòng phối hợp uống thuốc.

Sau khi uống thuốc, một lúc sau hắn bắt đầu cảm thấy chóng mặt, Lăng Việt Sơn cau mày nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Nhược Nhược, ở lại với ta, đừng đi.”

“Được, ta không đi, ta ở đây.”

Nàng vội vàng an ủi chiều theo ý hắn. Quả nhiên, hắn hài lòng, ý thức không vùng vẫy nữa, thả lỏng người chìm vào giấc ngủ say.

Thủy Nhược Vân ngây người nhìn khuôn mặt hắn. Tiết Tùng nói với nàng: “Nha đầu, hắn vẫn còn bị thương, ngủ rất sâu, con ở đây cũng không giúp được gì. Vẫn nên đi ngâm thuốc đi, con cũng phải chăm sóc bản thân mình nữa.”

Thủy Nhược Vân gật đầu, rút tay ra khỏi lòng bàn tay to lớn của Lăng Việt Sơn, Lăng Việt Sơn di chuyển đầu và cau mày, nàng nhìn một lúc, nhưng hắn không tỉnh lại, một lúc sau, lông mày của hắn giãn ra, quả nhiên, hắn đã ngủ say. Thủy Nhược Vân cố gắng ngồi dậy, nhưng vết thương trên người nàng rất đau, đôi chân cũng mềm nhũn, Lâu Cầm vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, đưa con gái đi ra ngoài.

Thủy Trọng Sở kinh ngạc: “Nhược Vân sao vậy? Ngâm thuốc gì vậy? Ta thấy muội ấy rất yếu.”

Tiết Tùng ra ngoài rồi nói: “Nó chăm sóc Việt Sơn rất mệt, sức khỏe hơi yếu, ta cho nó ngâm thuốc để tăng cường sức khỏe.”

Thủy Trọng Sở quay đầu nhìn Lăng Việt Sơn trên giường bệnh, sờ mũi: “Hai người này thực sự rất hợp nhau. Việt Sơn mà biết Nhược Nhược chăm sóc hắn đến mức mệt mỏi thì nhất định hắn sẽ tức giận.”

Tiết Tùng nghe vậy cúi đầu vội vàng đi ra ngoài, lòng không biết như thế nào.

Lăng Việt Sơn tỉnh dậy sớm hơn dự kiến của Tiết Tùng, ông đã phải nhìn Thủy Nhược Vân và hắn với cặp mắt khác xưa. Ông vốn tưởng rằng Lăng Việt Sơn phải dùng hết nước miếng của quỷ tằm mới có thể tỉnh lại, ai ngờ hắn lại tỉnh dậy sớm như vậy.

Mỗi lần Lăng Việt Sơn mở mắt ra thì đều tìm Nhược Nhược, thật ra hắn tỉnh sớm như vậy cũng không tốt, hơn nữa Thủy Nhược Vân còn phải nuôi tằm làm thuốc, phải ngâm thuốc, cơ thể yếu đuối phải thường nằm trên giường, nhưng một khi nghe Lăng Việt Sơn tỉnh lại muốn tìm nàng, nàng đều lấy lại tinh thần đến cùng hắn, thậm chí còn nhờ Lâu Cầm trang điểm để che đi khuôn mặt tái nhợt của nàng. Vì sức khỏe của Lăng Việt Sơn, Tiết Tùng đã thêm thuốc ngủ cho Lăng Việt Sơn để hắn có thể ngủ sâu hơn.

Năm ngày sau, cuối cùng đã nuôi quỷ tằm xong, Tiết Tùng đã chế xong thuốc giải, Thủy Nhược Vân ôm mẹ, kể từ sau khi Lăng Việt Sơn bị thương, đây là lần đầu tiên nàng rơi nước mắt.

