Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 99




Tô Trầm Hương đã từng nghe những lời thô tục của Trần tổng rất nhiều lần.

Cô không quan tâm đến việc nhà họ Trần có gấp gáp hay không nên chỉ gật đầu.

Trần tổng tiếp tục nói.

"Anh chỉ cảm thấy... nên nói thế nào nhỉ? Anh cảm thấy rất vui vì trụ sở chính coi trọng anh. Nhưng gần đây, anh cảm thấy có gì đó không ổn."

Lần đầu tiên anh ấy đảm nhận trọng trách quan trọng của tập đoàn là tiếp quản hạng mục Trung Hoàn, hay thật, suýt chút nữa khiến mình tiền mất tật mang.

Lần thứ hai tiếp quản công ty sản xuất phim điện ảnh của tập đoàn, Trần Đường đã gây rắc rối, chọn một hạng mục có vấn đề để hãm hại anh ấy.

May mắn thay, vận may trên người Trần tổng quá tốt nên mới không xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, Trần tổng vẫn cảm thấy hiện tại tập đoàn có coi trọng anh ấy cũng chẳng ích lợi gì. Anh ấy thở dài một tiếng.

“Vậy ông ta có nhắc tới anh trai của em không?” Tô Trầm Hương muốn điều tra tình hình của đối thủ.

Trần tổng khẽ lắc đầu.

"Không có."

Nghe xong lời này, Tô Trầm Hương lập tức cảm thấy chưa chắc là ông cụ nhà họ Trần không để ý đến Tô Minh.

Chẳng qua vì nể mặt cô là thiên sư nên mới không dám thể hiện ra là mình để ý đến Tô Minh thôi.

Nghĩ như vậy, lá bùa hộ thân mà cô đã đưa cho Tô Minh lại càng quan trọng hơn.

Biết đâu một lúc nào đó, ông cụ nhà họ Trần tự dưng mất trí rồi làm chuyện xấu xa gì đó không chừng.

Ông ấy rất thông minh và cố gắng tỏ ra thân thiện với Tô Trầm Hương.

Nhưng Tô Trầm Hương không muốn mạo hiểm người thân của mình vì sự “thân thiện” như vậy.

Lá bùa hộ thân đặc biệt quan trọng.

Bởi vì đã no, Tô Trầm Hương nằm uể oải trên ghế sa lon, thản nhiên hỏi Trần tổng: "Hai ngày nay anh và Tôn Tịnh thế nào rồi?"

Trần tổng đang theo đuổi nữ minh tinh tên Tôn Tịnh, ngày nào Tô Trầm Hương cũng lướt qua mục giải trí, xem phim truyền hình, điều này khiến cô rất vui vẻ.

Đương nhiên, Trần tổng là người có khiếu thẩm mỹ, cô tò mò hỏi Lý Yên về nữ minh tinh tên Tôn Tịnh, Lý Yên nói rằng cô ấy luôn có danh tiếng rất tốt trong giới giải trí, không hề có tin đồn kiêu ngạo hay độc đoán. Cô ấy rất tốt với mọi người, cũng không bao giờ ra vẻ mình đây là người nổi tiếng.

Mặc dù tính cách của người trong giới giải trí cũng chỉ để nghe vui tai thôi, không tin được vì chưa chắc đã là thật, có điều, Tô Trầm Hương vẫn cảm thấy rằng, dù bọn họ có giả tạo thì cũng chứng tỏ họ rất thông minh, nhận thức đúng đắn.

Cô nhàm chán thuận miệng hỏi một câu, Trần tổng im lặng một hồi, rồi nói với Tô Trầm Hương: "Bây giờ quan hệ giữa anh và Tôn Tịnh cũng không tệ lắm, làm bạn mà, có lúc thì cùng nhau ăn cơm chung, có lúc cùng nhau nói chuyện về công việc và cuộc sống cũng rất tốt. Chỉ là..."-

Anh ấy cũng không biết nên nói như nào.

Trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận.

"Chỉ là cái gì?"

"Không phải gần đây tin tức anh theo đuổi Tôn Tịnh hay lên hotsearch sao?" Trần tổng từ tốn nói.

"Ừ! Mỗi ngày em đều nhìn thấy. Các bạn nữ lớp em cũng rất thích đọc tin tức của anh với cô ấy." Tô Trầm Hương dứt khoát nói.

Trọng điểm là các nữ sinh cấp ba rất thích đọc những tin tức này để làm cho cuộc sống học tập bớt khô khan, nhàm chán hơn.

