Cô ấy cười làm anh em nhà họ Tô đều căng thẳng.
Đương nhiên là do họ cảm thấy xa lạ với cách làm quen mới mẻ của mỹ nhân này.
“Đúng rồi, hôm nay tôi đến là muốn nói chuyện với Tiểu Hương.”
Thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của hai anh em, Tần Mỹ muốn bắt nạt thêm một chút.
Cô ấy rất thích dáng vẻ ngại ngùng mà không thể phản kháng của bọn họ.
Trong lòng đại mỹ nữ đang tưởng tượng vô cùng phong phú.
“Cái gì, chuyện gì? Mua, mua bùa sao?” Tô Trầm Hương lẩm bẩm hỏi.
“Không phải. Là bạn của tôi, em cũng biết người đó.”
Tô Trầm Hương ngỡ ngàng nhìn cô ấy.
“Chính là người đã lấy tóc của tôi để bắt tôi kết minh hôn với quỷ.” Tần Mỹ cười, có hơi lạnh lùng.
Vừa nói đến người kia, Tô Trầm Hương không khỏi ôm ngực.
Sự đau đớn của bà Tần khi nói “Tại sao cô ấy lại đối xử như thế với con gái tôi” giống hệt như thím Tường Lâm* vẫn còn in hằn trong tâm trí cô.
*Thím Tường Lâm là nhân vật chính trong truyện “Lễ cầu phúc” của nhà văn Trung Quốc Lỗ Tấn viết năm 1924, là người chịu nhiều đau khổ và bất hạnh
“…Ừm!” Cô ra sức gật cái đầu nhỏ.
Thấy cô không có hứng thú, Tần Mỹ cười gượng, nói một cách ngắn gọn: “Cô ta vào bệnh viện tâm thần rồi.”
Cô ấy dừng một chút, sắc mặt có hơi phức tạp, nói với Tô Trầm Hương: “Đột nhiên cô ta phát điên ở công ty. Được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện kiểm tra, nói là bị điên rồi. Điều kỳ lạ là trưởng bối trong nhà cô ta không có ai bị điên cả.”
Cô ấy và người kia lớn lên cùng nhau, làm bạn thân của nhau suốt mười mấy năm trời, cả hai bên gia đình đều biết rõ về nhau, cũng biết trong nhà cô ta không có ai bị điên.
Vậy nên thật khó hiểu khi cô ta lại trở thành kẻ điên.
Biến thành một dáng vẻ khác.
Chỉ biết cười ngây ngô và kêu la thất thanh, không nhận ra bất cứ người nào.
Gia đình cô ta luôn có ác ý với chính cô ta, nếu không thì lúc trước nhà họ Tần cũng không thông cảm và chăm sóc cho cô ta như thế. Vậy nên, từ khi cô ta vào bệnh viện tâm thần và không còn mang lại lợi ích gì cho gia đình, họ đã không bao giờ xuất hiện nữa.
Đương nhiên, Tần Mỹ không cảm thấy đau lòng.
Nghĩ đến khoảnh khắc cô ấy dùng đủ lý do để tra hỏi người ấy, phát hiện không thể chối cãi thì sắc mặt thay đổi, xé bỏ lớp mặt nạ của người bạn thân thiết nhất, thừa nhận mình ghen tị với cô ấy, muốn cô ấy biến thành quỷ phó thảm thương và bị lệ quỷ chà đạp bằng nụ cười méo mó. Cô ta cũng nói ra những lời ganh ghét, oán hận vì cô ấy là đại tiểu thư mà cô ta lại chỉ là người hầu cho cô ấy, trong lòng Tần Mỹ không còn coi cô ta là bạn thân nữa.-
Thậm chí người kia còn đắc ý vênh váo trước mặt cô ấy, nói dù cô ấy biết cũng không sao, bởi vì không có gì có thể xét xử cô ta, dáng vẻ vô liêm sỉ ấy khiến Tần Mỹ khẽ lắc đầu.
Chỉ là cô ấy cảm thấy hơi buồn.
“Nếu cô ta không hại chị, cô ta cũng không trở thành kẻ điên được.” Tô Trầm Hương không thèm để ý đến tâm trạng Tần Mỹ, nhẹ nhàng nói.