Kể từ đó, mỗi ngày, Lăng Việt Sơn có thể tỉnh táo lâu hơn, mặc dù vẫn còn yếu nhưng hắn có thể nói chuyện và tự trở mình. Hắn chỉ có thể nằm trên giường, không còn dáng vẻ của tiểu gia nữa mà như đứa trẻ quấn lấy Thủy Nhược Vân làm nũng, mỗi lần mở mắt đều tìm nàng, ôm nàng không buông tay. Thủy Nhược Vân chột dạ, sợ hắn phát hiện vết thương của mình, đành phải lén lút uống thuốc, ngâm nước thuốc.

May mà Lăng Việt Sơn vẫn như vậy, tuy không phải không thông minh nhưng cũng không đặc biệt chú ý tiểu tiết. Thời gian chậm rãi trôi qua, phu thê họ lại thân thiết như cũ, vào một đêm, hắn ôm nàng hỏi: “Sao người nàng lạnh vậy, con lạnh hơn ta nữa.”

Hắn hôn cổ nàng, cười khẽ: “Toàn thân nàng có mùi thuốc, sao nàng cứ như ngâm mình trong nước thuốc vậy?”

Thủy Nhược Vân nghe vậy, thân thể căng thẳng, Lăng Việt Sơn ôm lấy nàng cọ sát, những vết thương khắp người nàng đều đau, nàng cắn môi nói: “Không biết ta phải sắc thuốc cho cho ai mới khiến cả người nồng nặc mùi thuốc như vậy. Người đó rõ ràng còn hứa sẽ không liều mạng nhưng khi bị mang về thì chỉ còn nửa cái mạng. Bây giờ cả nhà phải dốc sức để cứu người đó trở về mà người đó còn tự mãn vậy sao.”

Lăng Việt Sơn rên rỉ, dụi đầu vào người nàng: “Ta biết nàng sẽ không bỏ qua chuyện này đâu mà. Ta sai rồi, nàng xem, ta xin lỗi thành tâm như vậy rồi, đừng giận ta lâu quá mà. Hôm đó, ta chỉ muốn đi tìm hiểu tình hình rồi đợi Mai Mãn đến mới cùng nhau cứu người. Nhưng khi đến, ta thấy Cửu Vĩ bị treo ở đó, những người bên cạnh nói ngày mai sẽ dùng hắn để thử thuốc, nếu ta không cứu hắn thì sẽ không kịp, hắn nhất định sẽ chết, vì vậy ta mới quyết định ra tay.”

Hắn hôn lên mặt nàng: “Nàng xem, dưới tình thế cấp bách ta mới ra tay, bây giờ mọi người đều không sao rồi, nàng tha thứ cho ta đi, đừng giận ta nữa.”

Nàng nép vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Bây giờ chàng không sao rồi, ta không giận. Nhưng chàng cũng phải đồng ý với ta, không được giận ta.”

“Sao ta dám giận nàng chứ, thê tử nhà ta là lớn nhất. Chắc nàng không biết, ta bị dọa tỉnh lại đó. Ta nghe được nàng gọi ta, nàng đau đớn, rồi nàng không cần ta nữa. Ta liền hoảng sợ mở to mắt, nhưng cũng không được, cuối cùng mới tỉnh dậy được.”

Hắn ôm hôn nàng, bây giờ nghĩ lại vẫn sợ, nên ôm chặt nàng nói: “Nàng là mạng của ta, sau này đừng dọa ta như vậy.”

Nàng cảm thấy mắt mình nóng bừng, không thể nói nên lời. Hắn đưa tay sờ mặt nàng, sau đó sờ tay nàng: “Nàng lạnh thật đó, bệnh rồi sao?”

Nàng băn khoăn không biết có nên nói tiếp chủ đề này không? Bây giờ hắn đã mềm lòng, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng tình trạng sức khỏe hiện tại của hắn không tốt, nếu hắn lại phát bệnh đột ngột thì làm sao??

Nhưng Lăng Việt Sơn lại nói: “Nàng không được bệnh, ta sẽ đau lòng. Làm nàng mệt như vậy, là do ta không tốt. Nàng phải mau chóng khỏe lại, ta cũng vậy, chúng ta còn phải sinh hai Tiểu Việt Sơn, ba Tiểu Nhược Nhược nữa.”

Lòng nàng chợt chùng xuống.