Đối mặt với đứa trẻ ngày nào cũng thích đọc tin tức về mình, gương mặt của Trần tổng đỏ lên, tâm tình khá phức tạp.

Khóe mắt của anh ấy giật giật, đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, vốn dĩ không muốn tức giận nhưng vẫn không nhịn được.

"Vậy em có biết gần đây có ai đang theo đuổi cô ấy không?"

Một minh tinh vừa xinh đẹp vừa độc thân, lại chưa từng đồng ý người nào tán tỉnh mình, ai cũng có thể theo đuổi cô ấy, cạnh tranh công bằng.

Nếu như là cạnh tranh công bằng thì Trần tổng cũng sẽ không tức giận như thế.

Anh ấy không nhỏ nhen đến vậy.

Bởi vì anh ấy luôn luôn tôn trọng Tôn Tịnh.

Nếu Tôn Tịnh đồng ý để người khác theo đuổi, thì cũng là do bản thân anh ấy chưa đủ tốt.

Tôn Tịnh cũng không phải là món đồ của anh ấy.

Nhưng người theo đuổi Tôn Tịnh lần này, nếu như không phải Tô Trầm Hương nhiều chuyện hỏi thì Trần tổng cũng không nói ra chuyện ghê tởm này.

"Ai?"

"Là Trần Đường."

"Ai cơ?"

"Trần Đường." Nhìn Tô Trầm Hương bật dậy từ trên ghế sa lon, hai mắt trợn to, Trần tổng đè nén cơn giận, chia sẻ tin tức này cho cô biết, phàn nàn với Tô Trầm Hương: "Không phải gần đây anh hay lên hotsearch sao, ai cũng biết anh thích cô ấy. Trần Đường… từ trước tới nay, mối quan hệ giữa anh và ông ta không tốt, ông ta cũng không thể làm gì anh."

Trước kia ông cụ Trần từng dạy dỗ Trần Đường, hơn nữa Trần Đường vẫn luôn bận rộn đến sứt đầu mẻ trán để đối phó với mấy hạng mục bị Trần Thiên Bắc tố cáo, cho nên không có cách nào đối phó với Trần tổng.

Có thể xem là sợ ông cụ nên không dám xảy ra mâu thuẫn trực tiếp với Trần tổng, nhưng làm anh ấy tức giận thì không thành vấn đề.

Ông cụ Trần cũng sẽ không khiển trách Trần Đường chỉ vì một người phụ nữ.

"Biết anh thích Tôn Tịnh, ông ta liền công khai theo đuổi Tôn Tịnh. Bây giờ Tôn Tịnh đang quay phim ở đoàn làm phim, còn ông ta thì cầm hoa trên tay đến thăm đoàn làm phim, thậm chí còn mời Tôn Tịnh đi ăn cơm."

"Nhưng em không thấy tin này lên hot search."

"Tôn Tịnh dùng tiền để dập tin đấy xuống." Trần tổng hít một hơi thật sâu, nếu bây giờ Trần Đường mà ở trước mặt, anh ấy sẽ dùng một đấm khiến ông ta biến thành nhân bánh!

Chưa bao giờ thấy một người nào đáng ghét như vậy.

Có vợ có con, bên ngoài còn nuôi nhiều tình nhân như thế. Vậy mà còn dám theo đuổi người yêu của người khác.

Đôi mắt của Trần tổng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Trầm Hương: "Đây chính là cố ý đối đầu với anh. Cũng chẳng có gì to tát cả, nhưng lại dính líu đến người khác. Nếu như ông ta chưa kết hôn, theo đuổi Tôn Tịnh cũng chẳng sao. Nhưng ông ta lại gióng trống khua chiêng như thế, ông ta coi Tôn Tịnh là cái gì? Hơn nữa còn ồn ào như thế, danh tiếng của Tôn Tịnh bị ảnh hưởng thì sao? Đến lúc đó bị người ta mắng là tiểu tam, hơn nữa Tôn Tịnh cũng không phải là đồ vật."

Cô ấy không phải là chiến lợi phẩm từ cuộc tranh chấp giữa anh ấy và Trần Đường.

Trần Đường không tôn trọng phụ nữ.

Ông ta không những không tôn trọng mà còn có định kiến với thanh danh của người phụ nữ.

Trong xã hội hiện đại, tiêu chuẩn đạo đức của con người phải cực kỳ ngay thẳng.

Một khi dính vào scandal như là chen chân vào gia đình người khác thì ngay cả những ngôi sao lớn cũng không chịu nổi.

