Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 93




Trần Thiên Bắc chìm trong suy tư.

Tô Trầm Hương cũng đang mơ mộng.

Cô luôn cho rằng đại trưởng lão mà Tưởng sư huynh nhắc đến đã hy sinh.

Không ngờ vị đại trưởng lão này vẫn còn sống.

Còn sống rất tốt.

Mặc dù Trần Thiên Bắc nói rằng cô có thể sẽ bị bại lộ thân phận ở trước mặt đại trưởng lão và bị tát chết nhưng Tô Trầm Hương vẫn nghĩ rằng một người sống đã hy sinh rất nhiều cho nhiều người như vậy, đáng được tôn trọng, hãy sống lâu trăm tuổi… Một anh hùng như vậy, không nên im lặng biến mất trong cái gọi là tòa thành Quỷ, phải không?

Tuy nhiên, nếu thực sự bị đại trưởng lão nhận ra mình là một lệ quỷ thì phải làm thế nào?

Lệ quỷ ôm ấp hy vọng mong manh.

Trước đây, Quan chủ của Bạch Vân Quan còn tự xưng có ánh mắt tinh tường.

Nhưng cũng không nhận ra cô.

Có lẽ vị đại trưởng lão này cũng chưa chắc đã nhận ra cô.

Tô Trầm Hương quyết định để mình xuất hiện trước mặt đại trưởng lão, xem thử hiệu quả.

Nếu đại trưởng lão không nhận ra, vậy thì... cô sẽ không khách khí.

Tòa thành Quỷ rốt cuộc ở đâu?

Cô sẵn sàng vì người sống mà trừ gian diệt ma, cũng sẵn sàng vì cuộc sống yên bình của mọi người mà miễn cưỡng ăn sạch một lần, nuốt chửng cả toà thành Quỷ đó.

Tâm trí Tô Trầm Hương luôn nhớ thương đến chuyện đó, quả thực là ấp ủ kế hoạch nham hiểm, đôi mắt đẹp long lanh đảo quanh, nghĩ cách qua mặt đại trưởng lão.

Trần Thiên Bắc đang lo lắng cho cô, lo lắng đến mức hao tâm tổn trí cũng không ngờ rằng lệ quỷ đã cùng cậu đi trên một chiếc xe.

Khi bầu không khí trong xe im lặng, tiếng chuông điện thoại của Tô Trầm Hương vang lên.-

Cô cúi đầu nhìn, thấy là cuộc gọi của Lâm Nhã, cô nghe máy.

“Tô Trầm Hương, cậu đang ở đâu?” Giọng Lâm Nhã có hơi gấp gáp, hỏi cô.

Tô Trầm Hương nhìn ra ngoài, ngoan ngoãn nói: “Tôi đang ở cùng Trần Thiên Bắc, ra ngoài thăm một vị trưởng bối.” Cô không cảm thấy việc mình đi đâu làm gì thì có gì phải che giấu, nên thẳng thắn nói.

Nghe thấy cô đang ở cùng Trần Thiên Bắc, giọng Lâm Nhã khựng lại một chút, sau đó không quan tâm đến việc tại sao cô lại thích chơi với Trần Thiên Bắc mà không đi chơi với mình, vội vàng nói: “Cậu có thể đến nhà tôi một chuyến được không? Nhà tôi có chút chuyện. Tiểu, Tiểu Hương, tôi chỉ tin tưởng cậu thôi.”

Cô ấy nói lấp lửng nhưng Tô Trầm Hương vẫn hiểu.

Chắc chắn là vì chuyện nhà họ Lâm gặp quỷ.

Lâm Nhã biết cô là một thiên sư.

Vì vậy đến tìm cô để cầu cứu.

Còn việc chỉ tin tưởng mình cô, có lẽ là vì cô đã từng cứu cô ấy, khiến trong lòng cô ấy có phần dựa dẫm.

Nghĩ đến việc nếu nhà họ Lâm đến cầu cứu vì gặp phải ma quỷ, có lẽ còn có thể ăn vặt thêm một bữa, mắt Tô Trầm Hương sáng lên.

Tuy nhiên, so với chuyện nhà họ Lâm, dường như đại trưởng lão cũng rất quan trọng, cô do dự một chút, đau lòng định bỏ qua đồ ăn vặt, trước tiên cứ đi gặp vị trưởng bối đáng kính dám xuất hồn vài chục năm thì nghe Trần Thiên Bắc bình tĩnh nói: “Vậy cậu đến nhà họ Lâm đi.”

