Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 90




Tô Trầm Hương về nhà được ăn cơm chiên trứng như ý nguyện.

Dường như tài nấu nướng của Tô Cường đã được đánh thức, làm món gì cũng rất ngon.

Cảm ơn xã hội hiện đại đã đem ứng dụng hướng dẫn nấu ăn đến cho mọi người.

Tô Trầm Hương ăn đến mức cái bụng nhỏ tròn vo, sau đó ôm đồ ăn khuya nóng hổi cùng xấp giấy vàng thật dày đi về phòng của mình.

Chợt nghĩ tới Từ Lệ, cô liền nhắc nhở Tô Cường: "Cha, sau này cách xa Từ Lệ một chút. Bây giờ bà ấy rất kỳ quái đấy." Cô kể cho Tô Cường nghe chuyện của Từ Lệ và Lâm tổng.

Tô Cường nghe xong lập tức sửng sốt.

"Con nói... Bà ấy có liên quan tới mấy người nuôi quỷ sao?"

Ông là người bình thường, dĩ nhiên nghe thấy chuyện vợ cũ có liên quan đến lệ quỷ sẽ cảm thấy lo lắng.

Tô Trầm Hương không muốn làm ông bất an, an ủi nói: "Chỉ là mấy thứ kém cỏi giấu đầu giấu đuôi thôi ạ, không đáng nhắc tới. Không có chuyện gì to tát."

Dưới sự an ủi của cô, một lúc lâu sau Tô Cường mới gật đầu nói: "Chỉ là cha không ngờ bây giờ bà ấy lại như vậy. Tiểu Hương yên tâm, sau này cha nhìn thấy bà ấy sẽ bỏ chạy. Sẽ không ngáng chân con."

"Cha không cảm thấy kỳ quái sao?"

Đối với bằng chứng cho thấy Từ Lệ có lui tới với người thúc giục lệ quỷ giết người cướp của, hình như Tô Cường khá bình tĩnh.

Ông biết phải tránh xa Từ Lệ nhưng lại không giống như là xúc động hoặc là khiếp sợ.

Bình tĩnh như vậy nhất thời khiến cho Tô Trầm Hương cảm thấy lạ.

Tô Cường đang giúp cô bưng chu sa vào nhà thì bước chân dừng lại một chút, sắc mặt có chút phức tạp, nói: "Cho dù mẹ con làm gì thì cha cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái."

Lời này cũng khá hợp lý.

Dù sao thì Từ Lệ là một người phụ nữ có thể vì cuộc sống phú quý mà cái gì cũng dám làm.

Vì có được một cuộc sống sung sướng, bỏ chồng bỏ con cũng không là gì cả.

Trước đây không phải lòng dạ bà ấy còn ác độc đến mức tình nguyện ép chết Tô Trầm Hương, cũng thờ ơ với việc An Gia Gia hãm hại bắt nạt Tô Trầm Hương ở trên mạng đó sao.-

Chỉ bởi vì An Gia Gia có thể mang đến nhiều lợi ích cho bà ấy hơn mà ngay cả việc con gái của mình bị đưa lên mạng, bị hãm hại, gần như bị phá hủy cả cuộc đời cũng không thèm quan tâm.

Tam quan như vậy, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng chẳng những Tô Cường không còn để ý đến Từ Lệ mà còn do dự nhìn Tô Trầm Hương.

"Tiểu Hương." Đột nhiên ông lên tiếng: "Mẹ con bà ấy... Bây giờ chuyện gì bà ấy cũng dám làm. Cha biết hiện tại con có bản lĩnh, có thể tự bảo vệ mình. Nhưng con phải đồng ý với cha, sau này đừng đến gần mẹ con."

"Nhé?"

"Năm đó, bà ấy… đối với con... Ý cha là, bà ấy… thật ra thì bà ấy không có chút tình cảm nào với con cả."

Tô Cường siết chặt bàn tay to lớn, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Bà ấy sẽ hại chết con."

Trước đây không thể nào nói ra những lời này với Tô Trầm Hương luôn ôm hy vọng vào mẹ mình.

Bởi vì sự thật quá mức tàn nhẫn.

Nhưng Tô Trầm Hương của hiện tại không còn tình cảm với Từ Lệ, vì thế, ông liền thẳng thắn nhắc nhở con mình, đừng để những biểu hiện giả dối gọi là tình mẫu tử của Từ Lệ mê hoặc.

Tưởng chừng khác nhau nhưng thực chất đó đều là tình yêu chân thành của một người cha dành cho con gái.

Tô Trầm Hương mỉm cười, không đào sâu hỏi lý do.

Chỉ cần biết ông đều vì tốt cho cô là được rồi.

"Vâng ạ, con cũng sẽ tránh xa bà ấy." Cô đặt hết đồ trong tay lên bàn học.

