Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 6: Hoa lăng ngừng rơi (1)




Lần này, Chu thị vẫn đội mũ che vào bên trong.

Trong phòng cũng chỉ còn lại Tử Đường.

Lúc này tinh thần Mạnh Nguyên khá tốt, thậm chí còn chủ động chào hỏi Chu thị qua tấm màn tơ ngũ sắc: “Đại tẩu đến ạ.”

Chu thị không tiến lên, cũng không ngồi xuống.

Trong lòng bà ta nôn nóng, lười tốn nhiều nước bọt.

“Trong hai tháng, tổ mẫu Cố thị vào gia phả của Mộ gia nhà ta, bài vị cũng được thờ cúng tại từ đường, mỗi ngày sớm muộn gì cũng được hương khói cung phụng, bốn mùa hiếu kính không ngớt... Ta đã thực hiện được những gì đã hứa với muội rồi, không biết lục đệ muội định khi nào thu xếp chuyện lập kế tục?”

Mạnh Nguyên thản nhiên đáp: “Làm phiền đại tẩu quá, lúc đầu muội nói rồi, phải đợi sau kỳ thi xuân mới chọn kế tục. Hiện giờ triều đình đã phát quan bảng, Tuyền ca nhi của tứ phòng đăng khoa rồi, đứng đầu trong tất cả các con em. Muội đúng hẹn giữ chữ tín, sẽ bắt tay xin phong Tuyền ca nhi thành con thừa tự lo hương khói cho tam phòng và tước vị Bác Vọng hầu.”

Trong bụng Chu thị đau khổ nhưng ngoài mặt giả vờ tỏ ra thận trọng: “Muội đã định vậy rồi, nên sớm chuẩn bị bài sắc phong quan, cũng giải quyết xong nỗi lòng của lão Lục... Đợi qua mấy ngày nữa ta sẽ tự mình thay muội đưa tấu văn vào cung, để con nối dòng thuận lợi thừa kế, phụng dưỡng dưới gối muội, đỡ cho muội tiếp tục hao tổn tâm sức.”

Nếu không phải vì màn kịch Chu thị sai người đánh Mộ Tuyền lúc đầu thì gần như Mạnh Nguyên đã tin tưởng rằng, vị trưởng tẩu trước giờ luôn tranh cường háo thắng này đã thành tâm thật lòng hỗ trợ.

“Muội xin nhận lòng tốt của đại tẩu, nhưng việc này muội đã an bài xong, đến lúc đó đại tẩu chỉ cần chờ dự lễ thôi.”

Chu thị suy nghĩ, định thừa cơ giúp Mạnh Nguyên trình tấu văn sẽ thực hiện “kế đánh tráo”, thay nhân tuyển Mộ Tuyền thành đích tử của nhị phòng Mộ Giới. Nếu có thể hành sự và tránh được những người không liên quan khác, nói không chừng thật sự có thể giấu giếm cho qua.

Tốt nhất là khi đó Mạnh Nguyên đã về trời, còn tứ phòng một là không có bằng chứng, hai là không có chỗ dựa, cuối cùng không thừa nhận cũng phải nhận thôi.

Đây cũng là thủ đoạn cuối cùng Chu thị có thể sử dụng, tuy có hơi bí quá hoá liều, nhưng không phải không thể thực hiện được.

Hiện giờ Chu thị nghe được Mạnh Nguyên không định làm phiền bà ta thì lập tức nóng nảy.

“Thể cốt của muội một trận gió là đổ ngay, chẳng lẽ còn muốn nỗ lực đến cửa cung đệ thư sao? Ta là tông phụ của Mộ gia, chuyện xin sắc phong thừa tự, còn có ai thích hợp thay muội bôn ba hơn ta chứ?”

Mạnh Nguyên không giấu bà ta: “Trước đó vài ngày lúc phủ Võ Hưng hầu qua tặng quà lễ, muội đã nhờ cô mẫu việc này rồi. Lúc bà tiến cung đã thay trong phủ trình tấu chương lên, chắc ít ngày nữa sẽ có kết quả.”

“Cái gì?!” Chu thị cảm thấy trong lòng chợt lạnh.

Bà ta không bao giờ nghĩ, Mạnh Nguyên sẽ tìm trưởng nữ đã gả của Cố thị giúp đỡ, phải biết lúc trước Mạnh Nguyên gả vào Mộ gia, vị kia đã cực lực phản đối.

Cũng chính vì thế, Chu thị mới cho rằng Mạnh Nguyên muốn dâng thư lên chỉ có thể qua tay mình, dù sao nhà mẹ đẻ của Mạnh Nguyên đã suy tàn, sau khi thủ tiết cũng ít lui tới với bạn cũ, bình thường lại khó thể tìm được người đáng tin nhờ dâng tấu chương.

