Sủng Tam Phu

Chương 3: Dương vương thế tử




Dưới chân núi Phổ Linh, cách vài dặm có một con đường nhỏ. La Khả Tiệp dắt tay An Hành men theo con đường gập ghềnh, rẽ cỏ mà đi. Nàng thay ra bộ y phục đơn giản mượn từ y nữ, di chuyển cũng dễ dàng hơn. An Hành ngây ngốc để La Khả Tiệp kéo đi, chân bắt đầu có chút mỏi. La Khả Tiệp thấy gương mặt y có chút khó coi, ánh nắng mặt trời lại ngày càng gay gắt. Nàng gạt phăng mồ hôi trên trán, đảo mắt tìm nơi có bóng mát.

La Khả Tiệp kéo An Hành len qua cánh đồng ngô bạt ngàn, tiến sâu vào trong một chút nàng ấn y ngồi xuống, nhỏ giọng căn dặn: “Chàng ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ ta.”

Nàng nhìn y chằm chằm, nhìn thật sâu vào đôi mắt thoáng lay động. Bàn tay thanh mãnh đã chai sạn vì đao kiếm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt An Hành. Y run rẩy vì nhột, đưa tay níu chặt vạt áo nàng. “Tiểu Hành đợi, Tiệp Tiệp mau quay lại.”

“Ngoan.” La Khả Tiệp điểm nhẹ nụ hôn lên trán An Hành.

Nàng vỗ nhẹ lên đầu y rồi vội vàng quay lưng rời đi. An Hành nhìn theo bóng lưng nàng, bàn tay bất tri bất giác đặt lên trán. Cảm giác đôi môi nàng chạm vào đó thật mềm mại, thật thích. Đôi mắt y ánh lên nét vui sướng, bờ môi vẽ thành nụ cười.

La Khả Tiệp vội vã sải bước chân thật dài trên con đường đầy đá. Nếu nàng nhớ không lầm phía sau núi Phổ Linh có một thôn làng nhỏ tên là Dương Từ. Hạ Chính Nghiên cùng thái hậu trước khi nhập cung đã ở đây.

Kiếp trước lúc bắt được Dương Vương, La Khả Tiệp lập tức tự mình hạ đao trảm thủ. Nhưng nàng đã bỏ sót Dương Vương thế tử. Sau khi nàng mất trong ngoài Hoàng Quốc truyền ra tin tức nàng lạm sát hoàng tộc, hoành hành vô đạo, ỷ sủng mà kiêu, cả một đứa trẻ như Dương Vương thế tử cũng không bỏ qua, thậm chí chưa được sự đồng ý của hoàng đế đã tự ý hành động. La Khả Tiệp hừ lạnh. Nàng thậm chí còn không biết Dương Vương có một thế tử đã tròn sáu tuổi, lão ta giữ kín như vậy, nàng quanh năm suốt tháng chinh chiến liên miên, hoàng tộc có thể gặp được mấy người?

Nhờ vậy mà hiềm nghi của Hạ Chính Nghiên đối với nàng ngày càng lớn. La Thuỳ Khê tuỳ tiện thổi gió bên tai hắn, đưa ra bằng chứng chó má gì đó nói nàng thông đồng với Thần Quốc, khuấy đảo triều đình, khoét rỗng hoàng tộc, dấy lên nội phản, tuỳ thời hiệp ứng với Thần Quốc khởi xướng chiến tranh.

La Khả Tiệp không khỏi lạnh lòng, Hạ Chính Nghiên đa nghi như vậy há lại không tin, đổi lại là nàng nàng cũng tin. Chỉ trách một đời trước đều tự cho mình là đúng, nghĩ rằng như vậy là tốt cho hắn, tình nguyện gánh cái danh yêu nữ còn hơn để hắn tự hạ lệnh giết hoàng thúc của mình. Xem ra nàng lo thừa rồi.

