“Không được! Không thể ưu đãi lớn thế cho bọn họ được.”
Trần Thiên Bắc thật sự lo lắng bạn cùng bàn của mình bị lợi dụng.
“Cậu tin là thật à? Cậu có biết bùa yêu hiện tại bán với giá bao nhiêu không? Tám mươi tám tấm...” Tô Trầm Hương cao giọng, yêu cầu cô đưa miễn phí cho ông cụ nhà họ Trần tám mươi tám tấm bùa yêu á? Cô còn phải lãng phí rất nhiều thời gian để vẽ bùa đấy, toàn mơ mấy chuyện vô lý gì đâu không à.
Cô hừ lạnh hai tiếng, nhìn gương mặt đẹp trai của Trần Thiên Bắc đang đọc cuốn sách về quản trị kinh doanh, cô bỗng ngẩn người, nhìn Trần Thiên Bắc bằng ánh mắt phức tạp.
“Tôi nói này, cuốn sách này của cậu có phải là quá trâu bò rồi không?”
Sách quản trị kinh doanh.
Đây hoàn toàn không phải là những kiến thức liên quan đến học sinh trung học.
Nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, sao không nghiên cứu thêm về phân tích lực của vật thể đi?
“Ừm.” Trần Thiên Bắc lật cuốn sách đang xem trong tay, thấy Tô Trầm Hương vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, suy nghĩ một chút liền nói suy nghĩ của mình cho cô biết.
“Tôi muốn thử nó.”
“Vậy cậu không định thi đại học à?”
“Chương trình trung học phổ thông cũng không khó lắm.”
Học sinh giỏi nói với Tô Trầm Hương bằng giọng điệu thản nhiên.
Cậu ấy không có hứng thú với việc tranh giành vị trí thứ nhất trong lớp.
Chỉ cần thành tích tốt và xếp hạng cao là được rồi.
Về việc học đại học, cậu cũng đã sớm quyết định sau này sẽ đăng kí vào trường nào rồi.
Bởi vì sau khi tính toán, thành tích của cậu khi thi tốt nghiệp trung học hẳn là có thể đạt tới điểm số yêu cầu của trường này, cho nên Trần Thiên Bắc sẽ không vùi đầu vào chương trình học của cấp ba nữa.
Cậu đã có một kế hoạch cho tương lai của mình, giống như việc Tô Trầm Hương luôn quan niệm phải thi đại học thật tốt, cố gắng phấn đấu đạt thứ hạng cao trong lớp, thì Trần Thiên Bắc cũng có cái nhìn riêng với cuộc sống của mình.
Hiện tại, với việc ở bên cạnh Tô Trầm Hương thì cậu đã là một người bình thường.
Không còn lo lắng bởi vì âm khí trên người mình thu hút lệ quỷ mà làm người khác bị thương nữa.
Cậu đã có thể hòa vào đám đông, có thể đi giữa đám đông.
Cũng có thể... sống lâu hơn.
Có hy vọng sống sót.
Như vậy, Trần Thiên Bắc chỉ hy vọng mình có thể nhanh chóng trưởng thành.
Trưởng thành để có thể cạnh tranh với Trần gia luôn gây trở ngại cho hai mẹ con họ, làm cho Trần gia không còn kiềm chế mình và Minh Phong nữa, cũng khiến cho bọn họ không thể không kiêng nể gì như bây giờ nữa.-
Cậu muốn có năng lực bảo vệ mẹ mình, bảo vệ bản thân, bảo vệ... Được rồi, bảo vệ thực khách của mình.
Sự cấp bách này, sự cấp bách cho tương lai mà cậu chưa từng trải qua trước đây, khiến cho cậu càng cố gắng và càng muốn trưởng thành nhanh hơn.
Đây có thể chỉ là suy nghĩ từ một phía, có thể mẹ cậu, Tô Trầm Hương, người mà cậu quan tâm đều không cần được bảo vệ.
Nhưng cậu lại không thể yên tâm và thoải mái, làm như không biết gì cả, vẫn coi mình là một học sinh trung học ngây thơ.
Nhà họ Trần.
Ánh mắt Trần Thiên Bắc trở nên tối tăm.
Cậu luôn có một cảm giác không thể giải thích được
Dường như nhà họ Trần đang lên kế hoạch gì đó.
Hơn nữa đã không còn muốn nhẫn nhịn thêm, mà muốn từ từ tấn công.
“Tôi cảm thấy cậu rất lợi hại. Quản trị kinh doanh... Vậy cậu lên đại học cũng muốn tiếp tục học quản trị kinh doanh sao?”
