Cậu liếc nhìn Lâm Nhã, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt từ từ trầm xuống.
“Đính hôn? Cậu mới lớp 10 đã muốn đính hôn rồi á?” Tô Trầm Hương ngơ ngác hỏi.
Trong quy tắc sinh hoạt của lệ quỷ, học sinh cấp ba có mối tình thuần khiết vô tư đã rất giỏi rồi.
“Không phải tôi muốn đính hôn. Là có người muốn làm thông gia với nhà tôi.” Lâm Nhã thu hồi lại ánh mắt không có ý tốt trên người Trần Thiên Bắc, kiên nhẫn nói với Tô Trầm Hương: “Tuy rằng tôi mới lớp 10, chuyện kết hôn vẫn còn quá sớm. Nhưng có một cuộc hôn nhân thương mại ngầm, lúc này cũng đã nhen nhóm ý định về chuyện này rồi.”
Cô ấy cúi đầu, lạnh lùng nói: “Hiện giờ nhà họ Lâm đang phát triển rất tốt, hơn nữa, tôi lại là con gái duy nhất của cha tôi, đương nhiên rất được hoan nghênh.”
Trước đây, khi Lâm tổng còn chưa ly hôn với Từ Lệ, vẫn có người chờ xem giá trị của cô ấy.
Bởi vì nếu Lâm tổng đã tái hôn rồi, rất có thể sẽ sinh con với vợ thứ hai.
Vậy thì Lâm Nhã sẽ không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm nữa, cô ấy sẽ không còn quý giá như trước.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, đột nhiên Lâm tổng lại ly hôn.
Hơn nữa, nhìn ông ấy bị Từ Lệ và An Gia Gia làm liên lụy đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí mang thư ký tới tiệc rượu cũng là thư ký nam, căn bản không đến gần phụ nữ thì biết rằng trong khoảng thời gian sắp tới, Lâm tổng không có khả năng tái hôn.
Vậy tiểu thư sắp trưởng thành của nhà họ Lâm cũng đáng để đầu tư mà, không phải sao?
Tuy tính tình Lâm tiểu thư kiêu ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu nhưng gần đây cũng có người tìm tới cửa, nói muốn hợp tác với nhà họ Lâm, mà cơ sở hợp tác là hôn nhân thương mại.
“Là nhà nào?” Đương nhiên, người hỏi câu này không phải là người làm ăn nhỏ như Tô Trầm Hương.
Mà là Lý Yên.
“Ha!” Lâm Nhã cười một tiếng, nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Mặc kệ nhà nào, cha tôi đã từ chối hết rồi. Không có cuộc hôn nhân thương mại nào tốt đẹp cả, tôi không thèm! Huống chi, mấy người đó thật sự cho rằng cháu trai nhà mình là miếng bánh ngon, ai cũng thèm sao?”
Cô ấy không chỉ đích danh ai nhưng đột nhiên nói đến chuyện hôn nhân của mình, nói ra loại chuyện riêng này làm Tô Trầm Hương ngơ ngác nhìn một lát rồi đột nhiên quay đầu lại, đè thấp âm lượng, nhỏ giọng hỏi: “Là Vương Lập Hằng hay là Trần Thiên Bắc?”
“Gì cơ?” Lâm Nhã trợn mắt nhìn cô.
Cô ấy chưa nói là nhà nào mà!
Tuy cô ấy đã nhìn chằm chằm Trần Thiên Bắc hồi lâu.
“Cậu chỉ thích dùng bộ mặt kiêu ngạo để ám chỉ người khác thôi.” Đương nhiên, Tô Trầm Hương cảm thấy mình không hẳn là chịu được kiểu tính tình tiểu thư ăn ở hai lòng như này.
Nhưng nếu Lâm Nhã đã nói như vậy, rõ ràng là đang nhắc nhở điều gì đó, Tô Trầm Hương vẫn khá cảm động… Nếu như là người không liên quan chút nào, chẳng hạn như đối tượng hôn nhân trong mắt Lâm Nhã đều là rác rưởi, cô ấy nói một câu cũng cảm thấy rớt giá.
Nếu đã nói ra, vậy thì đối tượng hôn nhân bị cô ấy từ chối hẳn là người mà họ quen biết.
Con nhà giàu mà mọi người biết còn có ai.
Chắc chỉ có Trần Thiên Bắc hoặc Vương Lập Hằng thôi.