Trần Thiên Bắc đang cảm thấy khó xử, không ngờ cuộc gọi của Lâm Nhã lại đến.

Thay vì đụng độ đại trưởng lão, vội vàng dẫn đến tình trạng không thể cứu vãn, không bằng tìm một lý do tốt nhất để né tránh trước.

Lâm Nhã là bạn của Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương hoàn toàn có thể đi giúp bạn, tạm thời không đến bệnh viện, Quan chủ chắc chắn sẽ đồng ý.

Xét cho cùng, đối với Bạch Vân Quan, việc bảo vệ người bình thường mới là chuyện cần xử lý trước tiên.

Chờ cậu từ từ nghĩ cách cho Tô Trầm Hương xuất hiện trước mặt đại trưởng lão, dò xét thái độ của đại trưởng lão đối với lệ quỷ này rồi tính toán sau.

Cậu đột nhiên nói vậy khiến Tô Trầm Hương sững sờ.

Cô ngây người nhìn anh Bắc, không tin đây là lời nói của Trần Thiên Bắc.

Anh Bắc của cô rất hay ghen.

Bình thường dù chỉ ăn một bữa ăn ngoài, ăn vặt một chút thôi cũng khiến anh Bắc cười khẩy ba tiếng.

Nhưng hiếm khi lại chủ động như bây giờ.

Sự hoà nhã này khiến Tô Trầm Hương thật sự không biết làm sao.

Chẳng lẽ căng tin muốn chia tay với cô sao?

“Anh Bắc, tôi không, tôi không có!” Lệ quỷ vội vàng thanh minh cho mình, hy vọng Trần Thiên Bắc hiểu được tấm lòng của mình, vội vàng nói: “Tôi chỉ là, chỉ là bên ngoài ngon miệng nên khó tránh khỏi động lòng, nhưng trong lòng tôi chỉ có cậu thôi! Thật đấy, trong lòng tôi không ai sánh bằng cậu đâu!”

Cô kéo Trần Thiên Bắc, lắc lư tay áo cậu, đáng thương nói: “Đừng giận tôi nhé, được không? Ôi … khó chịu quá!” Cô lăn qua lăn lại bên tay Trần Thiên Bắc, trông thật đáng thương.

Mặt Trần Thiên Bắc vô cảm.

Cậu biết ngay mà!

Tài xế nhìn thẳng, hoàn toàn coi như không thấy gì.

Thiên sư mà.

Đều kỳ kỳ quái quái.

Có lẽ những cao nhân xuất chúng đều tùy hứng như vậy.

Làm việc cho gia đình họ Minh nhiều năm, tài xế đã sớm đã quen với những việc như vậy.

“Tôi không giận. Lâm Nhã không phải bạn của cậu sao?”

Mặc dù ngoài miệng Tô Trầm Hương không nói ra nhưng trong lòng Trần Thiên Bắc hiểu rất rõ. Thậm chí, có vẻ như quan hệ giữa cô và Lâm Nhã không tốt bằng Lý Yên nhưng Trần Thiên Bắc lại biết, trong lòng đứa trẻ nghịch ngợm này, thực ra cô vẫn coi Lâm Nhã là bạn.

Cậu xoa khóe mắt, từ khi gặp Tô Trầm Hương, dường như cậu đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn ở khóe mắt, chậm rãi nói với cô: “Chuyện nhà họ Lâm có thể rất phiền phức, cậu ấy không tin tưởng những vị thiên sư khác, chỉ tin tưởng cậu, vậy cậu hãy qua xem một chút, trong lòng cậu cũng sẽ yên tâm hơn.”

Tô Trầm Hương do dự nhìn cậu.

“Tôi thực sự không hề ghen.” Trần Thiên Bắc nghiến răng nói ra câu này.

Bực mình!

Tại sao cậu và Tô Trầm Hương lại có thể nói ra những lời thoại nhảm nhí như vậy.

“Nhưng còn đại trưởng lão thì sao?”

“Cho dù đã tỉnh, nhưng e rằng đại trưởng lão cũng cần phải tĩnh dưỡng. Nhiều đệ tử rối rít đến bái kiến như vậy, theo cậu có thích hợp không?” Tuy rằng sinh hồn đại trưởng lão đã trở về, vẫn còn cơ hội tỉnh lại nhưng nhất định cũng sẽ vô cùng suy yếu.

