Sủng Tam Phu

Chương 2: Người thua phải là La Khả Tiệp




Lần nữa tỉnh dậy, La Khả Tiệp chỉ vừa nâng mí mắt đã thấy gương mặt phóng đại của An Hành. Y cười ngây ngốc, tay còn chọc chọc vào mũi nàng. Thấy La Khả Tiệp thức giấc, An Hành giật mình lùi về phía sau, bối rối huơ tay loạn xạ: “ Tiệp...Tiệp...tỉnh.”

La Khả Tiệp lười biếng vươn người một cái ngồi dậy. Nàng vừa suy nghĩ được vài chuyện, rồi ngủ quên lúc nào không hay. Nhìn trời sập tối, lúc này chắc Tiết Doãn đã bày binh bao vây các địa điểm theo chỉ dẫn của nàng. Đoán chừng sáng mai sẽ có tin tức thôi.

Nàng thả lỏng tinh thần, bước đến kéo tay An Hành hỏi: “Chàng đã ăn gì chưa?”

An Hành gật đầu liên tục như gà mổ thóc, lại nhìn chăm chăm vào bàn tay đang bị La Khả Tiệp nắm, thân thể bất chợt nóng lên. La Khả Tiệp cài một bên tóc rủ xuống của An Hành sang mép tai mới phát hiện gò má y đỏ ửng. Nàng nhịn không được nhéo nhẹ một cái. Sao lúc trước nàng chưa từng phát hiện mình có vị tướng công đáng yêu như tiểu bạch thỏ thế này?

An Hành xoa xoa một bên má bị La Khả Tiệp nhéo, rất tự nhiên đánh cái tay nàng vừa dùng để khi dễ y. “Tiệp Tiệp bắt nạt Tiểu Hành, đánh!” An Hành bĩu môi, gương mặt lại là bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

La Khả Tiệp đờ người ra một lúc, trong lòng cười khổ. Cái này có gọi là mang đá đập lên chân mình không? Nàng chỉ yêu chiều phu quân thôi, sao lại thành bắt nạt rồi. La Khả Tiệp chau mày, nghiêm giọng hỏi: “Chàng không sợ ta tức giận?”

Gương mặt An Hành phút chốc tái nhợt. Y cắn cắn môi, đầu hơi cúi thấp xuống, thi thoảng nâng mắt dè chừng dò xét La Khả Tiệp.

“Nàng sẽ...tức giận sao?” Y lí nhí hỏi. Không phải nàng đã nói nếu bị bắt nạt thì phải đánh lại mà? Nàng sẽ không trừng phạt y chứ? An Hành lo sợ.

“Sẽ không.” La Khả Tiệp vuốt vuốt gò má đỏ ửng của An Hành, mỉm cười: “Nào, An Hành làm gì cho Tiệp Tiệp ăn đây?”

Cặp mắt An Hành sáng rực như sao hôm. Y vội vàng kéo La Khả Tiệp tới bên bàn, ấn nàng ngồi xuống.

“Tiểu Hành có nướng thịt, thịt rất thơm.” An Hành khoa trương huơ tay múa chân.

La Khả Tiệp nhìn đĩa thịt thỏ đầy ắp cùng bát cơm trắng xen chút sạn. Cơm ở quân doanh không phải nấu từ gạo thượng hạng, trắng sạch như ở kinh thành, có đủ ăn là mừng rồi. Nhưng đĩa thịt thỏ này, La Khả Tiệp nhướng mày, không khỏi có chút thịnh soạn đi. Nàng thân làm chủ tướng, lần đầu tiên ở quân doanh nhìn thấy đĩa thịt thỏ đầy ắp ngon lành thế này.

La Khả Tiệp cầm đũa gắp một miếng thịt thỏ nướng cho vào miệng. “Rất ngon! Tiểu Hành, thịt thật ngon!”

Nàng cười rạng rỡ, quay sang vuốt tóc An Hành. Y phấn khởi: “Tiểu Hành nướng thịt, Doãn ca ca bắt thỏ. Nhưng mà Tiểu Hành cũng rất lợi hại đúng không? Đúng không?”

