Hôm nay Chu sư thúc thay ca cho Trương sư huynh, vì Trương sư huynh mới là người phụ trách xử lý các tình huống bất thường tại đồn cảnh sát.
Tuy nhiên, hôm nay đại trưởng co giật lại là ca của Trương sư huynh lau rửa cho người, cho nên Trương sư huynh vẫn đang ở bệnh viện Thái Khang canh chừng đại trưởng lão, người hiếm hoi có dấu hiệu tỉnh lại.
Hôm nay Chu sư thúc thay ca nhưng lại rất tận tâm, kiên nhẫn nói với Tô Trầm Hương: "Theo ghi chép, người này không chỉ gọi được số điện thoại dó mà thời gian trò chuyện còn rất dài. Chuyện này có vấn đề rất lớn."
Một số điện thoại đã bị khóa, thuộc về một người đã qua đời, vậy mà lại gọi được?
Không chỉ gọi được mà còn trò chuyện trong thời gian dài.
Vậy người trò chuyện với anh ta là ai?
Anh ta gọi điện thoại bằng cách nào?
Nghĩ đến đây, ai mà không cảm thấy rùng mình chứ.
Tô Trầm Hương lập tức hiểu ra tại sao sắc mặt của Lâm tổng lại khó coi như vậy.
“Nói cách khác, người này hiện đã biến mất và số điện thoại anh ta gọi trước đây thuộc về người vợ đã qua đời của anh ta.” Việc kỳ quái như vậy rõ ràng không thể dùng thủ đoạn của người bình thường để trả thù rửa hận. Lâm tổng hẳn là rất thất vọng.
“Không chỉ vậy.” Lâm tổng đột nhiên nói: “Khi anh ta gọi điện thoại, tôi tin chắc rằng mình đã nghe thấy tiếng phụ nữ trong điện thoại.”
Nghĩ đến biểu cảm dịu dàng của người đó khi gọi điện thoại, trước đây ông ấy đã từng cảm thấy người bạn này coi trọng gia đình, ngay thẳng, đáng để kết giao thì giờ đây ông ấy lại cảm thấy rùng mình.
“Hoặc là giả thần giả quỷ, hoặc là ma quỷ thật sự.” Tô Trầm Hương suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm tổng: “Tuy nhiên, trước đây ngài đã đến nhà ông ta đúng không? Khi đó, nhà ông ta không có vấn đề gì, hoặc là vấn đề rất lớn.”
“Nhưng nếu ông ta có thể gọi một cuộc điện thoại kỳ lạ như vậy thì gần như có thể chắc chắn rằng con ma mà ông ta tiếp xúc không hề đơn giản.”
Ngay cả Chu sư thúc cũng sững sờ trước phán đoán này của cô, rõ ràng là không ngờ Tô Trầm Hương lại có thể trực tiếp đưa ra kết luận.
Nhưng dựa vào đâu mà cô có thể chắc chắn như vậy?
Lâm tổng nhìn cô bé từng là con gái riêng của vợ kế với vẻ nghi hoặc.
Con gái riêng của gia đình giàu có nở một nụ cười.
“Ngài đã đến nhà ông ta nhưng lại không dính chút quỷ khí nào, điều đó cho thấy con quỷ này vừa cẩn thận vừa xảo quyệt, che đậy khí tức trên người. Trước đây, tôi thậm chí còn không ngửi thấy mùi gì trên người Lâm Nhã.” Chuyện này quá rõ ràng.
Cơ thể của Lâm Nhã trước đây khá sạch sẽ.
Có thể cẩn thận đến mức này, thực sự quá thận trọng.-
Không hề giống với những lệ quỷ khác.
Điều này đã thu hút sự chú ý của Tô Trầm Hương.
Chu sư thúc:...
Tuy biết rằng Tô Trầm Hương là một đệ tử tinh anh trong lớp trẻ nhưng chiếc mũi kia của cô... có vẻ quá nhạy bén rồi.
“Đương nhiên, không có loại âm khí nào có thể che giấu được dưới miệng… dưới mắt của tôi đâu, trừ phi con quỷ này quá keo kiệt mà thôi.”
Tô Trầm Hương nhanh chóng nói xong, cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Nếu đã không thể tìm được người này, vậy còn những người khác thì sao?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Lâm tổng nở nụ cười, híp mắt nói:
“Vậy còn Từ Lệ thì sao? Người này chuyên giúp bà ấy làm mai. Nếu nói không quen biết thì là nói dối rồi.”
Vấn đề của Từ Lệ cũng tương đối lớn.
