Khi Lâm Nhã đi tới nói chuyện với cô, hiếm khi cô chủ động, đứng dậy và ngửi cổ cô ta.
Mặt Lâm đại tiểu thư chợt đỏ bừng.
Theo phong cách kiêu ngạo của cô ta, lẽ ra cô ta phải chán ghét đẩy Tô Trầm Hương ra và bảo cô tránh xa mình ra mới phải.
Nhưng rất ít khi Tô Trầm Hương thân mật với cô ta như thế.
Nhắc đến chuyện này, khóe mắt Lâm Nhã hơi giật giật.
Gần đây, cô ta không còn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Tô Trầm Hương nữa, cũng rất ít khi tỏ ra trịch thượng với cô.
Nhưng hình như tình cảm của Tô Trầm Hương với Lý Yên vẫn tốt hơn một chút.
Giống như trong số bạn bè luôn luôn có bạn thân nhất và bạn thân nhì vậy.
Con gái mà, điều mà các cô gái hay hỏi khi nói đến tình bạn sẽ là… Cậu thân với cậu ấy hay với tôi hơn?
Cô ta chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
“Trên người cậu có âm khí, hôm nay cậu đã gặp phải gì à?” Hôm qua không có mùi này.
Có điều, âm khí trên người Lâm Nhã rất nhạt, không nặng lắm, chắc hẳn là vô tình đi ngang qua thứ gì đó ở khoảng cách xa.
Trước tiên, Tô Trầm Hương rút âm khí trên người Lâm Nhã ra, biến thành hai viên đường nhỏ, tiếp đó cô bỏ thẳng vào bát canh của mình, vừa ăn vừa tò mò hỏi.
Cô không nghĩ là Lâm Nhã gặp chuyện nguy hiểm gì.
Dù sao thì trên người Lâm Nhã có một lá bùa hộ thân mà cô tặng.
Xem như là để báo đáp việc Lâm Nhã dễ tính với cô hơn trong nửa học kỳ qua.
“Gầy đây không gặp phải gì hết. Sao thế?” Lâm Nhã biết Tô Trầm Hương là một thiên sư.
Mặc dù lúc mới biết chuyện, cô ta cho rằng đó là chuyện cười, cô ta không hề nhìn thấy phẩm chất thế ngoại cao nhân* gì trên người của Tô Trầm Hương luôn ngoan ngoãn cả.
*: Những vị cao nhân quy ẩn, không ham muốn danh lợi nơi thế tục nhưng tài năng của họ đáng để người đời ngưỡng mộ.
Nhưng sau này, cô ta lại hết sức tin tưởng Tô Trầm Hương… Tin tưởng vào bạn bè của mình mới là tình bạn chân chính.
Lâm Nhã luôn cố gắng thực hiện suy nghĩ này, cố gắng trở thành một người bạn đủ tư cách mà không phải một đại tiểu thư chảnh chọe.
Cô ta đã có những thay đổi lớn, ít nhất là Tô Trầm Hương cảm thấy lớn, nghe cô ta hỏi như thế, cô suy nghĩ rồi nói: “ Chỉ là có xíu âm khí, không sao, đừng lo lắng. Chắc là không cẩn thận nên dính vào.”
Lâm Nhã đến trường mỗi ngày, hôm nay cô ta có chút âm khí, vậy chắc chắn là do bất cẩn vướng phải gì đó thôi.
Tô Trầm Hương quan tâm hỏi Lâm Nhã một chút, hôm nay hoặc hôm qua sau khi tan học đã đi đâu, làm gì mà bị dính âm khí, nhưng mà tìm hiểu mấy việc đó chẳng khác gì mò kim đáy bể nên đành chịu.
Cô vừa uống bát canh có âm khí, vừa xem điện thoại.
Mặc dù rất yêu thích việc học nhưng Tô Trầm Hương lại không chuyên tâm lắm.
Bình thường cô có rất nhiều sở thích.
Gần đây nhất là cô thích đọc tiểu thuyết.
Sau khi Tô Trầm Hương đọc xong <Ta tranh đấu tại hậu cung mười tám năm> thì cuốn tiểu thuyết mới nhất mà cô đọc là.
Cô còn nhiệt tình đề cử quyển sách với Trần tổng, cô nghĩ anh ấy nên đọc nó để có kinh nghiệm theo đuổi người yêu… Trần tổng không những không chặn cô mà còn trịnh trọng cảm ơn, sau đó thức suốt đêm để đọc, đến nỗi sáng hôm sau mang hai con mắt gấu trúc đi làm.
