Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 80




Huống chi, làm gì có ai nỡ lòng để Tô Trầm Hương bị ngăn bên ngoài cửa đâu?

Trông cô dường như đang rất chật vật.

Một đống túi lớn túi nhỏ đồ ăn cùng với một cô bé.

Khiến người ta trông thấy mà đau lòng.

Cũng may, bên cạnh cô còn có một thiếu niên tuấn tú giúp san sẻ bớt phần nào gánh nặng.

Trong tay cậu ta còn cầm nhiều đồ hơn.

Cửa tầng một mở ra, một thanh niên vừa ngáp ngủ vừa bước ra lấy đồ ăn, anh ta liếc nhìn Tô Trầm Hương, sau đó nhìn qua thiếu niên đang đứng phía sau cô, nghi ngờ nói: “Còn nhỏ như vậy mà đã đi làm rồi sao?”

Đây chẳng lẽ là bóc lột sức lao động của trẻ em?

Người thanh niên đang định gọi điện báo cáo thì giọng nói trong trẻo của cô gái vui vẻ vang lên: “Vừa học vừa làm, chỉ là đi làm thêm thôi ạ.”

“Vậy cảm ơn nhé!” Người thanh niên cảm thấy cô bé này cũng thật dễ thương.

“Không có gì ạ.” Cô cũng rất lịch sự.

“Nhưng hình như trước đây tôi chưa từng nhìn thấy em phải không?” Anh ta thường xuyên đặt đồ ăn ngoài nên những ai đến giao hàng hầu như đều đã gặp qua.

“Gần đây em mới bắt đầu đi làm thêm ạ.” Tô Trầm Hương đang đội một chiếc nón bảo hiểm lớn, che hết nửa khuôn mặt, nhìn vô cùng hiền lành.

“Ra vậy.” Người giao hàng nào cũng có thể nhận đơn, nên nếu có ai đó bị cướp mất đơn hàng thì cũng là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa, cô bé không thấy rõ mặt này lại hoàn toàn vô hại, người thanh niên cũng không quan tâm nhiều.

Chỉ là trong lúc bọn họ đang nói chuyện, âm thanh vang lên trong dãy hành lang yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng, người thanh niên không khỏi mỉm cười nhìn thiếu niên đang chật vật cầm theo đống thức ăn.

“Cậu ấy cũng là người giao hàng sao?”

“Không phải. Cậu ấy chỉ đi theo giúp cháu giao đồ ăn thôi.”

Trường hợp này đến tám phần chính là bạn trai rồi.

Không nỡ để cô gái mình thích phải vất vả đi giao đồ ăn, lại lo lắng cô ấy đi một mình không an toàn nên đi theo.

Người thanh niên cảm thấy mình không nên tiếp tục nói linh tinh với cô gái nhỏ này nữa, cứ như một ông chú xấu xa vậy, nên chỉ gật đầu, cảm ơn một lần nữa rồi cầm đồ ăn đi vào trong nhà.-

Cánh cửa vừa được đóng lại, trong lòng Tô Trầm Hương cũng âm thầm tính toán... Trong phòng của người thanh niên này không hề có âm khí, trên người cũng không có gì bất thường, xem ra kẻ nuôi quỷ này còn khá thông minh nữa.

Thỏ không ăn cỏ gần hang.

Trà trộn vào sống chung với những người bình thường, để âm khí không dễ bị phát hiện ra, sau đó ăn mòn những gia đình khác bên trong tòa nhà này. Vậy thoạt nhìn sẽ không thấy có điều gì bất thường, nơi này sẽ không khiến cho các thiên sư phải cảnh giác.

Có câu lớn ẩn vào trong phố*, hẳn là như vậy.

(*) Là một vế trong câu nói của người xưa: “Nhỏ ẩn vào núi, lớn ẩn vào phố.”

(小隐隐于山,大隐隐于市)。

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Cũng giống như Bạch Vân Quan, cũng chính là nơi nguy hiểm nhất đối với các lệ quỷ.

Nhưng nếu Tô Trầm Hương cũng trà trộn vào trong đó thì chẳng phải nhóm các thiên sư sẽ nghĩ cô là bóng tối dưới đèn* sao?

(*) Là một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ là các cơ quan chịu trách nhiệm chống hoạt động phi pháp thường có xu hướng tự mình thực hiện các hoạt động phi pháp, chẳng hạn như nhân viên của các cơ quan chống ma túy tham gia vào các hoạt động phi pháp. buôn bán ma túy, áp dụng tương tự với trường hợp của Tô Trầm Hương, là một thiên sư nhưng lại tham gia vào hang ổ của lệ quỷ.

