Tô Trầm Hương ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên này.
Dáng vẻ rất uy nghiêm.
“Quan chủ.” Trần Thiên Bắc gọi một tiếng.
Tô Trầm Hương học vẹt nói theo.
“Quan chủ.” Cô cũng gọi một tiếng.
Thông minh!
Quan chủ của Bạch Vân Quan trầm ngâm nhìn Tô Trầm Hương một lúc, lại nhìn thoáng qua Trần Thiên Bắc mang theo vài phần căng thẳng, đột nhiên cười nói: “Nghe nói hai đứa học cùng lớp, có vẻ quan hệ không tồi.”
Hơn nữa, dường như lo lắng Tô Trầm Hương đắc tội ông ấy, Trần Thiên Bắc đã gọi trước để tiết lộ thân phận của ông ấy, chút dụng tâm này khiến Quan chủ của Bạch Vân Quan ɕảɷ ŧɦấy trong lòng khá vui vẻ.
Trần Thiên Bắc là đứa trẻ mà ông ấy đã theo dõi từ lúc còn nhỏ đến khi cậu lớn lên.
Khi còn nhỏ, bất cứ lúc nào cũng gặp phải cảnh cơ thể của Trần Thiên Bắc có thể sẽ bị lệ quỷ cắn nuốt, khiến hồn phi phách tán.
Cậu đấu tranh sống tiếp, trong lòng vẫn chưa từng được hạnh phúc.
Đương nhiên, tính tình thì cực kỳ lạnh nhạt.
Nhìn thấy cậu không có hy vọng, không có hứng thú đối với mọi thứ, chỉ miễn cưỡng sống sót, Quan chủ Bạch Vân Quan nhìn thấy mà đau lòng.
Hiện tại, Tô Trầm Hương đột nhiên xuất hiện, Trần Thiên Bắc rõ ràng có sức sống hơn so với trước kia, cũng biết suy nghĩ cho người khác, trong lòng ông ấy vui mừng, mỉm cười đưa một chiếc bùa làm từ ngọc thạch tinh xảo giắt ở trên người cho Tô Trầm Hương, ấm áp nói: “Tặng cháu. Coi như quà gặp mặt.”
Ông ấy rất ôn hòa, Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy mình ghi danh vào Bạch Vân Quan, cũng là một thành viên của Bạch Vân Quan, vậy nhận quà gặp mặt của Quan chủ hẳn là không sao.
Cô vui vẻ nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi cất đồ trang sức vào cặp sách của mình.
Tuy bùa hộ mệnh này vẫn không bằng cái cô làm, nhưng Tô Trầm Hương không để ý.
Cái gì miễn phí thì không nên kén chọn.
Trần Thiên Bắc nhanh chóng trừng mắt nhìn bùa hộ mệnh.
Bùa hộ mệnh cất trong cặp sách không có phản ứng gì.
Trần Thiên Bắc âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Cảm ơn ngài ạ.”
“Không cần cảm ơn.” Cô gái lễ phép như vậy làm cho Quan chủ Bạch Vân Quan không nhịn được mà nở nụ cười.
Ông ấy có ấn tượng rất tốt với Tô Trầm Hương, vừa dẫn bọn họ cùng nhau đi vào Cục cảnh sát, vừa ôn hòa nói: “Còn có chuyện trước đó xảy ra ở biệt thự, ta phải cảm tạ cháu. Tiểu Hương, ta có thể gọi cháu là Tiểu Hương được không?”
Thấy Tô Trầm Hương không hề để ý, thoải mái gật đầu, ông ấy nghĩ tới đệ tử của mình suýt nữa bị lật thuyền ở trong biệt thự, không khỏi thấy sợ hãi trong lòng, tiếp tục nói: “Hơn nữa, bùa Cố Hồn của cháu đã cứu Tưởng sư huynh.”
Ông ấy tùy ý nói lên hai chữ sư huynh, Tô Trầm Hương không ɕảɷ ŧɦấy khác thường, nhưng Trần Thiên Bắc lại có chút đăm chiêu.
“Không có gì ạ. Đúng rồi, Trần Đường trả tiền chưa ạ?”
“Đã trả rồi.” Trong biệt thự xuất hiện nhiều thứ không sạch sẽ như vậy, Trần Đường, cha của Trần Thiên Bắc vẫn một mực chắc chắn mình không biết gì.
Có điều nếu đã không biết, vậy Bạch Vân Quan trừ hết quỷ trong biệt thự giúp ông ta, đương nhiên không thể sống như Lôi Phong, hai ngày trước, Trần Đường mang vẻ mặt hậm hực thanh toán một khoản chi phí lớn.
Nghĩ đến mấy hạng mục trong tay Trần Đường kia đều phải tạm dừng, Quan chủ Bạch Vân Quan liền cười nói với Tô Trầm Hương: “Khoản phí này, ta sẽ bảo người trong quan chuyển cho cháu. Đúng rồi Tiểu Hương, cháu có sư môn không?”
“Tới rồi đó.” Trần Thiên Bắc thầm nói trong lòng.
“Sư môn?” Tô Trầm Hương mờ mịt hỏi lại.
“Ta hỏi cháu có sư môn chưa?”
Tô Trầm Hương lắc đầu.
Cô không có sư môn.
Nhưng muốn nói cô xuất thân từ quỷ môn quan gì cũng không thành vấn đề.
“Vậy cháu học vẽ bùa từ ai? Cháu đừng hiểu lầm, chỉ là ta ɕảɷ ŧɦấy bùa của cháu có liên quan rất lớn đến Bạch Vân Quan. Bùa Cửu Trọng An Thái là cháu vẽ sao?”
