Tháng bảy là tháng Thịnh Đằng bận rộn nhất, bởi vì mới sa thải nhiều nhân viên như vậy, cho nên cần phải tuyển một số nhân viên mới để bổ sung vào vị trí còn trống.
Còn có nghiệp vụ mở rộng của công ty, nghe nói đang chuẩn bị phát triển ở những ngành nghề khác, cho nên gần đây đã thu mua hai công ty nhỏ, cũng cần thêm khá nhiều người, kết quả bao nhiêu việc đồng thời đuổi tới, vì vậy người người đều bận đến mức chân không chạm đất.
Đường Hiểu vốn định tìm một ngày cùng Cốc Tu Cẩn ra ngoài dạo, nhưng vì Rycen và Mục Triệu Kha đi công tác ở nước Đức, thuận tiện mang Tống Nhất Quân theo, cho nên gánh nặng trong nước liền đổ lên người bọn họ.
Kỳ Văn mỗi ngày sai bảo cậu, giao cho cậu một đống công việc, kết quả chiều nào tan tầm cùng Cốc Tu Cẩn trở về, cậu đều mệt đến mức chỉ muốn ngủ một giấc, ngay cả sách cũng không muốn xem.
Một tuần sau, tình hình cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt đẹp.
Thật vất vả chịu đựng đến cuối tuần, một hôm sau bữa cơm tối, Cốc Tu Cẩn đột nhiên đề nghị ngày mai muốn cùng cậu ra ngoài.
Đường Hiểu lúc này mới nhớ đến ý tưởng bị mắc cạn của cậu, thật sự là không hẹn mà nên.
Ngày mai chính là chủ nhật, Thịnh Đằng mỗi tuần nghỉ hai ngày, nhưng thứ bảy Cốc Tu Cẩn phải tăng ca, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn chủ nhật, thời tiết vừa lúc tương đối râm mát, thích hợp để ra ngoài.
Đây xem như là lần hẹn hò đầu tiên sau khi bọn họ kết giao, trong lòng Đường Hiểu có chút thấp thỏm, lại có chút chờ mong.
Ngay từ sáng sớm hôm sau, Đường Hiểu đã rời giường.
Bất quá cậu vẫn muộn hơn so với Cốc Tu Cẩn, đợi khi rửa mặt xong rời khỏi phòng ngủ, vừa lúc gặp được Cốc Tu Cẩn từ phòng tập thể thao đi ra.
Chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu Đường Hiểu liền oanh một tiếng, mặt đỏ rần.
Cốc Tu Cẩn trên người chỉ mặt một cái quần thể thao, cả thân trên đều quang lõa, thân thể rắn chắc, bên trên phủ một tầng mồ hôi mỏng, hormone nam tính khí tức thành thục cứ như vậy tỏa ra như thể đập vào mặt người khác..
Cốc Tu Cẩn nhìn thấy cậu liền đi tới, cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, “Hôm nay không cần đi làm, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Anh càng tới gần, mặt Đường Hiểu càng đỏ hơn.
Đường Hiểu dịch chuyển tầm mắt, không dám nhìn nửa thân trên quang lõa của anh, “Em đã ngủ đủ rồi.”
Cốc Tu Cẩn cười khẽ một tiếng, “Vậy em xuống trước đi, đợi anh cùng ăn điểm tâm.”
Đường Hiểu trả lời lại, sau đó vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.
Cốc Tu Cẩn bật cười, trở về phòng ngủ tắm rửa qua loa một chút, nhanh chóng thay đổi một thân quần áo rồi mới đi xuống, Đường Hiểu đã ngồi đợi ở bàn ăn, biểu tình tựa hồ có chút không thích hợp.
Bữa sáng hôm nay so với thường ngày không giống lắm, là sữa đậu nành và cháo lúa mạch, trứng gà và bánh hành tây, thoạt nhìn tương đối đơn giản, hơn nữa phân lượng cũng không nhiều lắm, hai người nhiều nhất chỉ có thể ăn no khoảng bảy tám phần.
Trương quản gia chú ý tới, liền cười tủm tỉm giải thích, “Đại thiếu gia, hôm nay cậu cùng với Đường Hiểu ra ngoài hẹn hò, tôi nghe nói xem phim phải vừa ăn vặt vừa xem mới có cảm giác, cho nên tôi cố ý bảo đầu bếp Vương làm ít một chút.”
Cốc Tu Cẩn nhìn về phía Đường Hiểu, khó trách mặt cậu vẫn hồng hồng, tuy nói vừa rồi ở trên lầu anh cố ý đùa cậu một chút, nhưng nét đỏ ửng trên mặt cũng không đến mức đã qua lâu như vậy mà vẫn chưa biến mất.
