Tô Trầm Hương còn dạy bà dì này kiến thức bảo vệ an toàn cho bản thân nữa.
Dù tinh thần đang căng thẳng nhưng Trần Thiên Bắc vẫn cảm thấy khó hiểu.
Cậu cố kìm nén, nhìn về phía Tô Trầm Hương.
“Anh Bắc.”
Đúng lúc này, Tô Trầm Hương cực kỳ lấy lòng.
Thấy đôi mắt mở to đầy nồng nhiệt của cô, Trần Thiên Bắc mím chặt môi.
Cô vẫn giống như trước, hoàn toàn không có ý gì khác với cậu.
Chỉ là … vừa nãy mới bị nói là bạn trai của cô, ít nhất cũng nên đỏ mặt và lắc đầu phủ nhận chứ?
Nhưng cô nghe xong cũng không thấy ngại, ngược lại còn trả lời qua loa lấy lệ.
Thái độ thờ ơ như vậy khiến cô trông có vẻ phóng khoáng nhưng thật ra… thật ra là một kiểu lạnh lùng.
Chứng tỏ câu nói đó hoàn toàn không quan trọng đối với cô.
Thậm chí cô còn lười giải thích điều đó.
“Hừ!”
“Tôi đi gọi cho Trương sư huynh đây.” Tô Trầm Hương lại dũng cảm làm việc nghĩa thêm một lần, một anh hùng nhỏ cố gắng chiến đấu ở tiền tuyến để bảo vệ con người, cống hiến vì xã hội bình yên.
Cô rất tự hào về bản thân mình!
Tuy cô không biết tại sao vẻ mặt của anh Bắc lại như vậy nhưng điều đó không quan trọng, con trai mà, lòng dạ khó đoán, bản thân cứ suy nghĩ cẩn thận là được.
Cô hiểu chuyện nên không làm phiền cậu, cầm điện thoại lên gọi cho Trương sư huynh, đề nghị anh ấy lên bắt người một cách khí thế, còn cô lại tự đi vào và ngắm nghía cách bài trí kỳ lạ của căn phòng này.
Đằng sau tấm rèm tối đen, bức tường này chứa đầy những thứ kỳ lạ, pháp trận méo mó toát ra âm khí lạnh lẽo và cả mùi máu tươi.
Cô ung dung rút âm khí và quỷ khí ra khỏi bức tường, buồn bực nhét những hạt đậu thối ấy vào cặp mình, thuận tiện tò mò nhìn những pháp trận trên bức tường vài lần.
Cô rất thích học hỏi.
Vậy nên học thử loại pháp trận này một chút.
Mặc dù pháp trận này đã bị hỏng.
Nhưng liệu kiến thức có sai không nhỉ?
Vừa rút sạch chúng ở trong phòng thì cô thất vọng phát hiện ra trong nhà bà lão này thật sự không có một giọt âm khí và lệ quỷ nào cả, Tô Trầm Hương hoàn toàn không ngờ rằng chính mình lại là thủ phạm.-
Nghe được tiếng bước chân rất nhanh từ hành lang, cô đi ra mở cửa.
Tay cô nhẹ nhàng đặt trên tay nắm cửa lạnh buốt, lạch cạch một tiếng, lúc cửa vừa mở ra, bà lão trước đó vẫn còn sức giãy giụa và chửi bới như người điên đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Nhìn cô nhẹ nhàng mở cánh cửa chứa đầy âm khí mà ngoài bà ta ra thì không ai có thể mở được, bà lão run rẩy, nhìn về phía Tô Trầm Hương bằng ánh mắt mang theo sự thù hằn và sợ hãi.
“Lại là, lại là một người của Bạch Vân Quan…” Bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Trầm Hương, lẩm bẩm nói.
Trần Thiên Bắc khẽ nhíu mày.
Nhưng khi Trương sư huynh xông vào nhà, dán mấy lá bùa trên người bà lão, tiện thể thêm còng tay, nhìn bà ta uể oải, Trần Thiên Bắc lặp lại mấy lời bà ta vừa nói cho Trương sư huynh nghe.
Rõ ràng bà lão này biết Bạch Vân Quan.
