Mộ Viễn Kỳ giật mình đứng phắt dậy, ánh mắt bối rối không dám nhìn thẳng vào La Khả Tiệp.
”Khả...Khả Tiệp. Sao khuya thế này rồi nàng còn ở đây?”
Chân mày La Khả Tiệp hơi nhếch lên. Ánh mắt nàng di chuyển xuống đôi tay ướt nước của Mộ Viễn Kỳ. Chàng chột dạ giấu tay ra phía sau lưng. Hành động của chàng càng khiến nàng nghi ngờ sâu thêm, chàng chắc chắn đang giấu
giếm chuyện gì đó. Nàng cười lạnh, đáy mắt trầm xuống:
”Có vẻ như hai ngày không chạm mặt nhau chàng cũng không muốn thấy ta nữa. Cũng được, ta liền trở về vậy.”
Nàng vừa dứt lời liền quay lưng đi. Mộ Viễn Kỳ mắt thấy nàng vô tình cất bước liền tiến lên phía trước kéo nàng vào lòng.
”Đừng đi!” Chàng nhẹ giọng nỉ non “Nàng giận ta lâu như vậy ta thật sự thống khổ.”
La Khả Tiệp rơi vào vòng tay quen thuộc, vô thức níu lấy vạt áo chàng, tìm kiếm hương thơm thanh mát dịu dàng phảng phất trong tâm trí. Nhưng hỗn
hợp hương liệu chồng lên nhau nhất thời khiến khứu giác nàng tê liệt. La Khả Tiệp kéo bàn tay chàng lên xem. Nàng hoảng hốt:
”Sao lại thế này?”
Bàn tay bạch ngọc trắng noãn đã phồng rộp đầy những bóng nước, mẩn đỏ,
dường như là vết bỏng lại có vẻ như làm việc quá sức. La Khả Tiệp nhìn
thấy mà nhịn không được đau lòng.
”Không sao.” Mộ Viễn Kỳ rụt tay lại “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
” Chàng có biết chàng như thế này càng khiến ta tức giận không?” La Khả
Tiệp nhìn thấy thái độ thản nhiên của chàng liền nhịn không được quát
lớn.
Giận nhau dễ chịu lắm sao? Làm tổn thương bản thân thoải mái như vậy sao? Tại sao hai ngày qua cả tìm nàng giải thích một chút cũng
không làm? Nàng thật sự chỉ muốn đánh cho chàng một trận nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay, chỉ có thể trừng mắt tức giận.
”Nàng
đừng giận. Ta thật sự không cố ý, ngày hôm đó, ta...chỉ là...” Mộ Viễn
Kỳ ngập ngừng, lần đầu tiên chàng thấy nàng tức giận, tâm trí vì vậy mà
khẩn trương, không biết phải giải thích ra sao.
”Thế nào?”
”Ta chỉ là không biết cách mắng người nên ta nghĩ để Giai Hạo ra mặt sẽ tốt hơn.”
La Khả Tiệp ngẩn ra hồi lâu. Nàng đã từng nghĩ ra vô số lý do cho hành
động của chàng, cái nào cũng hợp tình hợp lý, cái nào cũng cho thấy nàng trẻ con đáng giận nhưng khi chính tai nghe lý do thật sự nàng không
khỏi đờ người. Chẳng biết nên khóc hay cười đây.
”Ta nghĩ nếu ta
lần nữa ra mặt mọi chuyện càng tệ thêm. Dù gì bọn họ cũng là người của
La gia, là họ hàng của nàng, ta không thể gọi người đuổi đi. Không bằng
để Giai Hạo xuống tay mạnh một lần, hù dọa cũng được, răn đe cũng được,
bọn họ sẽ bỏ cuộc thôi.” Mộ Viễn Kỳ ngừng một chút mới tiếp lời, cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm La Khả Tiệp “Nào ngờ lại khiến nàng tức giận như
vậy.”
La Khả Tiệp nhíu mi, đưa tay đánh một cái lên vai Mộ Viễn Kỳ:
”Chàng là đồ ngốc! Họ hàng cái gì chứ? Thích thì mắng vài tiếng, không thích
thì đuổi đi, bọn họ so với chàng quan trọng hơn sao? Chàng quản phủ lâu
như vậy chỉ biết khách khí với bọn họ, để đào hoa nở ngoài đường rồi bỏ
chạy. Có đáng giận không?”
” Đáng giận. Đáng giận.”
Mộ
Viễn Kỳ thấy La Khả Tiệp giáo huấn đến hăng say liền sủng nịnh cười hì
hì. Chàng cúi đầu xuống tựa vào trán nàng, cọ qua cọ lại nỉ non:
”Nàng giận ta hai ngày rồi, vi phu biết lỗi rồi. Phu nhân độ lượng tha thứ cho ta đi.”
”Không được.” La Khả Tiệp lắc đầu “Chàng trước hết cùng ta đến phòng Tiểu Hành bôi thuốc đã.”
”Có thể cho ta hôn một cái không?” Mộ Viễn Kỳ bày ra vẻ mặt đáng thương nói “Khả Tiệp, vi phu không ăn gì hai ngày rồi.”