La Khả Tiệp đột nhiên nghe tiếng khóc thút thít, nàng dừng bước cố gắng tìm kiếm xung quanh. Cơn gió lớn thổi qua hất tung mái tóc La Khả Tiệp. Nàng lướt qua từng ngọn cỏ tranh, bên hông con rạch nhỏ phát hiện một hài tử. Người nó có chút lấm lem nhưng da thịt trắng noãn, mập mạp, y phục trên người đều là gấm vóc thượng hạng, hơn nữa còn đeo khoá trường mệnh. La Khả Tiệp mừng thầm, cuối cùng cũng tìm được rồi.

“Thế tử.” Nàng bước đến cầm tay đứa trẻ, nhỏ giọng nói.

“Không...không...đừng bắt ta...” Oa nhi nâng đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng chằm chằm, hoảng loạn lùi về phía sau.

La Khả Tiệp mắt thấy Dương Vương thế tử sắp rơi xuống rạch nước liền vội vàng túm lấy vạt y phục nó. Nhưng oa nhi liều mạng giãy dụa, hậu quả kéo cả hai người một lớn một nhỏ rớt xuống nước. La Khả Tiệp vòng tay bảo hộ nó, gắng sức bơi vào bờ. Cũng may con rạch này nước nông, cũng không có gò đá lồi lõm, không gây ra thương tích nghiêm trọng gì.

Nàng đặt Dương Vương thế tử nằm xuống, tay vỗ nhẹ vào má nó. Đứa trẻ mở mắt ra liền run rẩy ngồi bật dậy túm lấy cổ áo La Khả Tiệp, rúc vào trong lòng nàng khóc thút thít. La Khả Tiệp thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nó trấn an:“Không sao rồi, an toàn rồi.”

“Ngươi không giết ta có đúng không? Đừng giết ta, cái gì ta cũng cho ngươi, cho ngươi hết.”

Dương Vương thế tử dùng âm giọng non nớt mếu máo cầu xin. Tay nhỏ thoăng thoắt cởi hết đồ quý giá đưa cho La Khả Tiệp, kim quan nạm ngọc, ngoại bào bằng gấm thượng hạng, kể cả khoá trường mệnh đeo trên cổ cũng tháo xuống.

La Khả Tiệp dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ chật vật của tiểu oa nhi. Quả nhiên là ngây thơ như vậy, chẳng biết kiếp trước nó có hành xử như thế này trước mặt bọn quân lính của Hạ Chính Nghiên không? Đã có dụng tâm giết người, há có thể vì vài thứ cỏn con này mà bỏ qua? Nàng ngẩng mặt lên nhìn trời, đúng là số phận. Dương Vương thế tử không thể giết nhưng cái danh yêu nữ nàng nhất định phải gánh rồi. La Khả Tiệp nhặt ngoại bào khoác lên người Dương Vương thế tử rồi lấy kim quan quấn lại mái tóc cho nó. Nàng mỉm cười: “Ta chỉ lấy cái này.” Nàng dùng sức bẻ gãy ba quả chuông nhỏ trên khoá trường mệnh bỏ vào trong tay áo.

Dương Vương thế tử vươn tay quệt qua loa trên gương mặt ướt đẫm, thu hết can đảm hỏi: “Ngươi lấy rồi sẽ...sẽ không giết ta chứ?”

La Khả Tiệp gật đầu, đeo khoá trường mệnh lại lên cổ Dương Vương thế tử rồi bế nó lên. “Để ta đưa người đến nơi an toàn.”

Oa nhi biết nàng không giết mình liền nhu thuận nghe theo. La Khả Tiệp lấy lọ dược từ trong vạt áo bôi lên mặt nó. Gương mặt Dương Vương thế tử lập tức biến đổi, hoàn toàn không nhận ra tiểu oa nhi ban đầu nữa. La Khả Tiệp cười thầm. Dược này do Cẩm Giai Hạo đưa cho nàng, nghe nói có thể dịch dung, chỉ cần dùng nước rửa sạch sẽ trở về như ban đầu. Nàng chưa bao giờ dùng, không ngờ hiệu quả kinh người thế này.