"Hôm nay con vẽ rất nhiều bùa cho cha và anh. Nếu sau này bùa có gì kỳ lạ, hai người phải chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Bùa cho người nhà dùng đương nhiên không thể so sánh với người ngoài, thậm chí Tô Trầm Hương còn vẽ rất nhiều bùa sét xanh, còn có bùa Cố Thần... Tên của nó chỉ khác bùa Cố Hồn một chữ nhưng thật ra là hai loại bùa chú hoàn toàn khác nhau.

Bùa Cố Thần được dùng để cứu người.

Chỉ cần còn lại một hơi tàn, dán bùa chú này lên ngực, ba hồn bảy vía đều sẽ được áp chế trong thân thể, đóng chặt hồn phách, không để nó tiêu tán.

Bùa còn thì người còn.

Loại bùa này, cho dù là Tô Trầm Hương cũng không thường xuyên vẽ ra.

Vẽ khó, hơn nữa còn hao tổn khí huyết.

Thứ có thể làm cho cả lệ quỷ cũng cảm thấy khó khăn, tất nhiên sẽ không phải là loại thông thường.

Suốt một đêm, Tô Trầm Hương vẽ ra được ba tấm, mệt muốn chết.

Trán cô đầm đìa mồ hôi, sắp xếp lại đống bùa chú rồi xếp chồng từng tấm một, vò nặn một chút, rất nhanh những lá bùa này đã bị nặn thành ba tờ giấy thật dày.

Một phần cho Tô Cường, một phần ném cho anh trai Tô Minh của cô, sau đó Tô Trầm Hương mới lăn vào trong chăn ngủ khò khò.

Cũng may hôm nay không phải đi học, cô ngủ quên trời quên đất, li bì đến lúc mặt trời lặn mới tỉnh dậy. Tô Cường đang mong ngóng, thấy Tô Trầm Hương đã tỉnh thì vội vàng đi nấu cơm cho cô.

Tô Trầm Hương dụi mắt đi ra, ngồi bên cạnh Tô Minh và uống nước ấm cha cô bưng tới.

"Hôm nay là cuối tuần, sao anh không đi hẹn hò?" Cô dựa vào vai Tô Minh, uể oải hỏi.

Tô Minh liếc cô một cái, không phản đối việc cô dựa sát vào mình, vò mảnh giấy tinh xảo nhưng cứng cáp trong tay, hỏi cô: "Hôm qua mệt vậy sao?" Nghe Tô Cường bảo Tô Trầm Hương đã ngủ cả một ngày trời, khiến người cha ngốc lo lắng không thôi, Tô Minh còn hẹn với hò gì nữa?

Anh ấy đã đi ăn với Tần Mỹ từ sớm rồi quay về nhà đợi.

Nhìn thấy Tô Trầm Hương lờ đờ uể oải, anh ấy khẽ nhíu mày, lấy bánh quy trên bàn cho cô.

Tô Trầm Hương há miệng.

Tô Minh hít một hơi thật sâu, nhủ lòng không được đánh cô, nhìn thoáng qua chú nhỏ cao to đang khí thế ngất trời nấu cơm, bèn cam chịu số phận, bẻ bánh quy thành miếng nhỏ, xụ mặt đút cho cô từng miếng một.

Cơm tới tận miệng nên Tô Trầm Hương cảm thấy rất tuyệt.

"Cũng tạm thôi, vẽ những loại bùa khác không mệt. Chỉ có bùa Cố Thần là mệt không tả nổi."

Tô Trầm Hương ăn bánh quy, chữ được chữ không nói về tác dụng của bùa Cố Thần cho Tô Minh, sau đó liền nói: "Em không thể làm bùa này mỗi ngày được, anh đừng cho người khác nhé."

"Ghim hồn người vào cơ thể họ sao?" Tô Minh chưa bao giờ nhìn thấy loại bùa chú kỳ quái này.

Ầm một tiếng, trong phòng bếp vang lên tiếng nồi sắt rơi xuống đất.

"Trượt tay thôi, không sao không sao." Tô Cường vội vàng thò đầu ra, bứt rứt nói.

"Không bị thương chứ ạ? "Tô Minh vội vã hỏi.

"Không bị thương. Chỉ là tại trên cái nồi này toàn dầu thôi." Tô Cường bước vội ra ngoài, nhìn hai anh em đang nghi ngờ nhìn mình, đảo một vòng, đúng thật không bị thương. Thấy hai anh em yên tâm, lúc này ông mới ngượng ngùng quay về phòng bếp, tiếp tục tất bật nấu cơm.

