Sủng Tam Phu

Chương 52-1: Giới hạn




Lê thân hình nặng trịch trở về Tiết gia, Tiết Doãn vừa bước vào hậu viện đã nghe một trận huyên náo ầm ỹ.

Hắn híp mắt nhìn đám nha hoàn quỳ rạp ngoài cửa Vạn Thiên Các, mẫu thân hắn ngồi bên trong mặt cau mày có, chỉ tay vào La Thuỳ Khê quỳ gối dưới sàn, nghiến răng mắng nhiết: "Tiện nhân! Dáng vẻ xấu xí chướng mắt người khác cũng thôi đi, lòng dạ còn độc ác như vậy, ngươi muốn độc chết ta để sớm ngày lộng hành có phải không?"

Kiều thị, mẫu thân của Tiết Doãn, tức đến độ lồng ngực phập phồng, sắc mặt cũng đỏ cả lên. Liêu Liên Chi đứng phía sau không ngừng xoa bóp hai bên vai của bà lấy lòng: "Mẫu thân, người đừng tức giận tổn hại thân thể. Con dâu nghĩ muội muội cũng không cố ý..."

"Không cố ý?" Kiều thị quắc mắt hừ lạnh "Không cố ý mà cả một chén trà cũng chẳng pha ra hồn? Cái gì kinh thành đệ nhất tài nữ, rõ ràng là phế vật! La gia lúc trước không mời người đến dạy ngươi chút lễ nghĩa gì sao? Cả chén trà nóng như vậy cũng dám mang cho ta uống, đồ độc phụ!"

Dứt lời bà ta ném chén trà xuống trước mặt La Thuỳ Khê. Mảnh sứ bắn lên cứa vào da mặt nàng ta, nước trà nóng văng lên mu bàn tay trắng nõn. Nàng ta rụt tay hét một tiếng, vội vàng đứng bật dậy.

Đối diện với cái nhìn khinh thường của Kiều thị và ánh mắt đắc ý của Liêu Liên Chi, La Thuỳ Khê phẫn hận siết chặt nắm tay bỏng rát. Chỉ là một cái Tiết gia cũng dám nhục mạ nàng như vậy. Kiều thị kia khi Tiết lão gia mất còn phải cúp đuôi chạy sang cầu nội tổ phụ nàng một cái ân tình, dập đầu không thôi trước La phủ mong người thu nhận Tiết Doãn, cho hắn chỗ đứng trong quân doanh. Chỉ là một cái Tiết gia thôi, cái phủ Uy Vũ Đại tướng quân này ngoại trừ từ đường hơn trăm tấm bài vị và Tiết Doãn ra từ trên xuống dưới còn ai mang họ Tiết? Kiều thị mang thân thích bên nhà mẹ sang, nào là biểu muội, biểu đệ, chất nữ, chất tử nhét đầy từ viện này sang viện khác, một lũ ăn không ngồi rồi để mỗi Tiết Doãn gánh vác mọi thứ. Sổ sách thâm hụt từ tháng này sang tháng khác. Liêu Liên Chi kia vốn không đủ sức lôi của riêng ra bù vào khoảng trống để lấy lòng, xu nịnh bọn người Kiều thị nữa mới đẩy sang cho nàng.

Kiều thị kia thuận nước đẩy thuyền, kẻ gian cáo trạng trước, hắt toàn bộ nước bẩn lên người nàng, bảo nàng vừa vào Tiết gia đã tiêu xài hoang phí, thâm hụt ngân lượng trong phủ.

Ở cái phủ này vốn không có người cùng phe, nàng có tám cái miệng cũng không nói lại.

Vậy là bà ta ngang nhiên lấy hết của hồi môn của nàng với danh nghĩa bù vào khoảng thâm hụt nàng gây ra. Như vậy cũng thôi đi, bà ta lại không cho nàng vẻ mặt tốt dù chỉ một ngày. Cơm nước đưa tới đều là đồ thừa. Chưa kể ngày lại mặt lúc trước bọn họ còn không chuẩn bị cho nàng nổi một cỗ xe ngựa, nàng phải tự mình xuất bạc ra thuê.