La Khả Tiệp ôm Dương Vương thế tử men theo con đường đầy đá, rẽ từng nhánh ngô tìm kiếm An Hành. Y nghe thấy động tĩnh thân thể lập tức cứng ngắt, nhưng nhìn thấy là La Khả Tiệp y mừng rỡ chạy đến. “Tiệp Tiệp...á!”

An Hành vấp phải cái hố bên dưới, chân giẫm vào vạt y phục, cứ thế ngã nhào. La Khả Tiệp vội vàng đặt Dương Vương thế tử xuống, chạy đến đỡ An Hành.

“Sao lại bất cẩn như vậy?” La Khả Tiệp nâng cánh tay đầy vết thương của y lên, xót xa mắng “Đã bảo chàng ngồi ngoan, sao không nghe lời?!”

An Hành thấy nàng tức giận liền run rẩy sợ hãi, quên cả đau mà lắc đầu nguầy nguậy: “Xin lỗi...xin lỗi...Tiệp Tiệp đừng giận.”

“Hừ, ta tức giận! Chàng không nghe lời ta vô cùng tức giận!” La Khả Tiệp nhíu mày, không có ôn nhu dịu dàng. Nàng biết khi nào cần phải nghiêm khắc. Nếu như dễ dàng cho qua, lần sau y lại tuỳ hứng, té ngã thì phải làm sao.

“Đừng...đừng giận mà. Tiệp Tiệp, Tiểu Hành không dám nữa. Tiểu Hành sẽ nghe lời mà.” Hốc mắt An Hành đỏ hoe, nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống. Y vươn tay nắm lấy vạt áo La Khả Tiệp, thút thít cầu xin.

Nàng nhìn thấy trong lòng thoáng mềm lại, bao nhiêu tức giận đều bay mất.

“Đi, ta giúp chàng rữa vết thương.”

La Khả Tiệp một tay bắt lấy bàn tay An Hành một tay dắt theo Dương Vương thế tử ra phía rạch nước. Nàng vén tay áo, tỉ mỉ rữa vết thương cho An Hành rồi lấy khăn lụa trong ngực áo băng bó tạm cho y.

Nàng ngẩng đầu nhìn một lượt xung quanh. Khung cảnh thanh tĩnh, cả hòn đá rơi xuống cũng nghe tiếng động. Có vẻ như người của Hạ Chính Nghiên chưa đuổi đến, nhưng sẽ sớm thôi. Nàng đưa mắt nhìn Dương Vương thế tử. Không đúng, một tiểu oa nhi có gương mặt xấu xí, gia cảnh cơ nhỡ nàng vô tình nhặt trên đường không thể mua nổi gấm vóc xa xỉ, thượng hạng thế này.

La Khả Tiệp sải bước chân đến giật phăng ngoại bào trên người Dương Vương thế tử ra.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Nó gào lên.

“Nghe đây, ta chỉ nói một lần.” La Khả Tiệp đanh giọng “Nếu người muốn sống thì từ nay nhất định phải từ bỏ danh phận thế tử đi. Người chỉ là đứa trẻ mồ côi ta nhặt được trên đường, có biết không?”

Dương Vương thế tử bị khí thế bức người của nàng làm cho run rẩy sợ sệt. Nó gật đầu, sau lại đắn đo một lúc mới dè chừng lo lắng hỏi: “Còn phụ thân và mẫu thân của ta thì sao?”

La Khả Tiệp thoáng chạnh lòng nhìn vẻ mặt chật vật của Dương Vương thế tử. Nàng ngồi xụp xuống, đặt tay lên vai nó: “Ta hứa sẽ đảm bảo tính mạng cho Dương Vương và Vương phi, nhưng tạm thời chưa thể gặp lại thế tử được. Người đi theo ta, sống thật tốt, chờ ngày gặp lại bọn họ có được không?”

“Được. Ngươi hứa rồi đấy!” Tiểu oa nhi nắm chặt tay La Khả Tiệp, mong chờ một lời khẳng định.

“Ta hứa.” La Khả Tiệp gật đầu.