“Em có ý gì?” Tần Mỹ nghe thấy câu nói ấy thì vội vàng hỏi lại.
“Cô ta giao dịch với ác quỷ thì phải chuẩn bị tâm lý để trả giá.” Tô Trầm Hương cười tủm tỉm nói.
Hại Tần Mỹ thì người kia không chỉ phát điên bình thường thôi đâu.
Tám phần là người nuôi quỷ đã rút một phần linh hồn của cô ta ra để nuôi quỷ.
Cô ta cho rằng chỉ có Tần Mỹ mới biến thành quỷ phó.
Nhưng thực ra cô ta còn không bằng quỷ phó, chỉ được xem như một miếng mồi ngon.
Chỉ là chuyện này không liên quan đến Tô Trầm Hương, cô cũng chỉ tùy ý nghe một chút, còn Tần Mỹ chỉ muốn trò chuyện đôi câu với cô, chủ yếu là muốn đến nhà họ Tô ăn cơm, làm Tô Trầm Hương cảm thấy chắc chắn là có chuyện gì đó.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh.
Anh cô cúi đầu ăn cơm, từ chối đối mặt với cô, còn nhanh chóng cầm đũa gắp đồ ăn cho Tần Mỹ.
Thấy anh ấy gắp cho mình toàn thứ mình thích, Tần Mỹ cười tươi hơn khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trông thật rạng rỡ.
Mắt của Tô Trầm Hương gần như bị mù.
Cô vẫn còn là một đứa trẻ đấy, hai người có biết không!
Tại sao lại muốn thể hiện như vậy trước mặt học sinh cấp ba đơn thuần ngây thơ hả?
Đối mặt với cảnh tượng ấy, cô nhanh chóng ăn cơm rồi nói với Tô Cường rằng hai ngày nữa cô sẽ tham dự tiệc sinh nhật của bạn học.
Thông báo với phụ huynh là điều cô nên làm.
“Vậy lúc con về trời sẽ rất tối, cha đi đón con nhé.” Tô Cường vội vàng nói với Tô Trầm Hương.
“Vâng ạ!”
Tô Trầm Hương thẳng thắn gật đầu.
Tô Cường nhìn đứa con ngoan ngoãn như vậy, lộ ra nụ cười vui vẻ, đúng lúc Tần Mỹ ăn cơm xong, chào tạm biệt một cách lễ phép, Tô Cường còn vội vàng nói với Tô Minh: “Mau đưa tiểu thư về đi con!”
Ông rất ân cần, nhìn thấy cháu trai sắp thoát kiếp F.A, đương nhiên đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Vành tai trắng nõn của Tô Minh đỏ lên, muốn giả vờ như không có gì nhưng lỗ tai lại bán đứng anh ấy.
Lúc bọn họ ra cửa, Tô Trầm Hương nhìn qua khe hở của cánh cửa đang dần đóng lại, liền thấy đại mỹ nữ cười nhẹ và kéo vành tai của anh cô.
Suýt chút nữa làm anh cô nhảy lên trần nhà!
Lúc sau, Tô Minh bỗng nhiên quay đầu lại.
Anh ấy bắt gặp ánh mắt hóng hớt của Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương vội vàng đóng cửa lại.
Cách một cánh cửa, cô nghe được âm thanh Tần Mỹ không nhịn được mà bật cười.
“Tiểu Minh cũng nên yêu đương rồi.” Tô Cường vui mừng nói với Tô Trầm Hương đang ngáp ngủ: “Nhưng chúng ta đừng nói gì với bác cả. Chuyện tình cảm nên để anh con tự mình trực tiếp nói với bác cả.”
Ông thành thật, không biết nói dối làm Tô Trầm Hương lại cảm thấy cha mình rất đáng yêu.
Thấy Tô Cường lẩm bẩm phải khuyên anh con đừng cuồng công việc nữa, cô ôm cặp sách chui vào phòng, bắt đầu làm bài tập.
Cô cảm thấy, nếu thật sự thích người ta thì có khả năng Tô Minh sẽ không thức khuya làm việc nữa.
Quả nhiên, ngày hôm sau Trần tổng phàn nàn với Tô Trầm Hương rằng thư ký toàn năng của anh ấy từ chối tăng ca rồi.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Tô Trầm Hương thở dài hỏi Trần tổng.