La Khả Tiệp nâng hai tay vỗ nhẹ vào mặt chàng, giọng điệu đã không còn vô tình lạnh băng, chỉ có ôn nhu săn sóc:
”Không được. Viễn Kỳ, nghe lời ta trước hết đến chỗ An Hành xem vết thương, được không?”
”Được, đều nghe theo nàng.”
Mộ Viễn Kỳ biết nhất thời không thể tháo bỏ lệnh cấm liền gật đầu thuận
theo La Khả Tiệp, đồng thời nhân lúc nàng không để ý trộm hôn một cái
bên má nàng. La Khả Tiệp bĩu môi, dở khóc dở cười kéo chàng đi về Noãn
Các của An Hành.
”Tiểu Hành. Chàng còn thức không?” La Khả Tiệp gõ cửa gọi.
Nàng nghe hàng loạt âm thanh bịch bịch khó hiểu bên trong, liền sau đó An Hành mở cửa ra, hào hứng reo lên:
”Tiệp Tiệp! A còn có lão đại nữa.”
Y liếc mắt nhìn Mộ Viễn Kỳ đứng cạnh La Khả Tiệp, hai người còn nắm tay
rất thân mật. An Hành không khỏi có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã
bày ra vẻ mặt tươi cười nói:
”Tiệp Tiệp, lão đại nhanh vào trong đi!”
”Ừ.” La Khả Tiệp gật đầu kéo Mộ Viễn Kỳ vào trong, vừa đi nàng vừa nói với
An Hành “Tiểu Hành giúp Tiệp Tiệp xem vết thương cho Viễn Kỳ nhé?”
”Xem vết thương? Lão đại bị thương sao? Tiểu Tiệp có sao không?”
An Hành hoảng hốt chạy vòng quanh La Khả Tiệp xem trên xem dưới kiểm tra
khắp người nàng. La Khả Tiệp bật cười khúc khích xoa đầu y:
”Không sao, chỉ có Viễn Kỳ bị thương thôi, Tiệp Tiệp không sao hết.”
”Vậy đợi Tiểu Hành một chút, Tiểu Hành lấy dược. Lão đại đợi nhé!”
An Hành thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy vào gian nhà sau lôi ra một cái
rương thật lớn. Mộ Viễn Kỳ nhíu mi nhìn ấm lô tỏa hương thơm dịu nhẹ
trong phòng, bàn tay chàng dưới lớp y phục vô thanh vô sắc phóng một
viên đan dược vào trong. Vô cùng chính xác không lệch một ly, cả La Khả
Tiệp cũng không phát hiện ra hành động của chàng.
Chàng thản
nhiên ngồi xuống bàn, đưa tay cho An Hành xem vết thương. La Khả Tiệp
ngã người trên giường la hán bên cạnh quan sát bọn họ. An Hành nhìn nhìn ngó ngó một lúc mới nâng mắt tò mò hỏi Mộ Viễn Kỳ:
”Lão đại, ngươi lại trốn trong phòng luyện hương liệu phải không?”
La Khả Tiệp nghe An Hành nói chữ “lại” thì không khỏi thắc mắc, liền lập tức hỏi:
”Viễn Kỳ lúc trước hay điều chế hương liệu sao?”
”Đúng vậy. Lúc trước mỗi khi Tiệp Tiệp không có ở nhà lão đại thường xuyên
điều chế hương liệu, đều nói sẽ tặng cho Tiệp Tiệp nhưng lại không tặng, kết quả hương liệu đều hỏng. Rất lãng phí.” An Hành nói một tràng lên
án hành động của Mộ Viễn Kỳ. (Cá nhân tác giả thấy khúc này như Tiểu
Hành đang nói giáo cho giặc thì đúng hơn. *Khửa khửa*)
”Ngươi
đừng nói bậy.” Mộ Viễn Kỳ chau mày mắng An Hành rồi quay sang La Khả
Tiệp giải thích “Ta không có cơ hội đưa cho nàng, với lại số hương liệu
lúc trước đều có hư hại nên...”
Mộ Viễn Kỳ ngập ngừng, dáng vẻ
bối rối chẳng biết dùng câu từ nào để nói tiếp. La Khả Tiệp nhìn chàng,
trong lòng dâng trào dòng nước ấm. Hoá ra tay nghề làm hương liệu của
chàng không phải tự nhiên mà có, tất cả đều trải qua quá trình mài mò
từng ngày để hình thành. Toàn bộ đều vì nàng.
”Ta biết rồi. Phu
quân, sau này có bao nhiêu hương liệu toàn bộ đều mang qua cho ta, có
được không?” La Khả Tiệp mỉm cười, nàng thấy hai ngày qua giận chàng quả nhiên thật khổ cực.
Mộ Viễn Kỳ thấy nàng cười tâm tình liền tốt lên. Chàng dịu giọng, vui vẻ nói: “Được.”
An Hành bên kia nhìn bọn họ ta một câu ngươi một câu liền bĩu môi, tròn mắt xen lời:
”Hình như vết thương lần này của lão đại có chút kì lạ.”
”Vậy sao?” La Khả Tiệp nhướng mày hỏi.
”Đúng vậy, lúc trước cùng lắm là vết cắt hay vết thương do bị bỏng thôi, lần
này còn nổi cả mẩn đỏ. Lão đại, ngươi đụng phải độc dược sao? Thứ có mùi phấn hoa ấy?” An Hành dỏng dạc nói.