Anh ấy đã học được cách mà thiếu gia nhà giàu theo đuổi người trong lòng, cảm thấy có lẽ bản thân sắp kết hôn được rồi.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật khi thấy cô bé nghịch ngợm hết sức phấn khởi chia sẻ kinh nghiệm trong tiểu thuyết với anh họ của cậu.
Ví dụ như lái máy bay trực thăng tư nhân rải hoa hồng toàn thành phố tuyên bố bản thân chỉ thích đại minh tinh…-
Cậu hít một hơi thật sâu.
Nghĩ tới là không thở nổi mà.
Tô Trầm Hương ngu ngơ còn chưa nhận ra tâm trạng phức tạp của anh Bắc của cô, vẫn tiếp tục lướt điện thoại. Lâm Nhã thì đang cúi đầu ngửi thử quần áo của mình.
Nhưng cô ta không thể ngửi ra gì hết nên không khỏi lo lắng về những chuyện bản thân không biết.
Nhưng khi thấy Tô Trầm Hương không hề lo lắng gì, cô ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói rằng Lâm đại tiểu thư là người rất kiêu căng nhưng thật sự cô ta rất sợ mấy chuyện kỳ lạ.
Cô ta nhìn thẳng vào mắt của Trần Thiên Bắc.
Không biết nhà họ Trần sao rồi.
Gần đây, ông lão nhà họ Trần cũng không nhắc đến chuyện Trần Thiên Bắc sẽ kết hôn với ai nữa.
Lâm Nhã âm thầm hừ một tiếng, yên tĩnh ăn cơm.
Bởi vì sợ Lâm tổng lo lắng nên cô ta không gọi điện kể chuyện trên người mình có âm khí. Có điều, hôm nay khi tan học, Hứa Phi đã mời Tô Trầm Hương đến dự tiệc sinh nhật của cậu ta.
Khi nhìn thấy Trần Thiên Bắc và những người khác đi cùng với Tô Trầm Hương, cậu ta cũng rất nhiệt tình và vui vẻ, cùng họ bước ra khỏi cổng tường.
Trước cổng trường có một chiếc xe buýt trông rất xa hoa.
Bạn học của Hứa Phi đã ngồi trên xe buýt, chờ xuất phát.
“Nơi tổ chức xa lắm à?” Tô Trầm Hương tò mò hỏi.
“Không phải. Có điều là tôi mời mọi người nên đương nhiên tôi sẽ phụ trách đưa đón mọi người. Trên đường đi tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.” Hứa Phi cười rạng rỡ.
Khi nhìn thấy Tô Trầm Hương đưa quà sinh nhật cho mình, cậu ta vội vàng cảm ơn rồi nhận lấy.
Là một hộp quà cỡ lòng bàn tay, rất tinh xảo... loại mà cửa hàng hoa và quà tặng ở cổng trường tặng miễn phí nếu bạn mua một hộp chung với bó hoa.
Cậu ta mở hộp quà tặng ra, để lộ một chiếc bùa hộ thân được gấp rất đẹp ở bên trong.
Hứa Phi chợt hơi mất tự nhiên, không khỏi nhìn Tô Trầm Hương một cái.
Bỗng nhiên cậu ta cảm thấy ngượng ngùng. Tô Trầm Hương đang đứng ở cửa xe buýt định đi lên, nghiêng đầu nhìn Hứa Phi.
Chàng trai rạng rỡ, cao ráo đẹp trai nhận được quà sinh nhật sao lại đỏ mặt chứ.
“Tô Trầm Hương.” Đột nhiên Hứa Phi gọi tên cô.
Trần Thiên Bắc đứng ở bên cạnh, chậm rãi nheo mắt lại, vẻ mặt căng thẳng.
“Đại ca, em thấy thằng nhóc này…” Vương Lập Hằng ở bên cạnh cậu thò đầu ra nhìn.
Trần Thiên Bắc cảm thấy thật đau đầu.
Cậu cảm nhận sâu sắc rằng Vương Lập Hằng đang thiếu sách ôn tập.
Có vẻ như phải cho cậu ta thật nhiều đề ôn luyện mới có thể giảm mức độ nhiều chuyện của cậu ta xuống.
