Trần Thiên Bắc nhìn cô lén nhỏ giọng nói chuyện với mình nhưng cậu không đáp lại.
Trên chữ Nhẫn có một con dao, cậu sẽ ghim cô vụ này!
Cậu nhắm mắt lại, không thèm nhìn đứa trẻ đã ăn đến bụng tròn vo ở tiệc sinh nhật Hứa Phi mà giờ vẫn có thể ăn khuya, chỉ nói với tài xế lái xe nhanh hơn một chút.
Tài xế vội vàng đồng ý.
Trần Thiên Bắc lặng lẽ nhét bùa bình an vào cái túi sau lưng ghế lái của tài xế.
Đây chính là khu vực “ngoài vùng phủ sóng.”
Cậu không hy vọng sẽ có người bị liên lụy hay xảy ra chuyện không hay.
“Trần Thiên Bắc, thật ra cậu là người rất rất tốt.” Tô Trầm Hương nhìn cậu làm như vậy thì không nhịn được mà nhỏ giọng nói.
Trần Thiên Bắc làm bộ như không nghe thấy cô nói.
Cậu sẽ không bao giờ thừa nhận mình là người có lòng nhân ái đâu.
“Tô Trầm Hương, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cha tôi, ông ấy…” Lâm Nhã đang vô cùng căng thẳng.
Mặc dù cô ta là thiên kim nhà giàu nhưng gặp phải chuyện như vậy, cô ta vẫn rất hoảng hốt.
“Không sao đâu, không sao đâu, chắc là đụng phải thứ không sạch sẽ.”
“Đụng phải thứ không sạch sẽ? Cậu nói đụng phải thứ không sạch sẽ sao?” Lâm Nhã không nhịn được mà hét lên một tiếng.
Người tài xế trẻ đang lái xe nghe thấy lời nói kỳ quái như vậy thì nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ qua gương chiếu hậu.
Chỉ là… nhìn vẻ ngoài đều là thiếu gia, tiểu thư con nhà giàu, vậy mà lại đi theo con đường mê tín dị đoan.
“Cậu đừng lo lắng. Ông ấy vẫn có thể nhận điện thoại của cậu, chứng tỏ ông ấy chưa gặp vấn đề gì đâu.” Lâm tổng cũng không phải người bình thường.
Trong giới kinh doanh, không chỗ nào là không cạnh tranh, còn là nơi có đủ loại lợi ích, hơn nữa ông ấy còn là người trong giới giải trí nên cũng sẽ có sự hiểu biết nhất định về việc này. Vậy nên, cô dám khẳng định trong nhà ông ấy có bố trí bùa phong thủy có thể phòng vệ.
Cho nên, bây giờ ở nhà ông ấy chắc chắn có đồ trấn trạch* để đảm bảo an toàn cho ông ấy.
*trấn trạch: giúp ngôi nhà ổn định, tránh những tác động xấu từ bên ngoài hay các tà khí
Nhưng trước hết phải bồi cho Lâm Nhã một viên thuốc an thần nên Tô Trầm Hương lập tức an ủi cô ta: “Đừng lo, chúng ta sẽ nhanh chóng đến nhà cậu thôi. Có tôi ở đây, cậu còn sợ cái gì.”
Lâm Nhã kinh ngạc nhìn cô.
Rõ ràng đều là những cô gái mềm mại và yếu đuối.
Nhưng Tô Trầm Hương lại có thể dùng giọng điệu như vậy để an ủi cô ta, để cô ta cảm thấy an tâm.
Tô Trầm Hương cũng rất dịu dàng.
Nhưng cô lại có một sức mạnh đặc biệt.
Thậm chí, khi thấy cô không để tâm và hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng, sự hoảng hốt ban đầu của Lâm Nhã đã dịu đi.
“Thật sự có quỷ sao?” Cô ta biết Tô Trầm Hương là một thiên sư, cũng biết Lý Yên đã từng gặp phải cái gì.
Nhưng những chuyện như thế này chưa từng xảy ra với cô ta nên cô ta vẫn luôn coi đó là một giai thoại mà thôi.
Nhưng bây giờ, khi chuyện này đã xảy ra với cô ta, đôi mắt của Lâm Nhã không nhịn được mà bắt đầu đỏ lên, cô ta nắm chặt lấy tay Tô Trầm Hương, nghẹn ngào nói: “Tôi chỉ hy vọng cha tôi sẽ không sao.”
