“Đó là vì tặng cho mấy người các cậu. Các cậu không giống với người khác.”
Tô Trầm Hương nói theo bản năng.
“Tặng người nhà, tặng người thân cận đương nhiên có thể để người ta biết bản chất thật của mình, mê tín dị đoan thoải mái.”
Ví dụ như Trần Thiên Bắc.
Cô đã sớm bộc lộ hết mọi thứ ở trước mặt cậu.
Hơn nữa, bọn họ có quan hệ gì chứ!
Nhưng cô và Hứa Phi kể ra cũng chỉ là bạn cùng lớp bình thường, quan hệ coi như không tồi.
Hứa Phi không biết cô là thiên sư.
Cô gái ngoan ngoãn, khéo léo đột nhiên lấy ra một cái gọi là bùa hộ thân, ngẫm lại cũng lạ, một lời khó nói hết được.
“Không sao.” Hứa Phi ở trong giới giải trí, cũng có kiến thức rộng rãi, cậu ta biết chuyện này.
Trần Thiên Bắc thấy cô không cần nghĩ ngợi đã đáp lại, cho dù trong lòng tự nói với bản thân một lần nữa rằng làm hư trẻ con là chiều chuộng chính mình, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Hứa Phi quả thật không thể so sánh được với cậu.
Vương Lập Hằng liều mạng nháy mắt với cậu.
Sao đại ca còn giúp Tô Trầm Hương chọn quà sinh nhật cho Hứa Phi vậy hả?
“Quyết định thế đi.” Tô Trầm Hương không để bụng, vẽ một tấm bùa hộ thân trên giấy bồi, gấp lại tử tế rồi cất đi, xem như là quà sinh nhật cho Hứa Phi.
Vừa thu dọn cặp sách chuẩn bị tan học, vừa nhỏ giọng nói với Trần Thiên Bắc: “Vậy chúng ta cùng đi chứ?” Lời này của cô lập tức khiến người ta đau đầu, một bạn nam mời bạn nữ đi dự sinh nhật, cô lại dẫn theo một bạn nam khác đi cùng.
“… Phải đi phá đám sao?”
Vương Lập Hằng vui mừng.
Trần Thiên Bắc trừng mắt nhìn Tô Trầm Hương!
Tô Trầm Hương, thông minh thật!
“Đi. Tôi đi cùng cậu.” Vẻ mặt Trần Thiên Bắc rất bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Tô Trầm Hương cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cậu thì có thể có vấn đề gì chứ.
Nhưng lúc Tô Trầm Hương lại mời thêm Lý Yên, thuận tiện Lâm Nhã cũng tỏ vẻ muốn gia nhập hội đi sinh nhật Hứa Phi, Trần Thiên Bắc nhìn thấy nhóm người trở nên hùng hổ, thực sự cảm nhận được đây quả thật là đi phá đám mà.
Trong lòng cảm thấy đồng cảm với Hứa Phi. Cậu đi theo mấy nữ sinh líu ríu nói chuyện ở phía trước. Vừa mới ra tới cổng trường liền nhìn thấy một chiếc xe vô cùng khiêm tốn đỗ trước cổng, một ông cụ nở nụ cười hiền lành đi tới.
Mái tóc bạc trắng của ông ấy được chải vuốt, trông rất sạch sẽ chỉnh tề, mặc quần áo giản dị, nhàn nhã, giống như mấy ông cụ đi tập thể dục trong công viên.
Nhưng Trần Thiên Bắc vừa nhìn thấy ông cụ này, sắc mặt liền thay đổi.
Sắc mặt Lâm Nhã cũng không tốt.
Đây là ông cụ nhà họ Trần. Cô ấy không biết lý do vì sao, tự dưng nghiêng người giấu Tô Trầm Hương ở phía sau.
Ông cụ nhà họ Trần thấy cảnh này, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, càng ấm áp hơn.
Ông ấy chậm rãi đi tới.
“Tiểu Bắc, lâu rồi không gặp, con cũng không biết đến thăm ông nội.” Bộ dạng ông ấy hiền lành, thể hiện tình cảm ông cháu sâu đậm, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Trần Thiên Bắc lạnh lùng đứng ở đó, bướng bỉnh lại phản nghịch.
Thái độ không hiểu chuyện như vậy, ông cụ nhà họ Trần cũng không để ý, ngược lại đi tới trước mặt Lâm Nhã, mỉm cười gật đầu với Lâm Nhã, nhìn về người phía sau lưng cô ấy.-
“Đây là Tiểu Hương đúng không? Ông lớn tuổi hơn, gọi cháu một tiếng Tiểu Hương, được chứ?” Mặt mày ông ấy hiền hậu.