“Đây là bùa cậu thỉnh cho tôi hả?” Khuôn mặt đẹp trai của Hứa Phi hơi đỏ lên, trong ánh mặt mờ mịt của Tô Trầm Hương, cậu ta nhanh chóng đeo bùa hộ thân lên cổ, khẽ nói: “Tôi sẽ nghiêm túc nhận tâm ý của cậu. Cậu.. vất vả rồi.”
Những chàng trai cô gái hiện đại đều sẽ tự đi cầu cho người mình thích một lá bùa hộ thân… Đây là chuyện rất lãng mạn, Hứa Phi đã tham gia diễn xuất quá nhiều kịch bản nên đương nhiên biết đây là một cách quan tâm, đồng thời cũng là một cách biểu đạt tâm ý.
Nghĩ đến chuyện Tô Trầm Hương đã vì mình mà cuối tuần đi leo núi, đến chùa để xin một lá bùa hộ thân, mặt của cậu ta càng đỏ hơn.
“Vẫn ổn. Chỉ vẽ một lá bùa mà thôi, tôi không cực nhọc gì cả.” Năm phút là vẽ xong lá bùa hộ thân rồi, không mệt chút nào.
Hứa Phi đang đỏ mặt, nghe câu đó xong thì cảm thấy không đúng lắm.
“Vẽ bùa sao?”
“Tôi vẽ đẹp lắm đó. Giữ nó bên người đi.”
“Tự cậu vẽ ư?” Khuôn mặt hơi đỏ của Hứa Phi đột nhiên bớt đỏ đi.
"Ừ. Nhưng cậu đừng lo, lá bùa này là quà sinh nhật của cậu, tôi không lấy tiền đâu."
Cô đã quyết định tặng bùa hộ thân nên không quan tâm đến chuyện người ta có nghĩ cô đang mê tín dị đoan hay không, càng nói cô càng thản nhiên hơn.
Ngón tay thon dài đang nâng niu lá bùa của chàng trai chậm rãi buông ra.
“Cậu còn muốn tính tiền…” Đừng nói là đỏ mặt, sắc mặt của cậu ta dần dần thẫn thờ.
“Lần này thì không, là quà sinh nhật mà. Nhưng mà nếu có lần sau thì tôi sẽ thu phí nha.” Tô Trầm Hương hoàn toàn không nhận ra được âm thanh tan nát cõi lòng của ai đó.
Nhìn thấy Hứa Phi có vẻ rất hài lòng với quà sinh nhật của mình thì cô mới yên tâm, cảm thấy đề nghị của Trần Thiên Bắc khá tốt, bùa hộ thân thật sự rất được yêu thích. Hứa Phi cũng là người biết nhìn hàng, nếu không đã không thể nhìn ra bùa hộ thân không tầm thường, trực tiếp đeo nó lên cổ rồi.
Cô lên xe, tìm một ghế trống ngồi xuống.
Trần Thiên Bắc im lặng nhìn thấy tất cả,
Tô Trầm Hương thật sự sẽ cô đơn cả đời.
Nếu cô tìm được đối tượng thì họ Trần của cậu sẽ viết ngược lại.
“Tất cả mọi người lên xe đi.” Trong lòng Hứa Phi tất nhiên sẽ hơi cẩn thận với những cô gái xinh đẹp lấy lòng cậu ta.
Nhưng chuyện khiến cậu ta nghi ngờ nhân sinh… Thật sự là cậu ta không có ý gì với Tô Trầm Hương, cậu ta chỉ cảm thấy Tô Trầm Hương đối xử công bằng với mình, không vì chuyện cậu ta là một ngôi sao mà nịnh nọt lấy lòng khiến cậu ta thoải mái mà thôi.
Nhưng thoải mái cũng không chịu nổi cú sốc này.
Cậu ta khẽ thở dài, mời mấy người đôi mắt sáng rực lên xe. Trần Thiên Bắc nhịn xuống, vì tính cách lạnh lùng nên cậu cũng không nói gì thêm.
Xem ra Hứa Phi vẫn chưa thân với Tô Trầm Hương.
Nếu thân thiết rồi thì sẽ biết, Tô Trầm Hương sẽ không động lòng với ai cả.
Trừ khi có thể cho cô ăn.
Nếu như cho nhiều thì có khi Tô Trầm Hương sẽ sẵn sàng gả cho người đó luôn.
Giống như lần trước yêu cầu minh hôn vậy.
Nghĩ đến là khiến Trần Thiên Bắc thấy đau đầu.
Cậu lên xe, ngồi bên cạnh Tô Trầm Hương, nhìn cô đang nói chuyện với các bạn nữ lớp 10.6, nhắc đến một cuộc thi Tiếng Anh gần đây.
