Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 87




Bàn tay nhỏ bé không chút sức lực nắm lấy vạt áo người giúp việc.

Giống như phản kháng một chút là có thể tránh thoát được.

Người giúp việc dừng bước chân, không đi nữa.

Cô ta kinh ngạc quay đầu lại.

Sau khi nhìn thấy nét mặt tươi cười xinh đẹp ở đối diện, cô ta bỗng dưng nhận được một cái tát.

Tô Trầm Hương tát một cái vào mặt người giúp việc!

Trong biệt thự đột nhiên vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Lâm tổng - người chẳng hiểu vì sao lại cười đến mức cả người run rẩy, đứng khư khư trước mặt đại tiểu thư ngạo mạn Lâm Nhã, trên khuôn mặt vốn mang vẻ hiền lành nhưng nụ cười lại cứng ngắc, hỏi một câu: "Có muốn cha dẫn con đi nghỉ ngơi không?"

Lời còn chưa dứt, một tiếng hét dữ dội làm cho Lâm tổng bỗng nhiên nghiêng đầu qua.

Ông ấy nhìn sang, chỉ thấy cô gái tóc đen vừa rồi còn khôn khéo đáng yêu, miệng vừa lẩm bẩm vừa lấy ra một chiếc túi nilon từ trong cặp sách ở dưới đất, thuần thục xúc một đống bột vụn màu đen ở dưới đất, thận trọng cất vào túi nilon.

Trên mặt cô nở nụ cười pha lẫn giữa thỏa mãn và thất vọng, hướng về phía ông ấy.

Rõ ràng là nụ cười rất khôn khéo nhưng không hiểu sao Lâm tổng lại nhìn ra sự tham lam, thèm thuồng từ khuôn mặt nhỏ nhắn này.

Cô chậm rãi đi tới từ trong góc, dường như việc người giúp việc đột nhiên biến mất không hề lạ chút nào, sắc mặt bắt đầu thay đổi theo từng bước đi, trở nên vặn vẹo, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên trước mặt Lâm tổng.

Ánh đèn u ám trong biệt thự chiếu vào khuôn mặt cô.

Bóng tối bao trùm khiến nụ cười trên mặt cô cũng trở nên méo mó.

"Lại là cà phê... Tuyệt thật."

Cô gái ngây thơ đáng yêu cất lên âm thanh quỷ dị, cười híp mắt nói: "Mặc dù hơi đắng nhưng không phải là món tráng miệng, có thể cho tôi một miếng bánh được không?"

Cô vừa nói vừa cười hì hì kéo cà vạt của Lâm tổng, phấn khích nói: "Thêm hai chiếc bánh macaron nữa thì càng tốt! Đừng khiến tôi thất vọng đấy nhé!"-

Giống như tới làm khách lại còn dám yêu cầu ăn đồ ngon, một bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, vả bốp vào mặt Lâm tổng.

Lâm Nhã không dám tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Ngay khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết vả vào mặt Lâm tổng, cô ấy liền nghe thấy tiếng kêu còn thảm thiết hơn so với tiếng hét vừa rồi.

Lâm tổng trước mặt vừa rồi còn quỷ dị, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ác ý, sau một cái tát này liền giống như cây nến, nhanh chóng tan ra.

Đảo mắt một cái, ông ấy đã biến mất ở trước mặt bọn họ.

Tô Trầm Hương nhặt một miếng tiramisu từ dưới đất lên.

"Cũng tạm được." Cô vừa nói vừa cất miếng tiramisu lớn gần bằng bàn tay đi, thuận tiện đi tới đi lui ở trong phòng khách của căn biệt thự một cách nhàn nhã.

Những người giúp việc vừa rồi còn xúm lại, ánh mắt kinh ngạc, ẩn núp trong bóng tối, giờ khắc này giống như gặp phải ác quỷ đáng sợ, hét lên rồi chạy tứ phía.

Trong tiếng hét chói tai đầy sợ hãi này, Tô Trầm Hương nhàn nhã đi đi lại lại khiến khóe mắt Trần Thiên Bắc nhìn đến rối loạn.

Mỗi một lần Tô Trầm Hương xuất hiện ở sau lưng một người giúp việc đang hoảng hốt chạy thục mạng.

Một cái tát hạ xuống sau đó luôn thu hoạch được một ít bột cà phê hòa tan.

