Sủng Thê Chi Đạo

Chương 90: Đề bạt




H thị mặc dù là thành phố lớn nổi tiếng cả nước, nhưng không phải khu vực nào cũng có thể phát triển, chẳng hạn như ngoại thành phía đông.

Khu vực này mặc dù có phong cảnh tự nhiên là núi Hoài Phong, nhưng vị trí xa xôi, cách trung tâm thành phố hơn một giờ đi xe.

Bất quá đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, cho dù có xa thế nào, nơi đó cũng đã từng phồn hưng thịnh vượng.

Nhưng mà từ ba năm trước đây sau một sự cố tàu điện ngầm, khu ngoại thành phía đông liền dần dần vắng người qua lại, các hộ gia đình không đến đây mua nhà, thương nhân cũng chướng mắt nơi này.

Nguyên nhân lớn nhất chính là giao thông không thuận tiện, đặc biệt là sau sự cố tàu điện ngầm kia, phương tiện chủ yếu để đi qua ngoại thành phía đông là tàu điện ngầm xem như vứt đi, sau đó lại bởi vì một chuyện, chính phủ cũng không lập tức sửa chữa, mãi cho đến bây giờ.

Để đưa H thị trở thành một thành phố lớn hoàn mỹ, đề cao trình độ tổng thể của H thị, chính phủ đưa ra một điều kiện tiên quyết là phải khai thác khu ngoại thành phía đông trong dự thảo nghị quyết, trong đó bao gồm cả việc sửa chữa tàu điện ngầm, dự thảo nghị quyết sau khi hội đấu giá chấm dứt mười ngày mới chính thức được thông qua.

Có chính phủ ủng hộ mạnh mẽ, ngoại thành phía đông lo gì không thể phát triển trở lại, cho nên ngày ấy ở buổi đấu giá, trong toàn bộ những khu đất ở ngoại thành phía đông, đất tốt nhất ngược lại trở thành kém nhất, kém nhất ngược lại trở thành tốt nhất.

Bất quá được nói đến nhiều nhất chính là tập đoàn Thịnh Đằng.

Lấy 5 triệu mua được khu đất trị giá 16 triệu, trực tiếp giảm được 11 triệu phí tổn, khiến cái tên Cốc Tu Cẩn lần thứ hai trở thành đầu đề của báo chí.

Người người đều nói vận khí Thịnh Đằng thật tốt, lần đầu tiên tham gia vào thị trường bất động sản liền nhặt được một cái bánh ngọt lớn như vậy.

Sau khi Đường Hiểu nhìn thấy những gì báo chí viết, liền cảm thấy mấy thứ vận khí này là loại không đáng tin nhất, điều kiện tiên quyết vẫn là con người, nếu không phải là người có ánh mắt thâm sâu, cũng không thể nào đoán trước được những chuyện xảy ra trong tương lai.

Sau khi kết thúc chuyện khu đất, Kỳ Văn cũng trở về, bất quá thời gian anh ta về trễ hơn ba ngày so với dự định, Cốc Tu Cẩn đem chuyện đấu thầu khu đất giao lại cho anh ta, nhưng nói việc này cũng không vội, còn phải nhìn xem chính phủ muốn quy hoạch khu ngoại thành phía đông như thế nào.

Bất quá lúc Kỳ Văn biết được Cốc Tu Cẩn muốn giữ Đường Hiểu bên người làm trợ lý, vẻ mặt bình tĩnh của anh ta rốt cục cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

Kỳ Văn không cảm thấy năng lực Đường Hiểu mạnh đến cỡ nào, nhiều nhất chỉ là chịu được khổ nhọc, tuy rằng không thể phủ nhận cậu rất cố gắng, hơn nữa mắng cũng không trả treo lại.

“Cốc tổng, bên cạnh anh không phải có Tề Thiên Vũ sao?” Kỳ Văn nhịn không được mở miệng hỏi.

Cốc Tu Cẩn tay cầm bút máy, đón nhận tầm mắt nghi ngờ của anh ta, nói “Tề Thiên Vũ là một nhân tài, chờ khi cậu ta về nước, tôi định để cậu ta đến thủ đô.”

Trong mắt Kỳ Văn hiện lên một tia kinh ngạc, trước kia anh ta đã rất kinh ngạc, bởi vì nhà mẹ ruột của Cốc tổng ở ngay tại thủ đô, nếu như đến nơi đó phát triển, dựa vào thế lực nhà mẹ ruột của anh tuyệt đối có thể thuận buồm xuôi gió, giống như lúc trước Thịnh Đằng phát triển lên ở H thị vậy.

