Sủng Tam Phu

Chương 18-2: Đệ đệ, muội muội (2)




La Khả Tiệp hạ quyết tâm vờ như không nghe thấy, sải bước đi về hướng ngược lại. Dù gì nàng cách hắn cả một hành lang, không nghe thấy là chuyện bình thường. Huống hồ hắn thân làm vua đến phủ một thượng thư nho nhỏ hiển nhiên là bí mật đến, không thì hắn đã sớm bị hành thích tám trăm lần, chết dưới đao của đám vương gia kia rồi.

Hạ Chính Nghiên lần đầu tiên bị nàng lờ đi như vậy, lửa giận nhanh chóng bộc phát. Hắn siết chặt nắm tay lớn giọng quát:

“La ái khanh quả nhiên ngày càng lớn mật!”

La Khả Tiệp dừng bước, vô cùng không tình nguyện quay đầu, chắp tay hành lễ với hắn:

“Hoàng thượng thứ lỗi, thần không biết hoàng thượng ngự giá đến đây.”

Cẩm Giai Hạo và An Hành đồng thời học theo nàng ôm quyền hành lễ, đứng sát bên nàng, cảnh giác cao độ với vị hoàng đế phía trước.

Hạ Chính Nghiên rời khỏi tàn cây thanh mát, bước đến gần La Khả Tiệp. Hắn trầm ngâm nhìn nàng quy củ cúi đầu. Một hồi sau cũng không nói gì.

La Khả Tiệp mắng thầm trong lòng. Hắn rõ ràng đang chỉnh nàng. Nhìn dáng vẻ của hắn tám phần là đang đứng đây đợi người, sớm biết như vậy đã không làm khó dễ La Thuỳ Khê, để nàng ta hứng củ khoai bỏng tay này là êm đẹp rồi.

Sao trong La phủ chỉ có một con đường dẫn đến Kim Phúc Viện kia chứ?

La Khả Tiệp âm thầm ai oán. Đôi bên giằng co rất lâu. Nàng im lặng, hắn im lặng. Đến cuối cùng nàng quyết định lùi một bước trời cao đất rộng. Hắn là quân, nàng là thần, đấu với hắn chỉ khiến nàng thương tích đầy mình, vạn kiếp bất phục mà thôi.

“Thỉnh hoàng thượng trách phạt.” Nàng buông ra câu nói nhẹ tênh.

Mi tâm Hạ Chính Nghiên càng nhíu chặt. Hắn đưa tay nắm lấy cằm La Khả Tiệp, bức nàng đối mặt với hắn.

“La ái khanh, ta rõ ràng đã gọi ngươi.” Ánh mắt hắn lạnh xuống vài phần, trầm giọng nói.

“Thần cứ nghĩ hoàng thượng đang gọi nhũ danh của tứ muội.”

La Khả Tiệp nhàn nhạt cười, không biết vô tình hay cố ý mà nhũ danh của La Thuỳ Khê vừa vặn gọi là “A Khả“. Lúc trước nàng không nhận ra, bây giờ lại có chút tỉnh ngộ. Hoá ra đó là lý do Hạ Chính Nghiên từ rất lâu không gọi nàng “Khả Khả” như hắn đã từng. Vì tên nàng phạm vào nhũ danh của La Thuỳ Khê.

Nực cười làm sao.

Hạ Chính Nghiên ngây người nhìn nụ cười trên môi La Khả Tiệp. Nụ cười đó vốn dĩ phải dành cho kẻ thù, cho những kẻ nàng coi thường, không phải dành cho hắn. Hạ Chính Nghiên hoang mang, lực đạo trên tay nới lỏng. Cẩm Giai Hạo gạt tay hắn ra khỏi nàng, không vui nói:

“Hoàng thượng thỉnh tự trọng.”

“Ngươi!” Hạ Chính Nghiên nghẹn giọng, hắn trợn mắt “Làm càn! Trẫm đang nói chuyện, nơi nào có chỗ cho ngươi xen vào!”