Lệ quỷ cảm thấy rất đắc ý, dường như trên đời này, mình chính là con quỷ thông minh nhất.

Đuôi của cô gần như muốn dựng lên, vui vẻ đi giao đồ ăn cho các hộ khác trong tòa nhà.

Tuy không biết cô đang nghĩ gì nhưng Trần Thiên Bắc nhạy bén nhận ra có lẽ cô lại đang tự mình khoác loác về bản thân nên chỉ yên lặng đi theo.

Hiện tại đúng lúc đang là giờ cơm tối, có rất nhiều đơn thức ăn ngoài cần được giao vào trong tòa nhà. Bọn họ cũng không nôn nóng mà từ từ giao hết các đơn hàng ở các tầng khác, còn thu hoạch được một số cuộc trò chuyện cũng như tình hình sức khỏe của các cư dân này.

Khi chỉ còn hai tầng cuối cùng, Tô Trầm Hương vẫn gõ cửa như thường lệ, mãi một lúc lâu sau, cánh cửa mới sột soạt mở ra nhưng không có ai xuất hiện, chỉ có một bàn tay gầy gò thò ra từ khe cửa.

“Đồ ăn ngoài của quý khách đã được giao đến rồi đây.” Tô Trầm Hương chu đáo đưa túi đồ ăn vào cho bàn tay này, mặc dù nó đang phát ra một thứ mùi hôi hám cùng âm khí ngút trời.

Cô rất lễ phép.

Đôi bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy túi thức ăn, sau đó nhanh chóng thụt vào trong.

Tô Trầm Hương cười híp mắt, muốn mang theo Trần Thiên Bắc rời đi.

Chỉ đặt có một phần đồ ăn… Đây hẳn là một kẻ nuôi quỷ không thích nấu ăn.

Một phần đồ ăn, tức là cũng chỉ có một người sống ở trong đó. Cô thích những người sống một mình!

Ngay khi cô mang theo phần thức ăn cuối cùng đi lên tầng, Trần Thiên Bắc cũng không hề phàn nàn mà đi theo cô, đột nhiên cậu cảm thấy sau lưng mình, ngay tại khe cửa phía dưới của căn nhà mà họ vừa mới rời đi, một đôi mắt tham lam đang chằm chằm dõi theo bọn họ.

Nhìn hai đứa trẻ hoạt bát, non nớt thiếu kinh nghiệm, đang vui vẻ xách theo túi thức ăn cuối cùng đi lên lầu, cô bé đội một chiếc mũ bảo hiểm lớn che nửa đầu, chỉ lộ ra một cái mũi và miệng nhỏ, có vẻ thỏa mãn nói:

“Đợi một lát nữa, chúng ta sẽ được ăn một bữa tiệc lớn!”

Cô đang vui vẻ lên kế hoạch thưởng thức vài món ăn ngon sau giờ làm việc, có lẽ còn hẹn hò với anh chàng người yêu trẻ tuổi của mình nữa.

Sức sống, sự non nớt và ngây thơ của cả hai khiến cho ánh mắt ẩn dưới khe cửa đang chăm chú dõi theo kia càng thêm tham lam và lạnh lẽo.

Hệt như ánh nhìn của một con rắn độc.

Dường như Tô Trầm Hương không hề phát giác ra điều gì.

Trần Thiên Bắc cố chịu đựng để không quay lại đá một cước vào kẻ đó.

Cả hai chỉ tiếp tục đi lên trên tầng, đem giao phần thức ăn cuối cùng.

Nhưng sau khi gõ cửa hồi lâu vẫn không có ai trả lời, thậm chí ngoài cửa cũng không có bất kỳ âm thanh nào.

“Thức ăn của quý khách đã được giao đến rồi đây ạ.” Giọng nói non nớt của cô bé lo lắng gọi hết lần này đến lần khác, xen lẫn với tiếng gõ cửa ngày càng gấp rút, không ngừng vang lên trên cầu thang yên tĩnh.

Lúc này, cánh cửa phòng ở tầng dưới từ từ hé mở, lộ ra một khuôn mặt già nua, vặn vẹo.

Hồi lâu sau, cô mới gọi điện cho người đặt hàng nhưng vẫn không có ai trả lời, cô bé chắc chắn chưa có kinh nghiệm giao thức ăn nên vừa mang túi thức ăn đi xuống tầng dưới vừa phàn nàn với nam sinh sắc mặt khó coi phía sau lưng mình: “Sao lại không có ai nhỉ? Phải làm gì bây giờ?”

“Không giao được đồ ăn, không liên lạc được với người đặt hàng thì chắc sẽ không bị trừ tiền đâu nhỉ!”

