"Đi siêu thị mua đồ ăn trước đã."
Giọng nói của Tô Minh chứa đầy cảm xúc cam chịu.
Anh ấy gặp phải đứa trẻ nghịch ngợm này, có lẽ định mệnh đã sắp đặt sẵn rồi.
Dù sao từ khi có Tô Trầm Hương, nhà anh ấy cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Bây giờ không còn là “một người ăn no cả nhà không đói*” nữa mà anh ấy còn phải nuôi thêm một cô em họ. Tô Minh thở dài rồi đưa Tô Trầm Hương đi siêu thị mua đồ.
*Một người ăn no cả nhà không đói: Ý chỉ cuộc sống độc thân, vì nhà chỉ có một người nên khi ăn no thì cả nhà cũng không đói. Ngoài ra câu này còn có ý nghĩa chỉ cần lo cho bản thân mình và không phải lo lắng thêm nhiều chuyện.
“Anh không đi làm sao?” Tô Trầm Hương đã nghe lén được chuyện anh họ xin nghỉ nhưng vẫn giả bộ hỏi.
“Anh xin Trần tổng nghỉ phép một ngày.” Mặt Tô Minh không cảm xúc, vừa lấy mấy loại đồ ăn vặt mà con nít thích ăn ném vào xe đẩy, vừa tò mò quan sát xung quanh như người nhà mới từ dưới quê lên. Sau đó, anh ấy nói với em họ: “Lát nữa chúng ta sẽ qua hiệu sách xem một chút. Dù hiện tại em chưa phải tới trường nhưng em cũng không thể chểnh mảng được.”
Bây giờ đã là tháng 8, còn nửa tháng nữa là tới ngày tựu trường. Đó sẽ là một môi trường hoàn toàn mới đối với Tô Trầm Hương.
Hơn nữa, trường trung học Tín Đức là trường cấp 3 trọng điểm tốt nhất thành phố, mỗi một học sinh đều là học sinh giỏi.
Tô Minh nhớ đến thành tích lúc trước của Tô Trầm Hương, anh ấy cảm thấy cứ để cô tiếp xúc dần với kiến thức mới đi, không thể bởi vì đang là kỳ nghỉ hè mà ham chơi được.
Huống chi, anh ấy còn phải đi làm mỗi ngày.
Nếu để một đứa trẻ như Tô Trầm Hương ở nhà, không biết mỗi ngày cô sẽ chạy đến nơi nào, anh ấy cảm thấy cực kỳ không yên tâm.
Tốt nhất là cứ để cô ở nhà học trước kiến thức trong sách giáo khoa đi.
Nếu đã như vậy thì… mua thêm mấy quyển sách bài tập nữa nhỉ.
Vẻ mặt Tô Minh rất nghiêm túc, lòng đầy suy tính.
Tô Trầm Hương không biết mình sắp bị nhấn chìm trong núi bài tập, cô vẫn rất vui vẻ mua đồ ăn vặt mà trước đây cô chưa từng nhìn thấy.
Có bao lì xì của Trần tổng cho mình, cô quyết định hào phóng một hôm.
Cô đi dạo khắp nơi trong siêu thị, dù biết chỉ đứng nhìn đồ ăn thôi thì không thể lấp đầy cái bụng của mình, nhưng cô vẫn xem không biết mệt.
Nhìn Tô Trầm Hương vui vẻ dạo xem đồ ăn vặt như vậy khiến Tô Minh chợt cảm thấy hình như mình hơi khắt khe với cô.
Tô Trầm Hương vẫn còn là một đứa trẻ mà.
Cho nên, hình như anh đã có chút quá đáng khi dùng những lời lẽ nghiêm khắc mỗi khi cô mắc lỗi, cảm thấy cô trọng giàu khinh nghèo, ham hư vinh.
Nghĩ đến đây, Tô Minh không thể không thừa nhận, mới qua một đêm thôi, Tô Trầm Hương đã khiến anh ấy cảm thấy mình cũng không ghét cô đến vậy.
Cho dù cô đã từng làm sai chuyện gì đó đi chăng nữa.
Cô cũng chỉ là đứa trẻ lầm đường lạc lối trong một đoạn đường ngắn, điều này không thể hủy hoại cô, khiến cô không thể quay đầu, khiến cô không còn đường lui.
Sau khi suy nghĩ xong những điều này, Tô Minh nhìn Tô Trầm Hương đang đếm mấy tờ tiền đỏ trong túi xách đưa cho nhân viên, cô không để cho anh ấy trả tiền. Tô Minh cầm điện thoại trong tay, anh ấy quyết định lát nữa sẽ gọi điện cho Tô Cường.