Mộ Viễn Kỳ nhíu mi, tiểu tử
An Hành bắt đầu học Cẩm Giai Hạo tật xấu ghen tuông rồi. Chàng nhìn y
thản nhiên đưa mình vào bẫy mà vẫn giữ bộ mặt ngây ngô như vậy, liền
bình tĩnh âm thầm nhận chiến thư của tiểu tử này. Chàng chỉ cười, nụ
cười nhạt không bao hàm chút ý vị cao thâm nào, chậm rãi giải thích:
”Gần đây ta đột nhiên nhớ ra công thức luyện hương bí truyền của Yên Đan lão sĩ nên mới thử nghiệm một chút. Kết quả xảy ra nhiều sai sót, ta cũng
không lường được.”
”Chàng có gặp qua sư phụ của ta sao?”
La Khả Tiệp ngạc nhiên. Sư phụ của nàng được người đời ca tụng là Yên Đan
lão sĩ thiên kiều bá mị, danh chấn thiên hạ, tiếng lành truyền xa khiến
không ít nữ tử ghen tị. Nàng từ lúc vào cung đã không gặp lại sư phụ,
người dường như không có hảo cảm với cung cấm nên lặng lẽ rời đi. Về sau nàng chinh chiến ngoài biên cương, được biết lão già Hoa Vương vẫn đang tìm kiếm sư phụ của nàng nhưng không có tin tức.
Không biết bà ấy hiện đang tiêu diêu nơi nào?
”Lúc ta còn nhỏ đã gặp qua bà ấy. Ba năm trước khi nàng xuất chinh bà ấy có
đến cùng dân chúng đưa tiễn nàng, sau lại đến La phủ khuyên bọn ta kiên
nhẫn chờ đợi nàng.” Mộ Viễn Kỳ đáp. Chàng biết lão bà kia quan trọng với nàng thế nào, thậm chí bà ấy còn yêu thương nàng hơn cả mẫu thân thân
sinh của nàng nữa.
”Người có nói gì nữa không?”
”Người
nói hùng ưng bay mãi cũng sẽ mỏi mệt, huống chi loài chim nhỏ lạc đường
mất hướng. Chỉ cần tâm bình như đại thụ, kiên nhẫn như đại thụ, sẽ có
ngày đợi được hoàng tước trở về xây tổ trú.”
Mộ Viễn Kỳ thuật
lại lời nói của Yên Đan lão sĩ, lúc nghe được lời này của bà, đừng nói
đến Cẩm Giai Hạo hay An Hành mà ngay cả chàng cũng không hiểu hết ẩn ý
của bà.
Nhưng bây giờ chàng đã tỏ tường. Nàng chính là loài chim
nhỏ cố gắng khoác bên mình tấm áo giáp hoá thành hùng ưng kiêu hãnh, dù
vậy nàng vẫn cần nơi nương tựa chở che. Việc bọn hắn cần làm chính là
nhẫn, chính là yêu, và đợi chờ nàng. Cuối cùng đã đợi được ngày nàng xem nơi đây là nhà, là mái ấm.
Hoàng tước cũng có một chữ “hoàng” để kiêu ngạo, cũng cao quý đấy thôi.
”Thật tốt.”
La Khả Tiệp nghe chàng nói dứt lời lệ liền rơi đầy mặt, chỉ có thể thốt
lên hai từ. Nàng nâng tay áo che đi gương mặt yếu mềm sướt mướt. Hoá ra
sư phụ biết tất cả, sư phụ vì nàng khuyên bọn họ đợi nhưng một kiếp
trước lại không nhận ra. Cuối cùng để bọn họ đợi rồi lại đợi, ba năm rồi hai mươi năm, đến lúc này nàng mới thật sự nhận ra, mới thật sự thức
tỉnh.
Quả nhiên nàng sống qua một đời tự thấy không thể nào vượt
qua bà. Nữ tử ấy đã dệt nên trang huyền thoại hào hoa trong lục quốc,
trở thành truyền thuyết ngàn năm có một.
Thật sự rất muốn gặp lại bà ấy một lần, sau đó ôm lấy bà khóc nấc một trận thật sản khoái như thời ấu thơ ấy.
Nước mắt thấm vào gò má nàng, lần nữa dấy lên cơn buồn ngủ trong nàng. Nàng
vô thức ngã lưng trên giường la hán chìm vào giấc ngủ. An Hành chăm chú
bôi dược cho Mộ Viễn Kỳ đột nhiên không nghe thấy La Khả Tiệp nói gì nên thấy lạ. Y ngẩng mặt lên thấy nàng ngủ say mất, đẩy mắt qua liền nhận
được dấu hiệu im lặng của Mộ Viễn Kỳ.
Chàng lấy ra lọ sứ trắng trong tay áo đưa cho An Hành, nhỏ giọng nói:
”Ngươi mang cái này đến bôi vào mặt Khả Tiệp đi.”
”Để làm gì?” An Hành nghiên đầu khó hiểu.
”Ngươi biết trên người ta dính độc dược, Khả Tiệp hít phải không ít, ngươi mau bôi cho nàng đi.”