Vẻ mặt cô ủ rũ, trông vô cùng đáng thương.

Trông cô lúc này có vẻ uể oải, giống như một đứa bé ngây thơ chưa từng gặp phải thất bại.

“Cô bé.”

Lần này, khe cửa mở ra rộng hơn.

Từ trong cánh cửa tối tăm, một bà già gầy gò, hốc hác nhoài người bước ra.

Bà ta mặc một bộ trang phục màu đen, trông vừa trang nghiêm lại vừa kỳ quái.

Thấy nữ sinh trẻ tuổi tràn đầy sức sống vừa liếc nhìn mình một cái liền giật nảy mình, sau đó dường như cảm thấy bản thân không được lịch sự nên mặt mày có hơi ửng đỏ, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão ăn mặc kỳ quái liền co giật, nhếch mép cười.

“Người sống ở tầng trên vừa mới rời khỏi nhà, nếu không thì cháu có thể để đồ ăn ở nhà bà cũng được.”

“Nhưng người đó không bắt máy của cháu.” Nữ sinh do dự một lúc, nắm chặt túi thức ăn trong tay, phân vân không biết có nên để lại bên nhà hàng xóm hay không.

Cô là một người mới.

Nếu không thể giao đồ ăn đến tận tay cho khách hàng thì thực sự không biết phải làm sao.

“Có lẽ điện thoại người ta hết pin rồi.” Sự do dự của cô càng làm cho nụ cười của bà lão thêm méo mó, bà ta như đang nhìn thấy đống kho báu, thèm thuồng mà nhìn chằm chằm vào cô cậu nam nữ sinh tràn đầy sức sống trước mặt, trong giọng nói còn mang theo chút cám dỗ: “Nhưng bọn họ chắc chắn sẽ sớm quay lại thôi. Không thì hai đứa vào nhà bà ngồi chờ một chút. Đừng lo, bà sống ở đây có một mình thôi.”

Đôi mắt đục ngầu ấy ẩn chứa sự phấn khích cùng lạnh lẽo vốn vẫn luôn được che đậy, cô bé do dự một lúc rồi quay lại nhìn nam sinh phía sau.

“Anh Bắc?”

“Có anh ở đây, em sợ gì?”

Có vẻ như lời nói đầy tự tin và kiêu ngạo của nam sinh đã làm cho cô bé mỉm cười một chút.

“Vậy thì làm phiền bà rồi ạ.”

Trong ánh mắt của bà lão chứa đựng sự mỉa mai và coi thường, nhìn cô bé ngây thơ cùng nam sinh bước vào cửa.

Lúc nam sinh vừa bước vào trong, cánh cửa phòng lặng lẽ tự đóng lại.

Không gian bên trong tối tăm, lạnh lẽo, chỉ có nụ cười trên mặt bà lão càng trở nên méo mó hơn.

Dường như bà ta vô cùng phấn khích khi nhìn thấy hai đứa trẻ dễ bị lừa như vậy, run rẩy mời bọn họ ngồi lên chiếc sofa cũ kỹ, sau đó đi lấy nước cho họ.

Trần Thiên Bắc nheo mắt nhìn vào điện thoại di động của mình.

Vừa bước vào căn phòng này, điện thoại liền không có tín hiệu.

Một giây sau đó, Tô Trầm Hương cầm lấy chiếc điện thoại trên tay.

Tín hiệu lại đầy ắp.

“Đúng là bà chỉ sống một mình ở đây thôi nhỉ!” Tô Trầm Hương ngửi mùi hương trong căn nhà này, thân là một lệ quỷ, cô biết rất rõ khí tức của người sống. Vậy nên cô lập tức nhận ra được căn nhà này thực sự chỉ có một mình người này ở.

Trong lúc cô đang nói chuyện, Trần Thiên Bắc đã bình tĩnh mà bấm số điện thoại gọi cho Trương sư huynh.

Điện thoại vừa được kết nối, âm thanh của cuộc đối thoại giữa Tô Trầm Hương và bà lão liền truyền đến.

“Đúng vậy.”

“Vậy con cái của bà đâu rồi? Cháu xin lỗi…” Giọng nói của cô bé mang theo vẻ ngượng ngùng.

Đương nhiên cô cũng hiểu rằng mình không nên nhiều lời như vậy.

“Không sao đâu. Bà và bọn nó không ở cùng nhau.” Cốc nước được đặt lên bàn đánh cộp một tiếng, âm thanh vừa hưng phấn vừa cố gắng trở nên dịu dàng nhã nhặn của bà ta vang lên: “Uống chút nước đi. Các cháu phải đi đến nhiều nhà như vậy chắc khát nước lắm rồi phải không? Hai đứa uống nước đi.”

