Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 106




Dùng Máu Nuôi Tằm

mấy ngày quỷ tằm, Thuỷ Nhược Vân rất bận rộn, nàng lau người cho Lăng Việt Sơn, trở người cho hắn, thay quần áo, chải đầu, còn cho hắn uống thuốc, đổi thuốc trên vết thương, nàng cũng phải luyện vận khí, ăn nhiều ngủ nhiều, phải điều chỉnh bản thân ở trạng thái tốt nhất thì mới có thể qua được mấy ngày nuôi quỷ tằm.

Mỗi ngày nàng đều vừa làm việc, vừa nói chuyện với Lăng Việt Sơn, dường như nói hoài không hết, nàng cũng không vội vàng, nàng nói với bản thân, dù thế nào họ cũng ở bên nhau, không sợ không có thời gian nói, nhưng nàng không quản được chính mình, cứ lải nhải mãi. Khi nàng rảnh rỗi thì sẽ ở bên cạnh hắn, cứ ngắm nhìn hắn, thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ, thật ra Việt Sơn ca ca của nàng rất đẹp trai, nhưng do đang trúng độc nên sắc mặt không tốt lắm. Nàng nắm tay hắn ngắm, bàn tay hắn rất lớn, nàng thích nhất là sờ khớp xương của hắn, bây giờ những đốt ngón tay của hắn cứng đờ, không thể gập được, nàng cũng không ngại, kiên nhẫn giúp hắn cử động từng ngón tay

Buổi tối, nàng nằm trên giường cùng hắn, Việt Sơn ca ca từng nói, muốn có một chiếc giường để ngủ, nàng nhớ khi ở trên núi Việt, nàng không cho hắn lên giường, hắn liền nằm thẳng ở mép giường. Bây giờ nhớ đến, nàng vẫn bật cười. Nàng koong thể nằm như vậy nên nằm lên ngực hắn ngủ, nhưng hắn không thể ôm nàng, không sao, nàng ôm cánh tay hắn ngủ, thân thể hắn rất lạnh, nàng bèn đốt lò sưởi trong phòng, hy vọng hắn có thể ấm áp hơn chút.

Mỗi ngày nàng đều cầu nguyện, hy vọng ba người kia có thể bình an trở về, cũng có thể thuận lợi mang quỷ tằm về.

Bên phía Thuỷ Trọng Sở, cũng không quá thuận lợi, tuy rằng Quỷ Vực không ngờ họ sẽ quay lại, nhưng cũng vì chuyện của Cửu Vĩ mà họ cũng sợ nên đã tăng cường đề phòng. Đến ngày thứ ba, bọn Thuỷ Trọng Sở đã đến La Sát Lĩnh, dựa theo yêu cầu của Tiết Tùng, thực tế họ chỉ có một ngày để lấy tằm, vì thế bọn Thuỷ Trọng Sở cũng không ngủ, ban đêm lén lút vào Quỷ Vực.

Mấy ngày nay, Thuỷ Thanh Hiền cũng rất bận rộn, ông sắp xếp xây một cái hầm ở Vân Sơn Cư, vì lo ở đây không đủ lạnh, nên đã sai người cưỡi ngựa đến đỉnh núi thành Trấn Hàn lấy một ít băng, lấy băng cũng không dễ, việc vận chuyển còn phiền phức hơn, nếu làm không tốt thì khi đưa băng đến Tô Châu sẽ tan thành nước, vì vậy để bảo đảm, Thủy Thanh Hiền phái vài nhóm người đi hoàn thành việc lấy băng.

Bởi vì việc Thuỷ Nhược Vân dùng máu nuôi tằm phải giấu mọi người nên Thuỷ Thanh Hiền cố ý làm cái hầm viện của họ đồng thời xây một phòng bệnh, chuẩn bị đủ dược liệu, dụng cụ theo yêu cầu của Tiết Tùng. Nói với người ngoài đây là nơi ở của Tiết thần y, để khi Thuỷ Nhược Vân dùng máu nuôi tằm xong sẽ chữa trị trong biệt viện này, không gây chú ý  người khác.

Bọn Thuỷ Trọng Sở vào Quỷ Vực, chia nhau ra tìm quỷ tằm. Tuy Tiết thần y đã giới hạn địa điểm là hang động lạnh băng dưới lồng đất hoặc hầm băng, có mùi máu tươi đặc thù nhưng Quỷ Vực khá rộng lớn, địa thế cũng phức tạp, để đảm bảo mọi người đều có thể an toàn rời khỏi đây, một nhóm tìm tằm, một nhóm tìm đường lui. Đến khi trời rạng sáng mới tìm được hang nuôi tằm. Nhưng đương nhiên trước cửa hang nuôi tằm sẽ có người canh gác, bọn họ mới vừa một tiếp cận, đã bị phát hiện.