Lâm tổng im lặng một lúc:
“Bà ấy cũng không thấy đâu nữa.”
“Không thấy?”
“Không chỉ bà ấy, ngay cả An Gia Gia gần đây cũng không tìm thấy. Ta đã đến giải trí Hoàn Vũ hỏi thăm, người đại diện của An Gia Gia ở đó nói rằng, nó đã xin nghỉ phép dài hạn để đi đâu đó thư giãn một thời gian. Con cũng biết rồi đấy, vì mấy chuyện mâu thuẫn gần đây với con mà hình ảnh của nó rất xấu. Dù nó không tạm thời rút khỏi làng giải trí thì cũng chẳng nơi nào dám hợp tác cùng nữa.”
Lâm tổng bình tĩnh nói với Tô Trầm Hương: “Nó có mối quan hệ rất tốt với Từ Lệ, đồn cảnh sát đã tìm thấy hồ sơ ghi chép cho thấy bọn họ đã rời thành phố.”
Nhưng cả hai đã rời đi bằng đường cao tốc, sau đó biến mất không một dấu vết, cũng không biết là họ đã đi đâu để thư giãn nữa.
Bây giờ các khách sạn đều sử dụng tên thật của khách hàng nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ hồ sơ nào liên quan đến bọn họ.
Hai người kia biệt tăm biệt tích, tâm trạng của Lâm tổng càng thêm tồi tệ.
Ông ấy vốn chỉ vì muốn giảm bớt phiền phức, cưới một cô vợ ở nhà chăm sóc con cái, chăm lo cho gia đình, cũng như cùng mình đi đến vài buổi tiệc rượu và các sự kiện.
Ai mà ngờ được, người phụ nữ nhỏ nhắn mà ông ấy nghĩ rằng chỉ đơn thuần là muốn gả vào gia đình giàu có, lại đem đến cho ông ấy rắc rối lớn đến vậy.
Ngẫm lại thì việc ông ta cưới người phụ nữ này về, không chỉ có bản thân mà ngay đến cả Lâm Nhã cũng suýt chút nữa bị hại. Lâm tổng không khỏi siết chặt bàn tay.
Ông ấy nhất định phải tìm cho ra những người này.
Nếu không, mỗi khi nghĩ đến việc đằng sau lưng nhà họ Lâm có biết bao đôi mắt thèm thuồng, thậm chí còn có thể liên lụy đến Lâm Nhã, ông ấy chẳng thể nào ăn ngon ngủ yên.
“Thầy Chu, nếu việc này quá phiền phức, chúng tôi sẵn lòng trả thêm thù lao.” Lâm tiên sinh nói với Chu sư thúc.
“Đây đều là tâm ý của Lâm tổng.” Nếu chỉ là một gia đình bình thường, Chu sư thúc sẽ chẳng cần mấy thứ gọi là “thù lao vất vả” gì đó đâu.
Nhưng Lâm tổng là kẻ có tiền nên vị thiên sư kia cũng không khách sáo nữa, Bạch Vân Quan cũng cần phải có tiền để sinh hoạt chứ, đúng không?
Ông ấy thản nhiên nhận lấy, suy nghĩ một lúc rồi nói với Lâm tổng: “Tất nhiên, đồn cảnh sát sẽ tiếp tục truy lùng những người đó, việc còn lại là phạm vi công việc của chúng tôi. Tiểu Hương, nếu con đã cảm thấy người đó có vấn đề rất lớn thì có muốn cùng ta đến biệt thự kia xem thử một chuyến không?”
Ông ấy cảm thấy vẫn cần có một người chuyên nghiệp như Tô Trầm Hương đích thân tham gia vào việc vày.
Mặc dù Lâm tổng đã được cứu một lần nên càng tin tưởng vào Tô Trầm Hương hơn nhưng vẫn không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy một người lớn tuổi hơn như Chu sư thức mà lại phải hỏi ý kiến của cô.
Nhưng ông ấy cũng thuộc dạng lão luyện, trên mặt không hề biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào.
“Còn studio thì sao?” Tô Trầm Hương hỏi thăm.
“Studio quả thực có vấn đề.” Chu sư thúc dừng lại một chút, sau đó hạ giọng nói với Tô Trầm Hương:
“Bọn chúng đều đã được canh giữ, bên trong có mấy con lệ quỷ, đều sẽ là của cháu!”
Khi nhìn thấy đôi mắt của cô bé chợt bừng sáng lên, Chu sư thúc trìu mến nhìn cô.