Mộ Viễn Kỳ phẫy tay, một bộ dáng mất kiên nhẫn. Chàng thật sự không ngờ
rằng lại bị nàng bắt gặp sau khi từ La phủ trở về, càng không ngờ sức
kiềm chế của bản thân kém như vậy, vừa nhìn thấy nàng liền nhịn không
được cảm giác muốn ôm nàng, yêu thương nàng. Vẫn may chàng mang theo
thuốc giải bên người, không gây tổn hại gì đến nàng.
”Vậy Tiểu Hành có cần bôi không?” Y lại hỏi.
”Ngươi không muốn mặt sưng như đầu heo thì bôi lên.” Chàng thản nhiên đáp.
An Hành gật gù ra vẻ đã hiểu, lập tức mang dược đến bôi cho La Khả Tiệp. Y còn nhân cơ hội xoa xoa mặt nàng vài lần, thật mềm, thật thích.
”Mà lão đại ngươi chế dược để làm gì vậy?” Y đột nhiên nhớ ra thắc mắc
trong lòng liền lên tiếng hỏi. Lúc trước lão đại có bao giờ dùng đến độc đâu, cái này chỉ có lão nhị ưa thích thôi.
”Đương nhiên là để trả thù kẻ khiến Khả Tiệp tức giận với ta rồi.”
Mộ Viễn Kỳ nhếch môi cười nhạt, nụ cười gian trá lạnh lẽo nếu La Khả Tiệp nhìn thấy phải dụi mắt vài lần.
An Hành bị nụ cười của chàng dọa sợ liền chăm chú bôi dược, không dám hé
môi nói lời nào. Mộ Viễn Kỳ nhíu mi nhìn y. Chàng quả nhiên phải đánh
giá lại tiểu tử này. Y không hề bị mê dược chàng bỏ vào ấm lô tác dụng
đến. Chứng tỏ tiểu tử này không phải nội lực quá thâm hậu thì cơ thể đã
tích tụ quá nhiều độc dược khiến cả mê hương cũng ngã mũ chịu thua.
Quả nhiên không thể đánh giá con người qua lớp da bên ngoài.
Mộ Viễn Kỳ nhàn nhạt cười. Gió đêm lùa qua tán cây kêu xào xạc, ánh trăng mở ảo trôi dạt trên nền trời đen mượt.
Một buổi tối êm đẹp qua đi, ánh nắng đầu ngày chiếu rọi vào phòng. La
Khả Tiệp cảm thấy toàn thân nặng trịch, nhất là phần thắt lưng. Nàng nhẹ nhàng hé mi, thu vào tầm mắt chính là gương mặt ngủ say của An Hành.
Nàng tròn mắt ngạc nhiên, hơi nghiêng đầu sang bên phải liền thấy hàng mi
buông nhẹ và gương mặt tuấn lãng của Mộ Viễn Kỳ. Chớp mắt vài cái di
chuyển tầm mắt nhìn xuống thắt lưng. Cánh tay Mộ Viễn Kỳ và An Hành đều
chế trụ eo nhỏ của nàng, An Hành còn vắt chân qua người nàng bộ dáng vô
cùng khoa trương.
La Khả Tiệp dựa vào tình huống trước mắt kết
hợp với sự việc tối hôm trước liền rút ra kết luận. Tối qua nàng mệt quá thiếp đi, hai nam nhân không biết xử trí thế nào, hoặc là không ai
nhường ai nên trực tiếp mang nàng lên giường, một trái một phải dang tay chế trụ. Ba người cùng nhau nằm trên một chiếc giường ngủ đến tận sáng.
Nàng đảo mắt qua trái ngắm An Hành rồi lại liếc mắt qua phải
nhìn Mộ Viễn Kỳ, con tim nhỏ nhắn đập liên hồi. Ngủ trong tay hai đại mỹ phu tư vị quả nhiên mất hồn, nàng thậm chí còn muốn ngủ nữa.
La Khả Tiệp co mình nép vào vòng tay hai người, định bụng thực hiện ý đồ,
bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng đập cửa
thô bạo vang lên cắt đứt hành động của nàng.
An Hành bị tiếng
động đánh thức liền vươn vai một cái, đưa tay dụi mắt vài lần, sau đó
chớp chớp đôi mắt ửng hồng đáng yêu mỉm cười với La Khả Tiệp:
”Tiệp Tiệp sáng hảo!”
Trái tim La Khả Tiệp mềm xuống, hoàn toàn bị đánh gục. Nàng mỉm cười đáp trả An Hành, dịu giọng nói:
”Tiểu Hành sáng hảo!”
An Hành cười hì hì thỏa mãn. Mộ Viễn Kỳ cũng bắt đầu động, vòng tay kéo La Khả Tiệp về phía mình, từ phía sau đặt nụ hôn vào gáy nàng, âm giọng có chút khàn đục:
”Khả Tiệp sáng hảo!”
La Khả Tiệp rùng mình quay sang nhìn chàng. Bạch y thanh thuần chỉ còn một lớp mỏng manh
khoác trên người, đai lưng buộc tuỳ tiện lỏng lẻo, vạt áo hở rộng để lộ
khuôn ngực rắn chắc, ba nghìn tóc đen không có ngọc trâm cố định liền
tuỳ ý buông xoã trên người. Nhan sắc quá đỗi tuấn mỹ, quá đỗi mê người.