Những người canh trước hang là bốn người Quỷ Vực Tu La, nhìn thấy có người muốn đến trm tằm đương nhiên cũng bất ngờ, vốn là chuyện quỷ tằm có rất ít người trong giang hồ biết, cho dù từng nghe qua cũng sẽ không đến trộm. Mạo hiểm đến trộm quỷ tằm như vậy, đương nhiên là đã biết được bí mật của độc Quỷ Tằm. Bọn họ vừa ngăn cản, vừa ra tín hiệu, đánh thức toàn bộ người trong Quỷ Vực, Thuỷ Trọng Sở dẫn hơn ba mươi người nhanh chóng tập trung lại đây, không thể tránh được một trận ác chiến, trong lòng mọi người đều chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải cướp được quỷ tằm về Tô Châu an toàn.

Bên phía Tô Châu hoa lệ, sắc mặt Lăng Việt Sơn vẫn đen tím, thân thể cứng đờ, Tiết Tùng đang châm cứu cho hắn, làm chậm khả năng phát độc. Trong phòng tắm dưới lầu, Thuỷ Nhược Vân đang ngâm mình trong nước thuốc và vận công, nàng làm theo hướng dẫn của Tiết thần y, để huyết mạch toàn thân được điều chỉnh ở trạng thái tốt nhất. Niên Tâm Phù và Chung Khải Ba đang ở trong một ngõ nhỏ phía sau cửa hàng, trong một không gian nhỏ hẹp, bố trí thêm người đến La Sát Lĩnh để tiếp ứng, nhằm để mọi người kịp quay về Tô Châu như đã sắp xếp, mặt khác lại phái hai nhóm người đi tìm hiểu tin tức của Đồng Thiên Sách. Lương Huyền Ca cũng không rảnh rỗi, sáng sớm, đã cùng đệ tử của Tiết thần y phân loại dược liệu và phụ làm thuốc, phía Cửu Vĩ Công Tử và Tề Thư Bằng đã không còn gì đáng lo, chỉ cần đệ tử của Tiết thần y và một lão đại phu trong thành là có thể điều trị ổn thỏa. Lương Huyền Ca rất lo lắng cho Thủy Trọng Sở, vì vậy nàng phải làm nhiều việc để phân tán sự chủ ý của bản thân.

Bên này mọi người ở đây đang bận rộn với tâm tư của mình cùng lo lắng đợi, mà bên phía Quỷ Vực đã máu chảy khắp đất.

Mai Mãn vung trường thương hạ gục nhiều kẻ địch, tạo nên một sức mạnh không ai địch nổi, một là để bảo vệ con đường duy nhất từ hang tằm ra ngoài, hai là ngăn người của Quỷ Vực bố trí trận tên hoặc cạm bẫy trên con đường quan này, ngay cả khi họ có bắt được quỷ tằm thfi cũng không thể an toàn rút lui. Người đối đầu với Mai Mãn là Quỷ Kiểm Mạnh Bà, Mai Mãn từng gặp bà ta ở đại hội Hắc Sát nên trong lòng cũng có chút đề phòng.

Nhưng Quỷ Kiểm Mạnh Bà không nhận ra Mai Mãn, nhưng lại nhận ra trường thương trong tay Mai Mãn, ở đại hội Hắc Sát, Lăng Việt Sơn đã chiến đấu một trận kinh thiên động địa với ba đại hộ pháp của La Diễm Môn, hắn đã dùng cây thương này. Trước đó vài ngày, Lăng Việt Sơn kia lại đến Quỷ Vực của họ, cướp đi Cửu Vĩ Công Tử mà họ vất vả lắm mới bắt được, bây giờ lại đến cướp tằm, Quỷ Kiểm Mạnh Bà đã bảy phần đoán được mục đích họ đến đây cướp tằm để làm gì rồi.

Hai người chiến đấu, khí thế hừng hực, Mai Mãn vì sư phụ, cũng vì lời cảnh báo mà Niên Tâm Phù nói trước khi đi, tất nhiên là dốc hết toàn lực. Quỷ Kiểm Mạnh Bà vẫn sợ trường thương, võ công của Mai Mãn cũng không thua kém Lăng Việt Sơn thêm cách đấu liều mạng của hắn cũng khiến Quỷ Kiểm Mạnh Bà cẩn thận và đề phòng hơn.