Mắt thấy tay Hạ Chính Nghiên dùng lực đánh xuống. Hắn không phải là đèn cạn dầu, nội công vô cùng thâm hậu, một chưởng này đánh vào người Cẩm Giai Hạo khẳng định sẽ dẫn đến nội thương. Nàng bước đến chắn trước Cẩm Giai Hạo, đưa tay rút trường kiếm bên người Hạ Chính Nghiên, dùng chuôi kiếm đỡ lấy một chưởng của hắn.

Cẩm Giai Hạo ngạc nhiên nhìn nàng vì đỡ một chưởng cho mình mà không ngại chỉa mũi kiếm vào bản thân. Nàng không muốn hắn bị thương, càng không thể làm Hạ Chính Nghiên bị thương đành dùng cách thức này để ngăn cản.

Cẩm Giai Hạo không nghĩ ngợi liền vươn tay nắm lấy lưỡi kiếm. Mũi kiếm dừng lại khi vừa chạm đến lớp y phục của La Khả Tiệp. Nàng phát hiện sự việc chuyển biến thành thế này, hốt hoảng hô lên:

“Chàng buông tay ra.”

Bàn tay Cẩm Giai Hạo run rẩy rời khỏi lưỡi kiếm, máu tươi chảy xuống thấm dưới nền đất. La Khả Tiệp ném thanh kiếm sang một bên, cũng không quan tâm đó là kiếm của đương kim thánh thượng, nàng ném đi như vứt bỏ một thứ vô dụng.

Nàng đau lòng nâng bàn tay Cẩm Giai Hạo lên. Vết thương rạch dài một đường, ướt đẫm một màu máu đỏ tươi trong lòng bàn tay chàng khiến nàng luống cuống:

“Nhanh! Nhanh, băng lại! Ta giúp chàng! Tiểu Hành, Tiểu Hành, chàng có mang theo thuốc cầm máu không?”

“Có! Có!” An Hành vội vàng lôi ra lọ sứ trắng từ trong tay áo, mở nắp ra rắc vào vết thương của Cẩm Giai Hạo.

La Khả Tiệp dùng khăn tay giúp hắn băng bó. Tâm Cẩm Giai Hạo ấm áp vạn phần. Hắn không khỏi có chút đắc ý. Cho dù là bạch hồ Mộ Viễn Kỳ cũng chưa từng khiến La Khả Tiệp luống cuống như bây giờ. Nếu biết sẽ thu được kết quả thế này hắn đã sớm chọc ghẹo hoàng đế vài phen trước mặt nàng rồi.

Bên này Cẩm Giai Hạo sung sướng tận cao xanh, bên kia Hạ Chính Nghiên hỏa bốc ngùn ngụt. Nàng cư nhiên hết lần này đến lần khác lờ hắn đi, một chút cũng không để hắn vào mắt, còn cùng nam nhân khác thân thân thiết thiết như vậy trước mặt hắn.

Chẳng phải trong mắt nàng, trong tâm nàng chỉ có hắn hay sao?

“Chàng có sao không? Có đau không?” La Khả Tiệp lo lắng hỏi, nàng nhìn qua nhìn lại bàn tay Cẩm Giai Hạo đã được nàng băng lại, thấy không còn máu chảy ra mới nhẹ lòng mấy phần.

Cẩm Giai Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, sủng nịnh mỉm cười vén phần tóc rũ xuống sang mép tai La Khả Tiệp: “Ta không sao.”

“La ái khanh quả nhiên sủng phu đến tận trời, sủng đến vô pháp vô thiên.” Hạ Chính Nghiên không cam chịu bị bỏ lờ một bên, nghiến răng nghiến lợi châm chọc.

Đến lúc này La Khả Tiệp đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Nàng nhíu mi, nét mặt vô cùng khó chịu phản bác:

“Phu quân của ta nếu ta không sủng chẳng lẽ phải đợi kẻ khác đến sủng? Ta còn hận không thể cho cả thiên hạ biết ta sủng bọn họ bao nhiêu, yêu thương bọn họ bao nhiêu, để không một ai có thể tuỳ tiện bắt nạt phu quân của ta, nam nhân của ta! Bất luận kẻ nào cũng không được!”

