Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 51: Khiêu khích




Mộ Hoài không trông mong Hoàng đế sẽ lập tức trục xuất Nghi Quận vương ra khỏi nội cung. Hôm nay chàng làm vậy chỉ để chôn một cây gai vào lòng Hoàng đế thôi. Nó sẽ phát triển theo thời gian, từ từ mọc rễ nảy mầm khiến tình thân ít ỏi đến đáng thương của Hoàng đế dành cho đích tôn của mình sẽ bị hao mòn gần hết.

Nét mặt Hoàng đế sa sầm như nước. Cuối cùng ông ta không nói gì, chỉ an ủi Mộ Hoài lao khổ công lao (*) mà còn phải chịu oan khuất nên đã ban cho không ít vàng ngọc, nói rằng để an ủi nữ quyến trong phủ chàng.

(*) vừa vất vả vừa lập được công to.

Dĩ nhiên, đến khi Mộ Hoài sắp rời cung, Hoàng đế vẫn ân cần dạy bảo một phen: “Trong số bảy mảnh kim hốt ngà voi trẫm lấy được, có một mảnh lộ ra một bức thư, vừa hay một cái ứng với đầu, một cái chiếm phần đuôi, vậy không thể nghi ngờ rằng phần quan trọng nhất nằm trong tấm hốt của Thương gia. Hiện tại Thương Quang Tế lành ít dữ nhiều, chuyện này Mộ ái khanh nên rèn sắt khi còn nóng, không thì ngày giờ càng lâu, sẽ càng khó truy xét vật bị mất tung tích...”

Mộ Hoài vội vàng tỏ thái độ: “Thần sẽ chú ý, và tất sẽ cố gắng hết sức đoạt lấy đồ về.”

Tuy ngoài miệng đồng ý nhưng Mộ Hoài đã hạ quyết tâm, sinh thời sẽ không tìm ra kim hốt này và càng sẽ không giao cho Hoàng đế.

Dù rằng lần nào chàng cũng giao kim hốt ngà voi còn nguyên vẹn cho Hoàng đế, và Hoàng đế cũng chắc chắn rằng món đồ không có dấu vết bị hư hại, nhưng một khi lòng người cất giấu bí mật thì sẽ rất khó tín nhiệm người có liên quan trong đó. Hơn nữa, Mộ Hoài còn là người tiếp xúc trực tiếp với vật thật.

Bấy giờ Hoàng đế mới xua xua tay, ý bảo Mộ Hoài về nhà đi.

Không lâu sau, sau lưng Hoàng đế đột nhiên xuất hiện một cung nhân với gương mặt bình thường không có gì lạ. Gã mặc trang phục nội thị nhưng chưa bao giờ cùng trực với người khác. Đây là ám vệ và cũng là tử sĩ Hoàng đế âm thầm bồi dưỡng. Vì mỗi tháng người này đều phải uống thuốc giải do Hoàng đế ban cho nên được tín nhiệm hơn các đại thần khác.

“Vừa rồi ngươi đã nghe rõ những gì Bác Vọng hầu nói rồi chứ?”

“Nô tài nghe rõ.”

“Ta cho ngươi một ngày, đào hết mối quan hệ giữa Nghi Quận vương, Thương Quang Tế và thê nữ của hắn ra, ngày mai trở về phục mệnh.”

Ám vệ lĩnh mệnh toan rời đi, Hoàng đế chợt gọi gã lại: “Khoan đã, ngoài Nghi Quận vương, ngươi cũng phải chú ý đến động tĩnh của Bác Vọng hầu, xem dạo gần đây hắn qua lại với ai. Nếu thật sự không có dấu viết gì thì bắt tay từ người nhà của hắn.”

Ám vệ lại tuân lệnh, lần này, cuối cùng Hoàng đế mới phất tay bảo ám vệ này rời đi.

Hoàng đế vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị khó phân định vui giận, nhưng ấn tượng về Nghi Quận vương trong lòng ông ta đã rơi xuống nghìn trượng.

Vốn dĩ ông ta muốn dùng Hoàng tôn ngoan ngoãn vô hại này để kiềm chế đứa nhi tử anh dũng thiện chiến có công với đất nước kia. Vậy mà không ngờ rằng, rất có thể ông ta đang nuôi hổ gây họa.

Vì vậy, ông ta quyết không thể nhân nhượng cho những việc như vậy xảy ra, bằng không hổ được nuôi lớn rồi sẽ biết hại người.

Lúc Mộ Hoài ra khỏi Ngự thư phòng, cung nhân tránh ra ngoài ban đầu lục tục quay vào hầu hạ.

Ở cuối đoàn người là Nghi Quận vương ngọc thụ lâm phong.

Hiện tại trông y vô cùng trầm lặng, giữa hàng lông mày còn chất chứa tức giận. Song khi Mộ Hoài đi ngược lại đoàn người để ra ngoài, Nghi Quận vương lại bắt chuyện với Mộ Hoài bằng một thái độ nhã nhặn khôn cùng.