“Mở được cửa bị khóa thì sao?” Trương sư huynh cũng đi xem cái khoá cửa đó.
Anh ấy sờ nó.
Đương nhiên không tìm ra điều gì.
Âm khí ở trên đó đã sớm bị Tô Trầm Hương hút hết rồi.
“Người của Quỷ Môn đều biết một chút mẹo vặt. Anh nghe nói bọn họ có một loại năng lực, có thể dùng âm khí để phong tỏa toàn bộ căn phòng, người bên trong không thể trốn thoát. Chỉ cần không phải bọn họ chủ động thả người ra, người bên trong sẽ không thể làm gì, không có lối thoát. Đây chắc hẳn là nguyên nhân tại sao bà ta để các em vào nhà. Chỉ cần bước vào, các em sẽ không thoát ra được, chỉ có thể bị bà ta…”
Trương sư huynh tuổi trẻ nên cũng biết mấy trò đó.
Nhưng nhìn qua thì căn phòng này cũng giống như những căn phòng bình thường khác, khuôn mặt trẻ của anh ấy lộ ra một chút biểu cảm phức tạp.
“Hương Hương à!” Anh ấy thở dài.
Nếu trước đây không biết tại sao căn phòng của nữ quỷ Tiểu Bạch lại sạch sẽ như vậy, một chút âm khí cũng không còn thì bây giờ đã tiếp xúc nhiều với Tô Trầm Hương, Trương sư huynh đương nhiên biết vì sao.
Sư muội đang đục nước béo cò*… Chẳng may chim nhạn cũng bị kéo đi hết thì sao?
*Câu gốc là “雁过拔毛”: chim nhạn bay qua thì vặt lông. Trước đây dùng để chỉ những người có võ nghệ cao siêu. Sau này dùng để chỉ những người thích lợi dụng, hễ thấy cái gì tốt là nhân cơ hội trục lợi.
Đương nhiên phải giúp cô nướng chim nhạn rồi!
Trương sư huynh thấy vậy thì vô cùng xúc động, nói: “Tiểu Hương của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan. Biết mấy đồng nghiệp của anh là người bình thường, không dễ tiếp xúc với âm khí nên vất vả giúp anh hút hết âm khí, cũng thấy có lỗi với anh, không muốn để anh ra tay. Tiểu Hương thật tốt bụng!”
Trần Thiên Bắc:… Đây đúng là bộ lọc kính* khó chịu mà.
*Giống như khi nhìn thần tượng thì mắt fan sẽ luôn tự động nhìn thấy mặt tích cực của idol.
Trương sư huynh mỉm cười.
Lúc đồng nghiệp của anh ấy cẩn thận xông vào, cẩn thận kiểm tra căn phòng, Tô Trầm Hương cũng đã sờ qua sờ lại nơi đó, lấy chìa khóa nhà, đi lên tầng trên.
Trương sư huynh không khỏi ngạc nhiên.
Anh ấy khống chế bà lão, lo bà ta chạy mất nên ghì chặt bà ta, nhìn về phía Trần Thiên Bắc với ánh mắt cầu cứu.
Trần Thiên Bắc mím môi, đi lên tầng theo Tô Trầm Hương.
“Trên dưới căn nhà này đều là của bà ta. Bà ta đã gọi hai phần cơm hộp, quả thật trên lầu không có ai. Tôi thấy hình như bà ta thật sự quá vội vàng.”
Nếu cơm hộp được giao đến nhưng trên tầng không có ai, shipper giao cơm sẽ luôn lo rằng đơn của mình không thể hoàn thành.
Đến lúc đó, bà lão này sẽ giả vờ nhiệt tình mời người ta vào nhà chờ một chút.
Một khi bước vào nhà bà ta thì sẽ không có đường chạy thoát, khi đó, bà ta sẽ hại người, dùng để nuôi dưỡng những lệ quỷ mới.
Nghĩ lại thì những lệ quỷ đó đều bị mình ăn sạch, vậy nên bà lão kia mới lo lắng mà nóng lòng ra tay với người sống. Tầng này bỏ trống, ngoài lưu giữ quỷ khí thì không có lệ quỷ, đương nhiên bà ta còn chưa kịp ra tay thì nó đã rơi vào tay Tô Trầm Hương. Cô thở dài một tiếng, mở cửa phòng ra, thò đầu vào thăm dò, thấy một căn phòng còn kỳ lạ hơn căn phòng tầng dưới.
