Sủng Thê Chi Đạo

Chương 125: Xin lỗi?




Vốn dĩ chỉ định ở lại thủ đô vài ngày, kết quả lại đến gần nửa tháng.

Đường Hiểu gần như có thể tưởng tượng được khuôn mặt xinh đẹp Elma đang phát cuồng, lúc trước nói trong một tuần sẽ trở về, kết quả lại kéo dài thêm một tuần nữa.

“Nếu còn chưa chịu trở về, vậy các người khỏi cần trở về đây luôn.”

Elma mất lý trí quát, thiếu chút nữa phá vỡ màng nhĩ của cậu.

Đường Hiểu vội vàng vuốt giận, “Chị Elma, trước hết chị đừng nóng giận, kỳ thật tôi cũng muốn trở về sớm một chút, có điều đã xảy ra một chút việc, cho nên mới kéo thêm một tuần…”

“Cậu trực tiếp nói với bổn tiểu thư khi nào các người định trở về là được rồi.” Elma tức giận ngắt lời cậu, cô thật sự sắp không chịu nổi rồi.

Đường Hiểu nhận thấy tính tình Elma có chút không giống với bình thường, tựa như là bị thứ gì đó chọc giận, cậu không khỏi buồn bực, không phải giám đốc Hạ chọc giận cô chứ? Nhưng cảm giác lại không giống như vậy.

Trước khi bọn họ rời khỏi H thị, khi Cốc Tu Cẩn bàn giao công việc cho giám đốc Hạ, cậu nhớ rõ dường như giám đốc Hạ rất thích ý.

Tăng thêm công việc là chuyện không ai muốn ôm vào người, nếu giám đốc Hạ chủ động như vậy, chắc là có ý đồ khác, cho nên cậu đoán giám đốc Hạ hẳn là rất thích chị Elma, vậy tại sao chị Elma còn tức giận?

Đường Hiểu âm thầm cân nhắc một chút, thật cẩn thận thăm dò hỏi, “Chị Elma, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Vừa hỏi xong, Elma nhất thời trầm mặc.

Sau đó, bên chỗ Elma đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động ồn ào, sau đó người nhận điện thoại liền thay đổi, là Trình Điềm Điềm đồng nghiệp ở phòng thư ký, Đường Hiểu nhớ rõ cô ấy, Trình Điềm Điềm là một cô gái không tệ, dáng vẻ dịu dàng nhưng không yểu điệu.

“Trợ lý Đường, không phải cậu muốn biết chuyện của chị Elma sao, tôi nói với cậu, kỳ thật chuyện là thế này…”

Kỳ thật giám đốc Hạ không giống những lời Elma nói lúc trước không có tình cảm với cô, ngược lại, hai người càng ở chung, tình cảm giám đốc Hạ giấu diếm trong lòng lại càng khó kiềm nén hơn.

Lần trước Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn vừa rời đi nửa tháng, hai người liền phát giận ở khắp nơi.

Rốt cục giám đốc Hạ vẫn thừa nhận tình cảm của mình đối với Elma, lưỡng tình tương duyệt hiển nhiên là chuyện rất đáng mừng, nhưng không may ở chỗ, giám đốc Hạ còn có một vị hôn thê.

Vị hôn thê của giám đốc Hạ tên là Vân Tử Huyên, Vân Tử Huyên là con một của một gia đình H thị, từ nhỏ đã được nuông chiều, là thanh mai trúc mã với giám đốc Hạ, nghe nói cô ta từ nhỏ đã thích giám đốc Hạ, khi còn bé đã từng nói không phải giám đốc Hạ thì không lấy chồng.

Giám đốc Hạ cũng là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ cũng có ý kết thông gia với Vân gia.

Có điều giám đốc Hạ không có tình cảm đối với Vân Tử Huyên, nếu có cũng chỉ là tình anh em, đối diện với tình cảm không chút che dấu của Vân Tử Huyên, ngược lại anh đã từng tìm cô ta nói chuyện mấy lần.

Nhưng Vân Tử Huyên vẫn một lòng muốn gả cho anh, làm sao cô đồng ý buông tay.

Mãi đến khi Elma xuất hiện, nếu Vân Tử Huyên là kim chi ngọc diệp dáng vẻ thanh lệ thoát tục, thì Elma chính là diễm lệ quyến rũ, có khí chất phóng khoáng mà những cô gái bình thường không có được, một cô gái như vậy càng dễ khiến đàn ông yêu thích, huống chi là Elma theo đuổi người ta.

Kỳ thật nội tâm giám đốc Hạ là một người đàn ông tương đối truyền thống, đối với loại phụ nữ thoạt nhìn rất dễ mời gọi hoa đào như Elma hiển nhiên là nhìn không vừa mắt, nhưng không chịu nổi cô nàng mỗi ngày quấn lấy, công kích nhu tình, sau đó thật sự nảy sinh tình cảm.