Cô ta chỉ hy vọng người cha vẫn luôn thương yêu cô ta sẽ bình an vô sự.
“Ông ấy không có chuyện gì đâu.” Tô Trầm Hương chậm rãi nói.
“Gặp phải thứ không sạch sẽ như này có gây nguy hiểm gì đến cậu không? Nếu không thì cậu đừng đưa tôi về nữa.” Lâm Nhã đột nhiên nói.
“Cái gì?” Tô Trầm Hương ngàn lần không nghĩa tới, cô sắp đến quán cơm rồi mà vẫn có người muốn đuổi cô đi.
Cô bị dọa sợ ngây người.
“Tôi nói là, mặc dù cậu là… thiên sư, nhưng cậu mới có bao tuổi chứ?” Sau khi sự sợ hãi qua đi, Lâm Nhã đột nhiên nắm chặt lấy tay Tô Trầm Hương, cô ta nhỏ giọng nói: “Tôi rất lo lắng cho cha tôi, nhưng chuyện của nhà tôi không liên quan đến cậu mà.”
Cô ta sẵn lòng chạy về biệt thự vì Lâm tổng, cùng ông ấy đối mặt với chuyện này. Nhưng Tô Trầm Hương không liên quan gì đến nhà họ Lâm, cô ta không thể kéo Tô Trầm Hương vào chuyện nguy hiểm, đây vốn không phải là chuyện mà Tô Trầm Hương phải đối mặt.
Siết chặt tay mình, cô ta nhìn Tô Trầm Hương, nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu quen biết nhiều thiên sư. Bây giờ tôi xuống xe, cậu giúp tôi gọi thiên sư có năng lực, nhờ bọn họ tới hỗ trợ nhé.”
Cô ta vừa nói vừa bảo tài xế dừng xe.
Ở đây cách biệt thự nhà họ Lâm không xa lắm, cô ta xuống xe ở chỗ này rồi chạy về cũng được.-
Tô Trầm Hương im lặng.
Thì ra không phải đuổi mình ra khỏi bàn ăn.
Mà là muốn đưa bát cơm của mình cho người khác, đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
“Tôi có thể liên lạc với mấy vị sư huynh, nhưng dù sư huynh tới thì bọn họ cũng không mạnh bằng tôi.” Một lần nữa, Tô Trầm Hương nhận ra rằng thì ra trẻ tuổi cũng có phiền não của trẻ tuổi.
Đây rõ ràng là do dáng dấp của mình nhỉ, khiến người khác cảm thấy không an tâm.
Cô thầm nghĩ, nếu không thì sau này mình mặc đạo bào để tăng thêm điểm tín nhiệm hay giá trị gì đó được không? Nhưng nghĩ lại, nghe nói gần đây Bạch Vân Quan đang bận thẩm vấn người nuôi quỷ để kết minh hôn, Tô Trầm Hương không muốn chia sẻ tiệc rượu với các sư huynh đâu.
Có lệ quỷ nào mà cô chưa từng ăn qua, chưa từng đánh bại chứ?
Hơn nữa, đây còn là người sống.
“Lâm tiểu thư, có muốn tôi đi vào cùng mọi người không?” Tài xế quay đầu lại hỏi.
Mặc dù hai cô gái này trông có vẻ mê tín nhưng anh ấy cũng là người có trách nhiệm, tài xế trẻ tuổi cảm thấy không bằng theo các cô vào xem tình hình một chút.
Ít nhất, anh ấy không thể nào coi như không nhìn thấy rằng các cô đang rất lo lắng.
“Vậy cảm ơn anh nha.” Tô Trầm Hương cong mắt cười.
Trên thế giới này vẫn có người nhiệt tình hơn.
“Không có gì, Tiểu Phi nói phải đảm bảo mọi người đều về nhà an toàn.” Tài xế cười gãi đầu rồi cùng bọn họ xuống xe. Khi bọn họ cùng nhau mở cửa biệt thự nhà họ Lâm ra thì Tô Trầm Hương bỗng cảm thấy rất quen thuộc.