Không có lệ quỷ nên cô cũng không quan tâm nhiều.
Tô Trầm Hương buông lời nguyền rủa, lạnh lùng nhìn không gian tăm tối chứa đầy pháp trận và bùa chú.
Nghĩ đến chuyện chính căn phòng này đã tạo ra những bát cơm thối hoắc, Tô Trầm Hương bắt đầu cảnh giác, lấy một cái bút đỏ tươi ra, vẽ lên giấy mấy tấm bùa, dán vào chính giữa cái mắt lớn nhất của pháp trận.
Lúc hai mắt pháp trận chạm vào nhau, một tiếng hét thảm thiết từ từ vang lên ở hành lang.
Bà lão kia ôm ngực rên rỉ và lăn lộn trên đất giống như bị chặt đứt cái gì, đau khổ đến mức mặt toàn máu tươi.
Tô Trầm Hương “Ha ha” hai tiếng, từ trong phòng bước ra, đứng trên cầu thang nhìn bà ta một cách mãn nguyện.
Cô nhỏ mọn đến mức cái đuôi của mình cũng muốn cong lên.
Trần Thiên Bắc dụi mắt.
“Những lệ quỷ mà trước kia bà ta đã nuôi trong phòng……” Chúng đã hại biết bao nhiêu người.
Trần Thiên Bắc chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Cậu biết biết bà ta làm gì sao?”
“Làm minh hôn.” Trần Thiên Bắc dứt khoát mà nói.
Tô Trầm Hương nhìn Trần Thiên Bắc, cười mỉm.
Hành lang cũ nát, phía dưới là bà lão đang kêu gào thảm thiết, mà cô đứng đó, nở nụ cười thuần khiết với cậu.
“Cậu cho rằng bà ta chỉ chọn linh hồn của những người bị kết minh hôn để nuôi quỷ sao?” Cô ăn nhiều hạt đậu thối như vậy, đương nhiên biết nhiều chuyện hơn.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng trách đồ ăn có mùi hôi như vậy.
Nhìn cô cười, Trần Thiên Bắc nghi ngờ hỏi: “Nếu không thì sao?”
Đột nhiên cậu nghĩ tới điều gì đó, không dám tin mà nhìn Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương giành lấy cặp từ trong tay cậu rồi đeo lên lưng, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy. Những lệ quỷ hôi hám ấy lúc trước đã làm giao dịch với bà ta, hại người khác.”
Những kẻ nuôi quỷ độc ác như vậy sao có thể chỉ thỏa mãn với chuyện mua bán…… Kiếm tiền từ những kẻ muốn hại người, còn muốn lợi dụng linh hồn của bọn họ, đây mới là lợi ích thực tế của chuyện mua bán này.
Những kẻ có suy nghĩ độc ác đó, muốn hại người khác và cho rằng thần không biết quỷ không hay, không ai có thể trừng trị bọn họ.
Nhưng thực ra… chẳng qua bọn họ cũng chỉ là con mồi của người khác mà thôi.
Để người khác làm minh hôn cho, hồn phách của mình cũng không giữ được.
Vậy nên, Tô Trầm Hương mới nói rất nhiều lần rằng đừng làm chuyện xấu.
Muốn hãm hại hay làm thương tổn người khác, trước tiên bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cô không quan tâm đến loại chuyện này, dù sao cô cũng không liên quan đến bọn họ, chỉ muốn dũng cảm làm việc nghĩa, bảo vệ người chưa từng làm chuyện xấu, vui vẻ đi xuống tầng dưới.
Trần Thiên Bắc đi theo phía sau cô, nhìn bóng dáng vui vẻ của cô, khóe miệng cậu nhếch lên, sờ tay mình… Hóa ra cô không thích đồ ăn quá bốc mùi, được lắm.
Hôm nào đó, Trần thiếu sẽ bắt cô mở hộp cá trích.
Nghĩ đến cảnh Tô Trầm Hương vừa ôm đồ hộp vừa khóc, trong lòng Trần Thiên Bắc cảm thấy nhẹ nhõm vì sự thờ ơ của cô với “bạn trai”.