Cả đời này nàng nhất định không quên ngày lại mặt trở về La phủ,  cửa lớn La gia chỉ mỗi đại tẩu đứng đợi, vào nhã gian dùng cơm chỉ thấy mẫu thân, ngoài ra không còn một ai nữa. Mà nàng cả một món quà cũng không đủ bạc mua về hiếu kính người nhà.

Càng nghĩ càng phẫn hận, La Thuỳ Khê trừng mắt nghiến răng, gương mặt vốn đầy sẹo lại nhăn nhó đáng sợ. Kiều thị thấy biểu tình của La Thuỳ Khê càng thêm chướng mắt, bà ta đứng dậy bước đến trước mặt nàng, xỉ tay vào trán nàng trì triết:

"Ngươi trợn mắt cái gì? Nữ nhân như ngươi thật không có giáo dưỡng! Một La Khả Tiệp mặt dày vô liêm sĩ cũng thôi, ngươi so với nàng ta còn tồi tệ hơn. Ngươi tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì sao? Trước giờ ngươi quyến rũ hoàng thượng, ôm mộng thượng vị, trong mắt ngươi vẫn luôn xem thường Doãn nhi của ta, coi khinh Tiết phủ. Bây giờ ngươi nhìn lại mình xem, chẳng khác nào con chó không nhà chẳng ai thèm nhặt!"

"Đủ rồi!"

La Thuỳ Khê hét lớn vung hai tay đẩy ngã Kiều thị. Bà ta khắc nghiệt với nàng thế nào nàng đều có thể nhịn, riêng việc đem nàng so ra kém La Khả Tiệp chính là trực tiếp phá vỡ giới hạn nhẫn nhịn của nàng.

Lão nhân gia vừa liếc mắt thấy bóng dáng Tiết Doãn đứng đằng xa liền ôm ngực kêu một tiếng trước khi ngã xuống. Liêu Liên Chi hốt hoảng chạy đến đỡ bà ta, trên gương mặt đều là lo lắng tột cùng: "Mẫu thân! Mẫu thân! Ngươi đừng làm con dâu sợ. Mẫu thân!" 

Liêu Liên Chi dĩ nhiên không thể lay tỉnh lão bà đang giả vờ ngất. Nàng ta lay mãi không thấy bà ta có phản ứng liền hốt hoảng cho người đi mời đại phu. Nghe tiếng bước chân nặng nề từ đằng xa chạy đến, ngẩng mặt lên liền thấy Tiết Doãn đầu tóc lũ rũ, giáp phục không chỉnh tề hớt hãi bước vào, Liêu Liên Chi nặng ra hai hàng nước mắt, ôm Kiều thị vào người, miệng không ngừng gọi mẫu thân.

Từ xưa tới nay Kiều thị luôn là điểm yếu của Tiết Doãn, bởi vì hắn mất phụ thân từ nhỏ, một mình mẫu thân gánh vác Tiết phủ, còn không ít lần vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân để đi cầu ân tình giúp hắn. Vì vậy hắn làm sao nhìn lọt mắt nữ tử ra tay với mẫu thân mình.

Tiết Doãn ôm Kiều thị trên tay, trước khi rời đi chỉ dừng bước trước mặt La Thuỳ Khê, lạnh mắt nhìn nàng ta một cái, rồi vừa lướt qua nàng ta vừa trầm giọng phân phó hai mama lực lưỡng trong phòng: "La thị vô lễ với trưởng bối, y theo gia quy xử phạt."

Bọn họ gật đầu nhận lệnh liền kẹp sát hai cánh tay La Thuỳ Khê lôi nàng ta xuống dưới. La Thuỳ Khê trợn to mắt, la hét thất thanh: "Tiết Doãn, ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ngươi quên lời hứa với tổ phụ ta rồi sao? Ngươi quên ân tình với tỷ tỷ ta rồi sao? Tiết Doãn, ngươi không thể đối với ta bất nhân bất nghĩa như vậy!"