Tô Trầm Hương tò mò hỏi.
“Phải. Còn cậu thì sao?”
Khó có dịp ông chủ căng tin và thực khách của mình trao đổi một chút về định hướng tương lai của nhau, dù sao thì sự lựa chọn của khách hàng đối với tương lai cũng sẽ ảnh hưởng đến phương hướng phát triển sau này của căn tin.
Cậu không thể sống thiếu cô được.
Tô Trầm Hương nói thẳng: “Khoa triết học!”
Cô thích khoa triết học.
Muốn suy ngẫm thật kỹ về ma... nhân sinh.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc co giật nhìn cô.
“Triết học á?”
“Đây là một ngành vô cùng huyền bí. Tôi cảm thấy phải nghiên cứu thật kỹ, học xong mới có thể làm người.” Tô Trầm Hương nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có bản thân mới có thể nghe được nói thầm, ỷ vào hàng sau không ai ngồi, rất thẳng thắn.
Trần Thiên Bắc không nghe thấy cô nói thầm, đỡ cái trán hơi nhức của mình rồi chậm rãi nói: “Rất phù hợp với cậu.”
Thấy cậu tán thành với mình, Tô Trầm Hương cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn chia sẻ với cậu: “Với lại chờ sau khi tôi tốt nghiệp đại học, có lẽ sẽ đến Bạch Vân Quan. Khoa triết học, hãy giúp tôi trở thành một con người có giá trị nhé!”
Cô vừa liên hệ với Quan chủ của Bạch Vân Quan để tìm hiểu một chút tiến triển của sự kiện minh hôn gần đây, một phần là do Quan chủ nhiệt tình mời cô đến.
Hy vọng sau này khi cô tốt nghiệp đại học, cô sẽ đến Bạch Vân Quan.
Kiếm được thật nhiều tiền, dưới cờ hiệu Bạch Vân Quan mà tùy tiện ăn quỷ, đây chính là cuộc sống ma quái hạnh phúc biết bao.
Tô Trầm Hương thích cuộc sống như vậy.
Ánh mắt cô híp lại thành một đường thẳng.
“Ở lại… Khắp nơi ở Bạch Vân Quan đều là các loại pháp trận phòng thủ, cậu có thể làm được không?”
Hay lắm.
Tô Trầm Hương sắp nghênh ngang bước vào nhà rồi.
Trần Thiên Bắc không thể tin được Quan chủ - người mà cậu luôn cho là một người am hiểu mọi thứ, thế mà lại không thể làm cho Tô Trầm Hương hiện nguyên hình.
Còn mời cô đến và ở lại Bạch Vân Quan.
Thế này cũng không biết là nên lo lắng cho ai.
“Tôi biết chứ. Chỉ là mấy trận pháp phòng vệ thôi mà, ngay cả kiếm gỗ Đào năm trăm tuổi còn không đụng tới tôi được, tôi có cái gì mà phải sợ chứ?”
Tô Trầm Hương thản nhiên không một chút che giấu khiến Trần Thiên Bắc cực kỳ đau lòng.
Cô chắc chắn rằng cậu sẽ không tiết lộ ra sao?
“... Còn kiếm gỗ Đào ngàn năm tuổi thì sao?”
“Kiếm gỗ không có tác dụng đối với tôi.” Tô Trầm Hương cười trộm, lén lút tiết lộ lai lịch của mình với Trần Thiên Bắc, vui vẻ nói: “Tôi nhớ lúc còn ở nhà cổ, ở trước cửa có một cây đào đã bị tôi gặm rồi đó thôi.”
Cô nói mấy lời này khiến Trần Thiên Bắc không thể tin được, nhìn tiểu cô nương tội nghiệp có thể nhét mọi thứ vào miệng này liền hoảng sợ, hỏi: “Cậu gặm vỏ cây á?”
“Tại tôi đói quá thôi.” Tô Trầm Hương nói một cách hợp lý.
Theo lời của ông cụ gác cổng nói thì cây đào kia ít nhất cũng phải một ngàn năm tuổi, mọc ở cửa nhà cổ, che khuất bầu trời u ám lạnh lẽo phía trên ngôi nhà cổ.
Lúc trước, khi nhìn thấy Tô Trầm Hương mỗi ngày đều nằm vắt vẻo trên cây đào, tiện thể treo lương thực lệ quỷ mà mình đánh ra được lên trên cây, dùng cây đào làm kho chứa lương thực, ông lão cũng phải thở dài bất lực với cô. Cô đúng là thiên phú dị bẩm, gỗ đào dùng để trấn áp lệ quỷ, vậy mà lại vô dụng với cô.