“Không được.” Tô Trầm Hương từ chối thẳng thừng ông ấy.
Lâm Nhã căng thẳng đứng ở trước người cô, khóe miệng của đại tiểu thư hiếm khi hơi run rẩy như lúc này.
Một lúc lâu sau, ông cụ nhà họ Trần dường như mới tìm được giọng nói của chính mình.
“Cháu và Tiểu Bắc thân nhau, hẳn là đã nghe được một số chuyện của nhà họ Trần nhỉ?”
Ông ấy khẽ thở dài một tiếng nói: “Có lẽ cháu đã có chút hiểu lầm về ông rồi.”
“Cậu ấy chưa nói cái gì cả.”
Tô Trầm Hương thấy khó hiểu, thẳng thắn nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện nhà người khác. Chuyện nhà ai tôi cũng không thích nghe.”
Đương nhiên, lúc trước người cha khốn nạn của Trần Thiên Bắc xuất hiện ở trước mặt cô, cô biết chút chuyện thì không tính.
Nhưng cô từ chối nghe mấy chuyện vụn vặt nhạt nhẽo của nhà người khác.
Ngay thẳng như vậy, tính cách của ông cụ nhà họ Trần quả thật là người khoan dung, vẫn có thể dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn cô gái tóc đen ngây thơ, cười gật đầu hỏi: “Ông nên gọi cháu là gì?”
“Gọi tôi là Tô đại sư đi. Tôn trọng!” Tô Trầm Hương ngang nhiên tuyên truyền mê tín dị đoan ngay ở cổng trường học.
Dù sao thì cũng đã tan học, hơn nữa ở ngoài cổng trường nên hoàn toàn không trái với bất cứ nội quy gì trong sổ tay của trường học.
Lệ quỷ hôm nay hùng hồn giơ sách lên.
“Tô đại sư. Thật sự có thể xưng hô với cháu như vậy sao? Lúc trước có người bạn già nói với ông rằng trong danh sách đệ tử của Bạch Vân Quan có thêm một cái tên, chính là cháu à?”
Lời này khiến Lâm Nhã nghe không hiểu, rõ ràng không biết Tô Trầm Hương còn kiêm cả chức vụ này.
Lý Yên thì bình tĩnh hơn, ba nữ sinh đều nhìn ông cụ tóc bạc này, thoạt nhìn trông rất khỏe mạnh nhưng tuổi tác cũng không ít, ông ta dùng giọng điệu khiêm tốn nói: “Nếu Tô đại sư không vội, vậy chi bằng cùng nhau ăn một bữa cơm, sau này nhà họ Trần còn có rất nhiều nghiệp vụ cần Tô đại sư hỗ trợ.”
Ông ấy dừng lại một chút, bất đắc dĩ đảo mắt qua Trần Thiên Bắc, nói: “Lúc trước ông muốn Tiểu Bắc mời cháu hỗ trợ nhưng dường như nó không nói chuyện này với cháu, từ chối ông thay cháu.”
Ông ấy làm như không có chuyện gì.
Còn Trần Thiên Bắc không trưng cầu ý kiến của cô đã từ chối ông ấy thay cô.
Thoạt nhìn là khoan dung con cháu nhưng thật ra là đang cáo trạng.
Trước cửa trường trung học Tín Đức, một đóa sen trắng rất lớn từ từ mọc lên.
Tô Trầm Hương cũng không phải kẻ ngốc.
Cô đang xem “Tôi đã chiến đấu trong hậu cung mười tám năm” đây mà!
Nhưng cô thẳng thắn từ chối cung đấu.
“Cậu ấy có thể toàn quyền đại diện cho tôi. Bởi vì lời nói của cậu ấy đều là những gì tôi muốn nói.”
Trước ánh mắt kinh ngạc của ông cụ nhà họ Trần, Tô Trầm Hương nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy Trần Thiên Bắc quyết định thay tôi là chuyện rất đúng đắn. Cậu ấy biết tôi không thích ăn cơm cùng khách, vậy nên cũng sẽ không để cuộc điện thoại của những người này xuất hiện ở trong lỗ tai của tôi, từ chối giúp tôi. Trần Thiên Bắc, cảm ơn cậu, cậu đối xử với tôi quá tốt luôn.”