Nàng ta càng nói đáy mắt Tiết Doãn càng lạnh xuống. Nàng còn nhớ đến tỷ tỷ của mình cơ đấy. 

"Vả miệng." Hắn nhếch môi cười như có như không, trầm giọng phân phó.

Lão mama nhăn mày, hung ác giơ tay lên định tát một bạt tay trời giáng vào mặt La Thuỳ Khê. Nào ngờ nàng ta há miệng cắn chặt lấy tay bà ta. Lão mama thét lên, vị mama còn lại túm lấy tóc La Thuỳ Khê giật ngược ra sau, tát vào mặt nàng ta năm bạt tay, nàng ta mới đau đớn nhả ra. Khoé môi La Thuỳ Khê rách toạt, hai bên má đỏ tươi rướm máu. Duy chỉ đôi mắt nàng ta vẫn hung ác như cũ.

Hai lão mama làm sao nhịn được bị một xú nha đầu vũ nhục như vậy. Bọn họ một người túm tóc kéo, một người dùng đại bản quất vào người La Thuỳ Khê, lôi nàng ta xuống.

Tiết Doãn chứng kiến toàn bộ nhưng khoé môi cũng không thèm động, chỉ cho người dìu mẫu thân trở về. 

"Mẫu thân, nhi tử quả thật đã nợ Hộ quốc phu nhân rất nhiều." Hắn rũ mi mắt nhìn Kiều thị, khàn giọng nói.

Kiều thị vốn "bất tỉnh" đột nhiên trợn trừng mắt, ngón tay run run chỉ vào mặt Tiết Doãn: "Con...con...Nàng ta có hẳn ba phu quân, trong bụng còn đang mang hài tử, con vẫn chưa chịu thôi? Nàng ta nhơ nhuốc như vậy điểm nào xứng với con?"

Vốn đã quay lưng đi nhưng lời nói của bà khiến hắn phải khựng bước chân, hai mắt mờ mịt ngẩng lên nhìn trời, hắn đáp, nhưng tựa như đang nói với chính mình: "Là con không xứng với nàng."

Tiết Doãn vuốt mặt, không hiểu vì sao lại nói những lời này với mẫu thân, chỉ là phút chốc bất tri bất giác che chở La Khả Tiệp, không nhịn được người khác lăng nhục nàng, như một thói quen hắn không kiểm soát được.

Kiều thị thấy rõ đau thương trong mắt hắn, bà đành im bặt. Hắn là hài tử của bà, bình thường đối với bà nhu thuận, trăm sự nghe theo, nhưng bà biết hắn có riêng những giới hạn không thể chạm đến. Bà đành thở dài, một tay ôm ngực, một tay xua xua trước mặt: "Đi đi đi đi, đừng để ta nhìn thấy con nữa."

Hắn không trách bà, chỉ quay sang Liêu Liên Chi, trầm giọng răng đe: "Ngươi liệu mình ở hậu viện bớt gây thị phi, không thì đừng trách ta."

Dứt lời đã bỏ đi không quay đầu lại. Liêu Liên Chi sững người nhìn theo bóng lưng hắn, sau chỉ biết giậm chân bĩu môi. Nàng ta muốn phát hỏa nhưng ngại lão thái bà bên cạnh đành phải nuốt xuống oán khí, trưng ra vẻ mặt ôn thuận dịu ngoan đưa bà ta trở về biệt viện.

"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫

Đêm, từ đường lạnh ngắt.

La Thuỳ Khê nằm rạp dưới nền đất. Ánh nến liêu xiêu không thể soi rọi thân hình nàng ta. Chỉ thấy gương mặt chỗ xanh chỗ tím ngẩng lên nhìn như muốn đập nát bài bị Tiết lão gia, bờ môi nhợt nhạt lẩm nhẩm: "Tiết Trạch, hận này ta không quên đâu."