“Người phụ nữ này đúng là tàn dư của Quỷ Môn.” Trương sư huynh cũng nhìn thấy pháp trận được bố trí trên tầng trên, nhìn Tô Trầm Hương như đang đùa giỡn nhưng thật ra suýt chút nữa đã lấy mạng bà lão, Trương sư huynh dụi mắt, giả vờ như không nhìn thấy.
Anh ấy chỉ nhẹ nhàng nói với Tô Trầm Hương: “Cần phải đưa bà ta về Bạch Vân Quan để thẩm vấn kỹ. Tiểu Hương, chuyện lần này ít nhiều gì cũng nhờ có em.”
Trước đó muốn tìm được người này, ở thành phố với dân cư dày đặc như này thật sự rất khó.
Trương sư huynh cũng không ngờ là Tô Trầm Hương sẽ giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
“Không liên quan đến em.” Tô Trầm Hương vô tình nói: “Là nhờ con quỷ váy đỏ lúc trước.” Cô cũng chưa bao giờ thèm muốn “công lao” của… quỷ.
Trương sư huynh ngây người, thầm ghi nhớ chuyện này, trở về sẽ nói với Quan chủ nếu thấy lệ quỷ váy đỏ đó thì khoan hãy giết, rồi mới vội vàng dẫn người đi.
Chuyện còn lại không phải việc của Tô Trầm Hương nên cô cũng không để tâm, vội vàng về nhà mà không kịp ăn cơm.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Tô Minh dẫn Tần Mỹ đến trước cửa, khiến Tô Trầm Hương lập tức nghĩ tới chuyện tiếp theo.
Tần Mỹ là người bị kết minh hôn đầu tiên mà cô gặp.
Thấy cô ấy, Tô Trầm Hương đau khổ nhớ tới đậu hũ thối.
Cô cảm thấy trong miệng toàn vị đắng nhưng khi được nhìn thấy người đẹp thì rất vui mắt.
Tan học về đến nhà, thấy Tần Mỹ ngồi cạnh Tô Minh, đôi gò má trắng nõn đỏ ửng lên, cô ấy không ngừng nhích sang, rất nhanh người đẹp đã ngồi rất gần với Tô Minh. Tô Trầm Hương cảm thấy kiểu ở chung như này rất kỳ lạ, kỳ quái đến mức làm cô không nhịn được mà liếc nhìn lần thứ hai.
Cô cảm thấy anh họ của mình bị ép đến mức xấu hổ như nàng dâu e thẹn.
Rất kỳ lạ.
Lại liếc nhìn lần nữa.
Cô để cặp sách sang một bên và đi rửa tay, quay lại nhìn một cách nghi ngờ.
Tô Cường nấu ăn rất điêu luyện.
Bởi vì trong nhà có một vị khách quan trọng ghé thăm nên ông đang chuẩn bị làm thêm nhiều món ăn để Tần Mỹ cảm nhận được sự nhiệt tình và ấm áp của nhà họ Tô.
“Tiểu Hương, lại đây ngồi đi!” Tần Mỹ là là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng cân đối, cô ấy ôm Tô Trầm Hương vào lòng, Tô Trầm Hương cảm thấy cơ thể của chị gái xinh đẹp này cực kỳ thơm và mềm mại.
Nhưng sau khi cô và người đẹp này ôm nhau một lúc thì Tô Trầm Hương đã không chịu nổi sự nhiệt tình này.
Cô vội vàng thoát khỏi người đẹp này, nghiêm túc ngồi ngay ngắn bên cạnh, hỏi thăm Tần Mỹ và em trai cô ấy.
Đây đúng là chị em xui xẻo, đều gặp phải quỷ.
Một người gặp quỷ ở biệt thự, một người gặp phải minh hôn, cũng không biết là vận may gì đây.
Thấy khuôn mặt trắng nõn không ngừng đỏ bừng của cô mà còn giả vờ nghiêm trang, Tần Mỹ nhìn về phía Tô Minh.
Anh em giống nhau.
Ngại ngùng, hồi hộp nhưng lại giả vờ.
Cô ấy mỉm cười.
Đúng là anh em…