Thấy cha mình không sao, Tô Trầm Hương liền thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nói tiếp với Tô Minh: "Bùa này giống như cây đinh, anh biết cây đinh mà đúng không? Người sắp chết, hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, rất dễ tiêu tán, tản hết thì người không thể cứu được nữa. Chỉ khi dùng loại bùa Cố Thần này ghim hồn phách muốn tản đi vào nguyên thân thì mới có thể giữ được linh hồn."

"Hóa ra thiên sư có nhiều tri thức đến vậy." Tô Minh lẩm bẩm nói.

Vậy ra đó chính là thứ để cứu người.

"Tuy nhiên, bùa Cố Hồn không phải lúc nào cũng có hiệu quả. Nó còn phải dựa vào ý chí của đương sự. Ý chí mạnh, ý chí sống sót mạnh mẽ, tác dụng của bùa Cố Hồn sẽ kéo dài hơn một chút. Nếu như bản thân không muốn sống, vậy bùa Cố Hồn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được thôi. Nói trắng ra, tất cả đều là dựa vào chính mình."

Tô Trầm Hương dừng lại, sờ vào gương mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của mình, cảm thấy không ổn, cô hớt hải đứng dậy đi vào phòng, cầm một túi cà phê lệ quỷ và macaron lệ quỷ, thều thào nói: "Em phải bồi bổ đây. Lá bùa này còn chia cắt linh hồn của em nữa."

"Chia cắt linh hồn của em?" Tô Minh vừa pha cho cô ly cà phê đỏ sẫm như máu, trông có vẻ hơi ghê, vừa tò mò hỏi: "Nghĩa là gì?"

"Chính là... Phải dùng chút linh hồn của em để làm đinh cho bùa Cố Thần." Nếu không sao thì lại nói vẽ bùa Cố Thần khó chứ.

Bởi vì loại bùa này cần một chút xíu âm hồn của cô để làm đinh, sau đó lại dung hợp với bùa dưỡng hồn, mới cho ra được lá bùa như vậy.

Nhớ lúc đó, đây là thứ cuối cùng mà ông lão dạy cho cô.

Nghe nói ông lão đã trông coi ở cửa lớn của căn nhà cổ nhiều năm, tự nghiên cứu ra bùa chú này.

Người sống không làm được bùa chú này.

Bởi vì hồn phách của người sống chỉ cần chia đi một chút thì sẽ ảnh hưởng đến căn cơ căn bản của người sống, thứ tổn thương chính là cội nguồn của linh hồn, không có cách nào phục hồi lại như cũ.

Ví dụ như Tưởng sư huynh, sinh hồn bị lệ quỷ gặm mất vài miếng, bây giờ nghe nói vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Tô Trầm Hương thì khác.

Cô là lệ quỷ.

Dù có chia đi một chút âm hồn, chỉ cần tẩm bổ, miễn là chất dinh dưỡng tốt thì quay đầu là có thể bồi bổ lại được.

Chỉ cần ăn đủ no, tĩnh dưỡng đủ độ là có thể nuôi đến béo múp, một tí ti âm hồn hoàn toàn chẳng là gì cả.

Nhưng khi chia cắt âm hồn sẽ khiến cho Tô Trầm Hương cảm thấy rất đau đớn.

Vì cha, vì anh mình mà cô phải trả giá quá nhiều.

Tất cả đều bởi vì cô yêu quý họ!

Lệ quỷ tự thấy cảm động, một hơi uống cạn ly cà phê lệ quỷ, rơi lệ.

"Em thật sự không sao chứ? Sau này đừng làm loại bùa này nữa. Anh sẽ không nói cho người khác chuyện em biết làm thứ này." Tô Minh nhíu mày nói.

"Thật sự không sao mà. Ông lão... Ý em là ông lão lúc trước dạy em loại bùa chú này đã nói với em rằng, mấy loại bùa này không thể làm tổn thương em nên mới dạy cho em. Nhưng mà rất đau."

Tô Trầm Hương làm nũng.

Cô lăn lộn trên vai anh trai mình và rên rỉ ỉ ôi, vừa cắn macaron, vừa hét lên đầy hùng hổ: "Em đói! Phải bồi bổ em đi!"

Cô tỏ vẻ đáng thương, nhấm nháp chiếc macaron màu đỏ như máu, trông đáng thương cực kì.

Tô Minh mấp máy khóe miệng, yên lặng nghĩ xem ở đâu có chỗ mua quỷ.

Nếu không thì đến hạng mục Trung Hoàn lục lại lần nữa nhỉ?

Nói không chừng vẫn có cá lọt lưới thì sao?

Lúc trước, Trần tổng đã gặp quỷ ở Trung Hoàn.

Hay là dẫn anh ấy đi dạo ở đó lần nữa nhỉ?

"Sao gần đây không nhìn thấy Tiểu Bạch thế?" Tô Minh đột nhiên nhớ đến trong nhà còn có một con lệ quỷ, nheo mắt hỏi.