"Ông ta còn khá tự tin nữa." Tô Trầm Hương nghĩ đến nụ cười vừa sảng khoái vừa thâm thúy của Minh Phong, cô thực sự cảm thấy cha của Trần Thiên Bắc chỉ là một vũng bùn trên mặt đất.

Nắm tay nhỏ bé của cô siết chặt lại.

Điều khiến cô cảm thấy đáng hận hơn nữa là nếu vợ chồng Minh Phong không hề có tình cảm, ông ta muốn theo đuổi người khác thì tại sao họ lại không ly hôn trước chứ?

Chẳng lẽ là vì việc ly hôn rất rắc rối à?

“Ông ta nghĩ rằng ai cũng muốn nịnh nọt mình, sẽ vui đến phát khóc khi được ông ta theo đuổi chắc?” Trần tổng mỉa mai nói.

Địa vị của Trần Đường quả thực cao hơn anh ấy rất nhiều.

Thái tử gia của tập đoàn Trần thị có xuất thân hiển hách, tuy đã trung niên nhưng lại là người cẩn trọng, đẹp trai và hào phóng, những năm gần đây, ông ta cũng nỗ lực cạnh tranh với người phụ trách công ty.

Nhưng khi nói ra lời này, trên mặt Trần tổng không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào đến mức khiến Tô Trầm Hương cũng cảm thấy rụng rời, đôi mắt anh ấy hơi sáng lên, nói: “Ông ta hay tự cho mình là đúng, nhưng ông ta không hiểu được rằng, trên đời này không phải cô gái nào cũng thích cách nhân cách thối tha của ông ta. Tôn Tịnh không nhận hoa của ông ta, cũng không đi ăn tối với ông ta."

Tất nhiên, nếu có thể thành công trong làng giải trí, chắc chắn cô ấy sẽ có cách từ chối khéo.

Tôn Tịnh từ chối lòng tốt của Trần Đường mà không xúc phạm ông ta, mặc dù Trần Đường không vui lắm nhưng vẫn bối rối và hài lòng vì Tôn Tịnh nói "Anh đúng là một quý ông."

Ngày hôm sau, Tôn Tịnh đã bỏ tiền ra để xóa bức ảnh do tay săn ảnh chụp khỏi hot search, nghe nói Trần Đường vẫn không vui và hỏi có phải cô ấy thấy xấu hổ khi lên hot search cùng ông ta không.

Tôn Tịnh vẫn nhẹ nhàng nói: “Không nên để những scandal này ảnh hưởng đến hình ảnh của ngài và tập đoàn Trần thị”. Trần tổng nhìn Tôn Tịnh rõ ràng đã tức đến đỏ mắt mà vẫn phải ôn hòa nói chuyện yêu đương với ông ta, cảm thấy thật không dễ dàng gì cho cô ấy.

Sống sót trong làng giải trí quả thực rất khó khăn.

"Tất cả là vì anh nên mới khiến cô ấy gặp phải chuyện như thế này." Trần tổng trầm giọng nói.

Tôn Tịnh bị sỉ nhục một cách công khai như vậy, nhưng cô ấy lại không trách anh.

Nghĩ đến việc Tôn Tịnh gần như bị bẽ mặt và bị sỉ nhục vì những vụ bê bối này, và việc cô ấy có thể bị coi là tiểu tam trong gia đình Trần Đường, Trần tổng cảm thấy mình đã gây rắc rối cho cô và cảm thấy vô cùng có lỗi.

"Gần đây anh thường xuyên đến thăm đoàn làm phim nơi cô ấy đang quay phim, không chỉ để theo đuổi mà còn để bảo vệ cô ấy. Ít nhất thì, nếu Trần Đường dám đến chỗ cô ấy, cô ấy cũng không cần phải ra mặt, anh có thể ngăn cản những chuyện này cho cô ấy. Không đánh ông ta đến mức mặt mũi nở hoa thì chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

Trần tổng xoa chiếc bụng tròn vo rồi nói tiếp: “Có lẽ vì những gì Trần Đường đã làm với cô ấy nên… bây giờ anh không muốn gánh thêm bất kỳ gánh nặng nào cho Trần thị nữa.”

Anh ấy ngần ngại chuyện thăng chức không chỉ vì lo sợ mà còn vì nếu ở lại nhà họ Trần, anh ấy sẽ luôn bị Trần Đường đàn áp.

Trần Đường sẽ luôn cảm thấy ông ta giỏi hơn, muốn đối xử với anh ấy như thế nào cũng được.

Làm thế nào để ngăn Trần Đường quấy rối những người mà anh ấy coi trọng và yêu thương là điều mà Trần tổng đã luôn nghĩ đến.