Nàng nắm tay Dương Vương thế tử, mang nó đến đặt vào lòng An Hành. La Khả Tiệp cúi đầu tỉ mỉ dặn dò: “Tiểu Hành chăm sóc tiểu oa nhi cho tốt có biết không? Bây giờ Tiệp Tiệp đi gọi người, một lát có xe ngựa đến đón, chàng mang tiểu oa nhi về La tướng phủ có biết không?”

“Còn Tiệp Tiệp thì sao?” An Hành tròn mắt hỏi, nàng sẽ không bỏ đi mất chứ?

“ Tiệp Tiệp sẽ trở về, rất nhanh thôi. Tiểu Hành ngoan ngoãn đợi Tiệp Tiệp có được không?” La Khả Tiệp ôn nhu dụ dỗ.

“Được, Tiểu Hành sẽ chăm sóc tiểu oa nhi, sẽ ở phủ đợi Tiệp Tiệp. Tiệp Tiệp sớm trở về nhé!” An Hành vui vẻ đáp ứng.

“Tốt, đem cái bình sứ này đưa cho Cẩm Giai Hạo, bảo hắn thoa cái này lên mặt cho tiểu oa nhi. Tiểu Hành nhớ không?” La Khả Tiệp mỉm cười giao lọ dược cho An Hành.

Y nhận lấy, vội vàng nhét vào ngực áo, chỉ sợ rơi mất. “Tiểu Hành nhớ mà.”

“Ngoan.” La Khả Tiệp xoa đầu An Hành sau đó quay sang Dương Vương thế tử, nói: “Người ngồi ở đây đừng chạy loạn. Chờ xe ngựa đến đón thì cùng y trở về phủ, sẽ có người an bài mọi chuyện cho người. Nhớ không được chạy lung tung, nơi này rất nguy hiểm.”

Dương Vương thế tử gật đầu liên tục. Nó rúc vào trong lòng An Hành, bấu víu lấy cánh tay y. La Khả Tiệp thở ra một hơi, nhìn một lớn một nhỏ dựa vào nhau tạm gọi là an tâm.

Nàng không nói nhiều lời vội vàng men theo con đường ngắn nhất đi lên đỉnh núi Phổ Linh. Nhìn từ bên trên xuống, sườn núi phía nàng đứng khá dốc. La Khả Tiệp thẳng tay ném ngoại bào bằng gấm của Dương Vương thế tử xuống. Nàng nhìn cơn gió lướt qua khiến ngoại bào mắc vào một nhánh cây khô cằn nhô ra từ trong vách núi, thân thể ướt nước có chút lạnh khiến La Khả Tiệp run lên mấy cái rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần đuổi theo đội quân của Tiết Doãn bên dưới chân núi thuộc sườn bên kia.

Độ nửa canh giờ sau Tiết Doãn thấy thấp thoáng bóng dáng La Khả Tiệp tiến đến, liền vội vã nhảy từ trên ngựa xuống chạy về phía nàng.

“Tướng quân!”

Nàng gật đầu một cái lấy lệ rồi nheo mắt nhìn đoàn người bị trói bên dưới, không nhanh không chậm hỏi “Đã bắt được toàn bộ bè phái của Dương Vương rồi?”

“Vâng, thưa tướng quân.” Tiết Doãn đáp lời.

“Tốt.”

La Khả Tiệp nhàn nhạt nói rồi tiến đến bên Tạ Minh, cánh tay trái của nàng trong quân đội La gia. Nàng thì thầm vào tai Tạ Minh, bảo hắn an bài một chiếc xe ngựa đến con rạch gần thôn Dương Từ, bí mật đón An Hành và tiểu oa nhi về La tướng phủ. Tạ Minh không nói hai lời liền chắp tay nhận lệnh, lập tức rời đi.

La Khả Tiệp không tiếp tục nhìn Tạ Minh mà quay sang kiểm tra từng người một đang bị trói bên dưới. Bỏ sót một kẻ nào cũng đem lại hậu quả khó lường. Đến khi lướt qua Dương Vương, La Khả Tiệp làm như vô tình lay động tay áo, một quả chuông trên khoá trường mệnh rơi ra.