La Khả Tiệp nuốt xuống cổ họng khô khốc, đỏ mặt cúi đầu.
Nàng chưa kịp mở miệng đáp lời chàng cánh cửa phòng đã bị đẩy ra một cách
thô bạo. Cẩm Giai Hạo đứng bên ngoài trợn mắt nhìn cảnh tượng bên trong. Bạch hồ nằm sát bên phải La Khả Tiệp chống khuỷ tay để lộ thân hình
cùng vẻ mặt câu người. Tiểu tử ngốc nằm bên ngoài quay lưng về phía hắn, tay chân đều bám chặt trên người La Khả Tiệp. Cẩm Giai Hạo nghiến răng
nghiến lợi, trong lòng không ngừng chửi tục. Chết tiệt! Hắn mới vắng nhà một tối mà hai kẻ này đã giương nanh múa vuốt rồi.
Hắn nghiến
răng trèo trẹo, liếc mắt nhìn y phục trên người La Khả Tiệp giống hệt bộ tối qua, trong lòng nhẹ hơn một chút. Vẫn may chưa bước qua bước cuối
cùng.
Nhưng hắn không thể nào bỏ qua cho hai kẻ thừa nước đục thả câu kia được.
”Tiểu Tiệp, mặt trời đã lên đến mông rồi, nàng không mau chuẩn bị trở về La gia dự đại thọ sao?”
”Chết! Ta...ta lập tức đi chuẩn bị.”
La Khả Tiệp không nói hai lời liền vội vã bước xuống chạy một đường trở về Tịch Hiên. Cẩm Giai Hạo nghiến răng chỉ chỉ tay vào hai con người bên
trong, phất tay áo rời đi.
”Lão nhị tức giận rồi.”
An
Hành nhìn theo Cẩm Giai Hạo nhẹ giọng ca thán, đừng để câu nói của y
lừa, trên gương mặt y toàn là thỏa mãn trả được thù. Ai biểu cả ngày hôm qua hắn không cho y đến gần Tiệp Tiệp. Tức chết hắn.
Mộ Viễn Kỳ
bước xuống mang hài vào, đưa tay siết chặt lại đai lưng, nâng mắt nhìn
An Hành vui sướng khi người gặp hoạ. Chàng vỗ đầu y, bình thản nói:
”Ngươi cũng mau chóng chuẩn bị đi. Chúng ta cùng nàng trở về La gia.”
”Tiểu Hành biết rồi.”
An Hành gật gật đầu vội vàng bước xuống gọi nha hoàn đến giúp mình chuẩn bị.
Thế là ai về viện ấy, độ một tuần trà sau tất cả tập trung ở nhã gian ăn
qua loa buổi sáng đơn giản. Bầu không khí có chút quái dị, nhất là sự im lặng đáng sợ của Cẩm Giai Hạo. Đến khi rời khỏi nhã gian La Khả Tiệp
mới thu hết can đảm mở lời:
”Tối qua không thấy chàng, Bạch Nhật Các có công vụ đột xuất sao?”
”Ừ.” Cẩm Giai Hạo nhàn nhạt đáp, nếu không phải tiểu tử kia một hai triệu gọi vào giữa đêm hắn sẽ rời khỏi nàng sao?
”Nhị phu quân độ lượng tuấn lãng của ta, chàng đừng giận dỗi có được không?” La Khả Tiệp dài giọng mè nheo.
Cẩm Giai Hạo bắt đầu mềm lòng, nghĩ không thể dễ dàng tha thứ cho nàng nên quay mặt sang hướng khác, vờ như không có chuyện gì.
”Ta làm sao dám giận Hộ quốc phu nhân đây. Thiết nghĩ ta cũng không có phúc phần đó.”
”Chàng không được giận dỗi nha. Giận dỗi rất mệt mỏi lại mau già nữa, già sẽ
xấu đó nha.” La Khả Tiệp thấy kế hoạch xuống nước năn nỉ có chút công
dụng liền bạo gan lấn tới.
”Chẳng lẽ đến khi ta già đi, dung mạo xấu xí nàng lập tức bỏ ta sao?” Cẩm Giai Hạo nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc hỏi.
”Sao có thể như vậy được. Đến khi chàng già đi chẳng phải ta cũng trở thành
bà lão nhăn nheo còn gì. Nhị phu quân, ta rõ ràng lớn hơn chàng hai
tuổi, chàng có thể già nhanh hơn ta sao?” La Khả Tiệp vỗ nhẹ vào gò má
Cẩm Giai Hạo như đang cưng chiều đệ đệ, đôi mắt ngập tràn dáng vẻ nghịch ngợm, kiêu ngạo.
”Vậy ta cũng trở thành ông lão nhăn nheo đi
đứng không nổi rồi.” Mộ Viễn Kỳ đi bên cạnh đột nhiên lên tiếng góp vui. Ai mà không biết La Khả Tiệp lớn hơn Cẩm Giai Hạo hai tuổi còn Mộ Viễn
Kỳ lại lớn hơn nàng hai tuổi chứ.