Đàn ông vì tình yêu sẽ tràn đầy dũng khí và hoài bão.

Trong lòng Tô Trầm Hương hiểu rõ, cũng không nói gì thêm.

Trần tổng suy nghĩ thấu đáo, anh ấy biết mình không thể ở lại tập đoàn Trần thị được nữa.

Chẳng trách anh ấy vừa mới cười khinh bỉ và chế giễu Trần Đường nên đến khám bác sĩ, nghĩ đến đó, anh ấy không khỏi chán ghét Trần Đường.

"Nhưng mà ông ta thật sự rất đáng ghét." Tô Trầm Hương nói: "Nếu không thì anh tố cáo ông ta thêm lần nữa đi."

"Tố cáo hả?"

"Em nghĩ chắc chắn con hàng đó không chịu an phận đâu. Gần đây ông ta có phụ trách hạng mục nào không? Nếu có thì anh cứ ăn miếng trả miếng đi.” Việc thường xuyên tố cáo Trần Đường sẽ khiến cho mạch máu não phải hoạt động, có lợi cho cả thể chất và tinh thần của Trần Đường.

Tô Trầm Hương không chút thương xót, chậm rãi nói với Trần tổng đang chậm chạp suy nghĩ về câu nói của cô: "Đương nhiên, trực tiếp tố cáo là không tốt thật, chi bằng anh cứ đưa tài liệu cho Trần Thiên Bắc, để cậu ấy tố cáo ông ta."

Trần Thiên Bắc là một người con hiếu thảo đấy nhé.

Trần tổng chậm rãi gật đầu.

"Em nói không sai." Tố cáo Trần Đường có thể coi như là thay trời hành đạo.

Mắt anh ấy sáng lên, lập tức đứng dậy, vui vẻ đi sắp xếp hồ sơ tố cáo.

Lần tăng ca này, ông chủ có lòng dạ hiểm độc tự nguyện!

Thấy anh ấy vui vẻ rời đi, Tô Cường thò đầu ra khỏi bếp nhìn, bưng một tô canh nấm trắng và tuyết lê lớn đi ra, tiếc nuối nói: “Cha vẫn muốn giữ Trần tổng ở lại uống chút canh."

Ông ngồi bên cạnh Tô Trầm Hương, vừa múc chén canh ngọt cho cô, vừa lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại: "Chân giò hun khói con mang về rất ngon, đáng tiếc, nếu có chút nấm trắng hay gì đó thì tốt hơn."

Tô Trầm Hương bưng chiếc bát nhỏ lên, vui vẻ uống một ngụm.

Dù cái bụng nhỏ đã tròn vo nhưng cô vẫn có thể uống được ba bát!

“Nấm trắng sao ạ?” Cô trầm ngâm nói.

Tô Cường gật đầu thật mạnh.

Tô Trầm Hương ghi nhớ, cô muốn thử xem lần sau có thể rút ra được nấm trắng đem về hầm hay không.

Cô uống một hơi hết bốn bát canh rồi hài lòng trở về phòng sắp xếp đồ ăn.

Cô cất tất cả đồ ăn nhẹ lấy từ studio vào ngăn kéo nhỏ dưới bàn học, học bài mệt mỏi có thể với tay lấy ra ngoài, trong khi lấy mấy chiếc bánh mì mochi còn sót lại ra để gặm, cô nhắn một tiếng với Trần Thiên Bắc, hỏi một chút về tình hình hiện tại của Bạch Vân Quan.

Trần Thiên Bắc nhanh chóng trả lời lại.

"Đại trưởng lão thế nào rồi?" Tô Trầm Hương thấy cậu xem tin nhắn, lập tức gọi điện thoại qua cho cậu rồi quan tâm hỏi han.

Dường như Trần Thiên Bắc dừng lại một chút ở đầu bên kia của điện thoại.

Cậu im lặng hồi lâu, dường như không biết phải nói gì.

"Ông ấy tỉnh lại mấy giây, sau đó lại ngất đi. Nhưng nếu có thể tỉnh lại, tức là đại trưởng lão đã có chuyển biến tốt."

Trần Thiên Bắc lại im lặng.

Hình như còn có chuyện gì khác, Tô Trầm Hương nhịn không được hỏi: "Có phải đại trưởng lão đã tiết lộ tin tức quan trọng gì đó không?"

Chẳng lẽ trong vài giây sau khi tỉnh dậy, ông ấy đã nói tọa độ của căng tin… tòa thành Quỷ?