Trước kia, anh ấy lo lắng rằng Tô Trầm Hương trở về sẽ gây họa cho Tô Cường, nhưng giờ anh ấy lại cảm thấy có lẽ Tô Trầm Hương sẽ không làm tổn thương cha mình.
Anh ấy cũng không có tư cách phán xét mối quan hệ cha con nhà người ta.
Ánh mắt Tô Minh trở nên dịu dàng hơn.
Tô Minh dẫn Tô Trầm Hương đến hiệu sách.
Không ghét cô là một chuyện nhưng mua sách bài tập lại là một chuyện khác.
Nhân tiện, anh ấy cũng lấy mấy quyển truyện cổ tích phiên bản tiếng Anh, chuẩn bị cho Tô Trầm Hương học ngoại ngữ.
Tô Trầm Hương cảm thấy anh họ mình là người anh tốt nhất trên đời này.
“Anh, anh tốt quá đi!” Cô đắc ý đi tới, trong đầu bắt đầu tính toán, ngày mai anh cô đi làm, cô có thể đi đến tiểu khu trung tâm xem một chút, nhân tiện kiếm chút đồ ăn ở đó.
Đúng là trẻ con mà, lấy được đồ tốt thì sẽ trở nên lễ phép ngay lập tức. Tô Minh ngẫm nghĩ một chút, vì thích cô em gái này nên anh ấy lại mua thêm cho cô một quyền từ điển song ngữ dày cộm.
Từ điển rất dày, còn dày hơn cả cục gạch và cũng rất đắt.
Tô Trầm Hương vô cùng cảm động.
Nghĩ đến chuyện anh cô liều mạng kiếm tiền để trả nợ nhưng vẫn hào phóng tiêu tiền vì cô, trái tim băng giá của cô sắp tan chảy rồi, vậy nên cô lại lén lút nhét tóc vào túi áo của anh.
“Anh yên tâm. Sau này em sẽ bảo vệ anh.” Cô nghĩ đến Tô Minh, lại nghĩ đến cấp trên của Tô Minh - Trần Tổng, cô cảm thấy hai người họ thực sự rất tốt bụng.
Ít nhất thì hai người họ đối xử với cô rất tốt, đó chính là người tốt.
“Không cần.” Tô Minh xấu hổ hừ một tiếng. Sau đó, anh ấy dẫn Tô Trầm Hương đi ăn vịt quay. Anh ấy cũng quyết định tối hôm nay phải giải quyết cho xong công việc mới được.
Trong lòng Tô Minh đang nhớ đến công việc thì Trần tổng cũng đã đến công ty, anh ấy đang dựa vào ghế suy tính.
Tập đoàn Trần thị là tập đoàn nổi tiếng nhất cả nước với rất nhiều chi nhánh. Anh ấy có thể làm Phó tổng công ty bất động sản dưới trướng Trần thị ở độ tuổi này cũng đã được coi là tinh anh trong xã hội.
Mặc dù vị trí này cũng chưa phải là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Nhưng cũng được xem là con em nhà họ Trần nên anh ấy tràn đầy hoài bão và kỳ vọng vào tương lai của mình.
Hạng mục khu trung tâm là một hạng mục được lãnh đạo cấp cao của tập đoàn tiếp nhận cách đây không lâu, còn chỉ đích danh giao cho công ty của anh ấy thực hiện. Đây chính là một khảo nghiệm của tập đoàn đối với anh.
Nhắc đến hạng mục này, nó đã nhận được rất nhiều sự quan tâm trong thành phố này.
Hai mươi năm trước, khu đất dùng để xây dựng khu trung tâm này đã được một công ty bất động sản lớn nhất lúc ấy mua lại với tham vọng xây dựng một tiểu khu hiện đại bậc nhất trong thành phố.
Nhưng kể từ khi khởi công xây dựng, hạng mục này liên tiếp xảy ra sự cố.
Những sự cố này đã gây ra rất nhiều thương vong và khiến dư luận xôn xao, tạo ra các đợt sóng gió không nhỏ. Hơn nữa, công ty bất động sản kia lại đột nhiên phá sản, hạng mục cũng theo đó mà bị đình công đến giờ.