Nàng tức giận đến mức xưng “ta” mà không cung kính xưng “thần” như vừa rồi. Hạ Chính Nghiên nhìn đôi mắt rực lửa của nàng, hắn cũng tức giận không nhỏ, hỏa bốc ngày càng mãnh liệt hơn.

“Kể cả trẫm cũng không được?”

Hạ Chính Nghiên gằn giọng, trực tiếp nhắc nhở nàng địa vị của hắn là gì, còn nàng là gì. Vinh hoa phú quý của nàng là do hắn ban cho, nàng dám ôm ý nghĩ vì một nam nhân mà phản nghịch với hắn sao?

La Khả Tiệp nhếch môi cười nhạt, trong lòng đối với Hạ Chính Nghiên chỉ càng thêm coi thường:

“Hoàng thượng quá lời. Ba vị phu quân của ta đều do hoàng thượng xin tiên đế tứ hôn, vinh hoa phú quý của ta cũng là do hoàng thượng ban tặng, ta bảo vệ bọn họ cũng chính là trân trọng ân sủng của hoàng thượng. Người cớ gì phải vì vậy mà tức giận?”

Hắn muốn khơi lại những gì nàng đã nợ hắn thì nàng cũng muốn nhắc cho hắn nhớ cục diện hiện tại là do ai bày ra.

Chính hắn! Đều do một tay hắn tạo ra tất cả! Bây giờ còn lớn giọng tức giận với nàng, hừ, hắn đáng sao?

“Nàng!” Hạ Chính Nghiên hết lần này đến lần khác bị nàng chọc tức đến nghẹn lời, đến lúc này hắn không nhận ra thâm ý trong lời nàng thì hắn chính là kẻ ngu!

“Hay. Nói thật hay. Hay lắm!”

Hạ Chính Nghiên đột nhiên bật cười ra tiếng. Lòng La Khả Tiệp liền bất an, chỉ thoáng một cái đã thấy đôi mắt hắn loé lên tia hung tợn, bàn tay siết lại thành quyền hung hăng đánh về phía bên phải nàng.

Tim La Khả Tiệp đập mạnh. Nàng kéo An Hành vào lòng, nghiên người sang một bên né tránh. Nắm tay của Hạ Chính Nghiên nện vào trụ cột tạo ra một cái lỗ hổng đầy vết nứt.

La Khả Tiệp trợn to mắt nhìn Hạ Chính Nghiên. Hắn lại lên cơn điên gì vậy? Nếu nàng không phản ứng kịp thì lúc này An Hành đã thành ra cái dạng gì chứ? La Khả Tiệp rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

“Hoàng huynh, sao hôm nay lại cao hứng đến La phủ luyện võ vậy?”

Nam tử vận một thân tử bào (áo bào màu tím) nhu hoà bước ra, gương mặt ưa nhìn lại có phần giống với Hạ Chính Nghiên, mày kiếm sắc bén không thể che lấp vẻ cười cợt thiếu đứng đắn trên môi.

Cẩm Giai Hạo bên cạnh La Khả Tiệp đột nhiên cúi đầu, cao giọng hô:

“Bái biến Dực Vương điện hạ.”

Câu nói của Cẩm Giai Hạo khiến La Khả Tiệp bừng tỉnh. Nam tử này là thân đệ ruột thịt của Hạ Chính Nghiên, Dực Vương Hạ Cảnh Tuấn.

Hạ Cảnh Tuấn khựng lại một chút, ánh mắt dường như loé lên vẻ không tin được liếc nhìn Cẩm Giai Hạo rồi đảo mắt qua La Khả Tiệp. Hắn lại cười, trên mặt trưng lên dáng vẻ hiểu rõ, sau đó phất tay dõng dạc nói:

“Miễn lễ đi.”

“Tạ điện hạ.”

