Sóng gió Chu thị gây ra trong viện không tạo nên quá nhiều bọt nước.
Suy cho cùng là việc xấu trong nhà, tuy người đuối lý rõ là Chu thị nhưng bà ta là trưởng bối, theo thân phận đã hơn hẳn Mộ Tuyền. Vì thế, dù có thể vạch rõ thị phi phải trái, ân oán đúng sai nhưng cuối cùng không thể áp dụng được —— Dẫu sao không có chuyện bậc trưởng giả bưng trà nhận lỗi với tiểu bối.
Là chủ nhà của Đông phủ, Mạnh Nguyên không ý định dung túng cho Chu thị, nhưng e ngại ném chuột vỡ bình nên không tiện ra tay.
Thanh danh của Chu thị xấu thì cũng đã xấu rồi, nhưng năm nay Tuyền ca nhi mới thi đỗ tiến sĩ, nếu có tin đồn bất thiện nào lan truyền trên phố thì thằng bé sẽ không được đến dự Quỳnh Lâm yến do Thiên tử tổ chức, đành chờ cho đến khi các quan lão gia luận tội chỉ tên vậy.
Thế nhưng, không thể cứ mãi nhường nhịn Chu thị, Mạnh Nguyên lập tức căn dặn, kể từ nay việc “quà cáp rải rác” trợ cấp cho các tiểu bối vào ngày lễ tết sẽ không được cho phép nữa. Vả lại, nếu Tây phủ lại có người đến thăm thì phải giống người ngoài, cầm thiếp tới thì mới được cho vào.
Cùng lúc đó, Mạnh Nguyên sợ Tuyền ca nhi cảm thấy oan ức vì bị tai bay vạ gió nên đã lại đặc biệt gọi hắn về Noãn các trấn an.
Song Tuyền ca nhi không thể hiện sự ghen ghét hay tức giận bất bình, trái lại khiêm tốn thưa: “Đã phiền Lục thẩm nương vất vả thay con rồi, thật sự không nên. Cũng tại con không giải thích rõ thân phận với Bá phu nhân sớm nên mới bị bà ấy mới hiểu lầm...”
Hắn gọi là cáo mệnh Chu thị chứ không phải đại bá nương, không mảy may che giấu sự xa cách, đã chứng minh thái độ của hắn với đại phòng.
Mạnh Nguyên biết, chẳng những hiện nay giữa đại phòng và tứ phòng đang xung đột, mà còn có oán hận nhiều năm, thảo nào Tuyền ca nhi lạnh nhạt như thế.
Lúc ban đầu tứ phòng bị biếm buộc phải rời khỏi Phụng Kinh, họ từng muốn nhờ nhà mẹ của Chu thị giúp hòa giải. Vả lại, họ đã hạ thái độ đủ thấp, và do lão thái gia tứ phòng Mộ Dương, lúc đó vẫn chưa qua đời, phải sầm mặt đích thân tới cửa khẩn cầu.
Tuy nhiên, Chu thị luôn không nể mặt thân phận thứ xuất của tứ phòng. Hơn nữa, bà ta cũng không muốn cho nhà mẹ đẻ sa chân vào vũng lầy nên đã quyết định đóng cửa, viện cớ bị bệnh không gặp ai, đến nỗi không thèm nhận dù là một chén trà nóng, thậm chí hôm đó tứ phòng đến bà ta cũng không chịu xuất hiện. Mấy năm nay, người đại phòng càng chưa từng chìa tay giúp đỡ, chứ đừng nói đến chút thân tình đó.
Hiện giờ Tuyền ca nhi không muốn chủ động nhận thân với Chu thị, âu cũng hợp tình hợp lý nên Mạnh Nguyên sẽ không trách cứ. Vả lại, nàng hiểu được hiềm khích của tứ phòng và đại phòng, biết nó càng ngày càng sâu sắc, thế nên nàng không quản được.