Dáng vẻ méo mó và sợ hãi trên mặt đám người giúp việc cũng đủ khiến người nhìn cảm thấy sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, trong biệt thự không còn động tĩnh gì nữa, rơi vào yên ắng.

Chỉ có một tiếng hát ngâm nga, cô gái tóc đen cười híp mắt đi ra từ trong một góc tối, đối mặt với Lâm đại tiểu thư đang ngơ ngác nhìn cảnh này, nở một nụ cười thật tươi, yêu kiều nói: "Lâm Nhã, cảm ơn cậu đã tặng tôi món quà tuyệt vời như vậy. Tôi rất thích!"

Cô rõ ràng trông rất vui vẻ, tung tăng chạy đến trước mặt Lâm Nhã, nghĩ đến việc cô ấy vừa mới tặng mình một bữa tiệc lớn, ngọt ngào nói: "Cậu đúng là bạn tốt của tôi."

Lâm đại tiểu thư cố gắng hơn nửa học kỳ, cuối cùng sau bữa cơm này mới nhận được sự khẳng định bạn bè.

Đây chính là tình bạn.

Cho dù đang sợ hãi nhưng Lâm Nhã cũng không nhịn được mà trợn mắt nhìn Tô Trầm Hương.

Cảnh tượng tựa như âm tào địa phủ vừa rồi ở trong phòng khách của biệt thự khiến cả người cô ta như nhũn ra.

Càng làm cho cô ta khiếp sợ hơn chính là sau đó không bao lâu, Tô Trầm Hương đã có thể thu dọn tất cả những thứ kinh người, không biết là cái gì kia.

"Những thứ vừa rồi là gì?"

"Một vài con quỷ nhỏ thôi. Cũng chỉ có cha cậu... Ý tôi nói là Lâm tổng giả ăn ngon một chút." Tô Trầm Hương thờ ơ đeo cặp sách chất đầy thu hoạch của mình lên, nói.

Dĩ nhiên, nếu như không có cô đi theo, vậy thì khi Lâm Nhã gặp phải những tiểu quỷ này sẽ thế nào... Trên người Lâm Nhã có bùa hộ thân mà cô cho, hẳn là có thể chống đỡ được một thời gian rất dài, cho dù có nguy hiểm cũng có thể chạy thoát được.

Tô Trầm Hương vừa vạch trần bộ mặt về món ăn thật tiểu quỷ, vừa xoay đầu nhìn khắp nơi, ánh mắt rơi vào một tấm ảnh to đùng treo ở phòng khách của biệt thự, dường như là chờ người trong hình đi ra.

Nhà họ Lâm có thói quen treo hình của chủ nhà ở đối diện đại sảnh.

Trước kia, lúc Tô Trầm Hương rời khỏi nhà họ Lâm, bức hình khi đó là ảnh một nhà ba người Lâm tổng, Từ Lệ và Lâm Nhã.

Bây giờ trên đó chỉ có hình gia đình hai người Lâm Nhã và Lâm tổng.

Bóng dáng của Từ Lệ hoàn toàn biến mất ở trong căn nhà này.

Tranh ảnh đều đã được thay mới.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn Lâm Nhã, để lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

"Nhưng... Sao cậu nhận ra nhanh thế?"

Khi cửa vừa mở ra, "Lâm tổng" xuất hiện ở cửa biệt thự, sắc mặt Lâm Nhã liền không thoải mái.

Hơn nữa, cô ta còn muốn đuổi mình đi.

Hiển nhiên là Lâm Nhã đã phát hiện ra người cha trước mặt mình không phải là Lâm tổng thật sự.

Thậm chí, lúc đối mặt với ông ấy, cô ta còn thấy sợ hãi.

Nhưng cho dù sợ hãi đến mấy, cô ta cũng không muốn xoay người chạy trốn.

Có lẽ là bởi vì, cô ta biết người cha thật sự của mình vẫn còn ở trong căn nhà này.

"Ai mà không nhận ra cha mình chứ?"

Lâm Nhã không nhịn được nói: "Cho dù giống mặt thì cũng có gì đó không giống mà!"

Lời này của cô ta khiến Tô Trầm Hương chớp mắt một cái thật nhanh, nghĩ tới điều gì đó, trong lòng khẽ nhảy lên một chút.