Cẩm Giai Hạo đáp. La Khả Tiệp chớp mắt vài cái, không ngờ hắn còn có thể quy củ thế này. Dòng suy nghĩ của nàng không kéo dài bao lâu đã bị âm giọng hằn học của Hạ Chính Nghiên cắt ngang:

“Không ngờ hoàng đệ cũng có hứng thú đến La gia dự đại thọ đấy.”

“Đệ không phải bận rộn chính vụ như hoàng huynh. Đệ ở mãi trong phủ nghe cầm nghe hát mãi cũng chán, đành đến La gia thay đổi không khí vậy. Huống hồ La lão tướng nói sao cũng là võ sư của đệ, đại thọ của ông ấy làm sao thiếu đệ được.”

Dực Vương điềm tĩnh đáp. Hắn bước vài bước xung quanh Hạ Chính Nghiên, rồi dừng lại trước mặt Hạ Chính Nghiên, phất quạt mỉa mai:

“Còn hoàng huynh, hôm nay lại ngự giá đến xem La tứ tiểu thư sao?”

“Liên quan gì đến đệ?!” Hạ Chính Nghiên bực dọc nghiến răng.

“Ay da đệ lỡ lời rồi.” Hạ Cảnh Tuấn bước lui về sau, ôm bộ dáng sợ hãi dùng quạt che mặt. Hắn nghiên người sang La Khả Tiệp, nháy mắt nói “La nhị tiểu thư, nàng tốt nhất xem như chưa từng nghe thấy ta nói gì nhé! Tốt nhất là không nên vì một câu nói của ta mà hiểu lầm hoàng huynh. Hắn trước giờ chỉ lo chính vụ, không có thường xuyên đến La phủ tìm tứ tiểu thư đâu.”

La Khả Tiệp tròn mắt, khoé môi giật giật. Hạ Chính Nghiên đến La phủ tìm ai thì liên quan gì đến nàng?

“Đệ có im miệng không hả?” Hạ Chính Nghiên túm lấy cổ áo Hạ Cảnh Tuấn, ép hắn lên trụ cột.

La Khả Tiệp vội vàng gỡ tay Hạ Chính Nghiên, ra sức khuyên can:

“Hoàng thượng bớt giận! Tính tình Dực Vương trước giờ hay đùa cợt, người đừng xem là thật. Hôm nay là đại thọ của tổ phụ, Khả Tiệp không muốn xảy ra xung đột ầm ĩ, hoàng thượng nể mặt ta bỏ qua có được không?”

Hạ Chính Nghiên buông Hạ Cảnh Tuấn ra, nhíu mày nhìn La Khả Tiệp:

“Không biết từ lúc nào La ái khanh lại hiểu hoàng đệ như vậy?”

La Khả Tiệp đổ mồ hôi lạnh, tổ tông à, người có thể dời gót đi trả cho ta một ngày yên bình không? Sao cứ làm khó ta hoài vậy? Nàng cắn môi định cất tiếng phản bác đã bị Hạ Cảnh Tuấn đoạt lời:

“Hoàng huynh thật mau quên. La nhị tiểu thư quen biết huynh tám năm thì cũng quen biết đệ tám năm, làm sao lại không hiểu nhau cho được.”

Hạ Cảnh Tuấn vừa dứt lời nét mặt Hạ Chính Nghiên đã sa sầm xuống. Hắn đẩy mắt nhìn sang La Khả Tiệp thấy nàng vẫn điềm tĩnh đối diện hắn, đáy mắt nàng lạnh bạc dường như thật sự không quan tâm hắn đi đâu, làm gì, gặp gỡ ai.

Mọi sự đều không liên quan đến nàng.

Tốt lắm!

“Các ngươi muốn làm gì thì làm!”

Hạ Chính Nghiên nghiến răng, phất tay áo rời đi. Hạ Cảnh Tuấn vẫy tay, cao giọng nói với theo:

“Hoàng huynh hồi cung cẩn thận, thứ cho đệ không tiễn! Cẩn thận bậc thang nhé!”