Đao Tiểu Thất và Thủy Trọng đánh đến sát của hang, bốn người Tu La đã có ba người ngã xuống, người còn lại và Tương Song Kiếm Vô Thường vẫn ngoan cố cố thủ trước cửa hang, Khôi Thủ Quỷ Minh Vương hôm nay không có ở đây, nếu bị những người này cướp được quỷ tằm thì họ không dám tưởng tượng hình phạt cho họ sẽ là gì.

Đại đao của Đao Tiểu Thất đã được rút ra khỏi vỏ, đường kiếm của hắn ta nhanh và tàn nhẫn, hắn đã chém ngã hai người, nhảy lên không trung và buộc 2 người Tương Song Kiếm Vô Thường phải lùi lại hai bước. Lúc này mặt trời đã mọc, hơn ba mươi người bọn họ dẫn theo đã ngã xuống một nửa, nếu không tốc chiến tốc quyết, người của Quỷ Vực sẽ càng vây càng nhiều, chỉ e là họ sẽ phải chết tại đây. Hắn né tránh, chen vào giữa Thủy Trọng Sở và Tu La, thay thế Thủy Trọng Sở, hét lớn: “Đi mau đi.”

Cả Thủy Thanh Hiền và Tiết Tùng đều nói rằng việc vào hang lấy tằm nên để Thủy Trọng Sở làm. Dù mấy người họ không hiểu sao lại như vậy nhưng vẫn nghe theo sắp xếp như vậy. Thủy Sở thấy Đao Tiểu Thất thấy một chọi ba thì càng vững tâm, muội phu vẫn ở Tô Châu chờ họ thành công quay về, hắn không thể do dự, gật đầu: “Ngươi cẩn thận, ta sẽ mau chóng về.”

Trước đó họ đã mặc vào quần áo mà Tiết Tùng đã chuẩn bị, lúc này hắn lấy mũ trùm đầu và găng tay tẩm thuốc ra, mang vào, thắt dây buộc quanh cổ và tứ chi rồi nhanh chóng vào hang tằm.

Hang không lớn, với chiều cao của Thủy Trọng Sở, hắn phải khom người một chút mới có thể chui vào, nhưng hang rất sâu, càng đi vào càng lạnh, lạnh thấu đến xương. Hai bên vách hang treo những ngọn đèn dầu, những bóng vàng mờ ảo chập chờn trong hang tối tạo nên một bầu không khí có phần ma quái. Thủy Trọng Sở vừa cẩn thận quan sát tình hình trong hang vừa nhanh chóng đi vào, càng đi vào, mùi máu tanh càng nồng nặc, hắn đi được một lúc, cuối cùng bắt đầu nghe thấy tiếng sột soạt, vách hang cũng càng ngày càng rộng, cuối cùng giống như đi đến cuối cùng, có một khúc ngoặt, quay người lại, tầm mắt đột nhiên rõ ràng, nhưng lại khiến Thủy Trọng Sở kinh ngạc toát mồ hôi lạnh.

Nơi này quả thực giống như địa ngục trần gian, những con côn trùng mềm lớn màu đen, tím đỏ như máu, ngoằn ngoèo khắp nơi trên vách và trần hang, rất nhiều con tằm giăng tơ, treo lơ lửng trên trần và khẽ rung rinh, trên mặt đất cũng có rất nhiều tằm bò lúc nhúc, hoặc cuộn tròn lăn lộn, trong góc có hai vật như hình người, trên đó dày đặc những con quỷ tằm lớn nhỏ, trông thấy vô cùng đáng sợ. Thủy Trọng Sở cảm thấy toàn thân nổi da gà, cảm thấy buồn nôn. Hắn nhìn kỹ toàn bộ hang, phát hiện chân của những con tằm lớn còn dài hơn ngón tay giữa của hắn, nhìn xung quanh, chúng đều là những con trưởng thành có màu sẫm hoặc nhạt màu, không thấy những con ấu trùng màu trong suốt mà Tiết thần y đã nói.

Thủy Trọng Sở lấy lại bình tĩnh, kìm nén cảm giác muốn nôn, tìm cách tiến sâu vào trong động. Mặt đất đầy tằm, Thủy Trọng Sở đi lại khó khăn, hắn nghiến răng nghiến lợi giẫm lên những con tằm và đi sâu vào, chân vừa chạm đất, những con tằm xung quanh liền quấn lấy, nhưng do bị thuốc trên giày kích thích nên lại rơi xuống đất, Thủy Trọng Sở từng bước đi về phía trước, vừa nhấc chân, những con quỷ tằm khác đã nhanh chóng lao đến xác con tằm quỷ bị giẫm chết, ăn máu trong đó.