“Cậu ấy không tăng ca, vậy anh đành phải tăng ca thôi.” Trần tổng than thở rằng bản thân cũng muốn làm ông chủ 24/7, vui vẻ nói với Tô Trầm Hương: “May mà hạng mục gần nhất cũng đã đi vào quỹ đạo, hạng mục mới trong tay anh cũng không nhiều, tạm thời không bận rộn quá mức.”
Trần tổng đương nhiên biết Tần Mỹ, người gần đây qua lại với Tô Minh nên nói một chút về gia cảnh của Tần Mỹ với Tô Trầm Hương.
“Nhà họ Tần làm ăn không nhỏ, Tần tiểu thư là con gái đầu nhà họ Tần. Bây giờ đang làm việc ở nhà họ Tần, anh đã giao dịch với cô ấy vài lần, năng lực làm việc không tồi.”
Trần tổng nói một cách khách quan với Tô Trầm Hương: “Hơn nữa, tất cả mọi người trong nhà họ Tần đều là người tốt, hẳn là không hề đặt nặng xuất thân gia đình.”
Tô Minh chỉ là người xuất thân từ một gia đình bình thường, mà nhà họ Tần lại là gia đình giàu có, có thể sẽ có người cân nhắc việc môn đăng hộ đối.
Nhưng Trần tổng rất quan tâm đến đời sống tình cảm của thư ký, tuy rằng lo lắng chuyện tình yêu của anh ấy sẽ khiến bản thân phải tăng ca vất vả nhưng cũng sẽ không vui khi khiến thư ký của mình thất tình.
… Sợ là thất tình sẽ càng ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc hơn.
Nghĩ lại thì nếu Tô Minh thất tình, không chừng có thể còn muốn xin nghỉ dài hạn để chữa lành nỗi đau, Trần tổng rất sợ điều này.
Anh ấy vội nói bóng nói gió đi hỏi về thái độ của Tần tổng về chuyện hôn nhân của con gái.
Câu trả lời của Tần tổng làm Trần tổng cảm thấy rất vui mừng.
Anh ấy cố tình đến đây là để dâng kho báu của mình cho Tô Trầm Hương.
Từ khi ở cạnh nhà của tiểu thiên sư, Trần tổng cảm thấy ngủ ngon, ăn cũng ngon miệng, người cũng béo lên, tóm lại là vô cùng hạnh phúc.
“Nhà bọn họ không quan tâm đến địa vị gia đình, chỉ quan tâm bọn nhỏ thích ai.” Trần tổng nói với Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương lơ đãng lắng nghe, vui mừng nói lời cảm ơn, cô sẽ nhớ kỹ, sau đó nói lại với anh cô.
“Cảm ơn Trần tổng nhé.”
“Không có gì.” Trần tổng cười tủm tỉm nói với Tô Trầm Hương.
Thấy anh ấy ăn vạ không chịu đi, khóe miệng Tô trầm Hương hơi run rẩy, nhìn ông chủ nham hiểm này, hình như đang có âm mưu gì đó.
“Còn chuyện gì không?”
“Thật ra còn chuyện này.” Trần tổng ho khan, khuôn mặt tươi cười, ghé sát bên cạnh Tô Trầm Hương, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hương, anh nhớ là em đang bán bùa đúng không?”
“Đây có phải là chuyện cần thì thầm không?”
Chỉ là mua bùa thôi mà, Trần tổng ra vẻ lén lút làm gì?
Tô Trầm Hương hoàn toàn không thấy chột dạ khi làm chuyện mê tín dị đoan.
“Không phải anh sợ người khác nghe thấy sao? Thì là chuyện đó, anh trai em cũng có đối tượng rồi, nên anh cũng hơi sốt ruột.” Trần tổng không quan tâm bản thân là người tinh anh từng du học nước ngoài, mới nổi trên thương trường, không để ý hình tượng mà ngồi xuống cạnh Tô Trầm Hương, thấp giọng nói: “Em biết không? Trước đây anh có theo đuổi Tôn Tịnh.”
Tôn Tịnh trong miệng anh ấy chính là nữ minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí.
