Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 72




Một cái tát giáng xuống, người thanh niên trẻ tuổi vừa bị kiếm gỗ đào trấn áp nhưng vẫn kiêu ngạo nhất thời phát ra tiếng thét chói tai.

Cậu ta ngã khuỵu xuống đất.

Đôi vợ chồng lớn tuổi đang khóc lóc sau lưng Tưởng sư huynh đều sợ hãi.

"Tưởng đại sư, cái này, làm sao bây giờ?" Ông chủ nhà tuổi tác đã cao vội vàng hỏi.

Ông ta hiển nhiên rất quan tâm tới con trai mình, ánh mắt đầy bất an và lo lắng, không có cách nào rời mắt khỏi người con trai.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, thậm chí ông ta còn để lộ ánh mắt oán giận với bóng lưng gầy gò của Tô Trầm Hương.

Sao, sao lại ném kiếm gỗ đào đi?

Con trai ông ta xảy ra chuyện gì thì sao, cô bồi thường nổi không!

"Không sao đâu. Vương tổng không cần lo lắng, Tiểu Hương tự có chừng mực." Tưởng sư huynh vừa mới áp chế con lệ quỷ đó cũng mệt muốn chết, thấy Tô Trầm Hương cho người thanh niên kia một bạt tai, anh ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, bò dậy khỏi mặt đất.

Anh ấy xoa bóp cánh tay cứng đờ của mình, giải thích với người nhà họ Vương: "Tiểu Hương là người am hiểu việc đuổi quỷ nhất trong nhóm sư huynh muội chúng tôi, không nắm chắc, em ấy sẽ không vứt kiếm gỗ đào đâu. Nếu Tiểu Hương đã đến, vậy chúng ta cũng không cần lo lắng nữa."

Anh ấy vừa nói vừa nhìn về phía Vương Tiêu Tiêu đỏ hoe mắt vì lo lắng và Trương sư huynh đang bước nhanh tới.

Trương sư huynh cũng cảm thấy Tô Trầm Hương đã đến thì không cần lo lắng gì nữa.

"Sư huynh nói không sai. Nếu Tiểu Hương đã đến, vậy thì chuyện này có thể giải quyết chu toàn rồi."

Anh ấy không tin, thứ đồ chơi này của nhà họ Vương có thể hung dữ hơn thứ ở biệt thự ngoại ô lúc trước.

Hai vị thiên sư trẻ tuổi này đều nói như vậy khiến cho người nhà họ Vương vô cùng bất ngờ.

Tô Trầm Hương... trông chỉ mới mười mấy tuổi, lại gầy gò yếu đuối, hoàn toàn không giống người mạnh mẽ đến thế.

Nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực rất kỳ lạ.

Sau khi cô hất tay cho một cái tát, người thanh niên trẻ tuổi kêu gào thảm thiết đó đột nhiên ngã lăn trên mặt đất rồi bất động, nhắm chặt hai mắt, im bặt.

Cô gái tóc đen này đang khom người, tựa như bắt được thứ gì đó dưới đất, tát bôm bốp, trông có vẻ như đang quở trách dạy bảo, thực ra lại trông khá vui vẻ.

Giống như... có một sự vui vẻ khi tìm thấy lý do chính đáng để có thể đánh người.

Nhưng không hiểu sao, sự vui vẻ này lại lộ ra vẻ kỳ dị khiến người ta muốn kính trọng lại không dám gần gũi.

Vương tổng lén lút một mình lùi ra sau ghế sô pha.

Vương Tiêu Tiêu sững sờ, đôi môi đỏ mọng mím chặt, đứng bên cạnh mẹ cô ấy.

Dưới một loạt hành động khác nhau của người nhà họ Vương, dần dần, mùi hương trong phòng xuất hiện thay đổi nho nhỏ, đột nhiên Tô Trầm Hương ngồi xổm trên đất rồi bật khóc.-

"Mùi hương này…" Vương Tiêu Tiêu hít vào với vẻ mặt kỳ lạ.

Cô ấy chợt thấy cô bé kia vừa khóc, vừa ngẩng đầu nói với cô ấy rằng hãy lấy một cái bát to. Hốc mắt cô ửng hồng, dưới ánh mắt ngơ ngác của Vương Tiêu Tiêu, cô mấp máy nói: "Em muốn, muốn một cái bát siêu to."