Đòn roi ngày hôm nay nàng vĩnh viễn không quên, khuất nhục ngày hôm nay nàng vĩnh viễn không quên, một đám Kiều thị đổi trắng thay đen nàng vĩnh viễn không quên, phu quân lạnh nhạt vô tình không nhìn thấu thị phị nàng càng không thể quên!

La Thuỳ Khê siết chặt nắm tay, đáy mắt tắm trong ánh lửa hận thù. Không gì có thể xoa dịu nỗi đau lúc này. Hậu vị tuột khỏi tầm tay, người thân không nhìn nhận, dung nhan bị phá hủy, nhà chồng bất nhân, phu quân bất nghĩa, tất cả mọi thứ đều do La Khả Tiệp ban cho.

La Khả Tiệp, chỉ có chính tay giết chết nàng ta mới thỏa nỗi đau trong lòng nàng. Dựa vào cái gì nàng ta có thể an ổn sống trong Hộ quốc phủ, phong quang vạn dặm, coi trời bằng vung, cả nha hoàn gia nô cũng ngày càng tát oai tát quái không coi ai ra gì. Trong khi nàng phải sống trong cái Tiết phủ rách nát này, bị hai con tiện tỳ ngu ngốc kia vũ nhục.

Bóng đêm hoang tàn càng khuếch trương hận thù trong lòng La Thuỳ Khê. Cánh chim bồ câu từ bên ngoài lượn vào nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng. Thoạt đầu La Thuỳ Khê trợn to mắt ngạc nhiên, sau lại cố gắng bò đến, nắm lấy con bồ câu, rút mẫu giấy cột dưới chân nó ra. Lướt qua dòng chữ bên trong, đáy mắt La Thuỳ Khê từ kinh ngạc đến ngập tràn nét cười, bờ môi nhếch lên kiêu ngạo, vô cùng an tâm buông lỏng bản thân mà ngất đi.  

"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫

Hôm sau Cao Tần ngồi chễm chệ ở tiền thính Tiết gia. Lão chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh. Bàn tay lão mân mê chén sứ, tầm mắt dừng lại trước Kiều thị, chép miệng nói: "Tiết lão phu nhân, lão thân ngồi lâu như vậy rồi sao vẫn chưa thấy Tiết phu nhân đâu vậy?"

Cao Tần vừa dứt lời Kiều thị bỗng nhiên cảm thấy một cỗ áp lực ập đến. Bà ta nuốt khan, gượng gạo đáp: "Chẳng phải con dâu ta đang đứng bên cạnh hay sao? Cao tổng quản không biết tìm con dâu của ta có chuyện gì?"

Cao Tần quét mắt nhìn Liêu Liên Chi đứng nép bên cạnh Kiều thị, lão nhếch mép cười: "Hoàng thượng đặc biệt phái ta đến hỏi thăm một chút về tình hình của Tiết phu nhân La thị."

Lão chỉ nói vậy rồi dời tầm mắt sang Kiều thị. Mí mắt bà ta giần giật. Không biết nên nói La Thuỳ Khê quá tốt số hay bà gặp phải vận đen. Hôm trước vừa giáo huấn nàng ta một trận, hôm nay người của hoàng thượng lại đến hỏi thăm. Không ngờ thánh thượng vẫn còn quan tâm nữ tử tàn hoa bại liễu như nàng ta. Đúng là xúi quẩy.   

Kiều thị đảo mắt, âm thầm nghĩ cách ứng phó. Liêu Liên Chi liếc nhìn Kiều thị, nghĩ bà ta quẫn bách chưa kịp hoàn hồn, vội vàng lên tiếng giải vây: "Tiểu Khê gần đây thân thể không tốt, đang nghỉ dưỡng ở hậu viện. Chẳng hay Cao tổng quản có điều gì cần bản phu nhân truyền lời lại cho muội muội không?"