Sau khi Vân Tử Huyên biết được liền nghĩ tất cả biện pháp để chia rẽ bọn họ, thậm chí còn tiết lộ chuyện này một cách mập mờ cho cha mẹ giám đốc Hạ biết, còn nói xấu về Elma với cha mẹ anh, nói dáng vẻ cô rất giống hồ ly tinh, đàn ông luôn luôn tìm cô, vô liêm sỉ linh tinh.

Thân thể của mẹ giám đốc Hạ vốn dĩ có bệnh, nghe thấy con trai dây dưa với loại phụ nữ không đứng đắn, thiếu chút nữa tức giận đến nhập viện.

Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, mẹ giám đốc Hạ mang một thân bệnh nặng mà qua đời, trước khi chết để lại di ngôn, bắt giám đốc Hạ phải hứa với bà ta sẽ kết hôn với Vân Tử Huyên.

Giám đốc Hạ là một người con có hiếu, hơn nữa đây là di ngôn của mẹ trước khi qua đời, cuối cùng vẫn đính hôn với Vân Tử Huyên, nhưng cũng không kết hôn, hơn nữa còn giấu Elma.

Ngay từ đầu Elma không biết gì cả, mãi đến khi Vân Tử Huyên đi tìm cô, khoe khoang nhẫn đính hôn trên tay trước mặt cô, sau đó Elma rời đi, vừa đi liền đi năm năm.

Năm năm sau, giám đốc Hạ vẫn không thực sự kết hôn với Vân Tử Huyên.

Giám đốc Hạ vẫn luôn nhớ đến Elma, mà trong lòng vẫn còn khúc mắc đối với Vân Tử Huyên, cho nên chậm trễ không hạ quyết tâm, hôn sự vẫn cứ tiếp tục kéo dài như vậy.

Vân Tử Huyên biết giám đốc Hạ là một đứa con có hiếu, nên không sợ anh sẽ hủy hôn.

Hơn nữa, Vân Vử Huyên vẫn không biết Elma và giám đốc Hạ làm việc trong cùng một công ty, nếu cô ta biết được, nhất định sẽ mỗi ngày đến công ty chăm chỉ kiểm tra.

Trình Điềm Điềm biết chuyện này, lúc ấy còn diễn lại những lời thoại đó, kết quả thật sự bị cô nàng nói trúng.

Giám đốc Hạ và Elma tình cũ không rủ cũng đến, Vân Tử Huyên phát hiện nụ cười của trở nên anh nhiều hơn, cảm thấy không đúng, có một ngày cô ta theo dõi anh đến công ty, cô ta nhìn thấy Elma, vì thế không nói hai lời liền chạy đến công ty náo loạn, quậy phá đến mức ồn ào huyên náo, quan hệ của hai người cũng bị phơi bày.

Giám đốc Hạ vô cùng bất đắc dĩ, mấy năm nay anh đã nhìn thấy đủ loại tính cách đanh đá của Vân Tử Huyên, nói thật, anh đã có chút không vừa mắt cô em gái nhà bên này.

Bây giờ Vân Tử Huyên chạy đến công ty náo loạn, công việc của anh cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Giám đốc Hạ vẫn suy nghĩ mãi, hai ngày trước, rốt cục trước mặt cha mình, tuyên bố muốn hủy bỏ hôn ước với Vân Tử Huyên.

Vân Tử Huyên thiếu chút nữa nổi điên ngay tức khắc, toàn bộ phong phạm thục nữ đều quẳng ra sau đầu, tựa như người điên nói tuyệt đối sẽ không hủy bỏ hôn ước với giám đốc Hạ.

Bây giờ, Vân Tử Huyên mỗi ngày thay đổi cách thức quấy rầy Elma, bởi vì hiện tại không thể vào công ty, cho nên chỉ có thể gọi điện thoại, Vân Tử Huyên gần như nói ra hết toàn bộ những lời khó nghe, ngược lại không giống một đại tiểu thư chút nào. Cho nên kỳ thật Elma không chịu nổi sự quấy rầy của Vân Tử Huyên, chứ không phải chuyện bọn họ đi nửa tháng mà vẫn chưa trở về.

Đường Hiểu cũng rất thông cảm với Elma, có điều việc này cậu cũng không thể can thiệp được.

Tính tình ông nội vốn khó như đọc kinh, cậu biết chuyện của mình cậu còn chưa xử lý tốt.

Về chuyện ông nội của cậu, nếu ông nội không nói ra, tạm thời cậu cũng không định nói thẳng, để tránh hai bên xấu hổ.

Sau khi chuyện bỏ thuốc hãm hại trôi qua vài ngày, sự việc dần dần bình tĩnh lại.