Những con quỷ tằm từ trên cao nhanh chóng trượt xuống rơi trên người Thủy Trọng Sở, từng con một đậu lên người, vai và cánh tay của hắn, sau đó từng con trượt đi và rơi xuống đất, nhưng cảm giác bị những con đó chạm vào cơ thể qua lớp quần áo cũng đủ khiến Thủy Sở dựng tóc gáy. Toàn thân Thủy Trọng Sở được bao bọc bởi vải, chỉ lộ ra đôi mắt, hắn cẩn thận tránh né, đôi khi có quá nhiều con tằm rơi xuống, hắn phải nghiến răng lấy tay che mắt. Cái hang này rất thối, khiến hắn không thể thở được, cuối cùng sau khi đi hơn nửa cái hang, hắn đã tìm thấy ấu trùng suốt.

Ở nơi sâu nhất trong hang, trên vách hang rộng lớn, ấu trùng lọt thỏm giữa những con tằm to, lộ ra từng chút một, dường như đáy hang chính là nơi ấu trùng nở ra. Thủy Trọng Sở nhanh chóng đến gần vách hang, run tay lấy hộp ngọc lạnh lẽo từ trong ngực ra. Ngay khi hắn đang mò vào trong ngực, một con tằm đen tím cực lớn rơi xuống mu bàn tay, Thủy Trọng Sở giật mình, theo bản năng giũ ra, tập trung lại tinh thần, cuối cùng mở ra hộp ngọc lạnh lẽo. Hắn đưa tay ra, chộp lấy từng con ấu trùng trong suốt trên vách hang, nói là ấu trùng, nhưng thực ra chỉ bằng nửa ngón tay út của hắn, Thủy Trọng Sở nghiến răng nghiến lợi, vì thời gian khẩn cấp, hắn bắt đầu dùng tay đẩy những con tằm lớn ra, để bắt ấu trùng từ bên dưới, chỉ chốc lát sau, quần áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nhưng sau khi đổ mồ hôi, nhiệt độ trên người lại tăng cao, huyết dịch dâng trào, những con quỷ tằm trong hang bắt đầu ngo ngoe, càng lúc càng nhiều con tằm lao về phía Thủy Trọng Sở. Thủy Trọng Sở cắn chặt răng, thỉnh thoảng bảo vệ vị trí của mắt, chuyên tâm bắt ấu trùng, cuối cùng bỏ đầy một cái hộp, vội vàng đóng lại, không chút do dự mà dốc toàn lực xông ra ngoài. Trong khi chạy, hắn cảm thấy chân mình hơi cứng lại vì sợ hãi. Ngay cả khi đối mặt với đối thủ hung hãn nhất, với thi thể khắp nơi trên mặt đất, hắn cũng chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy.

Càng chạy ra ngoài, càng nhìn rõ thấy ánh nắng nơi cửa hang, Thủy Trọng Sở vung hai chân chạy như điên, trên người có quỷ tằm quấn lấy, vừa lao vào ánh nắng, cảm giác như mình đã được sống lại.

Bên ngoài hang động là một thế giới giết chóc khác, Đao Tiểu Thất đã bị thương, chỉ còn lại hơn năm người với hắn, sáu người họ đã tạo thành một bức tường người và chặn lối vào của hang động, ngăn cản những người Quỷ Vực tiến vào hang. Thủy Trọng Sở bước ra, xông lên phía trước để chém ngã một người, hét lớn với Đao Tiểu Thất và những người khác: “Bắt được rồi, rút lui!”

Về phía Mai Mãn, đúng là Quỷ Vực đã không trực tiếp tấn công nữa mà chuyển sang trận tên, Mai Mãn cũng bị thương khắp người, nhưng hắn càng đấu càng hăng, dựa vào tinh thần này mà  toàn lực bảo vệ con đường lui của họ. Nhìn thấy trận tên đã được sắp xếp, Mai Mãn cũng nóng vội, cuối cùng nghe thấy tiếng đuổi giết vội vàng tiến về phía bên này, Thủy Trọng Sở và Thủy Trọng Sợ nhanh chóng bay lên, lớn tiếng gọi: “Mai Mãn, mau đi thôi!”

Mai Mãn bừng tỉnh, lấy độc hỏa đạn ra, ném về phía dàn tên: “Bà nội mấy người, khốn khiếp, thử hỏa dược đạn của ta này.”

Tiếng ầm ầm vang lên, vang khắp trên đất, tạo ra một con đường máu, mấy người giẫm lên thi thể, lao ra khỏi hang trên con đường máu kia.

Dưới chân núi La Sát Lĩnh, vài thị vệ được chuẩn bị sẵn đến đón họ, còn chuẩn bị ngựa nhanh nhất, thị vệ phía sau còn dàn sẵn trận để ngăn cản kẻ thù.