Trương sư huynh hồi hộp lắng nghe cuộc trò chuyện có vẻ như rất bình thường này, trong khi Trần Thiên Bắc vẫn yên lặng ngầm thông báo cho anh ấy rằng bên trong tòa nhà không phát sinh thêm vấn đề gì khác nữa. Anh ấy liền bắt đầu mời nhân viên công tác ở tiểu khu giúp đỡ để báo cho các cư dân khác trong tòa nhà cẩn thận rời đi.

Khi anh ấy gửi tin nhắn thông báo rằng tòa nhà hiện tại đã trống không thì cuộc trò chuyện xã giao giữa Tô Trầm Hương và bà lão cũng đi đến hồi kết.

Tô Trầm Hương nâng cái cằm nhỏ, hứng thú nhìn chiếc ly trong suốt trong tay mình.

Trong làn nước trong vắt, xuất hiện từng vệt âm khí tà ác màu đen nhánh, vặn vẹo xoắn quanh lớp thủy tinh.

Hai mắt Tô Trầm Hương sáng lên nhưng khi nghĩ tới việc thức ăn giao đến của nhà này có mùi khó chịu, cô liền do dự, thận trọng nhấp một ngụm...

Vẫn ổn.

Là mùi vị của đồ uống bị hỏng.

“Ngon không?” Tận mắt trông thấy cô uống hết thứ nước trộn lẫn âm khí kia, nụ cười trên mặt bà lão càng thêm vặn vẹo. Trong căn phòng lờ mờ tối, bà ta liếc nhìn Trần Thiên Bắc, người vẫn đang nghiêm mặt im lặng nhìn vào điện thoại di động: “Đưa cho bạn trai của cháu uống một chút đi.”

Bà ta dùng chất giọng khàn khàn đầy mê hoặc để dụ dỗ bọn họ, Tô Trầm Hương nghiêng đầu nhỏ nhìn bà ta, Trần Thiên Bắc lạnh lùng cầm điện thoại trong tay, đột nhiên siết chặt lại.

“Không cần đâu ạ. Anh ấy không thích nước có mùi thối.” Ly thủy tinh rơi xuống chiếc bàn đen nhánh bẩn thỉu, tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt, phát ra âm thanh nặng nề.

Bà lão đang hưng phấn đến mức không kìm được mà run lên nhè nhẹ, đột nhiên dừng lại.

“Cháu nói gì?” Bà ta nhìn về phía Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương đã cởi chiếc mũ bảo hiểm lớn trên đầu xuống.

… Từ khi trở thành người nổi tiếng trên mạng, muốn đi giao thức ăn cũng phải che mặt lại, tránh để người khác nhận ra.

Thực sự đó chính là điều phiền não của người nổi tiếng mà!

Cô thở dài, đặt chiếc mũ bảo hiểm lên ghế sofa, ngước mắt nhìn bà lão vẫn còn đang kinh ngạc, nói: “Âm khí quá nặng, anh Bắc nhà cháu không thích.”

Vừa nói đến đây, bà lão lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, đột nhiên đứng dậy nhưng chưa kịp nghĩ xem tại sao hai chú cừu con trông trong sáng ngây thơ như vậy mà chỉ mới vừa nháy mắt một cái lại có thể nhe ra hàm răng đầy sắc nhọn. Bà ta chưa kịp nghĩ nên giải quyết như thế nào với tình huống bất ngờ này thì thiếu niên tuấn tú nãy giờ vẫn luôn trông có vẻ thờ ơ đã nhảy lên một cái từ trên ghế sofa.

Cậu bay qua mặt bàn, tiến lên đấm vào khuôn mặt gầy gò, độc ác của bà ta!

…Hoàn toàn không có vẻ kính già yêu trẻ một chút nào cả.

Tô Trầm Hương không đành lòng chứng kiến cảnh tượng này.

Bà lão già nua trúng một cú đấm này liền ngã ngửa ra mặt đất, hét lên thảm thiết.

Cô bé ngây thơ tốt bụng nhìn hai tay bà ta bị chàng thiếu niên tuấn tú trói ra sau lưng rồi lôi đứng lên, thở dài hai tiếng, lau mặt, mỉm cười bước tới gần, ngồi xổm xuống nhìn bà ta.

“Đáng thương thật đấy. Về sau phải nhớ cho kỹ, lúc ở nhà một mình đừng bao giờ mở cửa cho người lạ nhé!”

Đừng tùy tiện chấp nhận lời mời của người lạ.

Cũng đừng có mời mọc người lạ.

Hôm nay, cô sẽ dạy cho bà ta một bài học.