La Khả Tiệp đứng bên cạnh chỉ biết nghẹn lời, hoàn toàn không nói được chữ nào. Nàng quay sang An Hành, thấy y hãy còn run rẫy nép một bên liền ôm y vào lòng, nhẹ nhàng trấn an:

“Không sao rồi. Không cần sợ.”

Thời gian gần đầy y sống êm đẹp trong vòng bảo hộ của nàng, sớm đã quên mất những chuyện dùng vũ lực bức người như vậy. Y hoảng sợ là phải. Càng nghĩ La Khả Tiệp càng siết chặt vòng tay, vỗ vỗ vào lưng An Hành. Y níu lấy y phục nàng, âm giọng phát ra gần như lệch hẳn:

“Đừng...đừng đánh...”

“Không sao. Tiểu Hành ngoan.” Nàng thấy y như vậy càng thêm đau lòng, đưa tay vuốt ve gò má y, cố gắng giúp y cảm thấy an toàn “Tiệp Tiệp ở đây không ai có thể làm hại chàng.”

An Hành nghe vậy càng thêm nép vào trong lòng nàng, im lặng không nói gì. Hạ Cảnh Tuấn đứng một bên liếc nhìn Cẩm Giai Hạo lặng lẽ chịu lép vế ở phía sau, đáy mắt dường như muốn nói “Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Cẩm Giai Hạo trừng hắn bằng cặp mắt sắc lẻm, phát ra lệnh cảnh cáo, chỉ cần hắn dám nói năng lung tung chắc chắn sẽ bị giết bằng cách khó coi nhất.

Hạ Cảnh Tuấn nhún vai, che miệng ho khang một tiếng. La Khả Tiệp lúc này mới nhớ ra hắn còn đứng bên cạnh, liền nhẹ giọng nói:

“Đa tạ Dực Vương điện hạ đã giải vây giúp thần.”

Hạ Cảnh Tuấn tròn mắt ngạc nhiên. Nữ ma đầu La Khả Tiệp đang cảm ơn hắn. Thần phật ơi nữ tử từng vác đại đao rượt hắn chạy một vòng hoàng cung bây giờ đang cảm tạ hắn. Hạ Cảnh Tuấn nhất thời bối rối, tay chân huơ loạn xạ:

“Không cần. Đều là chuyện bổn vương nên làm. Chuyện nên làm. Nên làm cả.”

Câu từ lộn xộn của hắn khiến La Khả Tiệp nhếch môi cười. Hạ Cảnh Tuấn ngẩn ra một hồi, đột nhiên thắt lưng truyền đến cảm giác đau nhói. Hắn nhảy dựng lên liền phát hiện cặp mắt toé lửa của Cẩm Giai Hạo. Hoá ra tên này đã nhéo hắn một cái! Bực dọc cái gì chứ, hắn không thể tin La Khả Tiệp cười lên lại đẹp như vậy thôi mà. Hạ Cảnh Tuấn xoa chỗ đau, lại nhìn La Khả Tiệp vẫn còn lo lắng ôm An Hành trong vòng tay sau đó nhớ đến bộ dáng của Hạ Chính Nghiên lúc rời đi liền không nhịn được tò mò hỏi:

“Khả...Khả Tiệp, hoàng huynh hình như cũng bị thương không nhẹ. Nàng không đuổi theo sao?”

Nghe đến đây mắt La Khả Tiệp lạnh xuống. Đuổi theo hắn? Hắn hại phu quân của nàng một người bị thương một người hoảng sợ, vậy mà còn muốn nàng đuổi theo hắn? Xuân thu đại mộng!

Dù trong lòng không ngừng mắng chửi Hạ Chính Nghiên nhưng bên ngoài La Khả Tiệp vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, không nhanh không chậm đáp lời Hạ Cảnh Tuấn:

“Hoàng thượng bị thương đã có ngự y chẩn trị, liên quan gì đến ta. Huống hồ người chọc hoàng thượng nổi giận là Dực Vương, không phải ta. Sao Dực Vương không đuổi theo?”