Dưới ánh nắng vàng, ba con ngựa phi nhanh, vó ngựa bay mọt mù, lao thẳng về phía Tô Châu.

Mấy ngày nay Thủy Nhược Vân ở  hầm băng rất nhiều, nàng cần làm quen với nhiệt độ ở đây, khi cho quỷ tằm ăn nhất định phải lõa thể, nhiệt độ thấp trong hầm băng rất dễ gây co mạch, máu lưu thông kém, ngoài ra khi bị quỷ tằm cắn sẽ đau không chịu nổi, dễ khiến tim đập nhanh, ngạt thở, sẽ gây khó khăn cho quá trình lưu thông máu. Nàng phải đủ tỉnh táo và đủ sức khỏe để nuôi quỷ tằm thật tốt mới có thể tiết ra nước miếng để sử dụng.

Vì vậy, trong những ngày qua, nàng ở trong hầm băng ngày càng nhiều, mặc quần áo ngày càng ít. Ngồi ở nơi lạnh lẽo này, nàng nghĩ về Lăng Việt Sơn, về nhiều kỷ niệm của họ, nàng tin tưởng chắc chắn rằng ca ca nàng sẽ thành công và nàng cũng sẽ thành công.

Cuối cùng vào ngày thứ chín, giấc mơ của nàng cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba nam nhân đầy vết thương, kiệt sức trở về Vân Sơn Cư, may mắn là dọc đường có người tiếp ứng, ngăn cản người của Quỷ Vực đuổi theo phía sau, cuối cùng ba người cũng kịp về trong thời gian dự định.

Thủy Nhược Vân ôm chặt lấy ca ca, không ngừng nói lời cảm ơn với ba người họ. nàng siết chặt tay, tiếp theo là việc của nàng.

Thủy Nhược Vân cũng cần phải mặc đội mũ che đầu, áo lót và quần lót đã được ngâm trong dung dịch thuốc, để tránh bị tằm cắn vào những vị trí này, hoặc lỡ cắn phải sẽ dễ xâm nhập vào nội tạng của nàng, khi đó sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Thủy Nhược Vân ở trong hầm băng một mình, sau khi mặc bộ quần áo này vào, nàng không muốn bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, vì vậy Lâu Cầm chỉ có thể ở ngoài cửa, để nếu có tình huống gì có thể kịp thời ứng cứu. Thủy Nhược Vân làm theo chỉ dẫn của Tiết thần y, ngậm lát nhân sâm trong miệng, thứ ấy để nàng tiếp thêm sinh lực cho khí công của mình, còn chuẩn bị một chiếc khăn quàng cổ dày để cắn, để ngăn nàng cắn răng khi bị đau dữ dội. Bên cạnh thắp nến, chuẩn bị sẵn hộp lửa, nếu tằm có vấn đề gì có thể dùng lửa đốt.

Thủy Nhược Vân đang ngồi ở đây trên một chiếc ghế dài nhỏ bằng gỗ được đặt riêng ở đây, lưng dựa vào đệm, hai chân có thể để một bên, hai bên có tay nắm để nàng có thể dựa vào. Tất cả những sắp xếp này đều nhằm mục đích để khi quá đau đớn, nàng có thể gắng gượng.

Rất đau đớn! Ba trong số năm câu mà Tiết thần y nói đều có liên quan đến từ này, trong hầm băng sắp xếp rất nhiều thứ là vì sợ nàng sẽ không chịu đựng được. Thủy Nhược Vân mỉm cười, nàng mở hộp ra, bên có năm con ấu trùng tằm quỷ, đây là số còn lại được trong hai ngày qua. Chiếc hộp được mở ra, ấu trùng dường như cảm nhận được dòng máu ngọt ngào và ấm áp bên cạnh, cuộn tròn và vặn vẹo trong hộp. Những ấu trùng này chẳng đáng yêu chút nào, tư thế uốn éo và khát máu thật đáng ựo. Thủy Nhược Vân nuốt nước miếng, bình tĩnh lại và thầm gọi tên của Lăng Việt Sơn.

Nàng cắn chặt chiếc khăn dày trong miệng, chống lòng bàn chân, hít sâu một hơi, dùng kẹp gỗ nhỏ nhẹ nhàng gắp một con quỷ tằm, nhìn nó quằn quại kịch liệt dưới chiếc kẹp, nàng lại hít một hơi và thầm nghĩ: Việt Sơn ca ca, để xem nó đau đến mức nào.

Nàng nhẹ nhàng đặt con tằm lên đùi…