Rất nhiều đệ tử hiếu thảo ùa đến, liệu đại trưởng lão có chịu được không?

Trần Thiên Bắc thở dài, cảm thấy vẫn nên để người già nghỉ ngơi cho tốt, ít hao tâm tổn sức, dưỡng sức nhiều hơn.

Còn về việc gặp Tô Trầm Hương… Đừng để đột nhiên nhìn thấy các đệ tử Bạch Vân Quan không biết nhìn người, vây quanh Tô Trầm Hương như vây quanh bảo vật, cảm khái thế hệ sau của Bạch Vân Quan có người tài.

Đối với đại trưởng lão mà nói, cho dù không có sức đánh bại Tô Trầm Hương thì cũng có thể bị đám người Bạch Vân Quan này làm cho tức chết.

Nghĩ đến tính khí nóng nảy, ghét cái ác như thù của đại trưởng lão, thật sự có khả năng tức giận đến mức không thở được, Trần Thiên Bắc càng cảm thấy nên tạm thời để hai người này không gặp nhau.

Cậu cất bùa của Tô Trầm Hương, dặn dò cô, nhẹ giọng nói: "Nếu Quan chủ hoặc các sư huynh muốn cậu đi bái kiến đại trưởng lão, cậu đừng đi một mình. Gọi điện cho tôi, tôi sẽ đi cùng cậu." Ít nhất... ít nhất thì khi Tô Trầm Hương bị đánh, cậu sẽ đỡ cho cô, để cô có cơ hội chạy trốn.

Cậu không nói ra những lời phía sau.

Nhưng Tô Trầm Hương ngây người nhìn cậu một lúc.

"Được." Cô nghiêm túc nói.

"Cậu không thấy tôi phiền phức à?"

"Tôi thấy cậu là một trong những người tốt nhất với cõi trên đời này." Tô Trầm Hương nở nụ cười rạng rỡ với cậu.

Cô không thích việc cuộc sống của mình bị Trần Thiên Bắc kiểm soát hoàn toàn, muốn làm gì cũng phải báo cáo trước.

Trần Thiên Bắc hừ một tiếng.

Cậu không nói gì, chỉ bảo đứa trẻ hư hỏng hay quên này ăn bánh mì mochi đi, đồng thời lo lắng rằng một cô bé mười sáu mười bảy tuổi lại có thể ăn nhiều đến mức khiến căng tin cạn kiệt.

Tô Trầm Hương... có phải là ăn nhiều hơn trước rồi không?

Mới được nửa đường đến biệt thự nhà họ Lâm, nửa túi bánh mì mochi đã biến mất trong miệng cô, khiến cho căng tin chịu áp lực cực lớn.

Mãi đến khi đến nhà họ Lâm, nhìn Lâm Nhã nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, kéo Tô Trầm Hương vào, hai cô gái cùng nhau đi vào biệt thự, bên ngoài biệt thự còn có người của đồn cảnh sát, cậu mới yên tâm đến bệnh viện thăm hỏi trưởng bối.

Tô Trầm Hương đứng ở cửa, quay đầu nhìn chiếc xe của Trần Thiên Bắc một lúc.

“Sao Trần Thiên Bắc không vào ngồi chơi?” Lâm Nhã giả vờ hỏi.

“Cậu ấy còn có việc. Đi gặp một trưởng bối.” Tô Trầm Hương không nói chi tiết, đi vào biệt thự.

Vào biệt thự, trước tiên là nhìn thấy Lâm tổng mặt mày xám xịt, ngồi đối diện là Chu sư thúc.

Kể từ khi gặp Chu sư thúc, người được cho là không giỏi trừ tà, đeo kiếm gỗ đào ở biệt thự ngoại ô, Tô Trầm Hương và Chu sư thúc chỉ liên lạc qua điện thoại.

Đây là trưởng bối của Bạch Vân Quan, Tô Trầm Hương ngoan ngoãn đến chào hỏi.

“Tiểu Hương đến rồi à.” Sắc mặt Chu sư thúc dễ chịu hơn nhiều.

Ông ấy không giỏi trừ tà lắm, khi đến nhà họ Lâm vốn còn cảm thấy hơi do dự… Một mình ông ấy luôn cảm thấy mình ít người sức yếu.