Nhưng suy nghĩ lại, vừa rồi ánh mắt Lâm Nhã gần như ghim chặt trên người Trần Thiên Bắc, Tô Trầm Hương theo bản năng nhìn cậu.
Nói nhiều như vậy, dường như Trần Thiên Bắc đã hiểu hết tất cả, nắm chặt hai tay chịu đựng, sắc mặt trở nên xám xịt.
Đương nhiên không phải cậu tức giận vì Lâm Nhã không nể mặt mình.
Mà là…
“Là ai của nhà họ Trần?”
“Ông nội của cậu.” Lâm Nhã dứt khoát nói.
Cô ấy dừng lại một chút, đảo qua Tô Trầm Hương đang nghiêng đầu nhìn mình.
Cô ấy cố gắng kiềm chế khuôn miệng đầy châm biếm và cười nhạo của mình, uống một ngụm nước ép ngọt ngào vào miệng rồi mới dùng giọng điệu miễn cưỡng coi là ôn hòa nói với cậu: “Nhìn cậu như này là biết cậu không biết chuyện gì rồi. Nể mặt Tô Trầm Hương, coi như tôi nhắc nhở cậu. Cậu cũng đừng để nhà họ Trần bán cậu đi đấy.”-
Ông cụ nhà họ Trần bỏ qua mẹ con Trần Thiên Bắc, chạy đi bàn bạc chuyện hôn nhân với đối tác thương mại khác, như thể chắc chắn cuộc hôn nhân của cậu sẽ được quyết định.
Lúc này, nhà họ Lâm vẫn chưa có dự định đó, cho nên đã từ chối.
Không phải nhà nào cũng sẽ từ chối. Khi Trần Thiên Bắc ngơ ngác không biết gì thì bản thân đã có thêm vài “vị hôn thê”.
Lâm Nhã không hứng thú với chuyện vặt vãnh trong nhà Trần Thiên Bắc.
Nhưng Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương thân nhau như vậy.
Cô ấy trừng mắt nhìn Tô Trầm Hương vẫn ngơ ngác như cũ, thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Gia thế nhà họ Trần phức tạp như vậy, quỷ cũng không chịu nổi!”
Cô ấy đứng dậy, cầm khay thức ăn đi thẳng.
Nhìn cô ấy nhanh chóng rời đi, Tô Trầm Hương gật đầu công nhận, nghĩ lại còn rùng mình, nói với Trần Thiên Bắc: “Cha cậu và ông nội cậu đúng là kẻ tồi tệ.”
Lâm Nhã nói đúng.
Bọn khốn nạn nhà họ Trần giở trò, lệ quỷ cũng không chịu nổi.
Lệ quỷ cũng không nhịn được mà nguyền rủa cả nhà cậu.
Trần Thiên Bắc nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Đổ thêm dầu vào lửa thì Tô Trầm Hương là người giỏi nhất khoản này.
Nhưng nghĩ tới việc nhà họ Trần dám tùy ý can thiệp vào hôn nhân của cậu mà không để cậu và mẹ cậu biết chuyện, Trần Thiên Bắc cắn răng chịu đựng.
Cậu đã nhìn ra ý đồ của nhà họ Trần.
Hiện giờ, nhà họ Trần chưa chắc muốn thao túng hôn nhân của cậu, chứ đừng nói tới việc thật lòng muốn làm thông gia với nhà họ Lâm.
Ông cụ nhà họ Trần biết Lâm Nhã là bạn học cùng lớp với cậu, cũng biết chuyện muốn làm thông gia với nhà họ Lâm chắc chắn sẽ bị cậu biết được từ cái miệng kiêu ngạo của Lâm Nhã.
Một khi loại tiểu thư nhà giàu như Lâm Nhã trở mặt, chắc chắn sẽ mỉa mai cậu về chuyện hôn nhân.
Ông nội của cậu chính là muốn cậu biết chuyện này.
Là muốn… Uy hiếp cậu sao?
Đang cảnh cáo cậu, cho dù từ nhỏ cậu không sống với nhà họ Trần nhưng nhà họ Trần vẫn có thể thao túng cuộc sống của cậu, uy hiếp cậu?
Ông cụ đó biết rõ rằng cho dù ông ấy luôn miệng bảo muốn tìm cho cậu một đối tượng hôn nhân phù hợp thì cậu và mẹ cậu chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận.
Đến lúc đó làm ầm ĩ lên, người mất mặt vẫn là nhà họ Trần.