Tô Trầm Hương cũng từng ở lại căn biệt thự này một thời gian, cô không cảm thấy xa lạ gì, hoa cỏ trong vườn vẫn như cũ, ngay cả mặt ngoài của biệt thự cũng không có gì thay đổi.
Trời đã tối, phòng khách ở tầng một của biệt thự vẫn sáng đèn, từ trên cửa sổ tầng một hắt ra từng tia sáng, sự yên tĩnh này khiến Lâm Nhã đang lo lắng cũng dần dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Hoàn toàn bình thường, không có gì khác lạ.
Thậm chí, ở cửa sổ cửa biệt thự thỉnh thoảng còn thấp thoáng bóng của người giúp việc đang bận rộn làm việc.
Cô ta có chút bối rối.
Nếu như không phải Lâm tổng đã nói những lời kỳ quái trong cuộc điện thoại vừa rồi thì cô ta vẫn cảm thấy hôm nay cũng không khác những ngày bình thường là mấy.
“Gõ cửa đi.” Tô Trầm Hương đang núp sau lưng Lâm Nhã liếc nhìn tầng hai tối tăm của căn biệt thự, cô thu hồi tầm mắt, nói với Lâm Nhã.
Nếu cô nhớ không nhầm thì đó là thư phòng của Lâm tổng.
Lâm Nhã vội vàng gật đầu rồi nhấn chuông cửa.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Khuôn mặt anh tuấn, chững chạc của Lâm tổng xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy Lâm Nhã, ông ấy lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Về rồi à?” Ông ấy vẫn luôn yêu thương cô con gái duy nhất này. Ông ấy vừa đi đến cầm lấy cặp sạch của Lâm Nhã, vừa nhìn mấy người đứng sau con gái.
Thấy nhiều người cùng về nhà với Lâm Nhã như vậy, nụ cười trên mặt của ông ấy càng tươi hơn.
“Các con cùng vào nhà ngồi chơi một lúc nhé?” Hình như khi có con gái ở đây, ông ấy phá lệ nói nhiều hơn một chút.
Lâm Nhã vô thức tránh né cánh tay đang định cầm cặp sách của cô ta.
“Tiểu Nhã?” Lâm tổng khó hiểu nhìn cô ta.
Không biết giải thích kiểu gì, Lâm Nhã cúi thấp đầu, hàm răng cắn chặt phát ra âm thanh run rẩy.
“Cô ấy đói rồi. Tôi cũng đói.” Tô Trầm Hương đẩy Lâm Nhã đang ôm chặt cặp sách vào trong biệt thự một cách dễ dàng.
Khi nhìn thấy Lâm tổng ngó lơ động tác thô lỗ của mình đối với Lâm Nhã, hơn nữa ông ấy còn mỉm cười bao dung, Tô Trầm Hương đi vào phòng khách của biệt thự, cô nhìn lướt qua mấy người giúp việc đang thò đầu ra nhìn bọn họ, nở nụ cười ngọt ngào.
“Đã lâu không gặp nha.”
Cô hoài niệm nhìn căn biệt thự lớn của nhà họ Lâm mà cô từng mơ ước, cười tít mắt nói: “Cho tôi ít đồ ăn đi. Tôi đói rồi!”
“Vậy các con ngồi xuống trước đã. Ta gọi người giúp việc nấu vài món cho các con.”
Lâm tổng đứng bên cạnh cô mỉm cười, giống như cảm thấy cô rất đáng yêu.
Lâm Nhã đi tới, nắm lấy tay Tô Trầm Hương thật chặt, cô ta trợn mắt nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng, nói: “Tô Trầm Hương, cô có biết lễ phép không thế? Lại còn muốn ăn ở nhà tôi, tôi với cô thân nhau lắm sao?”
Sắc mặt cô ta tái nhợt, nắm chặt tay của Tô Trầm Hương, muốn kéo cô ra ngoài, Tô Trầm Hương không biết làm sao, chỉ đành giằng co qua lại với cô ta, nói gì cũng không chịu rời đi.
Đùa à.
Lúc trước cô đã tình nguyện trở thành cô con gái riêng của vợ trước, sao có thể dễ dàng bị thiên kim đại tiểu thư đuổi đi chứ?