Hạ Cảnh Tuấn chính thức nghẹn lời. Sao có thể như vậy? Dạo gần đây La Khả Tiệp trong mắt chỉ có hoàng huynh, tính tình cũng nhu thuận hơn rất nhiều, sao đột nhiên lại trở thành thế này? Miệng lưỡi sắc bén, không để bất cứ ai vào mắt.

Không đúng!

Hạ Cảnh Tuấn nhớ lại những lời La Khả Tiệp đã nói với Hạ Chính Nghiên, đột nhiên rùng mình. Không lẽ nữ ma đầu này thật sự đúng như lời đồn, sủng phu sủng tận trời, hoa tâm nổi dậy sao?

La Khả Tiệp liếc thấy biểu tình phi thường đặc sắc trên gương mặt Hạ Cảnh Tuấn, chỉ muốn đánh cho hắn một phát tỉnh mộng. Nàng đã buông bỏ chấp niệm với Hạ Chính Nghiên, chuyện đó khó tin như vậy sao?

“Quay đầu là bờ.” La Khả Tiệp chỉ biết nhếch môi cười.

Dứt lời nàng một bên dìu An Hành, một tay kéo theo Cẩm Giai Hạo rời đi. Hạ Cảnh Tuấn ngớ người suy ngẫm câu nói của nàng hồi lâu mới giật mình chạy theo. Hắn tiến sát lại gần nàng, làm một bộ dáng muốn giúp đỡ:

“Hay là để ta dìu vị công tử này giúp nàng đi.”

“Không thích.”

Không để Hạ Cảnh Tuấn kịp chạm vào mình An Hành lập tức hất tay hắn ra, bám sát vào người La Khả Tiệp. Nàng ngẩng mặt cười gượng gạo với hắn:

“Cứ để ta vậy. Đa tạ Dực Vương có lòng.”

Lại đa tạ. Hạ Cảnh Tuấn đờ người ra. Chỉ trong một ngày mà nàng đa tạ hắn những hai lần. Thiên a, có phải hắn sắp thăng thiên làm tiên rồi hay không? Thời thế sao có thể đảo lộn như vậy. Con người sao có thể thay đổi chớp nhoáng như vậy?

Mặc cho đầu óc vị vương gia nào đó rối tinh rối mù, La Khả Tiệp vẫn ôm phu quân lách qua hắn một đường đi thẳng. Cẩm Giai Hạo hếch mũi coi thường đá vào chân Dực Vương sau đó nối bước La Khả Tiệp. Hạ Cảnh Tuấn bị đá đến tỉnh mộng, vội vàng la hét í ới chạy theo ba người bọn họ.

Bên này náo nhiệt hiển nhiên sẽ có bên hít thở không thông.

Hạ Chính Nghiên mang gương mặt tối sầm khó coi một đường chạy ra ngoài nào ngờ đụng phải La Thuỳ Khê. Nàng ta kêu một tiếng định bụng mắng chửi kẻ nào không có mắt nhưng khi thấy Hạ Chính Nghiên nàng ta liền nuốt toàn bộ lời định nói xuống, mềm mại đứng lên, lảnh lót gọi một tiếng:

“Nghiên ca ca!”

Hạ Chính Nghiên thấy La Thuỳ Khê trong lòng lại không vui như những lần gặp mặt trước. Hắn đột nhiên nhớ tới lời nói của Dực Vương lại nhớ tới biểu cảm của La Khả Tiệp, vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống khó coi.

La Thuỳ Khê thấy hắn trầm mặc mãi không nói, đột nhiên có chút chột dạ. Không ngờ La Khả Tiệp trở về còn toàn mạng để hưởng vinh hoa phú quý, một bước thành khổng tước, còn được sắc phong Thái Hoà Hộ quốc phu nhân. Rõ ràng kế hoạch của nàng rất hoàn hảo, tâm Hạ Chính Nghiên đối với La Khả Tiệp đã lạnh bạc lại nghi ngờ nàng ta cấu kết với Thần Quốc, sao có thể không ban chết cho nàng ta? Cả Hà Mai kia cũng không thấy đâu, nghe nói đã bị Triệu Kha giữ lại ngoài biên cương. Bao nhiêu đầu mối nguồn tin đều mất sạch.