Nhưng một khi Tô Trầm Hương đã đến, Chu sư thúc lập tức yên tâm.

So với Tưởng sư điệt, người bị hồn phách ly thể và Trương sư điệt, kẻ vô dụng đến mức hồn phách cũng không thể bay ra ngoài. Trong mắt Chu sư thúc, Tô sư điệt, người đã lật tung biệt thự ngoại ô mà không để lại một chút âm khí nào, quả thực khiến người ta yên tâm.

Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp nhét cây kiếm gỗ đào hộ thân năm trăm năm lấy lại từ tay Tưởng sư điệt vào tay Tô Trầm Hương, nghiêm túc nói với cô: "Chuyện nhà họ Lâm quả thực khá hiếm gặp."

"Có chuyện gì vậy?" Tô Trầm Hương vừa nhai bánh mì mochi màu đỏ máu, vừa ôm kiếm gỗ đào ngồi bên cạnh Chu sư thúc.

Bây giờ lệ quỷ không cần phải né tránh mọi người nữa.

Dù sao cô cũng đang ôm kiếm gỗ đào mà!

"Cái bánh mì này sao..."

"Vị anh đào." Tô Trầm Hương trả lời qua loa.

Chu sư thúc liền tin cô.

Ông ấy thu hồi tầm mắt, nhìn thấy Lâm Nhã mang trà sữa nóng hổi cho Tô Trầm Hương, bên cạnh còn bày một đĩa các loại bánh ngọt.

Đây đều là những món Tô Trầm Hương thích ăn.

Đã ăn suốt dọc đường, Tô Trầm Hương vẫn có ý thức từ chối nên nói: "Tôi ăn no rồi".

Tuy nhiên, sau khi ăn vài ba miếng bánh mì mochi, rồi dùng nĩa xiên bánh ngọt ăn, mơ hồ hỏi: "Chẳng lẽ không tìm thấy người à?"

Nhìn sắc mặt của Lâm tổng tệ như vậy, cô biết chắc chắn rằng không có chuyện gì vui vẻ.

Lâm tổng ôm ngực, cảm thấy hơi đau lòng.

Ông ấy quả thực không tìm thấy "đối tác" của mình.

Từ khi nhà xảy ra chuyện kinh hoàng như vậy, ông ấy đã trực tiếp báo cảnh sát, sau đó cảnh sát không chỉ đến lục soát studio, mà còn dựa vào lời khai của ông ấy, đi tìm đối tác kia đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra.

Chỉ là vườn không nhà trống.

Trước đây căn biệt thự còn vô cùng náo nhiệt, Lâm tổng cũng từng đến vài lần, vậy mà giờ đây lại không một bóng người.

Và điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là, công ty có thể hợp tác với nhà họ Lâm, ít nhất cũng phải có quy mô không nhỏ. Một người phụ trách công ty có vị thế và địa vị như vậy, theo camera giám sát thì đã biến mất tại biệt thự.

Camera chỉ ghi lại cảnh người đó quay trở lại biệt thự.

Nhưng không hề ghi lại cảnh người đó đi ra.

Người đó biến mất không dấu vết trong biệt thự.

Còn về công ty… Các nhân viên trong công ty hoàn toàn không biết tung tích của ông chủ đã mất tích, gọi điện thoại cũng không nghe máy.

Một người đàn ông giàu có, có thể coi là đã gây dựng được cơ nghiệp lớn, bỗng dưng bốc hơi khỏi nhân gian.

Không tìm thấy người, Lâm tổng chẳng phải chịu thiệt thòi hay sao?

Vì vậy ông ấy vô cùng tức giận.

“Tìm không thấy anh ta, vậy gia đình anh ta thì sao?” Không phải Lâm tổng đã nói rằng người này rất yêu thương gia đình, thường xuyên gọi điện thoại về nhà hay sao?

Nhưng khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lâm tổng không chỉ khó coi mà còn loé lên một tia sợ hãi mơ hồ trong đáy mắt.

“Cảnh sát đã kiểm tra thông tin cuộc gọi của người này trong hơn một năm qua. Số điện thoại anh ta gọi đến là một số ảo, trước đây thuộc về vợ anh ta. Nhưng vợ anh ta đã qua đời cách đây một năm và số thuê bao này cũng đã bị khóa.”