Nếu vô dụng như vậy, Tô Trầm Hương còn khách khí cái gì.
Cô có một loại cảm giác chán ghét, đầy thù địch với cây đào này, chính là kiểu vừa nhìn đã không ưa.
Cho nên mặc dù nó không có âm khí, còn khô khan chẳng có gì thơm ngon nhưng khi đó, cô vẫn còn là một con lệ quỷ nhỏ với đầy ý nghĩ xấu xa, thừa dịp ông lão đang ngủ liền gặm sạch cây đào đó chỉ trong một đêm.
Một cành cây cũng chẳng chừa lại, toàn bộ đều nằm trong bụng cô.
Cô có tiết kiệm không?
Không bao giờ lãng phí một chút thức ăn.
Đương nhiên, sau khi ăn xong cả cây đào thì cô cũng ngủ say suốt nửa năm.
Lúc tỉnh lại, cô liền thấy ông lão đang nhắm mắt ngồi ở bên cạnh cô, ngăn cản những lệ quỷ khác trong nhà cổ đang muốn nhân lúc cô ngủ say mà chiếm đoạt cô.
Cũng chính từ lúc đó, Tô Trầm Hương mới cảm thấy mình thật sự tin tưởng lão già trông như một người sống này.
Cũng chấp nhận nghe theo những lời khuyên bảo ví dụ không được ăn quá nhiều của ông lão.
Vậy nên lúc ông ấy biến mất, Tô Trầm Hương rất buồn.
Trần Thiên Bắc yên lặng lắng nghe. Xem ra cậu nên lo lắng cho Bạch Vân Quan nhiều hơn rồi.
Một rừng đào trăm tuổi trong Bạch Vân Quan có lẽ sắp bị tàn sát rồi.
“Bây giờ tôi không ăn gỗ đào nữa đâu.” Tô Trầm Hương cam đoan nói.
Lời cô nói còn có thể tin được sao?
Trần Thiên Bắc thay đổi chủ đề, chỉ hỏi cô tại sao lại dám kết minh hôn, bắt hết một đám người xấu trong nhà.
Tô Trầm Hương không quá quan trọng chuyện đó.
Không có vấn đề gì khác ngoài mùi hôi. Mấy miếng đậu hũ thối còn đang phơi ở nhà, Tô Trầm Hương không cảm thấy có nguy hiểm gì, chỉ suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Bún ốc ăn ngon lắm. Chỉ hơi có mùi một chút thôi. Lúc ăn xong, tôi cảm giác muốn ăn thêm một bát nữa.”
Cô ám chỉ với Trần Thiên Bắc rằng mình muốn ăn bún ốc, nhưng đến cuối buổi chiều vẫn không thấy cậu phản hồi gì, ngược lại lúc tan học, Hứa Phi lớp 6 chạy tới, đưa cho Tô Trầm Hương một tấm thiệp mời.
Anh chàng đẹp trai đưa thiệp mời cho Tô Trầm Hương, nhìn cô rồi mỉm cười.
“Tiệc sinh nhật à?” Tô Trầm nhìn thoáng qua, có hơi do dự.
Nếu là trước đây, khi chưa biết rõ về Hứa Phi, cô chắc chắn sẽ từ chối loại tiệc như thế này từ một người lớp bên cạnh.
Nhưng lúc trước An Gia Gia gài bẫy cô, Hứa Phi đã lên tiếng giúp đỡ.
Khi cô bị buộc tội bắt nạt sai sự thật, vậy mà một người nổi tiếng như Hứa Phi cũng lên tiếng bảo vệ cô trên weibo của cậu ấy.
Hơn nữa, cậu ấy còn chia sẻ video trích xuất làm sáng tỏ của Tín Đức, sau đó còn để cho người ta biết được thật sự ngoài việc học ra thì Tô Trầm Hương không hề muốn nịnh bợ thiếu gia nhà giàu hay mấy nam thần tượng nổi tiếng, được sự đồng ý của Tô Trầm Hương liền tiết lộ một ít đoạn chat của mình với cô.
Chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
Hứa Phi cũng có chút danh tiếng ở giới giải trí, ngoại hình cũng đẹp trai ngời ngời, vừa học giỏi mà nhân phẩm cũng tốt, chính là hình tượng bạch mã hoàng tử của bao người. Nhưng cuộc trò chuyện ngắn giữa cậu ấy với Tô Trầm Hương cũng chỉ là thảo luận về mấy vấn đề học tập. Đôi khi Hứa Phi lại chêm vào một hai câu gì đó về chiếc lá đỏ mùa thu đẹp cỡ nào, ý thơ dạt dào cảm xúc cỡ nào, nhưng Tô Trầm Hương lại không hiểu phong tình mà chỉ lịch sự đáp lại cho có.