Nhưng Cốc Tu Cẩn lại trì hoãn không hành động, vốn tưởng rằng anh chuẩn bị chờ sau khi Thịnh Đằng đưa ra thị trường, nhưng mà một năm trước đây, sau khi Thịnh Đằng đưa ra thị trường anh cũng không có động tĩnh gì, lúc ấy anh ta còn tưởng rằng Cốc Tu Cẩn không định mở rộng nghiệp vụ của Thịnh Đằng đến thủ đô, không ngờ sau này mới đề xuất, xem ra đã tính toán trước một khoảng thời gian rồi.

Kỳ Văn thay đổi sắc mặt, “Nếu Cốc tổng đã quyết định như vậy tôi không có ý kiến gì, bất quá bên chỗ tôi cần một trợ thủ.”

“Chuyện này tôi sẽ sắp xếp.” Cốc Tu Cẩn nói.

Kỳ Văn gật đầu, lập tức rời khỏi, khi anh ta đi ra khỏi văn phòng, trước mắt liền nhìn thấy Đường Hiểu bưng một ly cà phê đi tới, thật sự rất xứng với chức danh trợ lý.

Đường Hiểu nhìn thấy anh ta liền sửng sốt một chút, “Giám đốc Kỳ.”

Kỳ Văn bình tĩnh nói, “Sau này đi theo Cốc tổng phải làm việc chăm chỉ, cứ như vậy đi.” Nói xong liền rời đi.

Tốc độ đi đường của anh ta rất nhanh, Đường Hiểu vừa xoay người, anh ta đã đi tới thang máy bên kia, câu nói vừa rồi là có ý gì?

Đường Hiểu không hiểu ra sao bước vào văn phòng, Cốc Tu Cẩn đang phê duyệt văn kiện, nghe thấy tiếng động liền bảo cậu đi qua.

Cốc Tu Cẩn nhận lấy ly cà phê cậu đưa tới, uống một hơi mới nói. “Làm sao vậy?”

Đường Hiểu gãi đầu, vẫn nhịn không được hỏi, “Vừa rồi giám đốc Kỳ nói với em một câu rất kỳ quái.”

Cốc Tu Cẩn hỏi, “Nói cái gì?”

Đường Hiểu liền đem câu nói kia của Kỳ Văn thuật lại nguyên văn cho anh nghe.

“Anh đang định nói với em chuyện này.” Cốc Tu Cẩn buông ly cà phê xuống, sau đó từ ngăn tủ rút ra một phần tư liệu đưa cho cậu, “Em xem đi, có gì không hiểu có thể hỏi.”

Đường Hiểu mở ra liền nhìn thấy, cư nhiên là một phần văn kiện điều động nhân sự, nói cách khác bắt đầu từ ngày mai, cậu không còn là trợ lý của Kỳ Văn nữa, mà là trợ lý của Cốc Tu Cẩn, “Đây là tại sao vậy?”

Cậu và Kỳ Văn đều cho rằng cậu không có bao nhiêu bản lĩnh, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy phần tư liệu này không phải là vui sướng, mà là nghi hoặc.

Cốc Tu Cẩn biết cậu băn khoăn, liền giải thích, “Không được cảm thấy bản thân không tốt, chính bởi vì anh tin tưởng em, cho nên mới đề bạt em trở thành trợ lý của anh.”

“Nhưng mà không phải lúc trước anh có một trợ lý sao?” Đường Hiểu do dự nói, cậu còn nhớ rõ vị trợ lý tiên sinh kia là một người thực lãnh khốc, khiến cậu có ấn tượng rất sâu khắc.

Cốc Tu Cẩn cười cười, “Anh đang chuẩn bị chờ cậu ta trở về sẽ giao cho cậu ta phụ trách một chuyệnquan trọng hơn, anh thấy mấy ngày nay em ở bên cạnh anh làm việc không tồi, cũng rất thích ứng, cho nên mới định đề bạt em bổ khuyết vào, em không vui sao?”

Đường Hiểu vẫn do dự, nếu cậu và Cốc Tu Cẩn không có tầng quan hệ kia thì không hề gì, nhưng mà hiện tại có quan hệ, sau này nếu bị truyền ra ngoài để người khác biết được, chẳng phải sẽ khiến mọi người lên án sao?

Cốc Tu Cẩn đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt cậu, kéo tay cậu nhẹ nhàng lên tiếng, “Anh biết em lo lắng quan hệ của chúng ta sau khi phơi bày ra ánh sáng sẽ mang đến cho anh phiền toái, bất quá em yên tâm, em đã từng làm cấp dưới của Rycen vài tháng, đã có căn bản, hơn nữa em cũng giúp đỡ anh hoàn thành công việc chuẩn bị cho hạng mục bất động sản, đây là sự thật rõ như ban ngày, cho dù bị người khác biết bọn họ cũng không dám nói gì, nếu thật sự có nhân viên nhiều chuyện, anh cũng không để ý mà phát huy một chút sa thải luôn bọn họ.”