Chân mày Cao Tần hơi nhếch lên, Liêu Liên Chi đối với La Thuỳ Khê xưng tỷ gọi muội nghe thật thân thiết, trình độ giả vờ đủ cao. Cao Tần cong môi tựa tiếu phi tiếu, không nhanh không chậm tiếp lời: "Vậy sao? Vừa khéo hoàng thượng bảo ta mang theo Mạch đại phu và hai tỳ nữ đến hầu hạ Tiết phu nhân La thị. Người nói La thị dù sao cũng là muội muội của Hộ quốc phu nhân, nàng có chuyện gì Hộ quốc phu nhân nhất định không thể yên lòng."

Lão vừa dứt lời Kiều thị và Liêu Liên Chi xanh mặt, nghe như đất bằng dậy sấm. Kiều thị siết chặt tay thành nắm, cố gắng nhịn xuống cơn giận nhìn hai tỳ nữ cao ngạo cả hành lễ ra mắt cũng không làm. Hoàng thượng vậy mà đem người đến bảo hộ La Thuỳ Khê, đây là do Hộ quốc phu nhân yêu cầu hay chính thánh thượng muốn thế? Bà không biết, càng không có gan tìm hiểu, đành bày ra dáng vẻ từ mẫu, đứng lên nhún người hành lễ: "Vậy thần phụ thay mặt con dâu đa tạ hoàng ân."

"Tiết lão phu nhân không cần đa lễ." Cao Tần đáp lấy lệ rồi lại nhìn sắc trời, khoác tay nói "Trong cung còn việc, lão thân hồi cung trước, làm phiền Tiết lão phu nhân rồi."

"Cao tổng quản đi thong thả."

Bọn họ dõi mắt nhìn bóng lưng Cao Tần khuất dần. Đến khi tiếng vó ngựa khởi hành mơ hồ vọng đến, Kiều thị mới thở hắt ra một hơi, chống tay  bóp trán, phiền não hướng Liêu Liên Chi xua tay: "Ngươi đưa bọn họ vào viện La thị đi. Còn La thị kia, ngươi biết xử sự thế nào cho phải rồi đấy."

"Vâng thưa mẫu thân."

Liêu Liên Chi ngoan ngoãn nghe theo, dẫn đầu rời khỏi tiền thính. Hai tỳ nữ cùng Mạch đại phu chỉ cúi đầu một cái lấy lệ sau đó theo bước Liêu Liên Chi.

Kiều thị rũ mi mắt nhìn bầu trời bên ngoài, sắc trong ngập nắng dần dần ngã về chiều. Đợi Tiết Doãn hồi phủ, Kiều thị liền thuật lại chuyện Cao Tần mang người đến. Tiết Doãn không để tâm mẫu thân chửi bới La Khả Tiệp thế nào, hắn nghe liền biết chủ ý này là của hoàng thượng. Có chăng hoàng thượng đang vực dậy La Thuỳ Khê, dùng nàng ta làm công cụ truy tìm La Khả Tiệp thôi. Với tính cách của La Thuỳ Khê, chỉ cần nàng ta biết La Khả Tiệp không còn ở kinh thành nhất định sẽ trăm phương ngàn kế tìm kiếm tung tích của nàng, vừa trả tư thù vừa làm hài lòng thánh thượng.

Nàng ta chưa bao giờ buông tha hậu vị, huống hồ tương lai Đàm hoàng hậu xem như xong rồi.

Tiết Doãn nhìn bóng hoàng hôn, trong miệng đột nhiên tràn vị máu. Cuối năm nay nếu vẫn chưa tìm ra tung tích của La Khả Tiệp, hoàng thượng sẽ lấy mạng người Tiết gia.

Hoàng hôn thu vào mắt Tiết Doãn âm u đến lạ. Hoàng hôn buông xuống bên Bạc đào phủ lại như tiên cảnh chốn bồng lai. 