Anh ấy trầm tư suy nghĩ, thâm sâu khó lường. Tiểu Bạch vốn đang hào hứng vì mấy khi được về nhà nghe thấy câu này, bỗng rùng mình một cái, cụp đuôi chạy mất.

"Gần đây cô ấy đang yêu. Nghe nói nhà bên có một con quỷ đẹp trai, có nhà có xe, đối xử với cô ấy rất tốt."

"... Có xe là giống quỷ gì?" Làm quỷ mà có nhà, nhà ma nghe còn có lý.

Xe là xe gì?

Xe tang lúc nửa đêm à?

"Vậy là anh xem thường quỷ rồi. Quỷ đứng đắn rất cầu tiến, buổi tối còn có thể đi làm, mở dịch vụ đặt xe trực tuyến, chưa bao giờ đến muộn, chưa kể còn nhận được bao nhiêu là đánh giá tốt."

Tô Trầm Hương cảm động nói: "Đều là nhờ Tiểu Bạch nên mới cầu tiến như vậy! Con quỷ đẹp trai đó nói, đợi tích góp được tiền thì sẽ xin em mua thật nhiều tiền giấy để đốt cho Tiểu Bạch làm sính lễ đấy!"

Trong lúc nhất thời, Tô Minh không biết là do lệ quỷ cầu tiến lái xe khiến người ta trầm mặc hơn, hay là do thời buổi này, đến cả ma quỷ bàn chuyện cưới xin cũng phải tích góp tiền khiến người ta buồn rầu hơn.

"Còn rất hiểu chuyện trần thế nữa." Một lúc lâu sau, anh ấy mới khó khăn nói.

"Cũng tàm tạm. Em đã bảo rồi, nếu như thật sự kết hôn, sau này con quỷ đẹp trai đó kiếm tiền nuôi gia đình, Tiểu Bạch chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa."

Tô Trầm Hương cảm thấy con quỷ đẹp trai đó cũng không tồi.

Chí ít, mặc dù nơm nớp lo sợ khi đối mặt với cô nhưng vẫn dũng cảm đứng trước mặt cô vì tình yêu.

Thật sự không sợ bị cô ăn.

"Cám ơn em." Cô đang nghĩ về những thứ này, chợt nghe Tô Minh trên đầu đột nhiên nói.

Tô Trầm Hương nghi ngờ ngẩng đầu lên.

"Cảm ơn em chuyện gì?"

Tô Minh không nói gì, chỉ nắm chặt bùa chú trong lòng bàn tay.

"Đây đều là việc nên làm. Thành thật mà nói, em có thể sẽ làm liên lụy đến cha em và anh. Bây giờ em bắt quỷ, nhất định sẽ đắc tội với người ta, hơn nữa, chỉ cần có em ở đây, Từ Lệ sẽ luôn có lý do để tìm cha em, rất phiền phức. Còn có anh, anh à, em đắc tội với ông cụ nhà họ Trần đó, thật ra cũng ảnh hưởng đến anh, đúng chứ?"

Ông cụ nhà họ Trần nhất định sẽ điều tra Tô Trầm Hương đến từng chân tơ kẽ tóc, tất nhiên sẽ biết Tô Minh là anh họ của cô, hiện tại đang làm việc ở Trần Thị.

Ông ấy không làm gì được Tô Trầm Hương nhưng lại rất dễ dàng làm khó Tô Minh trong công việc.

Tô Minh bỗng cười giễu cợt.

"Trần Thị tuy lớn nhưng cũng không phải công ty duy nhất trên thế giới. Nếu như làm khó anh, cùng lắm là từ chức thôi."

Anh ấy muốn tìm việc làm cũng không khó.

"Nhưng chẳng phải anh thích công việc này sao?" Thực ra Tô Minh rất thích công việc hiện tại.

"Việc có thể kiếm tiền thì anh đều thích cả." Nô lệ văn phòng à, chỉ thích công việc kiếm được tiền, còn nội dung công việc, anh ấy thực chất không để ý lắm.

Công việc vui vẻ gì chứ.

Chỉ cần là công việc thì sẽ không vui vẻ.

Sở dĩ anh ấy vẫn chưa ném đơn từ chức vào mặt ông chủ lòng lang dạ sói, chẳng qua là vì với anh ấy mà nói, Trần tổng dám cất nhắc anh ấy đến bên cạnh mình ngay khi anh ấy vừa tốt nghiệp, có ơn rất lớn với anh ấy.

Không phải ông chủ nào cũng sẵn lòng cất nhắc một sinh viên vừa mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm vào làm việc.

Thế nhưng nếu như Trần Thị thật sự làm khó anh ấy trong công việc, anh ấy cũng sẽ không nhẫn nhịn.