Nhưng một giây kế tiếp, Lâm Nhã vội vàng nắm tay cô, căng thẳng hỏi: "Vậy cha tôi và đám người giúp việc ở đâu? Bọn họ không sao chứ?"

Cô ấy lo lắng tìm người, khiến một chút cảm giác vô hình không nói ra được kia trong lòng Tô Trầm Hương lập tức bị lãng quên.

Ánh mắt cô rơi vào tầng hai tối om.

Tầng hai của biệt thự đen ngòm.

Ánh đèn trong biệt thự ánh dường như không có cách nào chiếu sáng được tầng hai, cho dù là một chút.

Tô Trầm Hương thu hồi ánh mắt, đi tới nơi bật đèn, cạch, tắt hết đèn ở phòng khách của biệt thự.

Chưa kịp chờ Lâm Nhã nhảy cẫng lên, lại cạch một tiếng, ánh đèn lần nữa sáng lên.

Cũng không biết tại sao, lần này, Lâm Nhã cảm thấy ánh đèn rơi trên người mình trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thậm chí, những xó xỉnh trong căn biệt thự vừa rồi còn chìm trong bóng tối cũng được ánh đèn chiếu sáng.

Đây mới chính là cảnh tượng trước giờ của nhà họ Lâm.

Nhưng là lần đầu tiên Lâm Nhã phát hiện hiện tại và vừa nãy không giống nhau.

"Người giúp việc đều ở trong nhà kho, họ ngất rồi."

Vừa mới uống trọn một ly cà phê, Tô Trầm Hương có thể biết được tung tích của những người giúp việc nhà họ Lâm từ âm khí trong cà phê, thờ ơ nói: "Đều còn sống, bọn họ còn chưa kịp làm điều xấu."

"Vậy có gặp nguy hiểm nữa không?" Lâm Nhã lo lắng hỏi.

"Không sao. Bây giờ cậu có thể gọi điện thoại cho người tới nhà kho đón bọn họ ra." Tô Trầm Hương biết Lâm Nhã là một đại tiểu thư có trách nhiệm, cho nên cũng không thèm để ý Lâm Nhã đã cắn răng gọi điện thoại cho ai, bản thân chậm rãi đi lên tầng hai trước.

Trần Thiên Bắc đi theo sau lưng cô.

Chờ đến khi Tô Trầm Hương đi lên tầng hai, nhìn những căn phòng ở hai bên, Trần Thiên Bắc đột nhiên hỏi: "Cậu từng ở phòng nào?"

Tô Trầm Hương nghi ngờ nhìn Trần Thiên Bắc.

Nhìn thấy cậu khẽ cau mày, cho rằng mình là con ghẻ nên khi sống ở nhà họ Lâm không được tốt lắm, cô bật cười.

"Thật ra Lâm tổng không hà khắc với tôi." Cô thật thà nói.

Mặc dù Lâm tổng không có tình cảm người thân gì đó đối với cô, bình thường cũng không quan tâm đến cô, thậm chí không để ý tới cô. Địa vị của cô ở nhà họ Lâm khẳng định không thể so sánh với Lâm Nhã, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?

Lâm Nhã là con gái ruột của Lâm tổng, sao có thể đối xử giống như đứa trẻ mà vợ hai mang tới được chứ?

Huống chi, căn phòng mà nhà họ Lâm cho cô, mặc dù không bằng phòng của Lâm Nhã nhưng cũng rất đẹp.

Đó là một phòng xép, không có đồ trang trí gì, nhưng cũng rất rộng rãi và sạch sẽ.

Cô không hề oán hận nhà họ Lâm.

Chẳng qua là... cô cũng không muốn dính dáng gì đến nhà họ Lâm nữa.

Vốn là không có quan hệ người nhà, tại sao phải làm bộ làm tịch như ruột thịt thân thiết chứ?

Tại sao phải tìm cách lấy lòng để sống hòa thuận vui vẻ chứ?

Trần Thiên Bắc nghe thấy cô nói rằng phòng của mình ở nhà họ Lâm cũng khá ổn nên lúc này khuôn mặt mới hơi hòa hoãn.

Ngay lúc bọn họ đứng ở cầu thang tương đối im lặng, trong bóng tối trên tầng hai lại giống như có một âm thanh hơi nhỏ vang lên.