Trên khuôn mặt của thiếu niên anh tuấn nhanh chóng hiện lên ý cười dịu dàng.
Cậu im lặng nhìn Tô Trầm Hương.
“Trước đó không phải Trần Thiên Bắc từ chối ông. Là tôi từ chối ông. Tôi không muốn ăn cơm cùng người khác, cũng không muốn nhận nghiệp vụ gì cả. Tôi chỉ là một học sinh trung học cực kì bình thường, muốn học tập thật tốt, những chuyện khác tạm thời không quan tâm.”
Lần đầu tiên Tô Trầm Hương gặp được một người còn xấu xa hơn cả người cha khốn nạn kia của Trần Thiên Bắc, vẫn là loại mặt mũi trông hiền lành, nói lời hay lẽ phải nhưng thật ra những chuyện xấu mà ông cụ này làm chắc chắn còn ghê tởm hơn nhiều.
Cô không khỏi nghĩ đến ông lão nhà mình.
Đều là ông cụ, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
“Cháu có năng lực khiến Bạch Vân Quan để ý. Với năng lực đó, cháu còn nhỏ nên chưa hiểu nhiều chuyện, thật ra nó có thể giúp cháu hô mưa gọi gió.” Ông cụ nhà họ Trần nhìn vào ánh mắt trong suốt của cô, chậm rãi nói.
Trên mặt ông ấy nở nụ cười miễn cưỡng.
“Tôi không muốn hô mưa gọi gió, chỉ muốn làm người bình thường.” Không biết tốt xấu có lẽ chính là nói kiểu người như Tô Trầm Hương.
Cô dừng lại một chút, nghĩ đến chuyện ông cụ này là chủ tịch của một tập đoàn lớn, nhớ đến gia đình bình thường kia của chính mình, còn có anh họ đang làm việc ở Trần thị, nheo mắt lại nói với ông ấy: “Nhưng năng lực thì tôi vẫn có, Bạch Vân Quan quả thật rất coi trọng tôi. Nếu ai dám quấy nhiễu đến cuộc sống yên ổn của gia đình tôi, Bạch Vân Quan có ra tay hay không thì tôi không biết. Nhưng thiên sư...”
Cô cười cười, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo ác ý mờ nhạt, nhìn ông cụ hơi thay đổi sắc mặt trước mặt, nhẹ giọng nói: “Trêu chọc ai cũng đừng nên trêu chọc một thiên sư tài giỏi, ông nói xem có đúng không?”
“Cháu nói đúng. Tình cảm của cháu và Tiểu Bắc quả thật rất tốt.” Ông cụ nhà họ Trần cảm nhận được sự uy hiếp của cô.
Một thiên sư tức giận sẽ gây ra rất nhiều thiệt hại, ông ấy biết rất rõ.
Ông ấy vốn dĩ cũng không muốn kết thù.
Nhưng đúng lúc nhìn thấy Trần Thiên Bắc im lặng đứng ở bên cạnh Tô Trầm Hương, bình tĩnh nhìn cô, mà cô gái tóc đen lại ngẩng đầu, ánh mắt cong lên cười với cậu, đáy mắt ông cụ này lại sinh ra một tia sáng kỳ quái.
Không biết ông ấy nghĩ tới cái gì, trên mặt lại tươi cười hiền lành như trước, không vì Tô Trầm Hương xúc phạm mình mà không vui hay tức giận, ngược lại còn cười nói: “Nếu sau này có cơ hội, hoan nghênh cháu tới nhà họ Trần.”
Tô Trầm Hương ngửa đầu nhìn bầu trời.
Lý Yên muốn cười nhưng cố nhịn.
Mẹ của cô ấy và mẹ của Trần Thiên Bắc là bạn thân, đương nhiên cô ấy cũng biết nhà họ Trần đối xử với mẹ con Trần Thiên Bắc thật sự rất quá đáng.
Cho nên khi nhìn thấy Tô Trầm Hương từ chối qua lại thân thiết với nhà họ Trần, cô ấy cảm thấy có chút vui mừng.
Thiên sư sao?
Đương nhiên càng có thể tùy ý hơn.
“Không phải cậu nói muốn đưa bùa yêu cho ông ấy sao?” Thấy xe nhà họ Trần rời đi rồi, Lý Yên liền cười hì hì hỏi.
“Tôi sợ ông ấy không đủ sức.” Tô Trầm Hương bĩu môi nói.
Ngay khoảnh khắc này, Lâm Nhã cảm giác mình dường như bị xa lánh.