Dương Vương phi kích động nhìn quả chuông phát ra vài tiếng leng keng nho nhỏ nằm lăn lốc trên nền cỏ, trước mắt một mảnh tối tăm, thảm thiết gào lên: “Trung nhi! Không, Trung Nhi!”

Dương Vương cũng phát giác ra ngay sau đó. La Khả Tiệp thấy sắc mặt ông trắng bệch, kiêu ngạo gì đó, quật cường gì đó, toàn bộ đều biến mất. Chỉ còn tức giận, căm phẫn khiến gương mặt ông méo mó.

“La Khả Tiệp! Ngươi đã làm gì Trung Nhi? Ngươi đã làm gì Trung Nhi?” Dương Vương gầm lên.

La Khả Tiệp mím môi không trả lời, một bộ dáng giấu diếm, chột dạ. Nàng chỉ sợ càng nói càng để lộ sơ hở, đành làm bộ cho qua chuyện. Nàng hướng Tiết Doãn phất tay phân phó: “Đem bọn họ nhốt lại.”

“Tuân mệnh.” Tiết Doãn đáp lời La Khả Tiệp rồi quay sang những binh sĩ bên cạnh “Giải bọn họ về doanh trại, trông chừng cho cẩn thận.”

Binh sĩ nửa điểm cũng không dám cãi lời, lập tức tiến lên áp giải bọn người Dương Vương. La Khả Tiệp quay lưng lại đưa mắt nhìn ra xa xăm, chỉ nghe phía sau văng vẳng tiếng chửi rủa ngày một nhỏ dần.

“ La Khả Tiệp, đồ yêu nữ! Con chó của Hạ Chính Nghiên! Ngươi hại Trung nhi, bản vương làm ma cũng không tha cho ngươi!”

Tiết Doãn mất kiên nhẫn nhìn Dương Vương gào thét chửi bởi rồi lại e ngại nhìn La Khả Tiệp. Hắn chỉ sợ nàng phút chốc bốc đồng một đao trảm thủ toàn bộ, nhưng nhìn vẻ điềm tĩnh của nàng lúc này hắn cũng yên tâm phần nào. Tiết Doãn suy nghĩ một lúc mới bước đến bên cạnh La Khả Tiệp, thấp giọng hỏi: “Người định xử lý họ thế nào?”

La Khả Tiệp không nhìn Tiết Doãn, chỉ tập trung ánh mắt ở hướng xăm nào đó, một bộ dáng suy ngẫm rất lâu mới đề ra quyết định: “Mang bọn họ về kinh thành, chờ chỉ thị của thánh thượng.”

Nói rồi La Khả Tiệp mới di chuyển hướng nhìn đặt ở Tiết Doãn, thân thiết vỗ vai hắn: “ Vất vả cho huynh rồi. Trở về nghỉ ngơi thôi. Đêm nay đốt lửa trại, mở tiệc cùng mấy huynh đệ uống rượu, thế nào?”

Tiết Doãn nhìn sâu vào mắt nàng, quả nhiên không thấy ý chí bay lượn, hiếu chiến rực lửa đâu nữa, chỉ còn một đôi mắt thanh tĩnh, bình lặng. Có lẽ nàng đã trưởng thành thật sự, cách suy nghĩ, cách hành động cũng cẩn thận hơn. Tiết Doãn nghĩ đến đây, bờ môi bất tri bất giác cong lên nụ cười, hào sảng đáp lời: “Hảo! Đêm nay phải uống một trận cho thật say. Khả Tiệp, muội nhất định không được trốn đâu đấy!”

“Doãn đại ca đã nói như vậy, muội làm sao trốn được?”

La Khả Tiệp ôm bộ dáng lém lỉnh giảo hoạt đáp lời. Hai người cùng sải bước về doanh trại, tiếng cười vui vẻ phút chốc khiến bầu không khí xung quanh bọn họ trở nên nhu hoà, thân thiết hơn bao giờ hết.