Khóe miệng Cốc Tu Cẩn nhếch lên thành một độ cong xinh đẹp, “Quản gia nói rất có lý.”
Đường Hiểu ngại ngùng đến mức cơ hồ muốn vùi cả mặt mình vào trong bát cháo trước mặt cậu, bất quá chính tai nghe được Cốc Tu Cẩn thừa nhận bọn họ đi hẹn hò, trong lòng cậu rất vui vẻ.
Ăn điểm tâm xong, hai người liền chuẩn bị xuất phát.
Trạm thứ nhất là siêu thị, từ khi biết thời điểm Cốc Tu Cẩn tăng ca phải ăn cơm lạnh canh nguội, cậu liền muốn mua cho anh một cái lò vi sóng.
Đường Hiểu nhớ rõ, trong phòng làm việc của Cốc Tu Cẩn có một căn phòng, phòng đó bình thường được dùng để nghỉ ngơi khi mệt mỏi, lò vi sóng vừa vặn có thể đặt ở bên trong.
Hai người đi dạo một lúc trong khu đồ dùng sinh hoạt, cuối cùng mua được một cái lò vi sóng.
Đường Hiểu điền tên công ty và địa chỉ lên, bảo người ở siêu thị ngày mai đưa lò ci sóng đến công ty, tiền hiển nhiên là do cậu trả, sau khi làm xong hết thảy những việc này, bọn họ mới đi lên lầu ba của siêu thị.
Mỗi khi đến ngày nghỉ lễ, khu trang phục cá nhân chung quy vẫn đặc biệt náo nhiệt, ở trên một tuyến đường chính như thế này trong thành thị, đa số mọi người cũng có ít tiền, hơn nữa vì thể diện, người ở khu cao cấp đôi khi còn nhiều hơn người ở khu bình thường.
Tựa như hôm nay, trong khu đồ cao cấp phân thành từng cặp đôi một, hết sức náo nhiệt.
Nhìn thấy một màn như vậy, Cốc Tu Cẩn nhíu mi một chút.
Đường Hiểu thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, thấy anh nhíu mày liền ngại không bước tiếp.
Trong tủ quần áo của cậu cơ hồ đều là trang phục mùa đông và thời trang mùa xuân, trang phục mùa hè chỉ có vài bộ mặc trước kia, cho nên lần này ra ngoài còn có một mục đích chính là mua quần áo.
Bất quá lần này cậu muốn dùng tiền của chính mình mua, trùng hợp bọn họ tới siêu thị trước, cho nên liền nghĩ thuận tiện ở siêu thị này mua quần áo là đươc, nếu không rất có thể Cốc Tu Cẩn sẽ dẫn cậu đi đến những cửa hàng xa xỉ phẩm ở trung tâm mua sắm, nơi đó quần áo rất đắt, một bộ đã hơn bảy tám ngàn, hơn nữa còn tính bằng đồng Euro.
Bất quá cậu không ngờ siêu thị cư nhiên lại đông người như vậy, cuối tuần quả thật là một đại hung khí, người chen lấn đi tới, cơ thể không đụng chạm cũng khó.
“Đi thôi.” Cốc Tu Cẩn giữ chặt tay cậu, đi về nơi ít người.
Đường Hiểu bị anh kéo về phía trước, mấy phút đồng hồ sau, bọn họ đứng ở trước cửa một cửa hàng chuyên kinh doanh trang phục, lại, lại là cửa hàng xa xỉ, là cậu may mắn hay xui xẻo đây. Cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo này một bộ ít nhất cũng năm sáu trăm tệ, đắt hơn một chút là một hai ngàn hay thậm chí mấy vạn tệ?
Cửa hàng chiếm diện tích không nhỏ, thoạt nhìn khoảng 30m vuông, một nhân viên nữ trong đó đột nhiên quẳng hai vị khách hàng đang tiếp đãi đi, hướng chỗ bọn họ đi tới.
“Hai vị tiên sinh, xin hỏi hai người muốn mua loại quần áo gì?”
Nữ nhân viên lộ ra nụ cười lễ phép, ánh mắt lại trực tiếp nhìn chằm chằm Cốc Tu Cẩn.
Đường Hiểu vừa thấy, nhất thời cảm thấy không biết tư vị gì.
Cốc Tu Cẩn nhìn thoáng qua bên trong cửa hàng, anh chưa từng tới nơi này, cho nên cũng không biết cửa hàng này chuyên bán loại quần áo gì, đang định mở miệng, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói bất mãn.
“Ê, cô nhân viên này xảy ra chuyện gì vậy, chúng tôi vẫn chưa nói xong đã bỏ đi tiếp đãi khách hàng khác, chẳng lẽ chúng tôi không phải là khách hàng sao? Đây chính là thái độ phục vụ của cửa hàng các người hả?”