Cô là thiên sư đang giải quyết vấn đề, nếu đã muốn một cái bát siêu to, vậy tất nhiên nó phải có ích, tuy sắc mặt của Tưởng sư huynh có hơi kỳ quặc nhưng Vương Tiêu Tiêu vẫn đáp lại một tiếng, nhanh chân đi vào phòng bếp, lấy ra một cái bát siêu to và sạch sẽ rồi đưa cho Tô Trầm Hương.

Một giây sau, bên trong cái bát siêu to xuất hiện một bát nước nóng hầm hập, tỏa ra mùi hương nồng nặc....

Bún ốc.

"Hôi, hôi quá." Tô Trầm Hương bất đắc dĩ bước tới, vừa khóc vừa nói với Tưởng sư huynh đang thuần thục lấy khăn tay ra lau mặt cho mình.

Cô đau lòng quá.

Không nhịn được bèn vùi đầu mình vào lòng Tưởng sư huynh.

Tưởng sư huynh biết trong nhà cô có nuôi một con lệ quỷ, cô muốn nuôi quỷ.

Nhìn bát bún ốc, anh ấy cũng cảm thấy lệ quỷ trong nhà Tô Trầm Hương hơi thảm.

Bún ốc rất ngon.

Tưởng sư huynh cực kỳ thích ăn.

Nhưng mà mùi hương… cực kỳ nồng.

"Thật ra ăn khá ngon. Bảo con quỷ chết oan nhà em chịu khó một chút, không chừng sau đó sẽ nghiện ăn đấy." Tưởng sư huynh cố nói những lời dễ nghe để an ủi tiểu sư muội nhà mình vừa nãy còn uy phong lẫm liệt, bây giờ lại vô cùng đáng thương.

Bởi vì có sư muội nên bây giờ trong túi anh ấy luôn chuẩn bị món cô bé thích ăn. Anh ấy lấy ra một viên kẹo chocolate, bóc vỏ rồi đút cho Tô Trầm Hương đang thút thít nghẹn ngào, dịu dàng nói: "Nếu như em không thích mùi này, vậy thì bảo cô ấy ra ngoài ăn."

Tô Trầm Hương cắn chocolate, càng đau lòng hơn.

Mới ăn xong đậu hũ thối, quay đầu lại thì tới bún ốc.

Tại sao đời quỷ có thể khó khăn vậy chứ?

Lệ quỷ bây giờ, không thể để chúng được sống mà ăn ngon hơn chút sao?

“Em nhớ Trần Thiên Bắc rồi!”

Hóa ra đây chính là một ngày không gặp như cách ba mùa thu.

Cô rời xa Trần Thiên Bắc một ngày, lập tức hiểu ra Trần Thiên Bắc đáng quý đến nhường nào.

Khi ở bên cạnh Trần Thiên Bắc, cô ăn cơm chưa từng đạp phải mìn.

Con quỷ nào trên người cậu cũng ngon.

Công khai nhớ nhung nam sinh như vậy mang lại một chút cảm giác thanh xuân rực rỡ, khóe miệng Tưởng sư huynh giật lên.

Sư muội có vẻ thích Trần Thiên Bắc thì phải làm sao?

Vì mặt mũi thiếu nữ mỏng manh của cô, đương nhiên anh ấy phải giả vờ như không nghe thấy.

"Không sao, không sao. Ngày mai sư huynh mang cho em một con quỷ ngon hơn." Anh ấy xoa cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương rồi nhỏ giọng an ủi, kiên nhẫn đến cùng để dỗ được tiểu tổ tông vui vẻ hơn một chút. Lúc này anh ấy mới mời người nhà họ Vương lấy cho mình một hộp giữ nhiệt kín hơi.

Sau khi đổ bún ốc đầy màu máu vào hộp giữ nhiệt, vặn nắp kỹ, mở cửa sổ cho bay mùi, anh ấy mới nhân tiện nhìn sang Vương Tiêu Tiêu và Trương sư huynh đang hợp sức đỡ người thanh niên trẻ tuổi té xỉu kia vào phòng nghỉ ngơi.

Vợ Vương tổng rưng rưng nước mắt, vội vàng theo sau.