“Ừm ừm.”
Chỉ hai chữ này.
Thậm chí, một cái icon cũng không gửi đi.
Bởi vì mấy bài đăng trên weibo này của Hứa Phi mà người ta còn trêu rằng Tô Trầm Hương là một tiểu thư ngốc nghếch chỉ biết học tập, tâm tư không chút tạp niệm.
Bởi vì cậu ấy cũng tử tế, Tô Trầm Hương gãi gãi chiếc đầu nhỏ.
“Chỉ có tôi thôi à?”
“Ở lớp hai tôi chỉ quen mỗi cậu thôi mà. Với lại bạn học của tôi cũng tới dự tiệc sinh nhật mà.” Tính cách Hứa Phi không tệ, cũng không phải dạng người xa cách, lạnh nhạt không mời ai, cho nên mời hết tất cả bạn học trong lớp sáu.
Bởi vì quen biết Tô Trầm Hương nên cậu ấy cũng mời cô.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì Tô Trầm Hương cũng không quen ai ở lớp sáu, đi cũng không có gì thú vị nên cậu ta cười nói: “Hoan nghênh cậu mang theo bạn đi cùng. Đều là bạn học cả, thêm người thêm vui.”
“Chỉ có bạn học thôi sao?” Hứa Phi làm việc trong giới giải trí, coi như là một xã hội khác, Tô Trầm Hương phải hỏi cặn kẽ.
“Chỉ có bạn học trong lớp thôi.” Hứa Phi nói một cách chắc chắn.
Cậu ta biết Tô Trầm Hương lo lắng điều gì.
Giới giải trí rất phức tạp, bọn họ đều là học sinh trung học đơn thuần, vốn là hai đường thẳng song song.
Cậu ta sẽ không mang bạn bè trong giới giải trí tới trước mặt mấy bạn học đơn thuần này.
Tô Trầm Hương lúc này mới gật đầu.
“Vậy cậu muốn quà sinh nhật gì?”
“... Gì cũng được.” Câu hỏi thẳng thắn như vậy khiến khuôn mặt rạng rỡ của Hứa Phi hơi co quắp.
Trực tiếp hỏi cậu muốn cái gì... Thật sự là không để tâm đến cậu ấy chút nào mà!
Tô Trầm Hương, thật đau đầu!
Câu nói cô sợ nhất chính là cái gì cũng được.
Làm sao đoán được sở thích của người sống đây?
Tặng cậu ta đậu phụ thối được không?
Đến lúc Tô Trầm Hương trở lại lớp, Hứa Phi cũng rời đi rồi thì Vương Lập Hằng mới cảnh giác đi tới.
Nghe nói là tiệc sinh nhật của Hứa Phi, cậu ta lập tức cảm nhận được mối đe dọa cực lớn, mãnh liệt yêu cầu cho cậu ta đi cùng, còn xúi Tô Trầm Hương đưa cho cậu ta một miếng đậu phụ thối.
Cứ để cậu ta đứng ra tặng!
Tô Trầm Hương không phải người dễ bị lừa, không để cậu ta giở trò xấu xa, cất chiếc thiệp mời tinh xảo vào cặp.
Giao tiếp giữa người với người thật sự rất khó.
Cô thở dài một hơi thật sâu, cảm thấy làm người sống thật khó.
Theo sở thích của cô thì tặng lệ quỷ làm quà sinh nhật là hạnh phúc nhất.
Nhưng mà loại quà này mang tặng người sống thì không thể được.
Trần Thiên Bắc không hé răng, rồi lại mất kiên nhẫn nói với cô: “Nếu không nghĩ ra quà gì thì tặng cho cậu ta một tấm bùa hộ mệnh.”
Bùa hộ mệnh, cái này chắc chắn không thành vấn đề gì.
“Đó chẳng phải là mê tín dị đoan sao?” Tô Trầm Hương do dự nói.
Trần Thiên Bắc không thể tin được mà nhìn cô.
Người mỗi ngày móc ra đủ các thể loại bùa chú từ trong túi như Tô Trầm Hương lại có ngày lo lắng bản thân đang mê tín dị đoan nữa sao?
Lo lắng về hình ảnh của mình trong mắt người khác à?
… Vậy lúc lăn lộn bên cạnh cậu, mặt mày hớn hở muốn ăn cơm, sao không thấy đắn đo do dự nhiều như vậy hả?