Cẩm Giai Hạo nghe vậy thì bật cười, chỉ tay vào mặt Mộ Viễn Kỳ:
”Đến lúc đó ngươi sẽ trở thành con bạch hồ quái dị, lông tóc trắng, quần áo
trắng, ngươi ngồi bên đàn vào mùa đông tuyết rơi sẽ chỉ thấy đàn, chẳng
thấy ngươi đâu. Cười chết ta mất!”
Mộ Viễn Kỳ bị hắn đem ra làm
trò đùa nhưng không có cáu gắt hay cáo trạng, chỉ âm thầm nhẹ nhàng nhổ
cọng tóc mai của Cẩm Giai Hạo. Hắn ăn đau nhảy dựng lên, nhìn sang bên
cạnh chỉ thấy La Khả Tiệp cười tủm tỉm cất bước, thầm nghĩ chắc tóc
vướng vào đâu đó thôi.
An Hành nhìn bọn họ cười sảng khoái cũng chen chân lên hào hứng góp giọng:
”Đến khi đó lão đại và lão nhị sẽ thành ông lão nhăn nheo, chỉ có Tiểu Hành
không nhăn nheo, Tiệp Tiệp sẽ yêu Tiểu Hành nhất. Lão đại, lão nhị, hai
người mai trở thành ông già nhăn nheo đi!”
La Khả Tiệp dở khóc dở cười nhìn An Hành mở to mắt trêu chọc hai người kia, còn nắm tay ngây
ngô hỏi rất chân thành nữa. Ai lại không biết năm nay y chỉ vừa mười
tám, rõ ràng nhỏ hơn nàng đến tận sáu tuổi. Nghĩ tới điểm này La Khả
Tiệp âm thầm cảm thấy tội lỗi, hệt như nàng ủy khuất thiếu gia nhà người ta vậy.
Trong khi La Khả Tiệp mãi mê ca thán thì gương mặt Cẩm
Giai Hạo và Mộ Viễn Kỳ đã trầm xuống tận cùng. Hắn hướng chàng gào ầm
lên:
”Lão đại ngươi quả nhiên vỗ béo tiểu tử này quá rồi, cả gan của hắn cũng to hơn trước đấy.”
Mộ Viễn Kỳ thấy vậy chỉ nhún vai một cái, thản nhiên đáp:
”Ngươi cũng biết ta vừa phục sủng sau hai ngày, những việc xảy ra trước đó ta vô phương can thiệp.”
Nghe Mộ Viễn Kỳ nói rồi lại nhớ đến nguyên nhân La Khả Tiệp bị sốt, Cẩm Giai Hạo lửa bốc toàn thân, hét lớn một trận:
”Tiểu tử kia dám trèo lên đầu bổn công tử. Xem ta thu thập ngươi thế nào!”
”A! Đừng mà!”
Cẩm Giai Hạo đuổi An Hành chạy khắp Hộ quốc phủ, tiếng la thánh thót có nội lực của bọn họ vang vọng toàn bộ khuôn viên. Mộ Viễn Kỳ cúi xuống nhìn
La Khả Tiệp cười phi thường vui vẻ. Lúc đầu nàng còn chen vào khuyên
can, nhưng về sau nàng thấy chuyện nhìn bọn họ rượt đuổi nhau hoàn toàn
rất vui, cũng chẳng có tổn thất gì về tinh thần và thể chất, nên chỉ
đứng ngoài xem.
Mộ Viễn Kỳ lấy ra từ trong tay áo chiếc lọ làm
bằng lưu ly thất sắc trong suốt (lọ thủy tinh đấy) vô cùng hiếm có, bên
trong đựng chất lỏng màu hồng nhạt lạ mắt đưa cho La Khả Tiệp:
”Đây là hương liệu ta điều chế theo hướng dẫn của Yên Đan lão sĩ, không biết nàng có thích không?”
La Khả Tiệp mở nắp lọ đưa lên mũi ngửi thoáng qua. Mùi hương tinh tế dịu
nhẹ của hoa đào lại có chút vị tươi mát của sương sớm, dù ngọt nhưng
không gắt, thơm nhưng không gây mũi, quả nhiên là thượng phẩm.
”Thật là thơm.”
La Khả Tiệp mỉm cười nói, việc chế tạo hương thơm này sư phụ có nói với
nàng nhưng nàng căn bản là không học được. Sư phụ chỉ tiếc rèn sắt không thành đành càu nhàu nàng mãi, vẫn may cuối cùng đã có người kế thừa bà
ấy rồi. Đôi mắt La Khả Tiệp nhìn Mộ Viễn Kỳ sáng thêm một tầng. Dường
như cứ mỗi lần gặp chàng nàng lại phát hiện ra điều mới lạ ẩn sâu trong
con người chàng, tài năng của chàng thật sự không hề kém với dung mạo.
”Để ta giúp nàng thoa lên.” Mộ Viễn Kỳ thấy nàng thích liền vui vẻ đề nghị.
”Được.”
La Khả Tiệp gật nhẹ đâu. Mộ Viễn Kỳ cho một ít hương vào ngón tay thoa lên vành tai La Khả Tiệp, rồi đến cổ tay nàng, khuỷu tay nàng, mỗi nơi một
ít. Khi chàng dừng lại khắp người La Khả Tiệp đã tỏa ra mùi hương dịu
dàng khác biệt không thể tìm thấy trên người bất kì nữ tử nào. Mộ Viễn
Kỳ đậy lọ hương lại đưa cho La Khả Tiệp, từ tốn nói:
”Tặng cho nàng, xem như quà nhận lỗi của vi phu được không?”