Đứa trẻ nhà mình chỉ có mỗi sở thích nhỏ nhoi như vậy, làm sao nỡ lòng không thỏa mãn ước muốn của cô được cơ chứ?
Tuy nhiên, nghĩ đến những vấn đề được phát hiện trong studio, Chu sư thúc khẽ cau mày, nói với Tô Trầm Hương: “Những lệ quỷ này đều bám vào nhiều bức ảnh khác nhau, thủ pháp cũng rất kỳ quái.”
Tô Trầm Hương không sợ chuyện kỳ quái.
Cô chỉ sợ ăn không đủ no.
“Vậy cháu cũng thử đi xem một chút. À đúng rồi, nghe nói đại trưởng lão tỉnh rồi ạ?” Tô Trầm Hương lén hỏi thăm.
“Cũng không tính là hoàn toàn tỉnh lại.” Chu sư thúc khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Sinh hồn đã tách khỏi thể xác hơn mười năm rồi, muốn khôi phục cũng không dễ dàng như vậy.” Có thể đưa sinh hồn về được chỗ cũ đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến mùa hạ ấy, đột nhiên phát hiện sinh hồn của đại trưởng lão đã quay trở lại thì vô cùng kinh ngạc, còn cả những giây phút tràn ngập nỗi thất vọng khi ông ấy luôn trong trạng thái hôn mê, Chu sư thúc thở dài một tiếng rồi nói:
“Chỉ cần còn sống là tốt rồi, một khi linh hồn đã trở lại thì vẫn còn có hy vọng.”
Sinh hồn sống thì không thể rời khỏi cơ thể trong một thời gian dài được.
Ví dụ như Tưởng sư điệt lúc trước, sinh hồn rời khỏi cơ thể một đêm, cả một đêm đó vật lộn với lệ quỷ trong gương, vậy nên cho đến giờ vẫn còn để lại một chút di chứng.
Vậy mà đại trưởng lão đã ở trong toà thành quỷ hơn mười năm trời, đối mặt với vô số lệ quỷ xâm nhập, ngẫm lại sẽ đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt ông ấy nhất thời tối sầm lại.
Tô Trầm Hương liền hiểu chuyện, không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa.
Cô chỉ nhìn về phía Lâm tổng cùng Lâm Nhã.
“Nếu đã vậy, chúng ta đến biệt thự của người kia xem thử một chút đi!”
“Vậy gia đình tôi…” Lâm Nhã bất an nói.
Tô Trầm Hương hiểu rõ cô ấy đang sợ hãi điều gì.
Một khi đã đụng phải biệt thự quỷ, tất nhiên những người ở đó đều sẽ luôn nghi thần nghi quỷ.
“Biệt thự của cậu bây giờ rất sạch sẽ, đừng lo lắng.” Cô ôm kiếm đào, vùi đầu vào ăn sạch sẽ món tráng miệng cùng trà sữa, sau đó xoa xoa cái bụng hơi phập phồng của mình rồi nói với Lâm Nhã:
“Nhưng nếu cậu vẫn còn thấy sợ thì cứ tạm chuyển đến nơi khác ở trước.”
Mấy kẻ có tiền hẳn không chỉ có mỗi một căn nhà, việc đổi sang chỗ khác để ở cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.
Nghĩ đến đây, dường như lệ quỷ cảm thấy rất ghét mấy người giàu có.
Cô ấy cũng không có sự lựa chọn.
“Vậy thì tôi vẫn sống ở đây.” Lâm Nhã dừng lại một chút, nhìn về phía Lâm tổng.
Lâm tổng khẽ vuốt cằm.
Chu sư thúc vừa mới bố trí một số trận pháp Phong Thủy vô cùng lợi hại trong biệt thự này, lấy của ông ấy không ít tiền công.
Vậy thì ông ấy sống tại biệt thự được bố trí tỉ mỉ, so với những nơi khác sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
“Nếu mọi người muốn đi đến biệt thự đó thì tôi cũng đi qua xem thử.” Lâm Tổng, người đã chịu tổn thất lớn như vậy, không thể chỉ ngồi ở nhà chờ đợi.
Ông ấy nghiến răng nghiến lợi nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, dừng lại một chút, sau đó khách khí nói với Tô Trầm Hương:
“Còn phải làm phiền con một chút, Tiểu Hương.” Thái độ của ông ấy đối với Tô Trầm Hương tốt hơn nhiều so với trước kia, giống như là... từng có một quãng thời gian, trong mắt ông ấy, cô chỉ là một đứa con riêng không có giá trị của vợ trước.