“Sao tôi không biết cậu là thiên sư hả?”
“Vậy còn nhiều chuyện mà cậu không biết lắm.”
“Nhà họ Trần biết cậu là thiên sư… Chẳng trách gần đây có người hỏi cha tôi chuyện của Từ Lệ. Có phải cũng muốn liên hệ với cậu không?”
Lâm Nhã ngẫm lại mấy chuyện mà gần đây Lâm tổng hay vô tình nói ra, liền nhíu mày nói: “Từ Lệ cũng không nói lời tạm biệt với cậu à?”
Cô ấy nói rằng gần đây có người hỏi chuyện của Từ Lệ, Tô Trầm Hương cũng hiểu được tám phần là muốn thông qua Từ Lệ để tiếp xúc với cô. Nhưng thông qua Từ Lệ... Đó là tiếp xúc hay là kết thù?
“Tôi không thấy bà ấy đến quấy rầy tôi.”
Từ khi Từ Lệ chạy đến nhà cô gây rối, cũng không thấy bà ta xuất hiện nữa.
Không có tin tức gì.
Có lẽ đang cùng An Gia Gia khóc lóc ở đâu đó.
“Thật không? Vậy cậu cẩn thận một chút là được. Cha tôi nói mấy người kia hỏi ông ấy chuyện của Từ Lệ rất kĩ càng, còn hỏi chuyện từ mấy năm trước của Từ Lệ. Sao ông ấy biết được chứ?”
Lâm tổng thấy rất phiền khi người khác hỏi về người vợ trước của ông ấy.
Tuy không biết chuyện bí mật trước đó của Từ Lệ nhưng ông ấy vẫn không nói lung tung theo bản năng, cũng không đề cập gì tới Tô Trầm Hương.
Có điều, lúc trước ông ấy còn cảm thấy rất kỳ quái, sao lại có người quan tâm tới Từ Lệ như vậy.
Hiện tại, Lâm Nhã cho rằng hẳn là nhắm vào thân phận hiện tại của Tô Trầm Hương.
Lâm Nhã nhắc nhở cô, đó thật sự là ý tốt của Lâm Nhã.
Tô Trầm Hương khéo léo nói cảm ơn.
Bởi vì Lâm tổng không đề cập gì đến cô ở trước mặt người ngoài, cô còn nhờ Lâm Nhã giúp mình nói lời cảm ơn với Lâm tổng.
Lâm Nhã hừ một tiếng, đỏ mặt bỏ đi.
Thấy cô ấy đi rồi, Tô Trầm Hương liền cười tủm tỉm nhìn Trần Thiên Bắc đứng bên cạnh mình như cây cột.
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Trần Thiên Bắc hiếm khi cười với cô.
Nụ cười này rất kinh khủng, giống như bị quỷ ám trên người, hù chết lệ quỷ rồi.
Với nụ cười hiếm hoi này, Tô Trầm Hương mang theo cặp sách muốn bỏ chạy.
“Có muốn ăn cơm không?” Chỉ một câu nhẹ nhàng, lại giống như sợi dây diều, mềm mại mà lại có lực kéo lệ quỷ đang định chạy trốn trở về.
“Muốn!” Cô gái lập tức thay đổi sắc mặt, thân mật tiến lại gần.
Lúc này, Lý Yên bỏ chạy với vẻ mặt hoảng sợ.
Trần Thiên Bắc mặc kệ cô ấy, chỉ nhìn cô gái đang tươi cười trước mắt, ngọt ngào như mật ong lượn quanh người mình, khóe miệng nhếch lên một cái.
Nhưng giây tiếp theo, một chiếc váy màu đỏ ở bên kia đường rất xa đột nhiên xẹt qua khóe mắt của Tô Trầm Hương.
Chiếc váy đỏ quen thuộc, mùi hương quen thuộc.
Tô Trầm Hương bỗng quay đầu lại.
Lúc này, chiếc váy đỏ kia tung bay, vậy mà lại không nhanh chóng biến mất như những lần trước.
“Lại là mày!” Lệ quỷ váy đỏ luôn bám lấy cô, làm cho cô không tìm được cũng không ăn được, bây giờ lại không muốn bỏ chạy. Tô Trầm Hương sải bước đi tới, dưới ánh nhìn trơ ra của Trần Thiên Bắc, cô đuổi theo chiếc váy đỏ đang nhanh chóng biến mất.
Trần Thiên Bắc:...