La Khả Tiệp thấy chàng bày ra dáng vẻ lấy lòng thì nhăn mũi nghịch ngợm đáp:
”Đương nhiên là không đủ rồi. Chàng có biết giận chàng ta cũng rất mệt mỏi.”
”Được được, trong phòng ta còn rất nhiều hương liệu thế này, mỗi loại một mùi hương, khi hồi phủ toàn bộ đều cho nàng hết.” Mộ Viễn Kỳ phì cười nhéo
nhéo cái mũi của nàng, hai ngày qua chàng lao tâm tổn sức cũng chỉ vì
điều này.
”Vậy ta còn có thể suy nghĩ lại.”
”Mong phu nhân rộng lượng hải hà bỏ qua cho vi phu. Vi phu tình nguyện lấy thân bồi nàng.”
”Không đứng đắn.” La Khả Tiệp thẹn thùng đánh nhẹ vào người chàng.
Cả hai sóng bước ra tiền môn đã thấy Cẩm Giai Hạo và An Hành đợi cạnh xe
ngựa. Bọn họ đỡ La Khả Tiệp lên xe, sau khi cả bốn người đều an vị bên
trong nàng mới cao giọng bảo “xuất phát“.
Bánh xe ngựa lăn đều. Bọn họ ngồi cùng nhau nói cười vui vẻ. Cẩm Giai Hạo còn kéo tay An Hành, trịnh trọng căn dặn:
”Lão tam, lát nữa ngươi có gặp La mặt đen thì đừng gọi lão là La mặt đen có biết không?”
”Không gọi La mặt đen là La mặt đen thì gọi là gì?” An Hành nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu khó hiểu.
” Thì gọi là...” Cẩm Giai Hạo đột nhiên không biết nên gọi lão ta thế
nào, đành hắng giọng nói “Tốt nhất không cần gọi gì hết, thấy lão đại
làm thế nào thì làm theo, không nói, quan trọng là mặt phải thật nghiêm
túc cứng rắn vào!”
”Theo lão đại, không nói, nghiêm túc, cứng rắn. Tiểu Hành nhớ rồi.” An Hành chau mày lẩm nhẩm một lúc rồi reo lên.
Cẩm Giai Hạo gật đầu hài lòng. La Khả Tiệp từ chối xen vào câu chuyện. Nàng nghĩ bọn họ thích làm gì thì làm, chỉ cần vui vẻ là được. Chắc gì người La gia đã chú ý đến bốn người các nàng, tội gì phải gò ép bản thân.
Qua hai dãy phố độ hơn một tuần trà sau đã đến La phủ. Mộ Viễn Kỳ, Cẩm Giai Hạo và An Hành bước xuống xe trước sau đó đưa tay nâng đở La Khả Tiệp.
Nàng vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của các gia đình phú quý thư
hương thế gia đến chúc thọ. Hoa phục thêu hoa văn chìm, tinh tế nhưng
không thô tục, màu đỏ nhạt nhu hoà nhưng không kém phần nổi bật, trên
đầu chỉ cài một cây trâm vàng khảm hồng ngọc đơn giản. Hương thơm hoa
đào như ẩn như hiện bao quanh nàng đem lại cảm giác tươi mới lại có
hương vị mùa xuân.
Mọi người được một phen ngẩn ngơ. Không ngờ La Khả Tiệp chỉ mới ba năm không xuất hiện đã biến thành bộ dáng phi phàm
khó ai sánh bằng thế này, quả nhiên xứng với danh Thái Bình Hộ quốc phu
nhân, nữ tử tôn quý nhất Hoàng Quốc.
Ba nam nhân đi bên cạnh nàng mỗi người một vẻ, anh tuấn bất phàm. Bạch y nam tử khí phái thanh
thuần, tóc đen ba ngàn cài bạch ngọc trâm mộc mạc mà nhã nhặn thanh tao. Hoa y nam tử tà mị diễm lệ, cười một tiếng trăm hoa đua nở, bước một
bước phong cảnh vạn hoa chỉ cúi đầu làm nền. Thanh y nam tử thoạt nhìn
có hơi ngây ngô không hiểu chuyện nhưng xét ra lại là một mỹ nam nhân
mạo tựa Phan An (một trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc) khí chất tự do tự
tại còn có phần dịu dàng như dòng suối xanh trong.
Bọn họ đứng cạnh nhau khiến không ít tiểu thư thế gia phải che giấu gương mặt đỏ hồng thẹn thùng.
La Khả Tiệp liếc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, trong lòng vô
cùng hãnh diện về ba nam nhân của nàng, niềm kiêu ngạo của nàng. Nàng
dẫn họ xuất phủ cho mọi người được chiêm ngưỡng một lúc đã là thiệt thòi lắm rồi. Tốt nhất không có kẻ nào mang ý nghĩ quá phận, tơ tưởng đến
nam nhân của nàng. Không thì nàng chẳng kiểm soát được hành động của bản thân đâu.