Y trưng ra bộ dáng mong chờ được khen. La Khả Tiệp cười trộm, từng đũa từng đũa thịt thỏ đưa vào miệng. “Phải, Tiểu Hành rất lợi hại.”

Nàng xoa xoa đầu An Hành, y nhắm mắt dụi vào người nàng vô cùng hưởng thụ. La Khả Tiệp để mặc y, tiếp tục ăn bữa tối. Chưa đầy một khắc sau trên bàn chỉ còn cái bát trống và cái dĩa sạch trơn. La Khả Tiệp nhận ly trà An Hành đưa đến, chậm rãi uống.

“Tiết Doãn đang ở đâu rồi?” La Khả Tiệp hỏi.

“Bẩm tiểu thư Tiết đại nhân đang chờ người ở trong lều.” Hà Mai không biết đã đến từ lúc nào, đột nhiên lên tiếng.

La Khả Tiệp nhíu mày khó chịu. Nàng hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của nàng ta. “Ngươi ở đây làm gì? Không phải ta kêu ngươi cùng các y nữ chăm sóc thương binh sao?”

Hà Mai cắn môi ủy khuất, cúi đầu không nói. Lều của thương binh bốc mùi hôi thối, có quỷ mới muốn ở đó. La Khả Tiệp này đúng là bị một hòn đá đập vào đầu nên ngu rồi. Vừa tỉnh lại liền không cho nàng vẻ mặt gì tốt đẹp. Không bắt được Dương Vương thì giận cá chém thớt lên nàng. Hà Mai âm thầm oán hận. Nàng liếc mắt sang An Hành. Kẻ bị trừng phạt phải là tên ngốc này mới đúng, sao biến thành nàng rồi?

“Thu liễm tính tình của ngươi lại. Ta mang ngươi đến đây không phải để ăn không ngồi rồi.” La Khả Tiệp lạnh giọng, nàng phẩy tay: “Lui xuống gọi Tiết Doãn đến đây, sau đó trở về lều thương binh đi.”

“Nhưng tiểu thư...” Hà Mai giẫm chân, không cam lòng định cầu xin La Khả Tiệp giữ nàng ở lại.

“Thế nào? Còn muốn ngồi bên gối bồi ta ngủ?” La Khả Tiệp chau mày khó chịu.

“Nô tỳ không dám, nô tỳ đi ngay.” Hà Mai bị vẻ mặt của La Khả Tiệp dọa, liền không nói hai lời lập tức rời đi.

La Khả Tiệp lười biếng đặt chú ý trên người Hà Mai, nàng quay sang nói với An Hành: “Tiểu Hành, bắt đầu từ tối nay chàng ở trong lều với ta đi. Bên ngoài rất nguy hiểm.”

An Hành liên tục gật đầu, nhanh chóng dọn chén dĩa xuống rồi ôm một bộ dáng hưng phấn trở lại lều của La Khả Tiệp. Y phát hiện ở chung với nàng rất thoải mái nha. Nàng tuỳ lúc sẽ vuốt tóc, nắm tay hay xoa đầu y, làm những cử quan tâm ấm áp khiến y rất thích. An Hành tươi cười ngồi xuống bên cạnh La Khả Tiệp, liếc mắt thấy nàng đã bày sẵn một bàn cờ.

Tiết Doãn từ ngoài tiến vào, quy cũ chắp tay hành lễ với nàng: “Mạc tướng tham kiến tướng quân.”

“Không cần đa lễ. Hết thảy mọi chuyện ta an bài đã chuẩn bị tốt?” La Khả Tiệp không lạnh không nóng hỏi.

“Thuộc hạ đều đã an bài ổn thoả, tất cả chờ chỉ thị của tướng quân.” Tiết Doãn đáp.

“Tốt.” La Khả Tiệp hài lòng cười một cái. Nàng chỉ tay về phía đối diện, vân đạm phong khinh(*) đề nghị: “Đêm nay khẳng định không thể an giấc. Tiết Doãn, ngươi không ngại bồi ta đánh cờ chứ?”