Nghĩ lại thì tại sao ông lão nhà họ Trần, người luôn giả vờ hiền hậu trước mặt mình lại làm chuyện này, như một lời cảnh cáo nhưng cũng giống như là… Hai mắt Trần Thiên Bắc co rúm lại, nắm chặt điện thoại di động của mình rồi rơi vào trầm tư.
Là ông cụ nhà họ Trần đang ép cậu phải liên lạc với ông ấy sao?
Cậu suy nghĩ hồi lâu rồi đi qua một bên gọi điện thoại, điện thoại nhanh chóng được kết nối, truyền tới một giọng nói điềm đạm của ông cụ.
“Ông muốn làm gì?”
Trần Thiên Bắc tránh mặt Tô Trầm Hương đang vui vẻ xúc bánh pudding ăn sau bữa cơm, lạnh lùng hỏi.
“Cháu đã gặp Lâm Nhã chưa? Đứa trẻ này trẻ trung năng động lắm, kiêu ngạo, không kiềm chế được lời nói. Tiểu Bắc, ông nội không có ý khác, chỉ là lâu rồi không gặp cháu, rất nhớ cháu.”
Trong điện thoại, giọng nói của ông cụ êm dịu lại ấm áp, hoàn toàn phớt lờ sự thù địch của cháu trai, nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua ông gặp được Lâm tổng nên đã nói đùa với ông ấy một chút, không ngờ Lâm Nhã lại cho là thật mà thôi.”
Trần Thiên Bắc cười mỉa mai.
“Về nhà đi. Cùng ăn tối với ông nội. Tiểu Bắc, ông nội chỉ có mỗi cháu là cháu trai, sau này nhà họ Trần đều là của cháu. Ông nội biết cháu ghét cha cháu, không yêu cầu cháu hòa thuận với nó, chỉ có ông cháu chúng ta ở cùng nhau… Đúng rồi, lúc trước trong những video của trường cháu, thoạt nhìn cháu có quan hệ rất tốt với một cô bé nhỉ? Đứa trẻ mà cháu thích, ông nội cũng thích. Chi bằng đưa con bé đi cùng đi.”
Nghe lời này của ông cụ nhà họ Trần, Trần Thiên Bắc liền hiểu ra tất cả.
Chẳng trách mấy năm nay ông cụ vốn không muốn ăn bữa cơm chết tiệt nào với cậu lại đột nhiên muốn ăn cơm với cậu.
Thì ra không phải muốn ăn cơm với cậu.
Là vì nhìn thấy Tô Trầm Hương.
“Xem ra ông đã biết chuyện Tô Trầm Hương gia nhập Bạch Vân Quan rồi nhỉ?” Cậu cười nhạo một tiếng, không hề cảm thấy khó chịu trước ý định thực dụng gần như nhẫn tâm này.
Nhà họ Trần đều coi trọng lợi ích.
Đều là rác rưởi như nhau.
Nếu cậu không dây dưa với Tô Trầm Hương, e rằng người ông nội này cũng sẽ không quan tâm sống chết của cậu.
Người thừa kế của nhà họ Trần là một người không lớn lên ở nhà họ Trần… Làm sao cậu có thể tin rằng ông cụ này sẽ vui vẻ giao nhà họ Trần cho cậu đây?
“Sống lâu rồi, luôn có một số cách. Ông nghe nói con bé rất có năng lực.” Một người có năng lực thiên sư giỏi sẽ kết giao rất nhiều duyên phận tốt. Trước đây, thực lực của Tô Trầm Hương không rõ ràng, trông có vẻ như tuổi còn nhỏ, cũng không giống người có thể tin cậy.
Nhưng gần đây ông cụ nhà họ Trần nghe được một vài chuyện bên ngoài… Đột nhiên Quan chủ của Bạch Vân Quan ghi tên của một thiên sư vào trong nội môn, vô cùng coi trọng.
Cho dù Tô Trầm Hương không có bản lĩnh nhưng chỉ nhìn cô có thể trà trộn vào nội môn thì chính là mục tiêu nhà họ Trần cần kết giao.
Kết giao với đệ tử đích truyền của nội môn Bạch Vân Quan, sau này sẽ mang lại rất nhiều tiện ích cho nhà họ Trần.
Trước đây, ông ấy cũng đã cố gắng kết giao với đệ tử ưu tú của Bạch Vân Quan thông qua Trần Thiên Bắc.
Nhưng họ đều phớt lờ ông ấy.