Trong hai mươi năm qua, cũng có mấy công ty bất động sản tiếp nhận hạng mục này, các công trình đã xây dựng gần như xong hết nhưng lại có tai nạn liên tục xảy ra, thậm chí còn có tin đồn rằng đã có người biến mất trong tòa nhà này. Sau đó, các công ty bất động sản khác nhận lại hạng mục này cũng phải hứng chịu kết quả y như vậy. Các công ty bất động sản nối tiếp nhau phá sản nên đã có người loáng thoáng đồn rằng tiểu khu trung tâm này rất tà ma.
Ai làm kinh doanh cũng ít nhiều tin vào mấy lời đồn thổi mê tín này, từ đó về sau cũng không có công ty nào tình nguyện tiếp nhận hạng mục này nữa.
Do đó, tiểu khu trung tâm chưa hoàn thành này đã nổi tiếng khắp thành phố.
Chỉ có tập đoàn Trần thị là không tin vào tà ma, năm nay đã tiếp quản khu đất này với mong muốn hoàn thành được hạng mục còn đang dở dang.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ bởi vì giá cả của mảnh đất này quá rẻ.
Hiện tại, thành phố tấc đất tấc vàng nhưng lại có thể nhận được chuyển nhượng lô đất tại khu trung tâm với giá rẻ bất ngờ, một khi xây xong, lúc bán ra sẽ thu được lợi nhuận không tưởng.
Thật ra, Trần tổng cũng cảm thấy tòa nhà chưa hoàn thành này có chút ma quái.
Tuy nhiên, đối với tiền đồ của anh ấy mà nói, anh ấy vẫn cắn răng không tin vào cái tà ma này.
Nhớ đến lời nói của đứa em họ kia, anh ấy lại không nhịn được mà mở điện thoại lên, tìm kiếm thông tin liên lạc.
Suy đi nghĩ lại, anh ấy vẫn không gọi điện thoại. Sau đó anh ấy đứng lên, quyết định đi đến tiểu khu trung tâm nhìn một chút.
Giờ đang là giữa ban ngày, hơn nữa, một số chuyên gia cũng được cử đến công trường làm việc. Do đó, hiện tại ở công trường đang có rất nhiều người làm việc, lại đang giữa trưa tháng 8 nên dương khí rất thịnh, hẳn là không có vấn đề gì.
Anh ấy tự an ủi mình bằng suy nghĩ như vậy, sau đó lập tức lái xe đến công trường.
Khi đến công trường, Trần tổng đã thấy rất nhiều nhân viên được lãnh đạo cấp cao của tập đoàn phái đến, họ đang tính toán, đo đạc khắp nơi trong tiểu khu, còn chỗ tòa nhà chưa hoàn thành thì có rất nhiều công nhân đang tất bật làm việc.
Nhìn thấy những người này ở đây khiến Trần tổng thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh nắng mặt trời oi ả, nỗi sợ hãi của anh ấy cũng tan biến, anh ấy xuống xe và đi về phía trước.
“Sư phó, vất vả rồi.” Bởi vì là nhân viên do tập đoàn trực tiếp phái xuống làm việc nên anh ấy cũng khách khí chào hỏi.
Tuy nhiên, có lẽ nhân viên của trụ sở chính không coi trọng nhân viên của công ty trực thuộc, mặc dù anh ấy là con cháu nhà họ Trần, còn là Phó tổng của công ty nhưng những người đó vẫn sa sầm mặt mày, giống như đang chê bai những công nhân bị bụi bẩn, đất cát bám đầy người nên cũng không thích nói chuyện với anh ấy.
Trần tổng nhìn hai chuyên gia đang cầm dụng cụ đo đạc hướng về phía tòa nhà chưa hoàn thành nói gì đó, anh ấy cảm thấy có hơi mắc cỡ vì bị từ chối.
Dù sao thì anh ấy cũng là người kiêu ngạo, nếu mấy nhân viên của trụ sở chính không thèm nể mặt anh ấy thì anh ấy cũng không thèm mặt nóng dán mông lạnh* làm gì. Trần tổng vẫy tay rồi bắt đầu quan sát công trường đầy ắp vật liệu xây dựng.
*mặt nóng dán mông lạnh: Là khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Sau khi tránh hai cái xe công trình đang chạy tới, Trần tổng lại nhìn những nhân viên của trụ sở chính đang thảo luận khí thế về thời gian thi công, anh ấy cảm thấy công trình này cũng không có vấn đề gì.
Sau khi quan sát một hồi, Trần tổng thấy hạng mục công trình này cũng không khác gì những hạng mục khác.
Cái gọi là tà ma và âm khí nặng mà em họ đã nói với anh, anh ấy cũng không cảm giác được.
