Khi cửa thư phòng bị đẩy ra, một khuôn mặt khác lộ ra, giống y hệt Tô Trầm Hương, mặc dù nhìn cô mặt mày hớn hở vô cùng đáng yêu nhưng Lâm tổng vẫn cảm thấy không vui.
Vừa rồi là mặt của Lâm Nhã, bây giờ bên ngoài lại thành mặt của Tô Trầm Hương.
Con gái riêng cũng trở về để lừa ông ấy.
Có thể thấy bên ngoài quả thật rất nguy hiểm.
Điều càng khiến trong lòng ông ấy lạnh lẽo hơn chính là "Lâm Nhã" giả lúc nãy cũng chỉ có thể mở ra một khe cửa nhỏ của thư phòng này.
Nhưng bây giờ, "Tô Trầm Hương" lại trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Ánh mắt ông ấy rơi vào một tấm bia đá bằng ngọc được điêu khắc tinh xảo, lớn bằng bàn tay trên kệ sách đối diện cửa thư phòng. Lâm tổng trợn mắt nhìn "Tô Trầm Hương", không nói tiếng nào.
Ông ấy từng nghe người ta nói khi những thứ đó gọi tên, ông ấy không nên đáp lại.
Bởi vì đáp lại chính là bị dính một loại khế ước.
"Lâm tổng?"
"Tô Trầm Hương" chậm rãi đi tới.
Bia đá bằng ngọc không có động tĩnh gì, tựa như vừa rồi đã dùng hết sức lực để chống lại “Lâm Nhã”..
Lâm tổng vẫn ngồi cứng đờ ở bàn đọc sách như cũ, trong tay nắm thật chặt điện thoại của mình.
Cho tới bây giờ, ông ấy cũng chưa từng nghĩ rằng bản thân lại có thể xui xẻo như vậy.
Điện thoại di động vốn đang bình thường nhưng sau khi nói chuyện với Lâm Nhã lại bị hỏng mất.-
Trong thư phòng không có điện thoại, ngoại trừ một tin nhắn ngắn gọn khiến người ta bất an, thậm chí ông ấy cũng không thể dặn dò Lâm Nhã thêm mấy câu.
Trong lòng ông ấy cực kỳ lo lắng, lo Lâm Nhã bướng bỉnh, sẽ trở về nhà vào lúc này rồi gặp phải chuyện kinh khủng.
Nhưng ngay lúc ông ấy im lặng, đang suy nghĩ đối sách thì cô gái tóc đen đã chậm rãi đi tới trước mặt, nghiêng đầu nhìn ông ấy.
Cô ta trông giống hệt Tô Trầm Hương, vẻ mặt và cử chỉ cũng làm cho Lâm tổng nhớ tới vẻ mặt của cô lúc tới bệnh viện Thái Khang hỏi thăm sức khỏe của Lâm Nhã đang nằm viện. Nhưng Lâm tổng nhìn hành lang tối đen như cũ, cắn răng thật chặt.
Sự quật cường cuối cùng.
Ông ấy vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ "Lâm Nhã" muốn đẩy cửa thư phòng ra.
Đó là một khuôn mặt giống hệt Lâm Nhã.
Chỉ mới mở một khe cửa nhỏ, trong lòng Lâm tổng liền cảm thấy hồi hộp.
Cho dù Lâm Nhã không gọi điện thoại nhắc nhở ông ấy thì đứa bé mà từ miệng người giúp việc nói "Tiểu thư đã về nhà" kia, ngay từ lần đầu nhìn thấy, ông ấy cũng đã cảm thấy cô ta có gì đó không đúng rồi.
Ánh mắt, sắc mặt, cử chỉ, cho dù bắt chước giống như đúc nhưng vẫn không giống nhau.
Ông ấy quyết định thật nhanh, xoay chiếc bia đá mua được của một thiên sư nổi tiếng về hướng đối diện ngay cửa thư phòng.
Ngay sau đó, "Lâm Nhã" khó khăn lắm mới đẩy được cánh cửa này ra.
Nhưng cô ta vẫn luồn cái đầu uốn éo tái nhợt vào trong khe cửa, nụ cười ác ý vặn vẹo, còn có chiếc cổ nhỏ dài ngoằng tựa như rắn vậy, gọi ông ấy từng tiếng. Lâm tổng không hề đáp lại tiếng nào.