Cuộc thi này do mấy trường trung học trọng điểm trong thành phố cùng tổ chức, chỉ đáng tiếc, nếu muốn đăng ký dự thi phải là lớp 11 trở lên, vì vậy nữ sinh lớp 10 các cô chỉ có thể làm người xem thôi.
Nhưng làm người xem cũng không tồi! Ít nhất thì cũng có thêm kinh nghiệm đó.
Các cô càng nói càng sôi nổi, bầu không khí trong xe náo nhiệt vui vẻ, bất chợt biến tiệc sinh nhật của Hứa Phi thành một hoạt động lớp thú vị.
Hứa Phi ngồi cạnh mọi người, cậu ta lớn lên đẹp trai, trên mặt có ý cười rạng rỡ. Quả thực cậu ta đã làm việc trong giới giải trí nhiều năm rồi.
Nhưng cậu ta không hề có vẻ tự kiêu và cao ngạo của một minh tinh mà thay vào đó là dáng vẻ của một học sinh trung học thật sự.
Chỉ với điều này thôi, cậu ta đã tốt hơn An Gia Gia trước kia mới nổi tiếng một tí đã chảnh chọe kiêu căng.
Nhưng mà An Gia Gia đã nghỉ học nên dĩ nhiên sẽ không xuất hiện ở đây, bầu không khí sôi nổi này sẽ không bị làm phiền. Mọi người đi thẳng đến nhà hàng nổi tiếng mà Hứa Phi đã đặt bàn.
Nhà hàng này ở trong thành phố, hôm nay đã được đặt trước, không có người ra vào nên mọi người rất thoải mái. Vào nhà hàng, chờ Hứa Phi vừa thổi nến xong là Tô Trầm Hương lập tức vội vàng ăn cơm.
Tay nghề của nhà hàng này xem như không tệ.
Hơn nữa, đều là những món mà người trẻ tuổi như họ yêu thích.
Tô Trầm Hương vô cùng thích thịt xào dứa chua ngọt.
Cô cầm đũa lên, ăn cơm một cách thích thú, thuận tiện tiếc nuối trong lòng một chút, lén lút nói với Trần Thiên Bắc - người đang ngồi bên cạnh cô nhưng không ăn gì nhiều: “Đồ ăn trong này rất ngon! Tiếc là nếu tôi có thể rút được nửa cân thịt lợn từ trên người cậu ăn thì ngon hơn rồi.”
Cô vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa nhìn người Trần Thiên Bắc rồi thèm nhỏ dãi.
Trần Thiên Bắc bị lòng tham của cô làm ngạc nhiên, nhìn cô.
“Nửa cân thịt?” Sao Tô Trầm Hương không lên trời luôn đi!
Lệ quỷ mạnh tới cỡ nào mới có thể mập như vậy chứ!
“Dù sao cũng phải chuẩn bị một ít đồ tết mà.” Tô Trầm Hương cây ngay không sợ chết đứng nói.
Cách Tết còn dài mà Tô Trầm Hương đã bắt đầu nhớ nhung Tết rồi.
Trần Thiên Bắc không tiếp lời nữa, cậu đang định nói gì đó thì đột nhiên thấy Tô Trầm Hương nhìn về phía tiệm cơm ở đối diện.
Ở lối vào có một người đàn ông cao lớn mặc vest màu xanh.
Người đàn ông mặc vest đứng trong một góc tối tăm, nơi ánh sáng không thể chiếu đến, trên khuôn mặt anh ta chậm rãi nở một nụ cười thân thiện. Có điều, nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy rất không chân thực, rõ ràng là anh ta đang cười nhưng lại giống như đang đeo một chiếc mặt nạ cứng ngắc.
Nhìn nụ cười kia, không hiểu sao Trần Thiên Bắc cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng nhìn về phía Tô Trầm Hương.
Nụ cười đó quen thuộc đến lạ lùng.
Tô Trầm Hương chậm rãi nheo mắt lại.
Người đàn ông mặc vest là người sống, điều này chắc chắn không thể nghi ngờ.
Nhưng trên người anh ta lại toát ra một mùi hôi thối, mục nát và lạnh lẽo, giống như bị lệ quỷ xâm nhập vậy.
Điều kỳ lạ nhất là nãy giờ người đàn ông mặc vest vẫn đứng bất động ở lối vào, nhìn chằm chằm vào cô.
Anh ta biết cô à?