Cuối cùng sai lầm nằm ở chỗ nào?

La Thuỳ Khê càng nghĩ càng rối rắm nhưng suy cho cùng hậu vị vẫn để trống, bắt được điểm này đáy mắt nàng ta sáng lên. Kể ra trong lòng Hạ Chính Nghiên đối với La Khả Tiệp vẫn có bóng ma nghi ngờ, không thì dựa vào công trạng của nàng ta phong hậu cũng không quá đáng.

Thật đáng tiếc, La Khả Tiệp, ngươi đấu tranh tới cùng vẫn không thể đoạt được lòng tin của nam nhân này.

La Thuỳ Khê thầm đắc ý, nụ cười nhạt vẽ lên trên đôi môi hồng. Nàng ta ngẩng mặt nhìn Hạ Chính Nghiên, chớp mắt phát hiện các khớp tay hắn chảy máu. Nàng ta liền hốt hoảng nâng tay hắn lên:

“Nghiên ca ca, huynh bị làm sao vậy?”

“Bất cẩn bị thương thôi. Không có gì.” Hạ Chính Nghiên thu tay về, lạnh nhạt đáp.

La Thuỳ Khê vội vàng giữ tay hắn lại, lấy khăn lụa thêu hoa giúp hắn băng bó.

“Huynh nhất định phải cẩn thận, bị thương thành thế này muội rất đau lòng có biết không?” La Thuỳ Khê dịu dàng nói, vòng mắt liền ửng đỏ như chực khóc.

Chân mày Hạ Chính Nghiên giãn ra. Hắn nhìn nàng ta chăm chú hồi lâu mới nhẹ giọng đáp:

“Ta biết rồi. Trong cung có việc, ta trở về trước.”

“Nghiên ca ca.” La Thuỳ Khê mắt thấy hắn định xoay người liền bắt lấy tay áo hắn, chớp mắt nhu hoà nói “Huynh nhớ bảo trọng thân thể, đừng thức khuya quá.”

Hạ Chính Nghiên gật nhẹ đầu, khẽ giật vạt áo ra khỏi tay nàng ta, sải bước rời đi. La Thuỳ Khê nhìn theo bóng lưng hắn, yêu thương nơi đáy mắt hoàn toàn biến mất, chỉ thoáng thấy loé lên tia đắc ý và nụ cười quỷ dị. Cũng may nàng dàn xếp chỗ tổ mẫu và mẫu thân ổn thỏa liền chạy ra đây không thì làm sao có thể vừa kịp dỗ dành một Hạ Chính Nghiên vừa bị La Khả Tiệp chọc tức chứ?

La Khả Tiệp nghĩ muốn leo lên đầu nàng? Nằm mơ đi. Hộ quốc phu nhân thì thế nào? Nàng ta có tôn quý bằng nữ quyến hoàng tộc sao? Chờ nàng leo lên được hậu vị có chỉnh nàng ta đến chết, có bắt nàng ta cúi đầu quỳ phục nàng hay không? Để nàng ta chết quả nhiên không thú vi bằng lăng nhục nàng ta.

La Thuỳ Khê bật cười khanh khách. Nàng ta nào có phát hiện Hạ Chính Nghiên đã không nói câu “Ngày mai ta lại đến thăm muội.” với nàng ta.

Hạ Chính Nghiên ngồi xe ngựa hồi cung. Trở về tẩm điện hắn liền thấy Cao Tần cung kính đợi bên trong. Hạ Chính Nghiên ngồi xuống ngự án, nâng ly trà nguội lạnh lên tức giận nện xuống sàn. Thái giám cung nữ đồng loạt quỳ xuống, run rẩy sợ hãi. Hạ Chính Nghiên thở ra từng đợt khó khăn, nhíu mày hướng Cao Tần phất tay phân phó:

“Ngươi xuống dưới pha cho trẫm một chén Đại Hồng Bào!”

“Nô tài lập tức đi ngay!”