Ông ấy không biết tin nhắn cuối cùng mình gửi cho Lâm Nhã, con gái có nhận được không. Ông ấy còn đang suy nghĩ có nên đánh cược một lần, cầm tấm bia đá bằng ngọc kia lên, đưa tới gần cái đầu của "Lâm Nhã" hay không.
Ông ấy đang nhanh chóng tính toán xem mình có thể chạy khỏi biệt thự không nhưng chỉ chớp mắt, cái đầu "Lâm Nhã" đã không còn thấy đâu nữa, mà Tô Trầm Hương lại đến.
"Thật là cảnh giác." Ánh mắt Tô Trầm Hương tò mò nhìn bia đá bằng ngọc hấp dẫn trên giá sách kia.
Chỉ to bằng bàn tay nhưng tràn đầy linh khí.
Đây là một món hàng thật.
Mặc dù không so được với kiếm gỗ đào trăm năm trong tay Tưởng sư huynh hiện tại nhưng cũng được coi là đồ trấn giữ nhà lợi hại.
Đối diện với ánh mắt cảnh giác của Lâm tổng, Tô Trầm Hương cảm thấy không sao... Cảnh giác chút cũng tốt, nếu không, ngu ngốc quá sẽ sớm bị quỷ gặm.
Cô chỉ là cảm thấy hứng thú sờ tấm bia đá một cái, cảm giác căn biệt thự này không khác gì bữa cơm, mất hứng đi ra ngoài ngay trước mặt Lâm tổng, đi tới hành lang, nhanh chóng tìm được công tắc rồi bật đèn lên lên.
Rất nhanh, tầng hai truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Lâm Nhã thu xếp ổn thỏa cho người giúp việc xong liền vội vàng chạy lên tầng.
Thấy Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc đứng ở cửa thư phòng, cô ta xông vào thư phòng.
"Cha!"
Lâm tổng đột nhiên đứng lên.
"Tại sao con lại trở về?" Lâm tổng không ngờ Lâm Nhã lại không nghe lời, thật sự trở về từ bên ngoài.
Nhưng ông ấy lại cảm thấy đây chính là chuyện Lâm Nhã có thể làm được.
Biết ông ấy gặp nguy hiểm, làm sao Lâm Nhã có thể bỏ chạy một mình.
Ông ấy cầm tấm bia đá bằng ngọc, bước nhanh tới, nhét vào tay Lâm Nhã, kéo tay cô ta, muốn xông ra khỏi biệt thự đã trở nên quỷ dị này.
Thấy Tô Trầm Hương đang cười híp mắt đứng ở đối diện, Lâm tổng đang định liều mạng thì Trần Thiên Bắc cũng tiến lên một bước, giữ tay Lâm tổng sắp nổi điên lại, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi là người sống."
Mặc dù so với người đàn ông trưởng thành, xương cốt của thiếu niên gầy gò, yếu ớt hơn, nhưng cánh tay thon dài của cậu đang giữ chặt Lâm tổng lại khiến Lâm tổng không thể động đậy.
Lâm tổng nhìn Trần Thiên Bắc ở trước mắt.
"Cha, cha đừng sợ, chúng con là thật." Thấy dáng vẻ của Lâm tổng, Lâm Nhã cũng biết ông ấy đang lo lắng điều gì.
Ôm bia đá bằng ngọc, cô ta vội vàng kể tóm tắt chuyện vì sao mình và Tô Trầm Hương cùng về nhà cho ông ấy nghe.
Đến khi Lâm tổng tin bọn họ, cùng nhau trở lại phòng khách yên tĩnh trong biệt thự, Lâm Nhã mới nói cho ông ấy nghe chuyện Tô Trầm Hương đã xử lý những thứ quỷ dị kia trong biệt thự như thế nào.
Nghe tới mình đã chống cự con gái giả ở thư phòng, dưới tầng cũng xuất hiện một "Lâm tổng", Lâm tổng hơi nhắm mắt lại.
"May mà ngài có tấm bia nhỏ kia." Tô Trầm Hương dứt khoát nói.
Lâm tổng hít một hơi thật sâu.
Ban đầu ông ấy còn thấy đắt, bây giờ nghĩ lại thì thấy số tiền này dùng rất đáng giá.
"Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao đột nhiên chúng tôi lại gặp phải thứ này?" Lâm Nhã vẫn còn là một học sinh trung học, cho dù có ngạo mạn đến đâu thì bây giờ cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta ngồi ở bên cạnh Tô Trầm Hương, nắm tay Tô Trầm Hương thật chặt, dường như có thể được tiếp thêm dũng khí.
Tô Trầm Hương im lặng nghĩ rằng hôm nay cũng như coi là thu hoạch không nhỏ ở nhà họ Lâm, nhịn một chút, không lên tiếng.
Lâm tổng cũng rất ngỡ ngàng.
Mặc dù làm ăn khó tránh khỏi việc đắc tội với người khác, cũng sẽ có một số kẻ thù trên thương trường nhưng gần đây dường như ông ấy không có ân oán gì với người khác.
Huống chi, ông ấy cũng không đi qua nơi nào mờ ám. Nghĩ đến đau đầu mà vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc đã dính phải những thứ này từ đâu.
Những thứ này còn theo về tận nhà.
"Ảnh chụp." Tô Trầm Hương đang chìm trong im lặng, đột nhiên nói.
Lâm tổng kinh ngạc nhìn cô.
"Ảnh?" Ông ấy nhìn theo ánh mắt của Tô Trầm Hương, rơi vào tấm ảnh gia đình của mình và Lâm Nhã trên vách tường trong phòng khách.
Đó là vị trí của người chủ nhà.
"Ai tặng ngài bức ảnh này?"
Tô Trầm Hương ôm chiếc cặp đựng một đống chiến lợi phẩm hôm nay của mình, nhìn tấm ảnh gia đình hạnh phúc của Lâm tổng và Lâm Nhã, chậm rãi nói: "Trong ảnh có hai con ác quỷ bám vào, đây là cố ý."
Vừa rồi, cô không nhịn được mà gặm một miếng macaron nhỏ nên đã biết được một chút.
Khi nhìn thấy Lâm tổng đột nhiên biến sắc, cô dựa vào việc đây là cha của bạn mình, thậm chí còn nấu cơm cho mình, nhắc nhở nói: "Ngài suy nghĩ một chút xem gần đây đắc tội với người nào."
"Không có." Lâm tổng nói chắc như đinh đóng cột.
Gần đây ông ấy làm ăn rất bình yên, không có đắc tội với ai.
Huống chi, điều khiến Lâm tổng nghi ngờ chính là Tô Trầm Hương nói trên tấm ảnh gia đình to đùng này có hai con ác quỷ bám vào.
Nhưng tấm hình này cũng không phải đặt ở studio của người xa lạ... Sắc mặt Lâm tổng đột nhiên thay đổi.
Ông ấy lần nữa đưa ánh mắt đặt ở tấm ảnh to đùng này theo bản năng, không biết là ảo giác hay vì cái gì, ở trước mắt ông ấy, khuôn mặt thuộc về ông ấy và Lâm Nhã trong hình đang dần trở nên nhạt nhòa.
Ngay khi Lâm tổng dụi mắt một cái, cho rằng bản thân bị hoa mắt. Ông ấy nhìn sang lần nữa thì thấy khuôn mặt của hai người trong hình đều đã biến mất.
Nơi nên là khuôn mặt của bọn họ lại trở nên trống rỗng.
Tấm hình to lớn treo trên tường đã mất đi khuôn mặt của bọn họ.
Cảnh tượng quỷ dị và kinh khủng như vậy khiến tim Lâm tổng đập mạnh.
"Đây là..."
Ông ấy lại ra sức lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Tại sao tấm ảnh lại..."
"Ảnh có vấn đề gì à?" Tô Trầm Hương tò mò hỏi.
"Ảnh này là một đối tác có quan hệ rất tốt với cha tôi giới thiệu cho." Lâm Nhã nhét tấm bia đá bằng ngọc trong tay cho Lâm tổng, giải thích một chút với Tô Trầm Hương cái gì gọi là tình bạn nilon trên thương trường.
Cô ta cắn răng nói: "Bác trai này gần đây thường xuyên tới nhà chúng tôi, cư xử cũng rất thân thiện. Lúc trước ông ấy tới nhà chúng tôi làm khách, nhìn thấy tấm ảnh trước đó của tôi và cha tôi, nói tấm ảnh nhìn không đẹp chút nào. Liền đề nghị chúng tôi đi chụp lại một tấm, còn giới thiệu một studio mới mở cho chúng tôi."