Trần tổng cố gắng theo đuổi nghiêm túc nhưng có vẻ anh ấy không mấy thành công.
Tô Trầm Hương liền gật đầu.
Trần tổng trẻ tuổi và giàu có của công nghiệp điện ảnh Trần thị theo đuổi tình yêu trong giới giải trí.
Gần đây, cô thấy nó trên hot search.
Nhưng cô cảm thấy con đường tình duyên của Trần tổng sẽ chông gai trắc trở.
Người tên là Tôn Tịnh không phải là kiểu nữ minh tinh sẽ bối rối khi được người đàn ông giàu có như vậy theo đuổi, cô ấy cư xử rất đúng mực với sự theo đuổi của Trần tổng nhưng theo Trần tổng nói, có lẽ anh ấy chỉ mới trong giai đoạn khảo sát.
Tôn Tịnh có vẻ rất thận trọng trong chuyện tình cảm, có lẽ cũng sợ người có tiền như Trần tổng chỉ nhất thời hứng thú với cô ấy, cho nên chỉ đồng ý bắt đầu ở mức bạn bè, từ từ quan sát.
“Sau đó thì sao?” Tô Trầm Hương càng ủ rũ hỏi.
“Em là thiên sư tài năng, bùa trước đây đều khá hiệu quả. Anh chỉ muốn nhờ em bán cho anh một lá bùa bình an.”
Tô Trầm Hương đi lấy giấy bồi.
Trần tổng vội vàng ngăn lại, nịnh nọt nhìn cô.
“Tiểu Hương! Đây là đưa cho người trong lòng của anh.” Nếu đưa lá bùa bằng giấy bồi này, sợ rằng ngày mai anh ấy sẽ bị đá.
Trần tổng lấy một tập giấy màu vàng mê tín từ trong túi áo vest ra, đặt vào bàn tay của Tô Trầm Hương.
Đây là hàng đặt làm theo yêu cầu nhưng không cần giấy bối của cô thì càng tốt, càng tiết kiệm!
Tô Trầm Hương không nói thêm gì, cầm bút vẽ bùa, cẩn thận gấp nó thành hình thù đẹp mắt, đưa cho Trần tổng.
Trần tổng vội vàng đưa chi phiếu cho cô.
“Em không cần tiền.” Tô Trầm Hương nói.
“Không cần tiền?” Trong lòng Trần tổng lập tức hồi hộp.
Trên đời này nếu có chuyện không thể giải quyết bằng tiền thì…
“Gần đây anh em không muốn tăng ca, anh đừng giao thêm việc cho anh ấy.” Tô Trầm Hương đang cực kỳ lo lắng cho hôn sự của anh trai mình, cô đứng dậy với trái tim mệt mỏi không thôi.
Lúc cô nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Trần tổng khi cô bỏ lại anh ấy đi đọc sách, cô đã lẩm bẩm nói: “Vì tình yêu của anh em, em đã phải trả giá quá nhiều!”
Cô là một người em tốt, trước kia Tô Minh nhặt được cô trong lúc mưa to, đúng là nhặt được báu vật!
Lệ quỷ tự khoe khoang bản thân.
Trần tổng buồn bã nhìn lá bùa trong tay, vì tình yêu, vẫn miễn cưỡng đáp ứng.
Quả nhiên ngày hôm sau, Tô Trầm Hương liền thấy anh cô tan làm sớm.
Không có nhiều công việc hơn.
Trần tổng vẫn rất đáng tin cậy.
Nhìn đứa trẻ nghịch ngợm cười khúc khích, khi nghe Trần tổng nói những lời đau thương, Tô Minh nhịn không được mà cong khóe miệng.
“Em lo lắng cho anh nhiều quá.”
“Không sao. Em thấy anh đang gặp khó khăn khi tìm nửa kia của mình.” Tô Trầm Hương giả vờ xong, cảm thấy bản thân như công thần của ông chủ.
Kiểu đắc ý này kéo dài tới buổi sáng hôm sinh nhật Hứa Phi, bởi vì vào ngày cuối tuần nên cô thoải mái đi học. Lúc Lâm Nhã vào lớp, cô đột nhiên khịt mũi, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Nhã.
Trên người Lâm đại tiểu thư … Sao lại thoang thoảng mùi hương của quỷ vậy?