Cao Tần không dám nói hai lời lập tức quay lưng chạy mất. Hạ Chính Nghiên liếc mắt sang một loạt cung nữ thái giám, đập mạnh tay xuống bàn quát:

“Lớ ngớ cái gì? Còn không mau chuẩn bị y phục cho trẫm!”

“Nô tài/nô tì đi ngay!”

Bọn họ mười người như một vội vàng đáp lời hắn rồi lập tức kéo nhau rời đi. Hạ Chính Nghiên quét mắt sang Tiểu Thuận Tử đang cầm quạt đứng bên cạnh, tháo khăn lụa trên tay ra ném sang, nhàn nhạt nói:

“Vứt đi!”

Tiểu Thuận Tử nhận lấy khăn tay, cấp tốc chạy đi. Dù Hạ Chính Nghiên có hành sự cẩn thận thế nào thì hoàng cung cũng chỉ là cái lỗ hổng đầy tai mắt, chưa đầy một khắc sau trong cung trên dưới đều biết hoàng thượng đang nổi trận lôi đình. Sau khi Cao Tần gọi ngự y đến xem vết thương cho Hạ Chính Nghiên xong xuôi liền bị phân phó đuổi ra ngoài, chỉ lưu lại Tiểu Thuận Tử bên trong ngự thư phòng. Cao Tần căn dặn thị vệ canh gác bên ngoài vài câu rồi sãi bước đi đến Phúc Thọ Cung.

“Bẩm thái hậu, hoàng thượng sau khi từ La gia trở về liền tức giận phát hỏa.” Cao Tần thành thật bẩm báo.

Bàn tay Từ Uyển Khanh đang giúp Thái hậu xoa đầu đột nhiên ngưng lại. Thái hậu từ từ hé mi mắt, bộ dạng mệt mỏi phân phó Cao Tần:

“Ngươi lui xuống cẩn thận hầu hạ hoàng thượng. Chuyện thị tẩm...hôm nay bỏ qua đi.”

“Nô tài tuân mệnh. Nô tài xin phép cáo lui.”

Thái hậu gật gù biểu lộ đồng ý, đợi khi Cao Tần đi khuất rồi mới nắm tay Từ Uyển Khanh, nhẹ nhàng an ủi:

“Đêm nay con ở lại chính điện Phúc Thọ Cung với ta đi. Không cần lo lắng, ai gia nhất định tạo cơ hội cho con với Nghiên Nhi, không cần nóng vội. Có biết không?”

“Uyển Khanh đã hiểu. Hoàng di, tối nay Uyển Khanh ở lại bồi người, giúp người xoa bóp có được không?” Từ Uyển Khanh nhu thuận trả lời, mi mắt hơi rũ xuống lộ ra chút buồn bã nhưng rất nhanh chóng bày ra bộ dạng tươi cười vui vẻ.

“Tốt! Đứa trẻ tốt! Ai gia thích con, Nghiên Nhi tất nhiên cũng sẽ thích con!” Thái hậu bật cười hiền từ.

“Hoàng di người cứ trêu con!” Từ Uyển Khanh thẹn thùng đỏ mặt.

Thái hậu lại cao giọng cười. Trong lòng bà không ngừng lo nghĩ. Nghe đâu hôm nay là đại thọ sáu mươi của La Hoằng, không biết Nghiên Nhi nghĩ gì lại âm thầm đến La phủ, khi trở về còn ôm bộ dạng tức giận như vậy? Lúc nó tức giận thì một chữ cũng nghe không lọt, ngoại trừ nữ tử La Khả Tiệp kia thì chẳng ai dám chạm vào nó những lúc nó bộc phát lửa giận, kể cả bà cũng không.

Không biết nó ở La phủ gặp phải chuyện gì. Chẳng phải có con bé La Thuỳ Khê ở đó sao? Hay là không chạm mặt nhau nên mới tức giận? Thái hậu càng nghĩ càng quẫn bách, đành thở dài một hơi, âm thầm quyết định hôm sau triệu La Thuỳ Khê vào cung để hỏi tường tận sự việc.