Trấn an thêm vài câu, Mạnh Nguyên sắp xếp xe ngựa đưa Tuyền ca nhi về nhà ở đường Nam Lục, để hắn tiếp tục chuẩn bị cho Quỳnh Lâm yến. Còn lần này, Chu thị chưa kịp gặp được Mạnh Nguyên, mà xám ngoét cả mặt ngay trước hạ nhân nên không còn mặt mũi vào trong nữa, cuối cùng cũng cho Đông phủ được yên ổn mấy ngày.
Trải qua lần ầm ĩ này, Mạnh Nguyên không khỏi đánh giá cao Tuyền ca nhi.
Sau khi thấy hắn bình tĩnh đến tạ lỗi, không hề tỏ vẻ ngông cuồng ấm ức thì nàng biết đứa trẻ này có thể ẩn nhẫn, tính tình cứng cỏi, mai này trên quan trường sẽ không dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.
Mai sau nếu giao hầu phủ cho hắn, ít nhất sẽ không xuống dốc như đại phòng kia.
Vậy cũng ổn, sẽ không phụ lòng Mộ Hoài khổ tâm che chở rồi...
Thêm vài ngày trôi qua, cuối cùng người của tứ phòng đã vào kinh. Mạnh Nguyên sai đại quản sự ngoại viện Đới Lê đích thân lái xe đi đón.
Tính cả Tuyền ca nhi vào, chi này tổng cộng có bảy người. Chỗ Tuyền ca nhi ở để đi học lúc đầu có vẻ chật chội, vả lại không tiện ở lâu dài, vì thế Mạnh Nguyên quyết định thu xếp cho họ vào ở hai sân chéo (*) đầu tiên trong Hầu phủ.
(*) có nghĩa là sân ở hai bên sân chính.
Thất lão gia Mộ Bái dẫn theo đôi con gái và nhũ mẫu của bọn trẻ đến ở sân chéo phía tây. Ngũ phu nhân goá bụa Lâm thị dẫn con gái và hai đứa con trai sống ở phía đông.
Mộ Bái là tiểu thúc, không tiện tới gặp, vả lại từ khi nương tử qua đời đến nay, ông không tái giá nên đã giao hai đứa con gái cho Ngũ tẩu Lâm thị dạy dỗ.
Lâm thị dẫn theo ba người nhà mình, không đợi thu dọn xong xuôi, đoàn người đã đến chính viện Noãn các gặp Mạnh Nguyên.
Cách lớp màn, các tiểu bối dập đầu. Tử Đường mang quà đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho họ.
Mạnh Nguyên bận lòng đến thân thể không khỏe của mình nên không giữ khách lại nói chuyện, mà sai người dẫn họ đi thay y phục, rửa mặt chải đầu để giải tỏa sau chặng đường tàu xe mệt nhọc.
Nhưng Lâm thị chủ động ở lại, nàng ấy bước vào trong không chút e ngại.
Tử Đường vội vàng đội mũ giúp nàng ấy rồi chạy ra mở cửa sổ.
Khi Tử Đường vừa quay lại, Mạnh Nguyên đã được Lâm thị đỡ dậy nửa ngồi nửa nằm và đang cố cho nàng dựa vào thành giường, còn mình đang cầm mũ trùm đầu.
Thấy dáng vẻ mảnh mai của Mạnh Nguyên, Lâm thị vừa mở lời đã bất chợt nghẹn ngào: “Từ biệt mười năm, ta những tưởng tỷ muội chúng ta khó thể gặp lại. Nếu không phải nhờ Tuyền ca nhi vào cao trung, ta đến Phụng Kinh thì chắc sẽ không biết hiện giờ muội bệnh nặng đến thế... Nhưng sao muội lại kéo dài tới tình trạng này? Có phải là tức giận với lũ người lòng lang dạ sói đó không?”
Lúc chưa gả, hai người là bạn thân khuê phòng. Vả lại, Lâm thị chỉ lớn hơn Mạnh Nguyên vài tuổi, trong nhà không có tỷ muội bầu bạn nên nàng ấy luôn đối đãi với Mạnh Nguyên như muội muội ruột, đương nhiên tình cảm không tầm thường, bởi thế cũng bớt đi những lời khách sáo xa lạ.