Nhưng giờ đây, Tô Trầm Hương đáng là một “người bạn” để ông ấy kết thân, có thể giúp được ông ấy những việc lớn.
Tô Trầm Hương không quan tâm đến sự thay đổi này, không phẫn nộ, cũng không vui mừng phát khóc.
Cô chưa bao giờ quan tâm đến thái độ của người sống đối với mình.
Chỉ cần mang đến đồ ăn cho cô là được.
“Con cũng đi.”
“Con đi làm gì?” Lâm tổng cau mày.
“Nếu Tô Trầm Hương đi thì con cũng đi.” Lâm Nhã cũng không muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Để bạn bè ra mặt chiến đấu, mình lại trốn tránh...
Vẫn là câu nói đó, cô ấy cảm thấy mất giá.
Cô ấy nhất quyết muốn cùng Tô Trầm Hương đi đến biệt thự. Lâm tổng do dự một chút, nghĩ rằng mối quan hệ giữa Tô Trầm Hương và Lâm Nhã đã tốt hơn thì sau này có thể sẽ càng có lợi đối với Lâm Nhã, ông ấy không từ chối nữa mà lái xe chở mấy người đi đến biệt thự của đối tác kinh doanh của mình.
Bởi vì nhà họ Lâm gặp phải quỷ nên tất cả người hầu đều bị ảnh hưởng, vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, chiếc xe này hiện tại là do Lâm tổng đích thân lái.
Nghĩ lại thì hôm nay không thấy người hầu ở nhà Lâm tổng, việc phục vụ trà nước đều do Lâm Nhã tự tay làm, Tô Trầm Hương không nhịn được mà hỏi thêm một câu: “Bọn họ vẫn ổn chứ?”
Những người hầu đó chẳng qua là bị ma quỷ mê hoặc làm cho choáng váng mà thôi.
Sau khi Tô Trầm Hương loại bỏ hết âm khí cho bọn họ thì sẽ không sao nữa.
Chỉ là họ đã bị dọa đến mức sợ hãi tột độ.
“Cơ thể không sao cả, chỉ là bị dọa sợ.” Lâm Nhã mím môi nói với Tô Trầm Hương:“Đa phần bọn họ đều muốn xin nghỉ việc, cha tôi cũng đã đồng ý, trả cho họ gấp ba lương, cũng để lại tiền cho bệnh viện. Bọn họ có thể nằm lại cho đến khi nào sức khỏe được phục hồi thì xuất viện.”
Người bình thường khi biết chủ nhà của mình gặp quỷ, đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng rời đi. Lâm Nhã không cho rằng đây là phản bội… Nếu là cô ấy, có lẽ cô ấy cũng sẽ chạy càng sớm càng tốt.
Nhưng điều khiến cô ấy phiền não chính là tin đồn về nhà họ Lâm gặp quỷ, sau sự việc ấy, tất cả người hầu đều đồng loạt xin nghỉ việc sau một đêm, giới tìm kiếm việc làm lập tức xôn xao.
Chẳng còn ai dám đến xin việc vào nhà họ Lâm nữa.
Mặc cho Lâm tổng có tăng lương gấp đôi cũng chẳng một ai đến.
Gấp đôi... Nếu nhà họ Lâm không có quỷ thì làm sao có thể có được mức lương cao như vậy?
Ánh mắt của đám người hầu cũng rất tinh tường.
Nghĩ lại thì hôm nay, tất cả những món cô ta ăn đều là thức ăn ngoài, rồi lại nghĩ đến biệt thự lớn không có ai dọn dẹp, sắp xếp, khuôn mặt của Lâm Nhã liền tái mét.
Ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống.
Tô Trầm Hương nghe được lời nói của cô ấy, dù không liên quan gì đến mình nhưng theo bản năng trong lòng vẫn có chút cảm thông.
“Cậu nói... không có người hầu nào sẵn lòng đến nhà cậu để phục vụ cả sao?” Cô ngập ngừng, không biết liệu lời mình sắp nói ra có hợp lý hay không.
“Sao vậy? Cậu muốn làm công việc này à?”
“Người thì không có… Có quỷ được không? An phận thủ thường, xuất quỷ nhập thần… Không, ý tôi là nấu ăn siêu ngon, làm việc cẩn thận, một làn gió thổi qua đảm bảo cũng sẽ không có một hạt bụi nào tồn tại được, vô cùng sạch sẽ… Tôi có một cấp dưới sắp kết hôn, cậu biết đấy, muốn tiết kiệm một ít tiền riêng trước khi cưới, tạm thời có thể giúp cậu một tay.”