"Các người đi ngay sao?"
"Cũng không phải chuyện gì to tát." Chỉ là chụp ảnh mà thôi, cần gì phải khiến cho đối tác làm ăn mất mặt chứ?
Huống chi, trước giờ Lâm Nhã cũng có ấn tượng không tệ với bác trai này, cảm thấy ông ấy thường xuyên tới nhà ăn cơm nhưng hằng ngày đều nhớ phải gọi điện về nhà báo cáo hành trình với vợ.
Chăm lo cho gia đình như vậy, nghe Lâm tổng nói ông ấy cũng không ra ngoài gặp người khắc, điều đó khiến cô ta tự nhiên có thiện cảm.
Cô ta lập tức đồng ý, bởi vì bác trai nói studio kia là bạn bác ấy mở, cũng coi như là cho người ta mặt mũi.
Bọn họ liền chụp một bức ảnh gia đình mới.
Mới được treo ở đây vào sáng sớm hôm nay, cô ta chỉ nhìn thấy xe của studio giao hàng đến nhà từ đằng xa.
Đại khái hôm nay mới treo ảnh lên đã xảy ra chuyện.
Lúc cô ta kể lại sự việc, mặt Lâm tổng trầm lặng như nước, không phản bác.
Rõ ràng là Lâm Nhã nói đúng.
Ông ấy chỉ xanh mặt, lấy điện thoại cố định trong phòng khách ra, gọi điện thoại cho người kia.
Trong điện thoại truyền tới tiếng nhắc nhở tắt máy.
"Tắt máy..."
"Ngài chắc chắn gần đây không đắc tội với ông ta chứ?" Tô Trầm Hương cảm thấy, nếu như không có tội và là một đối tác tốt thì không lý nào lại trực tiếp đưa hai ác quỷ tới hại người ta.
Vẫn tiếp tục làm ăn sao?
"Không có." Lâm tổng lắc đầu.
Dường như Lâm Nhã nhớ ra điều gì đó.
"Thật ra thì có một lần bác trai đó... có hơi bất thường, sắc mặt thay đổi."
Cô ta cau mày, cố gắng suy nghĩ chuyện đã từng xảy ra, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm tổng, nói: "Cha, cha còn nhớ có một lần cha mời ông ấy về nhà ăn cơm. Lúc ăn cơm ông ấy nhìn ảnh gia đình chúng ta trước, sau đó liền hỏi cha, tại sao lại cất hình của Từ Lệ, chính là vợ trước đó của cha nhanh như thế?"
"Cha nói đã là vợ trước, không cần phải treo hình bà ta ở trong phòng khách nhà chúng ta."
Lâm tổng cũng mơ hồ nhớ ra chuyện này, nhưng lắc đầu nói: "Khi đó ông ấy rất bình thường mà."
"Lúc ông ấy hỏi chuyện này thì không thể hiện biểu cảm gì. Nhưng sau đó, không phải ông ấy vẫn luôn khuyên cha làm vợ chồng không dễ dàng, có thể tha thứ thì hãy tha thứ đi. Còn khuyên cha tái hôn với Từ Lệ."
Mặc dù Lâm tổng luôn cảm thấy hẳn là nên giữ chút mặt mũi, hòa thuận với đối tác nhưng người bạn này làm khách một đêm thì hơn nửa thời gian là khuyên ông ấy tái hôn cùng vợ trước. Như vậy cũng quá quan tâm rồi!
Ông ấy chỉ nói tình cảm của mình và Từ Lệ không hòa thuận, sau đó muốn đổi chủ đề.
Nhưng trong chuyện tái hôn của ông ấy, vị đối tác bình thường rất biết điều này lại giống như không nhìn thấy sắc mặt của ông ấy, vẫn nói tiếp, thậm chí còn hứng thú hơn những cái khác.
Lâm tổng không thể không quả quyết bác bỏ đề tài tái hôn, lúc này mới coi là kết thúc.
"Con nói là, ông ấy đã từng thay đổi sắc mặt bởi vì chuyện này sao?"
Đây không phải là rất kỳ quái sao.
Ông ấy từ chối tái hôn với vợ trước thì có liên quan gì đến người ngoài?