Mạnh Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Bọn họ không đáng, từ trước đến nay muội vốn yếu ớt mà, lại có điều ưu tư... Thôi đừng đề cập tới chuyện này nữa, Ngũ tẩu đã đến đây rồi, chắc cũng biết, hôm qua Tuyền ca nhi đã đứng nhất ở Quỳnh Lâm yến đấy, thơ phú, sách luận và tài nghệ đều trấn áp quần hùng. Không chỉ được Thiên tử khen ngợi, mà còn được ban thưởng xe ngựa trâm hoa, còn nằm trong ba người đầu giáp được đi dạo trên phố chợ, không biết nở mặt nở mày thế nào đâu... Đáng tiếc tỷ đến muộn một ngày, không thể đích thân nhìn thấy rồi, thật sự là đáng tiếc.”
Chuyện vui lớn vậy, vừa rồi Lâm thị đã được mọi người luân phiên chúc mừng trên đường. Nàng ấy biết Mạnh Nguyên cố ý chuyển đề tài, cũng làm thỏa mãn ý nguyện của mình, chỉ nói những điều hợp ý và quan tâm nhau.
Hai người gần mười năm không gặp, nói hết chuyện này đến chuyện kia, mãi đến khi Mạnh Nguyên yếu dần, hơi thở không đều thì Lâm thị mới giật mình, bệnh của nàng đã trầm trọng đến mức này rồi.
Lâm thị đâu dám bắt nàng hao tốn sức lực nữa.
“Ta đã đến đây rồi, sau này nhất định sẽ ngày ngày đến thăm muội, vì vậy đừng vội nói hết mọi thứ. Ta về viện sắp xếp đồ đạc trước, muội cũng nên nghỉ ngơi cho lại sức đi, chúng ta còn nhiều thời gian mà...”
Mạnh Nguyên xua tay: “Tỷ tỷ à, chuyện khác có thể từ từ, nhưng có một câu mà hôm nay muội phải phó thác ngay tại đây, vậy muội mới an tâm nhắm mắt.”
Lâm thị nghe câu nói đầy điềm báo của nàng, trong lòng chợt hồi hộp: “Giữa hai chúng ta còn có gì khách sáo chứ? Mấy năm nay nếu không có muội giúp đỡ, e rằng già trẻ của tứ phòng ta còn đang phải cạp bùn ở vùng Đề Châu hoang vu đó. Muội có điều muốn nói, tất nhiên ta sẽ dốc hết sức lực, không hề quản ngại.”
“Vậy thì muội nói thẳng. Muội muốn để Tuyền ca nhi nhà tỷ giúp muội kế tục Hầu phủ...”
Tin tức về việc gia đình tứ phòng chuyển đến ở, ngay từ đầu Mạnh Nguyên đã không có ý định giấu giếm.
Tấu trình xin phong tước đã sớm được cô mẫu của Mộ Hoài —— thái phu nhân của phủ Võ Hưng hầu trình lên. Đợi ngự bút chu phê xuống, Tuyền ca nhi sẽ danh chính ngôn thuận là người thừa kế Hầu phủ, sớm muộn gì cũng phải chạm đến ranh giới cuối cùng của đại phòng và nhị phòng thôi, có thể kết thúc khi nàng còn sống cũng tốt.
Trước khi có hành động gì thì cũng là “người nhà” của Đông phủ cả.
Thái phu nhân Phù thị là mẹ kế của Bác Vọng hầu Mộ Hoài đã mất, cũng chính là mẹ chồng hiện tại của Mạnh Nguyên. Cả đời bà ta không sinh con đẻ cái, hơn nữa là con gái nhà thương nhân, trên đầu còn có tổ thái phu nhân Cố thị đè ép, cảm giác tồn tại ở nơi nhà cao cửa rộng này cực kỳ thấp. Hiện giờ, bà ta đang sống ở căn thứ tư tại Hầu phủ, ngày thường chỉ thích chăm sóc hoa cỏ hoặc tìm nữ tiên sinh kể chuyện giết thời gian.