Ngay lúc này, từ bên ngoài màn, Ngân Nhiễm báo lại: “Bẩm phu nhân, Lương đại giám trong cung tới nhà, bảo Tuyền thiếu gia của tứ phòng ra trước tiếp chỉ, nhưng đúng lúc sáng sớm nay Tuyền thiếu gia được tọa sư Thượng đại nhân cho đòi tới phủ luận học rồi ạ, đến nay chưa về, người xem có cần phái người đi quý phủ các lão mời ngài ấy về không ạ?”

Ấn đường Mạnh Nguyên khẽ nhíu, biết cung giám trong đến đây và chỉ đích danh muốn tìm Mộ Tuyền, vậy là rốt cục chuyện đã chắc chắn rồi.

Nàng cười đồng ý: “Bảo Tiết Tứ Phúc lập tức giá xe đi đón, đưa Lương đại giám qua nhà chính phòng khách và hết lòng chiêu đãi.”

Nàng lại nhìn sang Chu thị: “Đại tẩu đã qua đây rồi, vậy ta mặt dày làm phiền tẩu một hồi. Muội mang bệnh không thể ngồi dậy, nhờ tẩu thay muội đến phòng khách chiêu đãi vị quý sứ Thiên gia (*) này nhé...”

(*) dùng để chỉ danh hiệu của Hoàng đế hoặc Hoàng tộc.

Suýt nữa Chu thị đã nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, điều này thật sự là bà ta đang bưng bát cho người khác ăn thịt mà, nhưng e ngại thân phận nên bà ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đáp: “Được, tẩu sẽ thay muội đi chiêu đãi một phen.”

Chiếu chỉ đã ban xuống, chỉ định Mộ Tuyền kế nhiệm thân phận của Bác Vọng hầu rồi. Với trong triều đình và bên ngoài, từ nay về sau hắn chính thức là con thừa tự của tam phòng —— là đương gia Hầu phủ, sau này sẽ nhận Mạnh Nguyên làm mẹ và chỉ có thể gọi Lâm thị là bá mẫu.

Đương nhiên, vì biểu thị trịnh trọng, còn cần phải đặt mua đồ nghi lễ, đến lúc đó sửa lại gia phả, mời người trong gia tộc đến dự lễ.

Bấy giờ, trong lòng Chu thị không thoải mái nhưng không dám lỗ mãng trước mặt cung sứ, chỉ đen mặt đứng một bên nhìn tất cả mọi thứ rơi vào kết thúc.

Một lúc lâu sau, người trong cả Tây phủ đều biết tân khoa tiến sĩ Mộ Tuyền đã thành người kế nhiệm Bác Vọng hầu, ít ngày nữa sẽ mở từ đường tế tổ sửa đổi gia phả.

Tin tức vừa ra, như nước lạnh bắn tung tóe vào dầu nóng, vốn đang chờ xem thế nào thì mọi người bất ngờ không kịp chuẩn bị, trái lại còn hoảng hốt hồi lâu.

Lại qua nửa canh giờ, chủ tử lớn nhỏ có chút chức vị trong Tây phủ đều không hẹn mà cùng đến đây, phút chốc đã vây kín Noãn các Đông phủ chật như nêm cối. 

Mộ Tuyền tiếp chỉ, đích thân tiễn Lương đại giám ra ngoài.

Bởi vì hắn trở về từ quý phủ của Thượng các lão trong khi họ đang bàn giữa chừng về việc Hoàng đế muốn chọn người hiền tài để biên soạn quốc sử, nên Mộ Tuyền đã bẩm với Mạnh Nguyên rồi lại đến đó để kết thúc việc còn dang dở.

Lúc hắn không ở đây, trong chính viện phía đông của Noãn các đã đông nghịt. Trong phòng có cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé, tính cả các nữ sử hầu hạ thân cận, đoán chừng có hơn ba mươi người. Dù giờ phút này màn phòng đã bị kéo ra nhưng vẫn có mấy tôi tớ chỉ có thể đứng ở mép cửa.