Tài xế trẻ đi theo bọn họ vào nhà đang mờ mịt nhìn hai người vừa nãy còn chị em thân thiết trên xe, giờ đã trở mặt chuẩn bị đánh nhau.
Trần Thiên Bắc đứng ở cửa biệt thự, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhưng thật ra cậu đang chặn ở cửa biệt thự.
Lâm tổng vẫn như cũ, mỉm cười đứng bên cạnh hai cô bé.
Rõ ràng là nụ cười bao dung nhưng không hiểu sao, tài xế lại nhìn thấy trên khuôn mặt ông ấy có vẻ tham lam đầy quỷ dị.
Đèn trong biệt thự vẫn sáng nhưng không phải là ánh sáng chói mắt.
Nhưng trong tiềm thức, anh ấy vẫn cảm thấy ánh sáng này đang ngày càng quái dị khi chiếu lên người Lâm tổng và người giúp việc đang pha cà phê mời khách.
Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ có Lâm Nhã và Tô Trầm Hương đang lôi kéo nhau.
Hình như ánh sáng trong biệt thự đã tối đi một chút.
“Tiên sinh, mời uống cà phê trước.” Một người giúp việc mang một tách cà phê đen nhánh cho tài xế trẻ.
Anh ấy mơ màng nhận lấy, cầm lên uống. Tài xế trẻ nhìn thấy người giúp việc đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt mong đợi đến kì lạ.
Khi anh ấy sắp uống cà phê thì nụ cười trên mặt cô ta trở nên vặn vẹo hơn.
“Vẫn còn hơi nóng.” Tài xế lo lắng giữ tách cà phê đang định đưa lên uống, cầm trong tay xoay tới xoay lui.
“Cà phê uống nóng mới ngon.” Người giúp việc khuyên anh ấy.
Đúng lúc anh ấy đang cười gượng, cảm thấy khó xử nếu từ chối lòng tốt của người khác thì Tô Trầm Hương đang than đói lập tức lao nhanh tới.
Có lẽ cô đói đến mức không thể kiểm sát hành vi của mình, bất chấp phép tắc mà giật lấy tách và phê trong tay anh ấy. Cô lè lưỡi nhấp một ngụm, ánh mắt lập tức sáng lên, cô lại uống thêm một ngụm nữa, chẳng mất chốc tách cà phê chỉ còn một nửa.
Ngay khi nụ cười của người giúp việc trở nên quỷ dị, cô gái tóc đen lại uống một hớp lớn cà phê nóng, thỏa mãn thở ra một hơi. Cô từ từ chuyển ánh mắt tham lam lên người giúp việc.
“Cô có mùi gì thế?” Cô nhấm nháp vị cà phê còn đọng lại trong miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm người giúp việc.
Người giúp việc: …
?
Nụ cười méo mó trên mặt cô ta cứng đờ trong giây lát, cô ta nhìn cô gái thô lỗ được Lâm Nhã mang về.
“Tôi có mùi gì cơ?” Cô ta cúi đầu, ngửi ngửi trên người mình.
“Mời khách uống cà phê mà không kèm theo điểm tâm, bánh ngọt, bánh mì hay gì đó sao? Từ khi nào nhà họ Lâm lại keo kiệt như vậy? Đều là lỗi của các cô đúng không? Lạnh nhạt với khách là điều tệ nhất.”
Ánh mắt thèm khát của Tô Trầm Hương nhìn chằm chằm người giúp việc.
Cô đã uống tách cà phê của người giúp việc này pha nhưng cô vẫn muốn nhiều hơn.
Lúc này, người giúp việc cúi đầu, khuôn mặt ẩn trong bóng tối càng trở nên méo mó, cô ta đè nén sự hưng phấn, giọng nói có chút gay gắt: “Tiểu thư, nếu cô thích điểm tâm, vậy thì tôi sẽ mang ra ngay lập tức.”
Cô ta xoay người, muốn quay lại phòng bếp chuẩn bị điểm tâm nhưng chưa kịp đi thì một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn đột nhiên bóp nhẹ cánh tay của cô ta.
Người giúp việc quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười ngọt ngào.
“Đi vào phòng bếp làm gì. Không phải đang ở sẵn đây sao. Cô yên tâm đi, cái gì cũng được, tôi không kén ăn đâu.”
Cô ta thật là thơm.