Vì thế Phù thị chủ động đến khách viện gặp Lâm thị, có vẻ khá gây chú ý.
Ngay từ đầu, Lâm thị không biết bà ta đến với mục đích gì, còn cố hàn huyên với bà ta vài câu. Nhưng sau mấy câu, Phù thị cố ý nhắc đến chuyện tước vị của Hầu phủ, khiến Lâm thị lập tức cảm thấy không đúng.
Một ngày trước, Mạnh Nguyên đề nghị muốn Tuyền ca nhi kế tục tước vị, Lâm thị đã từ chối một phen chứ không lập tức đồng ý, trái lại Tuyền ca nhi đến thỉnh an và đã gật đầu đồng ý.
Theo ý của Mạnh Nguyên, việc này phải đợi có chiếu chỉ rõ ràng thì mới tuyên dương.
Không biết có phải vị thái phu nhân ở goá hơn nửa đời người này đang thăm dò gì không.
Thái phu nhân Phù thị còn tự nói dông dài: “Với trí thông minh của Tuyền ca nhi nhà ngươi, năm nay vào nội các cũng không có gì lạ, dù sao cũng là người được Thiên tử tán dương, thành tựu tương lai chắc sẽ hơn hẳn tổ tiên. Chẳng qua tình cảnh năm nay nó gặp phải không tốt, hai năm trước vừa qua hiếu kỳ của mẹ ta, giờ đây trong phủ lại sắp có đại sự nữa rồi, chậc chậc...”
Ý bà ta nói Mạnh Nguyên không sống được bao lâu.
Lâm thị không thích nghe, chỉ nghiêm mặt đáp: “Sao thái phu nhân lại nói những câu nguyền rủa người khác vậy.”
“Ta ấy mà, chỉ muốn ngươi suy nghĩ thôi, sợ ngươi nể tình cũ rồi mềm lòng, sẽ hại ca nhi nhà mình đấy.”
Lúc này, Lâm thị chợt nhăn mày lại: “Sao thái phu nhân lại nói thế?”
“Ta thấy, hai ngày nay Tuyền ca nhi cứ đến chính phòng thỉnh an một ngày ba bữa phải không?” Không đợi Lâm thị trả lời, Phù thị lại lắc đầu thở dài: “Ngươi không biết đâu, e là con dâu ta cố ý muốn Tuyền ca nhi nhà ngươi làm người kế vị đấy.”
Nếu không phải Lâm thị biết Mạnh Nguyên luôn có phương pháp quản lý thì nàng cũng sẽ hoài nghi có lẽ Phù thị đã nghe được điều gì.
Nàng từ chối cho ý kiến: “Từ đâu thái phu nhân nghe được mấy lời này vậy?”
“Đây không phải là con bọ trên đầu người hói, rõ rành rành quá còn gì? Trước khi nhắm mắt, lão Lục từng có di mệnh phải chọn con cháu thi đậu tiến sĩ để kế tục tước vị của hắn. Hiện giờ dõi mắt nhìn các phòng, ngoài Tuyền ca nhi nhà ngươi ra, còn có ai được việc đâu? Vả lại, xưa nay Mạnh thị và ngươi luôn có mối quan hệ tốt, hiện nay đại nạn sắp giáng xuống, đang trong lúc nguy cấp nên đương nhiên nó phải nghĩ đến ngươi đầu tiên.”
“Nghe ngài nói, có vẻ ngài không xem trọng chuyện kế thừa chức vị nhỉ?”
Phù thị tự nhận mình rất biết cách nắm chắc lòng người, bèn thuận nước đẩy thuyền: “Có lẽ người khác muốn tranh đoạt nhưng ta thấy ngươi không phải thế, cũng không có tâm tư đó.”
“Ồ, sao thái phu nhân thấy được vậy?”