Là vì Trần Thiên Bắc.
Nhưng hiện giờ, Tô Trầm Hương chỉ là một cô bé trung học bình thường.
Cô bé thì sao, dễ mềm lòng, chưa trải sự đời, ông ấy luôn có cách tạo mối quan hệ tốt với cô.
“Nằm mơ đi.” Trần Thiên Bắc lạnh lùng cúp điện thoại.
Cậu đi tới với vẻ mặt u ám, ngồi đối diện Tô Trầm Hương, mái tóc dài hơi rủ xuống trước đôi mắt mờ mịt, che đi ánh mắt phức tạp.
Tô Trầm Hương ăn hết cả một cái bánh pudding, nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, chớp chớp mắt.
“Vẫn còn tức giận chuyện hôn nhân sao? Chỉ cần cậu không muốn làm, ai cũng không thể ép buộc cậu, đúng không? Nếu họ nhất quyết muốn tiến hành hôn nhân thương mại, ai đồng ý cuộc hôn nhân này thì người đó đi mà kết hôn thôi.”
Huống chi Trần Thiên Bắc cũng không phải kiểu người có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, ngày trước là trùm trường kia mà, cho dù nhà họ Trần muốn bắt cậu kết hôn thì cậu cũng đâu có chịu làm!
Tô Trầm Hương không nghĩ rằng Trần Thiên Bắc sẽ ngoan ngoãn tiến tới hôn nhân.
Thậm chí, cô cũng không coi trọng chuyện này, còn khuyên Trần Thiên Bắc: “Đừng tức giận nữa. Cậu cứ bực bội như thế, tiết học buổi chiều còn nghe giảng được không?”
“Ông ta muốn ăn cơm với cậu.”
“Ai cơ? Ông nội kia của cậu á?” Tô Trầm Hương cười mỉm hỏi.
“Tôi từ chối rồi.”
“Từ chối rồi thì tốt. Tôi không ăn cùng bàn với người mình ghét.” Tô Trầm Hương không cảm thấy việc Trần Thiên Bắc từ chối lời mời của nhà họ Trần thay mình là sai, còn rất hài lòng.
“Lần sau vẫn từ chối như này nhé.” Cô vui vẻ nhìn cậu.
Thì ra căng tin còn có tác dụng đẩy lùi những bữa ăn mà cô ghét.
Điều này làm cho Tô Trầm Hương, người gần đây có hơi choáng ngợp trước sự nhiệt tình của người sống cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Không chỉ là căng tin, cậu còn là thần giữ cửa nha.
Nhìn thấy cô và mình cùng chung mối thù, sắc mặt Trần Thiên Bắc dịu đi chút ít.
Cậu rũ đôi mắt hẹp dài xuống, nhắc nhở cô: “Cậu đã vào nội môn Bạch Vân Quan, chắc chắn ông ta muốn lấy lòng cậu. Ông ta là một lão già…”
Tô Trầm Hương luôn kính già yêu trẻ.
Ỷ là một ông cụ, không chừng ông cụ nhà họ Trần cảm thấy một cô gái trẻ như cô sẽ mềm lòng và tôn trọng ông ấy.
Tô Trầm Hương nghe xong thì không khỏi nheo mắt mỉm cười.
Trần Thiên Bắc vẫn biết cô kính già yêu trẻ.
Có thể thấy tấm lòng vàng ngọc xinh đẹp của cô đã được mọi người nhìn thấy và ghi nhận sâu sắc.
“Tôi kính già yêu trẻ. Muốn kết giao với tôi cũng được…” Cô được thừa nhận một chút, tự hào!
Cho dù ông cụ nhà họ Trần có hơi toan tính nhưng Tô Trầm Hương, lệ quỷ với tấm lòng rộng lớn như vậy sẽ không để bụng tâm tư hẹp hòi của người sống, ngược lại cô còn suy nghĩ hẳn là bản thân nên tặng một phần quà gặp mặt tử tế cho ông cụ nhà họ Trần.
“Ăn cơm thì thôi đi. Không phải cha cậu không sinh được con sao, chắc chắn ông nội cậu lo lắng vấn đề người thừa kế nhà họ Trần. Như vậy đi, tôi sẽ tặng tám mươi tám lá bùa yêu đặc biệt cho ông nội cậu để ông ta có được mùa xuân hạnh phúc thứ hai.”
Kính già yêu trẻ sao.
Cô tặng cho ông cụ đó một mùa xuân tươi đẹp nhé?