(*) vân đạm phong khinh - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

Tiết Doãn cẩn thận đánh giá nàng. Hơn năm năm cùng nàng rong tuổi trên sa trường lần đầu tiên hắn có cảm giác nhìn không thấu nàng. Vốn nghĩ nàng sẽ nổi cơn tam bành vì để xổng mất Dương Vương, nhưng kết quả vẫn bình tĩnh truyền lệnh xuống an bài mọi chuyện ổn thỏa. Cách hành sự của nàng vẫn như cũ, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Đáy mắt nàng đã điềm tĩnh hơn hẳn, hoàn toàn chẳng thấy ý chí rực lửa, hiếu thắng kia nữa.

Tiết Doãn cẩn thận suy nghĩ, sau lại nhanh chóng ngồi xuống đối diện với La Khả Tiệp, không kiêu căng không xiểm nịnh nói:“Nếu tướng quân đã có nhã hứng, Tiết Doãn đành bêu xấu vậy.”

La Khả Tiệp thấy hắn hào sảng đồng ý liền cao hứng một hồi. Tiết Doãn theo nàng chinh chiến, từ lúc nàng nhận thức Hạ Chính Nghiên, bước vào quân doanh thì Tiết Doãn đã ở bên cạnh nàng. Có thể nói hắn so với ca ca đệ đệ gì đó trong phủ La gia càng giống người thân của nàng. Nhưng một đời trước nàng chỉ lo bán mạng vì Hạ Chính Nghiên, nào có để ý đến sự tình khác. Lại nói đến một đời trước Tiết Doãn chiếu cố An Hành không tệ, mang y về phủ kết làm nghĩa đệ mà chăm sóc. Nhưng Liêu Liên Chi vợ hắn thì không tốt như vậy. Trong lúc hắn bận rộn chinh chiến đã chủ trương đuổi An Hành ra khỏi phủ, dẫn đến lúc Tiết Doãn biết được liền cùng hậu viện ầm ĩ mấy phen. Cũng may An Hành chỉ ngồi ngây ngốc ở cửa phủ La tướng cũ, hắn dễ dàng tìm được y, sau lại phái thân tính ở bên cạnh hắn chăm sóc An Hành.

La Khả Tiệp đối với mảnh ân tình này khắc cốt ghi tâm. Hắn vì chiếu cố người của nàng tốt còn không ngại phu thê ầm ĩ, nàng có thể tiếc gì với hắn. Huống hồ nàng đã hạ quyết tâm, bước một bước này xem như tự tìm đường sống cho bản thân.

La Khả Tiệp cùng Tiết Doãn đánh cờ đến xuất thần. Không ai nói lời nào. An Hành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh La Khả Tiệp, hết nhìn nàng rồi lại nhìn bàn cờ trắng đen. La Khả Tiệp vài lúc tuỳ ý nghịch tóc y, khi lại vô tình nắm tay y dưới gầm bàn kéo về phía mình, rõ ràng nàng không quên sự hiện diện của y.

Được một lúc La Khả Tiệp nhíu mi, xuyên qua bả vai Tiết Doãn nhìn một cái bóng đen mảnh khảnh từ từ di chuyển bên ngoài lều của nàng. La Khả Tiệp nhếch môi cười nhạt, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là kẻ nào. Viên cờ trắng trong tay nàng xé gió phóng đến. Hà Mai bên ngoài vừa cúi đầu xuống đã bị viên cờ cách một tấm màng đập mạnh vào mắt. Nàng ta vội vàng bịt miệng, ngăn cản tiếng kêu đau. Viên cờ trắng theo tấm vải căng trượt xuống.

“Ta thấy hình như có chuột.” La Khả Tiệp cong môi cười, giọng nói có chút giễu cợt.