Người nói chuyện là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi lăm tuổi, đang đứng phía sau cách nhân viên nữ hai mét quắc mắt nhìn trừng trừng, bên cạnh cô ta là một người con trai, hình như là bạn trai cô ta, biểu tình rất lạnh.
Ý cười trên mặt nữ nhân viên nhất thời biến mất, cô ta quay đầu lại nhìn về phía hai người, biểu tình không kiên nhẫn trả lời, “Vị tiểu thư này, tôi đã nói rất rõ ràng với các người, cô xem những bộ quần áo đó đều rất đắt, nếu các người không mua nổi, cũng không cần lãng phí thời gian.”
Cô gái trẻ tuổi giận quá, “Cô đang nói gì vậy, ý của cô là chúng tôi không mua nổi, cho nên xem thường chúng tôi sao?”
Sắc mặt nữ nhân viên nhất thời cũng không dễ nhìn, “Vị tiểu thư này, xin cô không nên cố tình gây sự được không, tôi cũng không phải có ý này.”
“Tôi cố tình gây sự?” Cô gái trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, “Cô cho là lỗ tai tôi điếc, hay tất cả mọi người ở đây không có lỗ tai? Hôm nay nếu không cho tôi một lời giải thích, tôi cho cô biết, việc này không xong đâu!”
“Vị tiểu thư này, nếu các người có tiền mua, cần gì phải đứng xem nửa giờ cũng không mua.” Tính tình nữ nhân viên này tựa hồ cũng không tốt lắm, rốt cục bị lời nói của cô gái trẻ kia chọc giận, bất chấp tất cả nói ra suy nghĩ trong lòng.
Lửa giận trong lòng cô gái trẻ tuổi kia lại càng bùng lên, cô ta chưa từng gặp nhân viên nào thiếu tố chất như vậy, đang lúc cô ta sắp tức giận, người bạn trai bên cạnh đột nhiên vươn tay che trước mặt cô ta.
Trong lúc cô gái quay đầu lại nhìn, người bạn trai bình tĩnh nói, “Gọi giám đốc của các người tới đây.”
Sắc mặt nữ nhân viên kia rốt cục thay đổi.
Lúc này một nam nhân viên vội vàng đi tới, “Vị tiên sinh này, vị tiểu thư này, thật ngại quá, cô ấy là nhân viên mới tới, không hiểu lễ phép, tôi lập tức bảo cô ấy giải thích với hai người, hy vọng hai người đại nhân đại lượng không so đo với cô ấy.”
Trên mặt nữ nhân viên kia hiện lên một tia giận dữ, cắn răng không nói lời nào.
Người bạn trai bình tĩnh lặp lại nói, “Gọi quản lý cửa hàng các người tới đây.”
Nam nhân viên lại khuyên nhủ một trận, nhưng mà vẫn không gọi giám đốc bọn họ, hiển nhiên cũng muốn giúp nữ nhân viên kia.
Kết quả, nữ nhân viên kia tựa hồ bị nói đến phiền lòng, nhịn không được thuận miệng trả lời lại một câu, còn ám chỉ cười nam nhân viên kia xen vào việc của người khác, không khí lần thứ hai lạnh đến cực điểm, sắc mặt nam nhân viên cũng không dễ coi, cuối cùng không khuyên bảo nữa, trực tiếp cho người đi thông báo giám đốc đến đây.
Đường Hiểu ở một bên nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm, cậu không phải lần đầu tiên gặp được người xem thường khách hàng mua không nổi quần áo, trước kia đã từng hân hạnh nhìn thấy ở một trung tâm mua sắm, nhưng nhân viên nữ này lại càng cực phẩm hơn so với người kia, không chỉ miệng lưỡi ti tiện, còn đến chết không chịu nhận sai, người như vậy tuyệt đối không thể làm nghề phục vụ này, nếu không cô ta có thể chọc khách hàng tức chết.
“Học trưởng, hay là chúng ta đi đến nơi khác khác đi?”
Đường Hiểu không muốn việc này phá hủy tâm tình hẹn hò của bọn họ, liền đề nghị rời đi.
Cốc Tu Cẩn gật đầu, bị náo loạn một trận như vậy, anh cũng không còn hứng thú mua quần áo ở cửa hàng này, anh cũng là một ông chủ, đối với tố chất của nhân viên vẫn rất coi trọng.
Đúng lúc này, giám đốc lầu ba rốt cục chạy tới, nhưng tựa hồ không chỉ là một người.
Không biết là nữ nhân viên này rất xui xẻo hay là thế nào, hôm nay ông chủ siêu thị này vừa đúng lúc đến đây thị sát, nghe nói có nhân viên nói năng lỗ mãng đối với khách hàng, liền cùng giám đốc đi đến đây.