La Khả Tiệp ngồi một bên dõi mắt nhìn Trác Khinh Vân chơi đùa với Điềm Điềm. Bé con nằm trong tay nàng ấy dường như hiếu động hơn hẳn. Tiểu nghịch ngợm hết nắm tóc lại sờ nắn cái mũi cao cao của Trác Khinh Vân. Nàng ấy bày ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, hết hôn má trái đến hôn má phải, không ngừng khen tiểu bảo bối thơm thật thơm.

La Khả Tiệp cúi đầu đọc ít sách cho qua thời gian. Kể ra cũng sắp đến giờ dùng cơm tối rồi. Nàng vừa nghĩ vừa gấp sách lại, định bụng đứng dậy nhắc nhở một lớn một nhỏ đang lăn lộn đùa giỡn trên giường kia cùng nhau xuống ăn cơm.

Nào ngờ vừa ngẩng mặt đã thấy Trác Khinh Vân ôm Điềm Điềm trong tay, hớn hở chạy đến, giơ bé con ra trước mặt nàng.

"Tiệp tỷ, tỷ xem bảo bối rất thông minh, còn biết hôn muội nha! Tỷ xem! Tỷ xem!"

Nói rồi nàng kề má gần sát miệng Điềm Điềm. Bé con nhoài đầu bẹp một cái chạm nhẹ môi lên má Trác Khinh Vân. Nàng ấy reo lên, bộ dạng vô cùng khoái chí. La Khả Tiệp thấy vậy cũng kề má lại gần bảo bối, híp mắt cười nói: "Mẫu thân cũng muốn được hôn."

Nàng ôm một bụng chờ mong đôi môi nhỏ nhỏ ấy hôn mình. Có điều bé con chỉ tròn mắt nhìn nàng rồi lại y y nha nha mấy tiếng, vươn hai bàn tay bé xíu ra vỗ nhẹ nhẹ bẹp bẹp lên má nàng.

La Khả Tiệp mở mắt, ra vẻ thất vọng xụ mặt xuống: "Bảo bối không thương mẫu thân."

Nàng vừa dứt lời Trác Khinh Vân đã ngửa mặt cười lớn vô cùng đắc ý: "Cuối cùng đã có người nhận ra Trác Khinh Vân ta tốt đẹp thế nào! Bảo bối con là tri kỉ của ta, dõi mắt khắp thiên hạ cũng chỉ có con dám hôn ta thôi. Con nhất định phải chịu trách nhiệm rồi."

Điềm Điềm dường như nghe hiểu lời nàng nói liền xoay người hiến dâng bên má hồng hào mũm mỉm lên. Trác Khinh Vân dĩ nhiên không khách khí hôn tới tấp. Đến khi cảm thấy La Khả Tiệp khoác áo choàng lên người mình Trác Khinh Vân mới dừng lại.

"Chúng ta ra nhã gian dùng cơm tối thôi." La Khả Tiệp vừa nói vừa giúp Trác Khinh Vân buột dây áo choàng.

Nàng ấy gật đầu, hớn hở ôm Điềm Điềm chạy đi. La Khả Tiệp không nhanh không chậm cất bước theo sau. Nàng nghe Trác Khinh Vân vừa đi vừa hát những câu hát đồng dao có chút ngây ngô mà vô cùng vui vẻ. 

Giai điệu vui tươi cứ thế lấp đầy suốt đoạn đường. La Khả Tiệp hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhìn đủ góc cạnh trên mặt Điềm Điềm nhưng vẫn không nhớ rõ gương mặt của bé con khi nàng gặp lúc trước. Cái này gọi là thiên cơ không thể tiết lộ sao? Mấy ngày nay nàng đột nhiên tò mò không biết bé con giống ai nhưng cố gắng thế nào cũng không nhớ ra.

La Khả Tiệp thở dài. Nàng bước chân vào nhã gian. An Hành liền không nói không rằng nhào vào lòng nàng, vừa vòng tay siết chặt eo nàng vừa cao giọng tố cáo: "Tiệp Tiệp đến rồi! Mấy ngày nay Tiệp Tiệp chỉ biết chơi với Tiểu Vân Vân thôi, bỏ mặt Tiểu Hành. Tiểu Hành không thích!"