Tiết Doãn theo ánh mắt của nàng xoay lưng lại, từng bước tiến đến cúi người nhặt quân cờ trắng lên. Đáy mắt thông qua kẽ hở chạm phải mũi giày thêu hoa màu xanh nhạt. Tiết Doãn không cần nghĩ cũng biết là ai. Hắn chướng mắt nữ tử này lâu rồi, nhưng nàng là tì nữ thiếp thân La Khả Tiệp tin tưởng, hắn không tiện nói gì. Có vẻ La Khả Tiệp đã biết nàng ta không phải một lòng trung thành. Tiết Doãn cười nhạt:

“Đúng là có một con chuột. Để ta ra xử lý nó, không thì chẳng biết lúc nào nó cắn tướng quân một cái, nửa cái mạng cũng khó giữ.”

La Khả Tiệp nghe ra thâm ý trong lời nói của Tiết Doãn, nàng rất phối hợp phụ hoạ: “Dịch hạch rất nguy hiểm, bản tướng không muốn sau khi bắt được Dương Vương về chưa kịp hưởng lợi đã phải bồi Diêm Vương rồi.”

Hà Mai lắng tai nghe cuộc đàm thoại của hai người, trên mặt từng trận xanh trắng biến hoá đặc sắc. Lại nghe tiếng bước chân nặng nề của Tiết Doãn bước ra, Hà Mai vắt chân lên cổ bỏ chạy.

La Khả Tiệp quan sát thấy chiếc bóng mờ dần rồi biến mất, nàng khoác tay gọi Tiết Doãn: “Bỏ chạy rồi. Tiết Doãn, trở vào thôi.”

Tiết Doãn nhìn theo bóng lưng Hà Mai, hừ lạnh một tiếng trở vào ngồi đối diện La Khả Tiệp, mang quân cờ trắng trả lại cho nàng. Cũng may nàng ta chạy nhanh, không thì đừng hỏi vì sao có chân mà không dùng được.

An Hành ngồi một bên nghe La Khả Tiệp và Tiết Doãn nói chuyện, trong đầu một đống khó hiểu. Y kéo tay áo nàng, hỏi: “Có con chuột to như vậy sao?”

La Khả Tiệp quay sang, tâm tình đều bị hút vào đôi mắt trong veo của y. Nàng cười nói: “Ừ, chuột rất lớn. Tiểu Hành phải ngồi ở cạnh Tiệp Tiệp, không được động lung tung, sẽ bị chuột cắn. Có biết không?”

“Đã biết.” An Hành gật đầu liên tục, một bộ dáng nghiêm túc sửa lại tướng ngồi, ngay ngắn kề bên cạnh La Khả Tiệp.

Nàng không có trêu y, lại tiếp tục chơi cờ với Tiết Doãn. Cứ một bàn lại một bàn thấm thoát đã qua vài canh giờ. An Hành ngồi được nửa buổi đã ngủ từ lâu, La Khả Tiệp đỡ y nằm xuống gối đầu lên chân nàng, rồi lại tiếp tục chơi chờ với Tiết Doãn. Phía xa vầng trời ửng hồng, gió mang theo sương lạnh đầu ngày đem đến tư vị vô cùng mới mẻ. La Khả Tiệp đóng nắp hộp gỗ đựng những quân cờ trắng của mình lại. Tiết Doãn vừa cầm quân cờ đen lên liền ngẩng mặt nhìn nàng khó hiểu. Ván cờ chưa dứt vì sao nàng không đánh nữa?

La Khả Tiệp nhìn ra đắn đo trong đáy mắt Tiết Doãn, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi mở lời: “Tiết Doãn, ta có lời này muốn nói. Nhưng trước đó có thể cho ta gọi ngươi một tiếng Doãn đại ca có được không?”

Lời nói của La Khả Tiệp lập tức khiến Tiết Doãn ngưng trọng. Hắn có cảm giác nàng chuẩn bị giao phó chuyện gì đó rất quan trọng, như là cả tính mạng của nàng. Tiết Doãn nuốt xuống một hơi, cố gắng làm cho cổ họng bớt chút khô khốc. Hắn nặng nề buông ra một chữ “Được.”