Nghe đến câu nói sau cùng, Đường Hiểu nhất thời có chút không nhịn được cười nói, “Anh đây là lạm dụng chức quyền.”

Cốc Tu Cẩn cười nhẹ một tiếng, “Công ty là của anh, anh muốn sa thải ai thì sa thải, người khác nghĩ như thế nào không liên quan gì đến anh, hiện tại đồng ý với anh được không?”

Đường Hiểu vui sướng ôm lấy anh, “Chỉ cần anh không chê em tay chân vụng về, để em đi theo sau anh là được.”

Cốc Tu Cẩn ôm ngược lại cậu, cười khanh khách nói, “Chẳng lẽ anh không nói cho em biết sao, anh chính là thích em tay chân vụng về, nếu em quá thông minh anh mới buồn rầu đó.”

Đường Hiểu bị anh nói đến đỏ mặt, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nghe được Cốc Tu Cẩn nói thích mình, nhưng tim cậu vẫn bởi vì câu nói này mà đập nhanh hơn rất nhiều, còn nhớ đến chuyện sắc dụ của cậu lần trước, nhịn không được giương mắt nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn, cùng với nụ cười thoạt nhìn lộ ra một tia bày mưu tính kế, cậu lần thứ hai cảm thấy may mắn có thể cùng anh yêu nhau.

“Ánh mắt của em đang nói cho anh biết, em rất yêu rất yêu anh.” Cốc Tu Cẩn nâng cằm cậu, thân mật cọ cọ mũi cậu, ý cười chứa đầy trong ánh mắt nhìn cậu thật sâu.

Trái tim Đường Hiểu bởi vì câu nói này mà run rẩy, nhắm thẳng môi anh hôn lên, động tác ngây ngô, dường như đang nói cho anh biết đây là cậu hạ rất nhiều quyết tâm và xúc động.

Cốc Tu Cẩn ôm sát thắt lưng của cậu, khiến cậu càng gần anh hơn, sau đó làm sâu sắc nụ hôn này.

Đường Hiểu mặc dù là chủ động, nhưng cậu cũng không ngờ nụ hôn này sẽ kịch liệt như vậy, dường như phải nuốt cậu vào, nước bọt cũng không kịp nuốt xuống, một sợi chỉ bạc từ khóe miệng chảy ra, hình ảnh dâm mỹ liêu nhân.

Ánh mắt Cốc Tu Cẩn nhìn cậu lại sâu hơn một chút, đáy mắt tựa như nổi lên cái gì đó, đột nhiên từ chỗ ngồi bế cậu đứng lên.

Đường Hiểu kinh hô một tiếng, vội vàng ôm cổ anh.

Cốc Tu Cẩn ôm cậu đi vào một căn phòng bên trong văn phòng, trong phòng có một cái giường, vốn dĩ được chuẩn bị dùng để nghỉ ngơi, vừa đi vào anh liền đặt Đường Hiểu lên giường.

Vẻ mặt Đường Hiểu kinh ngạc, đang định nói chuyện, Cốc Tu Cẩn lại xoay người đi ra ngoài, dùng điện thoại nói với ai đó vài câu sau đó liền trở vào, đóng cửa rồi khóa lại, đến đây mà còn không hiểu được anh muốn làm gì thì xem như ăn uổng phí hơn hai mươi năm tiền gạo rồi.

Cốc Tu Cẩn cởi áo khoác, kéo cà vạt ra, sau đó chậm rãi cởi bỏ nút thắt áo sơmi, anh muốn làm gì đã rất rõ ràng, nhưng mà rõ ràng chuyện cần làm là cầm thú như vậy, nhưng anh lại biểu hiện vô cùng từ tốn chẳng chút vội vã.

Trong đầu Đường Hiểu không hợp thời mà hiện lên một thành ngữ —— Mặt người dạ thú!

Sau khi Cốc Tu Cẩn cởi bỏ toàn bộ nút thắt, lại rút đi thắt lưng số lượng có hạn trên quần, toàn bộ đặt trên chiếc ghế bên cạnh giường, sau đó đi tới chỗ Đường Hiểu, hai tay chống hai bên đầu cậu, bình tĩnh đè lên người cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu lại càng thâm thúy hơn.

Đường Hiểu lập tức nói không nên lời, khuỷu tay chống lên giường cũng mềm nhũn đi.

Hiện tại cậu mới biết được, Cốc Tu Cẩn bề ngoài bình tĩnh, kỳ thật cất dấu biết bao tình cảm lửa nóng, bởi vì cự vật đang để trên đùi cậu, cách một lớp quần cũng có thể truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, cứng rắn tựa như cây gậy.

Trong lúc suy tư, Cốc Tu Cẩn nắm chặt cằm cậu hôn xuống.