Vừa nghĩ La Khả Tiệp vừa xuyên qua dòng người tiến đến chỗ La Mạnh Kính. Ông ta vừa tiếp đón Châu gia thì nhìn thấy bốn người
La Khả Tiệp, đáy mắt liền trầm xuống. Đứa con gái ông không coi trọng
bây giờ còn cao quý hơn cả ông. Điều này làm La Mạnh Kính không khỏi tức giận.
La Khả Tiệp thấy vẻ mặt La Mạnh Kính khó coi nhưng vẫn giữ đủ lễ nghĩa bước đến cúi người nói:
”Con gái ra mắt phụ thân.”
”Tiểu tế ra mắt nhạc phụ.” Mộ Viễn Kỳ cũng chắp tay, hơi cúi đầu chào.
Cẩm Giai Hạo và An Hành học theo Mộ Viễn Kỳ cúi đầu nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng. La Mạnh Kính thấy một màn này dù tức giận nhưng không tìm
được chỗ để phát tiết. Ông đành nhìn sang nơi khác xem như không quan
tâm, phất tay áo nhàn nhạt nói:
”Về rồi thì vào trong đi. Tụ ở trước tiền môn còn ra thể thống gì.”
”Nữ nhi đã biết.” Nàng nhẹ giọng đáp lời, sau đó hướng ba người kia nói “Chúng ta vào thôi.”
Bọn họ gật đầu theo sau nàng. Cẩm Giai Hạo phân phó hạ nhân mang lễ vật
cùng tiến vào, căn dặn trông coi cẩn thận. Mọi người quan sát thấy người của Hộ quốc phủ mang ra hai chiếc hộp, mỗi hộp có tận bốn, năm người
khiêng, khẳng định là món quà không nhỏ. Ai nấy đều tò mò ngóng trông.
La Mạnh Kính nhìn theo đoàn người Hộ quốc phủ, đôi mắt bắt gặp cái nhìn
nghiêm túc không mấy thiện cảm của An Hành liền có chút chột dạ cúi đầu. Ông phát hiện không chỉ có hai hộp gỗ thần bí kia mà tiểu tử ngốc An
Hành còn ôm theo một hộp lễ vật trên tay. Con gái khẳng định mang về cho nội tổ phụ nó không ít đồ tốt, vậy mà cả một chút hiếu kính với phụ
thân cũng không có.
La Mạnh Kính hừ lạnh, tiếp tục đón khách nhân bên ngoài.
La Khả Tiệp cùng ba người kia tiến vào trong. Chưa được vài bước đã thấy
nữ tử vận hồng y bỏ qua dáng điệu khép nép mà hớt hải chạy đi. Dù trên
mặt nàng ta có đeo duy mạo nhưng La Khả Tiệp lập tức nhận ra đó là La
Song Kê.
Nàng ta lướt qua La Khả Tiệp, nhìn thấy bộ dạng phú quý sáng ngời, phong thái nổi bật của nàng thì bất chợt khựng lại, ngạc
nhiên đến ngẩn người. La Khả Tiệp đứng yên cho nàng ta nhìn, đến khi
nàng định cất lời La Song Kê đã nhu thuận cúi đầu xem như chào hỏi rồi
nhấc váy chạy như ma đuổi. Dĩ nhiên trước khi rời đi nàng ta không quên
liếc nhìn Mộ Viễn Kỳ một cái si mê.
La Khả Tiệp nhíu mi, cảm thấy tác phong hành động này có phần không giống La Song Kê lắm. Thời đại
bây giờ phàm là nữ tử có tài đều có thể giống như La Khả Tiệp có tam phu tứ thị, thì cần xá gì phải khép nép đeo duy mạo như các triều đại
trước. Hơn nữa đối với một người luôn tự tin về nhan sắc như La Song Kê
điều đó lại càng kì lạ. Nàng ta không phải chờ đợi những dịp thế này để
trang điểm ăn vận tỉ mỉ còn gì.
Càng nghĩ La Khả Tiệp càng khó
hiểu. Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy mùi hương thoang thoảng La Song Kê
lưu lại có chút quen thuộc. Hình như tối hôm trước trong số rất nhiều
mùi hương trên người Mộ Viễn Kỳ có tồn tại mùi hương này. Dù chàng điều
chế hương liệu nhưng cũng không thể trùng hợp như vậy.
La Khả Tiệp nhìn Mộ Viễn Kỳ nhướng mi hỏi: “Chuyện này có liên quan đến chàng sao?”
Mộ Viễn Kỳ đoán được không thể nào qua mắt được nàng nên thản nhiên đáp lời:
”Thật ra vi phu là một người vô cùng nhỏ nhen.”
Cẩm Giai Hạo dời bước cách xa Mộ Viễn Kỳ ra một chút. An Hành cũng học theo hành động của hắn né sang nơi khác. La Khả Tiệp nhất thời rét run nhìn
nụ cười ý vị thâm trường trên đôi môi Mộ Viễn Kỳ. Nàng bước đi trong suy nghĩ mơ mơ hồ hồ, một mặt chờ xem chuyện vui, mặt khác lạ âm thầm cầu
phúc cho biểu muội. Nàng chưa được thụ giáo qua thủ đoạn của Mộ Viễn Kỳ
nhưng nhìn thái độ của hai người kia nàng cũng lờ mờ hiểu rõ con người
chàng không đơn giản đâu.