“Doãn đại ca.” La Khả Tiệp tự nhiên gọi, nụ cười mỉm trên môi không làm mất đi thần thái nghiêm túc ngược lại còn tô thêm vẻ điềm tĩnh trên gương mặt nàng. “Chúng ta đánh cờ thâu đêm, ngươi nhường một bước, ta nhường một bước, tất cả đều hoà nhau chưa ra một trận phân thắng bại.”

Tiết Doãn nhất thời im lặng. Hắn nghĩ nàng không bắt được Dương Vương sẽ buồn bực, để nàng thắng vài ván cờ, tâm tình khuây khỏa cũng tốt. Vậy mà thoáng chốc hắn lại không nhận ra nàng cũng đang nhường mình. Vẻ hoang mang khó hiểu nhanh chóng lấp đầy gương mặt Tiết Doãn. La Khả Tiệp nhận ra, liền không nhanh không chậm tiếp lời: “Từ khi ta bước vào quân doanh đã được Doãn đại ca nâng đỡ. Ba năm biên giới, hai năm bảy tháng Hoa Quốc, cả gần ba tháng truy đuổi Dương Vương này luôn có đại ca ở phía sau Khả Tiệp.”

“Đó là trọng trách của ta.” Tiết Doãn nói.

“Không. Năm năm này địa vị của đại ca trong lòng ta đã sớm như ca ca ruột thịt rồi. Vì vậy có những chuyện ngoài Doãn đại ca ra, Khả Tiệp không thể nói với ai.”

La Khả Tiệp ngừng một chút, đột nhiên trong lòng cảm thấy nặng nề. Nhưng chuyện này đối với Tiết Doãn chỉ có lợi chứ không có hại, còn với nàng chẳng khác nào ôm đại đao tự đâm vào người.

“Ta muốn nói dù sao này xảy ra chuyện gì, địa vị của ta, chức tước của ta đều không phải do Doãn đại ca đoạt lấy, mà ngược lại Doãn đại ca đang mở ra cho ta một con đường sống.” La Khả Tiệp nhướng người cầm tay Tiết Doãn đặt quần cờ đen xuống vị trí chốt yếu “Ván cờ này, trận chiến này, người thắng nhất định phải là Tiết Doãn, không phải La Khả Tiệp.”

Tiết Doãn bàng hoàng nhìn xuống ván cờ, thế cục đã rõ, quân đen thắng quân trắng bại. Trong lòng Tiết Doãn một mảng mơ hồ, đến lúc ngẩng mặt lên chỉ thấy nụ cười nhẹ nhỏm trên môi La Khả Tiệp.

“Doãn đại ca, thắng của ngươi chắc chắn sẽ là vinh quang một đời. La Khả Tiệp dù thua nhưng cũng không phải là thua, chỉ cầu an nhàn là được.”

Một lời này của nàng càng khiến Tiết Doãn khẳng định nàng đang đương đầu với điều gì đó vô cùng nguy hiểm. Hắn lại có cảm giác rất sớm thôi hắn sẽ biết được nội tình bên trong là như thế nào. Nàng đã gọi hắn một tiếng đại ca, ngần ấy năm kề vai sát cánh cũng không phải chỉ trong sớm chiều. Tính tình của nàng hắn biết, nàng đã hạ quyết tâm như vậy hắn tiếp tục tuỳ ý thuận theo nàng là được.

“Tiết Doãn đã hiểu.”

“Được. Trời cũng sáng rồi, hành động thôi.” La Khả Tiệp thu tay lại, chậm rãi phân phó “Tiết Doãn, huynh đi trước, ta chuẩn bị một chút. Gặp nhau ở chân núi Phổ Linh.”

“Tiết Doãn nhận lệnh.”

Dứt lời hắn đứng dậy cất bước rời đi. Ra đến cửa lều Tiết Doãn dừng bước quay đầu lại nhìn La Khả Tiệp, rồi lại nhìn bàn cờ trắng đen, nhất thời tâm trí một mảng ngổn ngang, nặng nề tiếp tục cất bước bỏ đi.