Đại phòng do Trung Kiên bá Mộ Hoành và phu nhân đương gia Chu thị đứng đầu, vây quanh phía sau bọn họ là con cái của chi này, ngoài một đích tử và hai nữ nhi ra, thậm chí không thiếu cả mẹ đẻ của tam thiếu gia Mộ Vũ là Chung di nương;

Thứ đệ của Mộ Hoành —— Tam lão gia Mộ Giang cùng chi đại phòng cau mày ngồi sau Mộ Hoành, vợ Mai thị và bốn đứa con đứng phía sau, khác với đại phòng là Tôn di nương - mẹ đẻ của Thất thiếu gia Mộ Hào, không xuất hiện. Còn Mộ Hào chỉ nhát gan đứng phía sau huynh trưởng ruột Mộ Thân mà thôi;

Lão thái gia Mộ Hùng nhị phòng là nam đinh có bối phận lớn nhất trong phòng, ngồi ở vị trí đầu cùng kế phu nhân Sở thị đối diện với đại phòng, con trai độc nhất của nhị lão gia Mộ Đào nhà họ không tới, chỉ có vợ Hàn thị dẫn theo bốn đứa cháu đứng bên cạnh hầu hạ; 

Nhân khẩu tam phòng thưa thớt, ngoại trừ Mạnh Nguyên đang nằm trên giường lâu năm, chủ tử hợp chuẩn cũng chỉ còn thái phu nhân Phù thị. Giờ này, bà ta không ngồi, mà đang nói gì đó bên ngoài màn tứ hợp;

Đến tứ phòng, ngoại trừ Mộ Tuyền ra thì sáu người đều ở đây, góa phụ ngũ lão gia Lâm thị và thất lão gia Mộ Bái chỉ đứng ở vị trí gần cửa, hơn nữa đều nghiêm mặt không nói chen vào, thậm chí không dẫn người hầu tới.

Đều là vì đạo thánh chỉ vừa tới kia.

Phù thị đang nói rất sôi nổi: “Dù ta không phải mẹ chồng của ngươi, dầu gì cũng là phu nhân chính thất cưới hỏi đàng hoàng, chuyện lập người kế vị trong phủ lớn như vậy, mà tuyệt nhiên ngươi không tìm ta thương lượng đã tự chủ trương, ngươi thật sự xem ta là người không có tính cách gì chỉ dùng để trang trí thôi à? Kiếp này ta không sinh con, nhưng cũng giữ hiếu với tổ tiên, hơn nữa cũng đối xử khá tốt với phu thê nhà ngươi, sao ngươi dám không coi ai ra gì như thế?”

Người trong màn cố nén tiếng ho. Lâm thị thấy vậy, đứng dậy bước lên giải thích thay Mạnh Nguyên: “Tam thái phu nhân đang làm gì vậy? Muốn ỷ vào thân phận trưởng bối ép buộc con dâu ngài ư? Khoan hẵng nói dựa theo quy tắc chọn con nối dòng Lục thúc lập ra khi con sống, mà nếu không có chuyện này, chuyện lập người kế thừa này vốn là chuyện của mẹ người thừa tự, người ngoài không thể can thiệp. Ngài lớn tuổi rồi thì lo an dưỡng tuổi già đi, sao cứ để người khác lấy làm thương sai khiến thế.”

Đại phu nhân Chu thị cười mỉa: “Tứ phòng các ngươi chiếm được lợi ích lớn, còn không biết xấu hổ đứng ra la lối om sòm à... Thật đúng toàn là bọn rác rưởi khỉ học người đội mũ. Chẳng qua ngươi chỉ nịnh bợ lấy lòng người khác thôi, thậm chí còn không biết xem trọng trình tự tôn ti trên dưới, loại người như vậy còn vọng tưởng tu hú chiếm tổ chim khách, đoạt đi gia nghiệp của đích mạch, đúng là thứ mặt dày quá thể.”

Bị Lâm thị ngầm châm biếm, Mai thị vừa rồi không dám cướp lời. Đợi Chu thị nói xong, nàng ta cũng vội vàng phát biểu: “Đại tẩu nói không sai, tứ phòng nên học lại phép tắc cho đàng hoàng đi. Nghĩ đến di mẫu ta đã đến tuổi này rồi, dạy bảo con dâu dì ấy ở nhà mình vài câu, mắc gì đến người khác sao? Người nào đó đừng tưởng rằng con trai mình đỗ tiến sĩ thì có thể diễu võ dương oai ở trong phòng này.”

Ngũ lão gia Mộ Bái thấy chị dâu bị người ta lăng mạ, đành bất chấp đứng ra: “Đại tẩu, tam tẩu muốn ỷ vào người đông thế mạnh bắt nạt ức hiếp tứ phòng ta sao?”

Mai thị chớp mắt, nhớ đến một nội tình hoang đường, bèn cười nói: “Nếu ta nhớ không lầm, hiện giờ dưới gối Thất lão gia không có con trai, cả nhà các ngươi đồng lòng đưa Tuyền ca nhi làm con thừa tự dưới danh nghĩa của thúc phụ, đừng hòng trộn lẫn vào dòng dõi trực hệ của chúng ta.”

Ngay lập tức có một âm thanh tán thành vang lên.