“Mộ đại nhân muốn xuất cung à? Tiểu vương ta cũng đang định ra ngoài, hay là chúng ta cùng đi chứ?”

Rõ ràng là thương lượng nhưng giọng điệu của y lại ra chiều không cho từ chối. Nếu không phải Mộ Hoài biết rõ mọi chuyện, hẳn chàng sẽ kinh ngạc vì vị quân tử xưa nay luôn thiện lành lại có lúc uy nghiêm và đầy sức ép như thế.

Tâm tư xoay chuyển, Mộ Hoài chợt hiểu ra trò bịp của Nghi Quận vương. Y đang muốn trò chuyện trên đường đồng hành, và muốn cho những người khác thấy rằng Mộ Hoài và y rất thân, thậm chí khá gần gũi.

Mặt khác, Mộ Hoài không có ý định lá mặt lá trái: “Ta còn có việc, e là không thuận đường với Quận vương gia rồi.”

Nghi Quận vương cố kéo ống tay áo chàng: “Chắc Hầu gia không thiếu nửa khắc này chứ, tiểu vương có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”

“Quận Vương có gì muốn nói thì cứ nói ở đây cho tiện, hay là chúng ta vào Ngự thư phòng nói ngay trước mặt Thánh thượng cũng được?”

Nghi Quận vương cười càng hoà nhã: “Dường như hôm nay Mộ đại nhân rất không chào đón ta? Chẳng lẽ ta đã làm gì sai xúc phạm ngươi? Nếu không ngại, Mộ đại nhân cứ nói thẳng ra đi, để cho ta biết được mười mươi.”

Mộ Hoài chăm chú nhìn vào mắt Nghi Quận vương, muốn bắt lấy chút lúng túng và chột dạ trong ánh mắt y, nhưng không có gì cả.

Nếu không phải Mộ Hoài từng trải qua mấy kiếp, biết người trước mắt này am hiểu ngụy trang bản thân nhất thì sợ rằng giờ phút này, chàng sẽ hoài nghi người mai phục ở Lạc Lâm tự hôm qua là người khác.

“Quận vương gia không có đắc tội ta, là ta sợ đắc tội với Quận vương gia thôi. Ai không biết, hiện nay Thánh thượng đang cố ý muốn lập ngài kế vị, nếu lúc này ta thân thiết với ngài, chẳng phải ta sẽ tự gây hiểu lầm sao?”

Nghi Quận vương thấy Mộ Hoài không tiếc nói thẳng, vẻ mặt vốn như tắm gió xuân lập tức giăng đầy khí lạnh: “Nếu hôm nay Mộ đại nhân không muốn đi cùng ta, vậy ta chỉ đành tiếc nuối thôi, nhưng còn nhiều thời gian, sẽ có ngày đại nhân được rảnh rỗi, phải đuổi theo tìm ta nói chuyện đấy...”

Mộ Hoài không đáp lại, Nghi Quận vương lại mỉm miệng cười với chàng: “Ta cũng không tiện tiếp tục làm chậm trễ đại nhân xuất cung làm việc cho Hoàng gia gia, nhưng ta hảo tâm xin khuyên ngài một câu, đi đêm nhiều chắc chắn sẽ có ngày gặp ma đấy. Nếu ngài thật sự nhìn thấy có điều gì không nên hỏi hoặc không nên nói thì hãy cẩn thận suy nghĩ xem, nó có đáng không...”

Mộ Hoài vốn đã cất bước, nghe y uy hiếp rõ mồn một như vậy thì cũng giật mình không ít.

Trước đây người này luôn nhẫn nhịn, sao hôm nay lại lộ mặt vậy?

Không kịp nghĩ sâu, hai người đã vạch rõ thân phận. Mộ Hoài quay lại nhìn thoáng qua, nội thị vừa rồi đã bỏ họ lại rất xa, vì thế những gì vừa nói hẳn nhiên không bị người khác chú ý. Song chàng luôn không hiểu, sao Nghi Quận vương lại hấp tấp đến vậy, vừa sai người ra tay với mình trong chùa, vừa khiêu khích trong cung, y không cả nể đến thế à?

Nghĩ xa hơn, chẳng lẽ y đã nắm chắc có thể giấu giếm hoàn toàn, không bị Thánh nhân truy cứu?

Hay là, y đoan chắc Thánh nhân không có khả năng chen chân vào ép buộc y.

Nghĩ tới đây, Mộ Hoài bước nhanh hơn.

Chàng không lo mình bị phục kích trong cung nhưng trong phủ còn có tổ mẫu và Mạnh Nguyên. Nếu lỡ như Nghi Quận vương lại phát rồ ra tay thì chưa chắc sẽ còn may mắn như ở Lạc Lâm tự lần đó.