"Chuyện này..." 

La Khả Tiệp nhìn tiểu phu quân bám trên người mình, khó xử vô cùng. Nàng liếc mắt qua một bàn thức ăn đạm bạc như mọi hôm, lại chỉ thấy đệ nhị phu quân Cẩm Giai Hạo đen mặt vô cùng đáng sợ ngồi một góc. Hắn đứng dậy, hầm hầm giật lấy Tiểu Điềm Điềm trên tay Trác Khinh Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vết thương của ngươi vừa mới kết vảy, bay nhảy lung tung cái gì? Ngươi nhìn Dực Vương mà học hỏi đi!"

Đã cướp lão bà của hắn còn muốn chiếm dụng hài tử của hắn? Nữ nhân này lúc nào cũng đáng ghét như vậy!

Trác Khinh Vân quay mặt nhìn Hạ Cảnh Tuấn ngồi một bên chật vật gắp thức ăn bằng tay trái, nàng quên mất ý định cãi nhau một trận với Cẩm Giai Hạo, chỉ ngoan ngoãn yên vị bên cạnh vị vương gia xấu số nào đó. Hai người họ một người cầm đũa không vững, một người vờ như chăm chú ăn, không ai hé môi.

La Khả Tiệp kéo An Hành ngồi xuống, vội vàng lua vài đũa cơm, giữa bầu không khí này ngoài cảm giác gượng gạo ra nàng chẳng thể cảm thấy mùi vị thức ăn có gì đặc biệt. Nàng buông đũa, ngó quanh một lúc mới lên tiếng hỏi Cẩm Giai Hạo: "Giai Hạo, Viễn Kỳ không đến dùng bữa sao?"

"A, ta quên mất!" Cẩm Giai Hạo vỗ trán, cong môi đáp lời La Khả Tiệp "Lão đại vừa được tặng mấy khúc vải gấm, hắn đang loay hoay trong phòng vẽ mấy mẫu áo để may cho Tiểu Điềm Điềm."

"Vậy sao?" Hai mắt La Khả Tiệp sáng lên, nàng kéo tay An Hành đứng lên nói "Chúng ta cũng qua xem đi."

Dứt lời lại quay sang Trác Khinh Vân và Hạ Cảnh Tuấn mỉm cười: "Ta no rồi, hai người thong thả dùng bữa đi. Trời đêm có chút lạnh, nếu dùng hết than trong phòng cứ phân phó Như Ý và Như Ngọc, không cần ngại, hảo hảo dưỡng thương cho tốt có biết không?"

Trác Khinh Vân gật đầu liên tục, Hạ Cảnh Tuấn ngồi cạnh bên cũng bất tri bất giác gật đầu theo nàng.

La Khả Tiệp cùng hai phu quân rời đi. Như Ý và Như Ngọc đứng bên ngoài đưa tay khép cửa nhã gian, song được La Khả Tiệp phân phó xuống dưới thay chăn ấm trong gian phòng của Trác Khinh Vân và Hạ Cảnh Tuấn, tiện thể thắp chút huân hương an thần rồi hãy trở lại đây xem hai người kia có cần gì thì giúp một tay.

Bọn họ nhận lệnh, quy cũ lui xuống.

La Khả Tiệp ngoái đầu nhìn cánh cửa nhã gian một lúc mới xoay lưng rời đi. Nàng nghĩ hai người họ hẳn có rất nhiều lời muốn nói với nhau. Nếu không phải người có tình một nữ vương sao có thể đơn thân độc mã rời mẫu quốc đến đây. Nếu không phải người có tình một vương gia sao có thể để mặc bản thân thương tích đầy mình, đến xương cốt cũng kém chút vỡ vụn mà lê thân mình đứng tựa ngoài cửa, yên lặng đứng nhìn người kia.

Dù gặp nhau có muộn nhưng lời cần nói vẫn phải nói, Trác Khinh Vân hay Hạ Cảnh Tuấn đều không thể lẫn trốn nhau cả đời.