Thủ đô thoạt nhìn gió êm sóng lặng, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy tựa như bình lặng trước bão táp, cảm thấy chuyện giữa hai nhà Lan gia và Cốc gia sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Chiều nay, Đường Hiểu định đi tìm Cốc Tu Cẩn, công việc của công ty đã sắp xử lý xong, cho nên mấy ngày nay Cốc Tu Cẩn đang bận rộn chuyện gì cậu cũng không biết.

Chờ khi cậu xuống lầu, lại vừa vặn nhìn thấy Cốc Tu Cẩn vừa bước vào cửa.

Đường Hiểu chạy xuống lầu, đôi mắt lấp lánh quan sát anh, “Hôm nay sao về sớm vậy?”

Cốc Tu Cẩn thấy cậu giống như người vợ nhỏ chờ chồng trở về, trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi lộ ra ý cười, ôm cậu rồi cúi đầu hôn lên môi cậu một chút.

“Công việc gần như sắp kết thúc rồi.”

Ánh mắt Đường Hiểu sáng lên, “Có phải chúng ta có thể trở về H thị rồi hay không?”

Cốc Tu Cẩn biết cậu sốt ruột về gặp ông nội, cười cười gật đầu, “Khoảng hai ngày sau là có thể trở về, có điều tối này chúng ta phải ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu vậy?” Đường Hiểu ngẩng đầu hứng trí bừng bừng hỏi.

Kỳ thật mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở Cốc gia rảnh rỗi không có việc gì làm đến mức sắp mốc meo, một nhóm người Cốc gia không phải đi học thì là đi làm, phần lớn là hơn năm giờ mới trở về, cho nên Cốc gia to như vậy cũng chỉ có mình cậu và một đám người hầu.

“Đến khách sạn, có người mời khách ăn cơm.” Cốc Tu Cẩn cười nói.

“Người nào vậy?” Đường Hiểu nghi ngờ hỏi.

“Đến thì em sẽ biết.” Cốc Tu Cẩn mở nút áo, “Bảo đảm sẽ không khiến em thất vọng, sau đó chúng ta sẽ trở về H thị.”

Buổi tối, hai người mặc một thân thường phục ra ngoài.

Tuy rằng bọn họ phải đến khách sạn năm sao, nhưng Cốc Tu Cẩn nói không cần mặc chính trang, cho nên trước khi ra ngoài cũng không cần thay quần áo, sau khi nói một tiếng với quản gia Cốc gia liền rời khỏi nhà.

Khách sạn năm sao này không phải là khách san Thiên Duyệt lần trước đến, mà là một khách sạn khác cũng nổi tiếng không khém ở thủ đô, nổi danh trong việc chuẩn bị và tổ chức tiệc cưới, đương nhiên, người đặt tiệc cưới ở đây đều là những người có chút quyền thế.

Nhờ nhân viên phục vụ dẫn đường, cuối cùng bọn họ cũng đến tầng hai mươi lăm.

Ngay khi Đường Hiểu nhìn thấy những người ngồi trong phòng, trong lòng không khỏi kinh ngạc một trận.

Cậu cho rằng sau khi xảy ra chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nhìn thấy Lan Lâm, không ngờ chỉ mới qua mấy ngày thôi mà đã gặp lại rồi.

Trong phòng ngoại trừ Lan Lâm, còn có ba mẹ Lan Lâm là Lan Thành Quốc và Lâm San.

Ngoại trừ Lan Thành Quốc, sắc mặt Lan Lâm và Lâm San đều đen thui, đặc biệt là Lâm San, nhìn thấy bọn họ bước vào, còn kém không dùng mũi hừ một tiếng mà thôi.

Vừa nhìn thấy thế trận này, Đường Hiểu nhịn không được nghi ngờ, chẳng lẽ Lan Lâm thật sự đến xin lỗi cậu sao?

Kỳ thật đúng như cậu suy nghĩ, Lan Lâm quả thật đến để xin lỗi cậu, ngay từ đầu tuy báo chí không có trực tiếp đưa ra chứng cớ, nhưng mà cũng đã ngầm điều tra rõ ràng, bởi vì toàn bộ chuyện này vẫn còn một người hiểu rõ tất cả, đó là người bồi bàn đưa Đường Hiểu đi WC, anh ta là người hầu ở Lan gia.

Lan lão gia vừa hỏi, hiển nhiên tất cả mọi thứ đều phơi bày.

Có điều mặc dù đã điều tra rõ thật sự là lỗi của Lan Lâm, Lan gia cũng không thể nào bắt Lan Lâm đưa đến Cốc gia xin lỗi, loại tai tiếng này chỉ có thể giải quyết ngầm.

Lan gia vốn dĩ định bỏ qua chuyện này, nhưng nghĩ đến địa vị Cốc gia ở thủ đô, cùng với áp lực những ngày gần đây gây, cuối cùng mới quyết định hẹn ra ngoài hòa giải.

Thế nên ngày hôm nay mới xảy ra một màn này, do Lan Thành Quốc tự mình đưa con trai đến đây, còn Lâm Lan là tự mình muốn đi theo.