“Tuy ta luôn ở trong nhà nhưng cũng biết ngươi là người có tâm, thậm chí Tuyền ca nhi nhà ngươi cũng độc nhất vô nhị. Nếu mẹ con hai người muốn dựa thế phú quý của Hầu phủ thì vài năm trước nhân lúc được miễn xá đã trở về kinh rồi. Cần gì phải đợi Tuyền ca nhi nhà ngươi khổ cao trung? Không phải ngươi sợ người ta nói hai mẹ con xu nịnh lấy lòng, đúng không?”
Lời này không sai, nếu trước đó cho Lâm thị đội mũ cao, bảo nàng đồng ý để Tuyền ca nhi kế thừa tước vị đúng thật rất giống nịnh nọt.
Lâm thị không tỏ thái độ gì, chỉ lặng lẽ đợi câu tiếp theo của bà ta.
Phù thị thấy đối phương không phản bác, bèn rèn sắt khi còn nóng: “Ta nói này, với người khác, tước vị này giống như thịt thiên nga chảy mỡ vậy. Còn với ca nhi nhà ngươi lại là củ khoai lang nóng bỏng tay, nhận không được, chối không xong, tốt hơn hết nên yên tâm đi theo con đường làm quan thôi. Không nói thứ khác, ta không biết thân thể con dâu ngoan của ta sẽ kéo dài được bao lâu. Nhưng nếu làm hiếu tử hiền tôn của nó thì chỉ một sơ sót nhỏ thôi là phải mặc đồ tang tận ba năm đấy, đừng nói hôn sự, chức quan tốt các thứ đều phải hoãn lại tất…”
Lâm thị thầm cười khẩy, hóa ra đang chờ nàng ở đây à.
“Thái phu nhân nói chuyện này với ta là lo sợ không đâu rồi. Thứ nhất, ta không làm chủ được Hầu phu nhân. Thứ hai, ta không quản được ý của con ta. Ngài cứ nói mấy lời đâm thọc xúi giục cũng uổng công thôi. Ta nghĩ cháu gái Mai thị bên đại phòng của ngài hứa cho ngài được lợi đủ kiểu nên mới xúi giục ngài nói mấy lời lừa gạt và nguyền rủa người khác thế này nhỉ. Nhưng ta khuyên ngài này, già rồi nên biết suy nghĩ nhiều hơn, nàng ta còn sẵn sàng làm hại cha ruột của mình cơ đấy, đến lúc đó không biết có vô tình trở mặt với ngài không đây?”
Phù thị thấy Lâm thị không hòa nhã gì, hơn nữa bản thân còn bị vạch trần thì lập tức biến sắc. Cuối cùng, bà ta chỉ để lại một câu: “Vì đền ơn mà ngươi đồng ý cái chuyện ngu xuẩn này, ta không ngăn cản được. Bây giờ ngươi không nghe ta khuyên lơn, sau này hối hận thì đừng tìm người khác khóc lóc đấy...”
Sau đó, bà ta tránh về nội trạch với gương mặt xám ngắt.
Rốt cuộc Lâm thị đã hiểu vì sao Mạnh Nguyên mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mà thân thể suy tàn đến vậy, còn không phải hao tâm tổn sức vì những con đỉa hút máu cứ nhìn chằm chằm này sao?
Mấy ngày sau lần đó, Tây phủ lại lần lượt có người tới cửa.
Có người đến thăm Mạnh Nguyên, có người tìm đến Lâm thị và cũng có người thẳng thừng kéo Tuyền ca nhi đi “nghiên cứu học vấn”.
Nhưng họ đều đến xem chiều gió thế nào.
Mạnh Nguyên không hề đề cập đến chuyện lập kế tục trước mặt mọi người, chứng minh sự tình còn có thể cứu vãn.
Đông đảo tôm cua thay phiên nhau xuất hiện nhưng không hỏi được kết quả gì.
Cuối cùng, Chu thị - kẻ nhiều ngày không hề có động tĩnh - rốt cục đã thiếu kiên nhẫn. Hôm nay, bà ta lại đến Noãn các của Đông phủ.