Một cánh cửa khẽ hở, ánh sáng lờ mờ bên ngoài tràn vào phòng, trông mờ ảo như có bóng người nằm sấp, chổng mông giống như đang trườn bò.

Nó nằm ở khe cửa, tựa như muốn liều mạng chui vào gian phòng này, một âm thanh sắc bén vang lên: "Cha, con là Tiểu Nhã đây. Cha để cho con vào đi, để cho con vào đi mà!"

âm thanh kia có năm phần giống như giọng nói của Lâm Nhã nhưng sắc bén và dần dần trở nên cuồng loạn, vậy nên càng ngày càng không giống Lâm Nhã nữa.

Theo âm thanh sắc bén kia, bóng người ra sức chen vào khe cửa, khe hở của cánh cửa dường như đã trở nên mở rộng hơn sau động tác này.

Trong phòng không có tiếng nói nào, cũng không có âm thanh gì.

Bóng người thấy khe cửa hơi mở rộng, giống như càng lúc càng hưng phấn hơn, cố gắng hét lên.

"Cha, là con, là Tiểu Nhã đây!"

Tô Trầm Hương nhìn cảnh này, biểu cảm hơi tò mò, lặng lẽ nhón chân đi tới bên cạnh bóng người ở cửa, cũng thò đầu nhìn khe cửa một hồi.

Sau đó, cô rất tò mò đối với chuyện này nên đứng nhìn chằm chằm một lúc, chỉ thấy một chiếc cổ rất dài màu đen tựa như một sợi dây tơ uốn lượn hợp với thân thể bóng người, cô cất tiếng hỏi: "Cô tìm Lâm tổng à?"

Cô gái hiền lành hỏi.

âm thanh sắc bén im bặt.

Không im không được.

Trong hành lang đen thùi lùi, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh như thế, ma quỷ cũng có thể bị dọa sợ đấy!

Cái đầu trong khe cửa đảo lộn một trăm tám mươi độ, dùng một đôi mắt nhợt nhạt nhìn ra ngoài cửa thông qua khe hở.

Tô Trầm Hương hơi mỉm cười với cô ta.

Bàn tay nhỏ bé của cô nắm khóa cửa, cố gắng đóng cửa lại!

Chiếc cổ nhỏ dài ngoằng của bóng người bị kẹp chặt trên khung cửa.

Cạch một tiếng.

Trần Thiên Bắc khiếp sợ nhìn Tô Trầm Hương.

Thật… Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.

Cậu liếc mắt nhìn thêm lần nữa!

Ngay khi Trần thiếu đang vô cùng hào hứng nhìn bóng người bị kẹp cổ, cái đầu của nó vẫn còn ở lại trong phòng, lập tức gắng sức vùng vẫy.

Tô Trầm Hương cũng vui vẻ vung bàn tay, vả vào tấm lưng nhớp nháp và lạnh như băng của bóng người, nhiệt tình nói: "Cô tìm Lâm tổng thì cứ nói với tôi cũng được! Mặc dù tôi không phải Tiểu Nhã, nhưng tôi là đứa con ghẻ của nhà họ Lâm đấy, tôi rất quen thuộc với nhà họ Lâm!"

Một cái tát của cô đánh xuống, trong phòng nhất thời truyền tới một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngoài cửa Tô Trầm Hương nâng ba miếng macaron cùng bị sứt mất một góc lên, vội vàng đẩy cửa ra.

Cô đẩy cửa ra, không thể lãng phí, khom người cẩn thận nhặt ba miếng macaron mất góc trong cửa lên trước, ngẩng đầu, đối diện là Lâm tổng đang ngồi đọc sách trước bàn gỗ đỏ trong phòng, sắc mặt vô cùng tái nhợt tiều tụy.

"Cảm ơn đã chiêu đãi."

Cô nói cảm ơn với Lâm tổng: "Cơm nhà ngài ngon lắm, cũng rất chuyên nghiệp."

Cái này chẳng phải ngon hơn nhiều so với gia tộc đậu hũ thối đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô sao?

Ăn ngon mới là phẩm giá hoàn mỹ cần có nhất của một con ác quỷ.

Dĩ nhiên, đối với Lâm tổng đã đưa cho mình nhiều đồ ăn ngon như vậy, Tô Trầm Hương cũng phải bày tỏ thái độ cực kỳ khen ngợi.

"Ông quả thật là một người tốt!"