La Khả Tiệp vừa nghĩ vừa cùng hai phu quân đến thư phòng của Mộ Viễn Kỳ. Dọc đường đi Tiểu Điềm Điềm lại không an phận, vừa đi tiểu tiện trên người Cẩm Giai Hại vừa cười khúc khích y y nha nha. Cẩm Giai Hạo muốn gào lên nhưng lại sợ dọa bé con khóc, đành ngậm ngùi kéo An Hành về phòng bảo bối thấy y phục. La Khả Tiệp nhìn hai phu quân phút chốc vô cùng ra dáng phụ thân mẫu mực kia, trong lòng không khỏi vui vẻ. Ở bên cạnh phụ tử bọn họ ngày nào cũng là ngày vui vẻ. Nhưng lúc này ngoài vui vẻ ra nàng còn vô cùng tò mò Mộ Viễn Kỳ rốt cuộc nấp trong phòng giở trò quỷ gì. Nàng mở cửa phòng chàng bước vào liền thấy chàng ngồi trên thư án, tay nâng bút, ánh mắt chăm chú nhìn trang giấy trắng bên dưới, chân mày xô vào nhau, bộ dạng hết sức tập trung.

Thấy Mộ Viễn Kỳ chăm chú đến độ mình bước vào cũng không nhận ra, La Khả Tiệp nhếch môi cười, trong đầu nảy ra ý định xấu. Nàng nhẹ nhàng bước lại gần Mộ Viễn Kỳ, thổi hơi bên tai chàng, ái muội gọi: "Tiểu Đản."

Chàng giật mình đánh rơi cả bút lông trên tay, trợn to mắt nhìn sang nàng, bàn tay đặt ngay tử huyệt của nàng. La Khả Tiệp chợt sững người, chàng phản ứng thật nhanh.

Nhận ra người đến là La Khả Tiệp, chàng mới thả lỏng tâm tình, kéo nàng vào lòng, cúi đầu ngậm lấy vành tai nàng, trầm giọng thì thầm: "Nàng dọa ta."

"Không sao rồi." Nàng vòng tay qua eo chàng, nhỏ giọng an ủi "Viễn Kỳ, chúng ta có thể an ổn sống cuộc sống chúng ta mong muốn rồi." 

Chốn này không có phân tranh, không có phú quý vinh hoa, chỉ có tiêu diêu tự tại, chỉ có tình cảm giữa người với người. 

Nàng cảm thấy chính mình đã hoàn toàn quen thuộc với từng cơn gió thoang thoảng hương hoa ở đây, cũng quen lối sống bình lặng không một gợn sóng này. 

Nhưng chẳng hiểu sao đâu đó trong nàng vẫn còn chút bất an. Nàng sợ giật mình thức giấc bản thân vẫn là cô hồn lang thang trên nhân gian, sợ rằng tất cả an yên này chỉ là ảo cảnh.

Nên nàng trấn an Mộ Viễn Kỳ cũng chính là trấn an chính mình. 

Mộ Viễn Kỳ cảm thấy thân thể nàng thoáng run lên. Chàng vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ nhàng hôn nàng, tìm chút hơi ấm sưởi ấm cho nàng cũng như chính mình. Chàng vẫn luôn lo sợ, dù ngày đó đã cầu xin được Ti Mệnh Tinh Quân chút thời gian, nhưng chàng không nắm chắc rằng thời gian ở hạ giới còn lại bao lâu.

Chàng luôn lo sợ bản thân có thể chết bất cứ lúc nào. Một mình nàng ở nơi này phải làm sao đây?

P/s: thành thật xin lỗi mọi người, lịch trên giảng đường quá kín, chương này ra lâu nhưng có ít tình tiết đặc biệt mong mọi người thông cảm.  Vài tuần sau ta sẽ bị quần một loạt bài thi giữa học phần nên chắc phải ngâm chương nữa rồi TvT nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.