Vương tổng lại chần chừ, dường như vẫn còn hơi sợ hãi, ngập ngừng ở cửa hồi lâu, thấy vợ và con gái không gặp nguy hiểm mới yên tâm vào thăm con trai.

Chuyện nhà này, Tưởng sư huynh cũng coi như không thấy gì.

Đợi người nhà họ Vương ra, vợ Vương tổng đã vội vàng hỏi: "Lần này Tiểu Hải không sao rồi chứ?"

Tưởng sư huynh và Trương sư huynh nhìn Tô Trầm Hương đang mím môi dụi mắt.

Trong số bọn họ, dường như Tô Trầm Hương ngây thơ và non nớt nhất lại đang làm chủ cục diện.

Vương Tiêu Tiêu cũng không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.

Mặc dù đã nghe Trương sư huynh nói rằng Tô Trầm Hương lợi hại hơn nhưng cô ấy vẫn không kìm được mà thấy kinh ngạc.

"Không sao rồi. Con quỷ này... Sao gần đây lại kết minh hôn nhiều thế nhỉ?" Tô Trầm Hương vừa húp một ngụm nước bún ốc, trời ơi, cô suýt thì ngất xỉu.

Cô yếu ớt vịn vào Tưởng sư huynh rồi ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, ngẫm về lai lịch của lệ quỷ đó, rồi nhanh chóng nói: "Con quỷ này với… con đậu hũ thối lúc trước mà tôi ăn nhất định có liên quan tới nhau."

Đều bốc mùi.

Hơn nữa, lần này Tô Trầm Hương mới thực sự nhận ra vấn đề.

Thứ hôi thối không chỉ có hai con lệ quỷ này, mà còn có sợi tơ hồng trói buộc người sống với chúng. Cô cắn viên kẹo sô cô la trong miệng, thành thật nói với những người đang giương mắt nhìn mình: "Sợi tơ hồng này hẳn là thứ tà ma ngoại đạo luyện chế riêng, một mùi hôi thối... Cũng phải, thứ đồ chơi không có tính người như vậy, sao có thể không hôi chứ!"

"Sợi tơ hồng chuyên dùng để kết minh hôn." Tưởng sư huynh trầm ngâm nói: "Nói như vậy, người đứng sau lưng có thể là cùng một người."

"Có lẽ thế. Âm khí trên sợi dây đó đều khá giống nhau. Hơn nữa, em thấy cái gọi là kết minh hôn giống như đang thu thập quỷ phó. Trói buộc với lệ quỷ, biến thành quỷ phó, đây là một cách đoạt lấy linh hồn của người bị hại, nuôi dưỡng lệ quỷ."

Thoạt nhìn qua, tình huống có vẻ khác với con quỷ vô diện được nuôi dưỡng ở khu biệt thự lúc trước, nhưng thật ra trăm sông đều đổ về một biển.

Tô Trầm Hương rất phản đối thứ đồ chơi bốc mùi hôi thối này, nói: "Cái gọi là minh hôn, thật ra là một cách khác tưởng như giúp người mà hại người. Giống như bạn thân của Đàm Mỹ lúc trước, âm thầm làm một cái minh hôn cho cô ấy, đây còn không phải là hại người sao?"

"Chẳng qua là thay đổi cách hại người thôi."

"Mau chóng thông báo cho cho Bạch Vân Quan tìm ra người đứng đằng sau đi."

Tô Trầm Hương nhắc nhở, tiện thể, cô tỏ vẻ bằng lòng bỏ ra chút sức lực hèn mọn của mình.

… Cho cô hai con quỷ hôi thối, khiến cô ăn cơm chan nước mắt chan c, thù này không đội trời chung.

Chuyện này chưa xong đâu!

Lệ quỷ hẹp hòi tức giận nghĩ bụng.

"Không sai. Nếu là như thế, nhất định phải thông báo cho quan chủ, tìm cho bằng được kẻ làm chuyện ác ở sau lưng này." Lại là một cách biến tướng hại người nuôi quỷ, không hiểu sao Tưởng sư huynh lại cảm thấy vô cùng bất an.

Anh ấy cũng không đi hỏi thăm con trai nhà họ Vương xem rốt cuộc là bị ai hãm hại, dẫu sao có thể lấy được tóc và ngày sinh của nam sinh thì đều là người thân. Ngược lại, anh ấy vẫn có chút lưỡng lự.