Tuy nhiên, chuyện này cũng ít nhiều liên quan đến an toàn của đội thi công mà anh ấy cử đến, Trần tổng không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Chính vì vậy, anh ấy vẫn chưa quyết định cho đội thi công của công ty tới đây làm việc. Tiếp đó, Trần tổng lại đi dọc theo mấy tòa nhà chưa hoàn thành.
Anh ấy vô thức đi tới tòa nhà chưa hoàn thành nằm ở khu vực trung tâm.
Tuyệt thật, đây là tòa nhà mười tám tầng còn đang xây dựng dở dang, trước mặt anh ấy chỉ là một tòa nhà trống rỗng, lối ra vào ở tầng một chưa được lắp đặt cửa hướng thẳng về phía anh.
Không khí mát lạnh thoát ra từ những lỗ hổng trong tòa nhà.
Tòa nhà ở phía bắc nhưng quay mặt về phía nam, đúng là mát mẻ.
Trần tổng cũng cảm thấy bên ngoài hơi nóng.
Hơn nữa, anh ấy còn đang mặc âu phục, thật không khác gì bị tra tấn trong thời tiết oi nóng hơn 30 độ này. Anh ấy bước nhanh vào trong tòa nhà, cơn gió mát mẻ lập tức thổi tới khiến anh ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh ấy ở lại trong căn phòng nhỏ ở tầng một, quan sát xung quanh tầng này một chút.
Anh ấy loáng thoáng nhớ tới một số thông tin về các tòa nhà trong hạng mục này, bây giờ anh ấy mới chợt nhớ ra có tin đồn về một người đã biến mất trong tòa nhà này.
Không biết có phải do tầng này quá mát mẻ hay không, nhưng tóm lại anh ấy dần dần cảm thấy có gì đó không ổn.
Bây giờ, các nút bấm của thang máy được lắp đặt đối diện lối ra vào của tòa nhà cũng đang nhấp nháy một cách khó hiểu.
Tốt nhất là anh ấy cứ xem xét kỹ hạng mục này một chút xem có nên từ chối hay không. Trần tổng do dự một chút rồi bắt đầu đi xung quanh tầng một.
Tầng một cũng không lớn, không có phòng ở, chỉ có phòng bảo vệ, phòng giám sát và một phòng vệ sinh chung, còn lại ở hai bên là thang thoát hiểm.
Thang thoát hiểm nối thẳng với hầm để xe, phòng bảo vệ và phòng giám sát vẫn trống rỗng. Anh ấy vừa chú ý tình hình an ninh ở tầng một vừa đi đến phòng vệ sinh ở bên cạnh hành lang.
Phòng vệ sinh cũng cực kỳ yên tĩnh.
Bởi vì đang ở mặt sau của tòa nhà nên dù ngoài trời đang nắng gay gắt thì bên trong vẫn rất mát mẻ. Hơn nữa, đội thi công không vào đây nên trong tòa nhà không có ai, phòng vệ sinh cũng yên tĩnh.
Cũng may, có công ty nhận hạng mục này trong mấy năm nay liên tục nên điện nước trong tòa nhà cũng được lắp đặt đầy đủ. Trần tổng nhìn phòng vệ sinh đã được sửa chữa cẩn thận, cảm thấy cũng tạm được, anh ấy thuận tiện đi tới bồn rửa tay để rửa mặt.
Không biết có phải do phòng vệ sinh quá yên tĩnh hay do những tin đồn kỳ quái về hạng mục này, hay do những lời em họ đã nói mà Trần tổng vừa rửa tay vừa ưu sầu nghĩ, nếu mình từ chối sự phân công của trụ sở chính về hạng mục này thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bản thân.
Trong giới bất động sản thì việc tiếp quản tòa nhà chưa hoàn thành không phải là chuyện hiếm lạ.
Nhưng nếu chỉ vì cảm thấy tòa nhà chưa hoàn thành ẩn chứa xui xẻo mà từ bỏ thì mới là chuyện hiếm lạ.
Nhưng... anh ấy vẫn muốn từ bỏ.
Anh ấy còn phải bảo đảm sự an toàn cho đội thi công của công ty mình.
Cho dù anh ấy không nhìn ra điểm gì bất thường trong tòa nhà này, nhưng mà…
Anh ấy vừa suy nghĩ vừa lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn vào tấm gương trên bồn rửa tay thì đột nhiên sững người lại.
Trong gương, phía sau lưng anh ấy, một bóng người mờ ảo không biết xuất hiện từ lúc nào.
Một luồng khí lạnh từ phía sau đột nhiên xông thẳng đến người anh ấy!