"Sao vậy?"

"Em có cảm thấy những lệ quỷ bị thu hút bởi việc minh hôn này, dường như càng ngày càng ghê gớm hơn không?"

Tưởng sư huynh thấp giọng hỏi Tô Trầm Hương.

Lần đầu tiên lấy ra vẫn chỉ là đậu hủ thúi.

Lần thứ hai trực tiếp nâng cấp thành bún ốc, còn là một bát rất lớn.

Đúng là càng ngày càng ghê gớm.

"Vẫn còn ổn." Chẳng qua ghê gớm hơn nữa thì trong mắt Tô Trầm Hương cũng chỉ là đồ ăn thôi.

Tưởng sư huynh không lạc quan được như vậy.

“Con quỷ bước ra từ lần minh hôn trước chỉ có thể thông qua giấc mơ, chứ không có năng lực khác. Nhưng lệ quỷ lần này lại còn biết lừa người…”

Giả vờ bị bọn họ đánh tan, hơn nữa tính tình vô cùng hung ác, nhập thẳng vào người thanh niên trẻ tuổi đó.

Mới có một thời gian mà lần sau đã hung dữ hơn lần trước, Tưởng sư huynh rất bất an nhưng Tô Trầm Hương đã bình tĩnh nói: "Có lẽ là bởi vì chúng thực sự đã hại người."

Không phải ai cũng may mắn như vậy.

Thành phố này lớn đến thế, nếu có người dùng cách này để hại người, nhất định sẽ có người bị hại.

Cho nên...

Tô Trầm Hương kéo góc áo của mình.

Sống chết của người xa lạ, thực ra chẳng liên quan gì đến cô.

Thế nhưng khi ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt sầu lo và đau lòng của hai mẹ con nhà họ Vương, không khỏi uốn éo cơ thể nhỏ nhắn.

Nhưng mỗi một người vô tội bị hại, sau lưng đều là một gia đình tan vỡ cùng đau thương.

Chẳng hạn nếu như cô xảy ra chuyện gì, vậy cha cô, anh cô phải đau lòng biết bao.

Thôi quên đi.

Ngược lại, tuy có mùi hôi nhưng dù sao cũng có thể bịt mũi ăn... Cô, cô sẽ hy sinh một chút, nhanh chóng đào ra tên khốn làm chuyện xấu sau lưng rồi ăn bằng sạch.

Cô lại hầm hừ vài tiếng, cảm thấy bản thân hy sinh quá nhiều rồi!

Miễn cưỡng coi là Lôi Phong sống.

Tốt xấu gì bây giờ cô cũng là đoàn viên danh dự của Đoàn thanh niên.

Phục vụ vì nhân dân!

Cô gái tóc đen lặng lẽ xây dựng tâm lý cho mình một chút, ưỡn ngực lên.

"Nhưng mà con quỷ này hung dữ như vậy, em lại nhìn thấy khá nhiều hình ảnh." Cô ngẫm nghĩ một chút, nói một số hình ảnh trong ký ức của lệ quỷ cho Tưởng sư huynh nghe, xem có thể từ đó biết được điều gì hữu ích hay không.

"Ví dụ như loại người nào sẽ lấy mấy kiểu ảnh chụp tóc của thanh niên đẹp trai nhà họ Vương ra để hại người." Cô nói đến đây, sắc mặt ít nhiều có chút kỳ lạ.

Bởi vì người làm như thế, hóa ra lại là người phụ nữ rất xinh đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi.

Khi cô nói đến những điểm nổi bật và đặc điểm khuôn mặt của người phụ nữ này, vợ Vương tổng sững sờ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hùng hổ đứng lên, quay đầu lại tát cho Vương tổng đang ngẩn người một cái.

Tuổi tác của Vương tổng không còn nhỏ, thoạt nhìn đã hơn năm mươi, bị một bạt tai giáng xuống thì suýt nữa đã ngất xỉu, ông ta lại không dám rên rỉ một lời, khúm núm bò dậy khỏi mặt đất, lạch cạch quỳ trên mặt đất, nước mắt đầm đìa tự tát bản thân.

Tô Trầm Hương ngoảnh mặt làm thinh, hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi vì một câu của mình đã khiến vợ chồng trong nhà đánh nhau tan tác.

Cô từ chối nhận lỗi.