Lúc trước, ông ấy nhìn thấy Minh Phong mang theo bùa Cửu Trọng An Thái bên người, chỉ cần liếc mắt một cái liền hộc máu... Giỏi thật, chỉ cần vẽ vài nét bút trên giấy bồi, sau đó gấp lại qua loa vài lần, chỉ cần như vậy cũng đủ phá vỡ tam quan của Quan chủ đại nhân.
Giấy bồi… Ông ấy thấy nghi ngờ nhân sinh.
Bùa Cửu Trọng An Thái là bí mật thất truyền của Bạch Vân Quan, nhưng ông ấy cũng không tin là Tô Trầm Hương học trộm, chỉ đoán có lẽ Tô Trầm Hương được truyền lại từ thiên sư nào đó của Bạch Vân Quan.
Điều đó chẳng phải đã chứng tỏ Tô Trầm Hương là dòng chính của con trai trưởng của Bạch Vân Quan sao?
Đối với môn hạ, có thể có một đệ tử học được cách vẽ bùa Cửu Trọng An Thái như Tô Trầm Hương, sau đó còn xuất hiện bùa Cố hồn cao thâm, Quan chủ Bạch Vân Quan mừng rỡ vô cùng, ɕảɷ ŧɦấy Bạch Vân Quan có người kế tục rồi.
Nhưng khi ông ấy khí thế bừng bừng hào hứng hỏi mấy trưởng lão trong quan hiểu biết về bùa Cửu Trọng An Thái, bọn họ đều lắc đầu, nói không có ấn tượng với Tô Trầm Hương. Ông ấy liền lật lại sổ sách ghi tên thiên sư trong Bạch Vân Quan, lục lọi đến hói đầu cũng không thấy xuất hiện ai có thể là thầy của Tô Trầm Hương.
Bởi vì chuyện này mà Quan chủ Bạch Vân Quan ɕảɷ ŧɦấy có chút kích động... Chẳng lẽ Bạch Vân Quan còn có tiền bối hoặc người tài giỏi nào đó mà ông ấy không biết, không có trong sổ ghi chép sao?
Bởi vì vậy nên mới sáng sớm, ông ấy đã chạy tới Cục cảnh sát, muốn hỏi Tô Trầm Hương.
Rốt cuộc thầy của Tô Trầm Hương là ai?
“Chỉ là một ông lão.” Tô Trầm Hương nói mơ hồ.
“Ông lão đó như thế nào?” Quan chủ Bạch Vân Quan bắt đầu suy xét về mấy ông già trong nhà.
“Rất bình thường. Trước đây...” Bị Trần Thiên Bắc ra sức trừng mắt nhìn, Tô Trầm Hương rầm rì nói: “Một ông lão gác cổng cho một gia đình giàu có. Thấy cháu tư chất thông minh, lương thiện lại còn nhiệt tình, ông ấy liền dạy cho cháu một chút kiến thức của thiên sư. Ngẫm lại thì ông lão đã biến mất rồi.”
Cô gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Ông ấy đã mất rồi.”
Quan chủ Bạch Vân Quan yên lặng lắng nghe, thấy Tô Trầm Hương hơi ủ rũ, vừa tự hỏi trong lòng trước đây có cao nhân nào đó xuất sư khỏi Bạch Vân Quan hay không, vừa tin tưởng lời nói của Tô Trầm Hương.
Rõ ràng đứa nhỏ này sẽ không thích nói dối, hơn nữa tính tình lại lương thiện, nghe Tiểu Trương nói đã từng cảm hóa lệ quỷ, cho dù biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn tới biệt thự cứu người, trần đời không có ai lương thiện được như thế.
Nghi ngờ cô, lương tâm không cắn rứt sao?
Ông ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tuy theo lời nói có thể đoán được người nào đó cao tuổi đã xuất sư khỏi Bạch Vân Quan, biết bản thân sẽ mất sớm nên tranh thủ truyền dạy kiến thức đó cho Tô Trầm Hương, hi vọng cô kế thừa y bát*. Tuy Tô Trầm Hương là kiểu lai lịch bất chính, nhưng Quan chủ nghĩ tới nghĩ lui vẫn ɕảɷ ŧɦấy không nên bởi vì coi trọng cái chức vị quan chủ của mình, hoặc là bởi vì một chút ân oán trước đó mà phải gạt đi thiên phú của Tô Trầm Hương.
Y bát*: Truyền từ đời này sang đời khác
Vẻ mặt ông ấy nhìn Tô Trầm Hương càng thêm ôn hoà, ấm áp nói: “Tuy cháu học được bùa chú của Bạch Vân Quan không phải theo con đường chính thống, nhưng Tiểu Hương, nếu cháu đã muốn học, ta cũng sẽ không làm khó dễ cháu.”
Tô Trầm Hương cảm động nhìn ông ấy.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Cháu không cần phải ghi danh ở Bạch Vân Quan. Là thiên sư có thể vẽ bùa Cửu Trọng An Thái, cháu có thể làm đệ tử tinh anh của nội môn.”
Tô Trầm Hương nhanh trí suy nghĩ.
Nếu làm đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan, vậy sự an toàn của người nhà cô sẽ càng được bảo đảm hơn đúng không.
“Người nhà của cháu sẽ được bảo vệ đúng không?”
“Đương nhiên. Không ai dám động vào người nhà của đệ tử tinh anh Bạch Vân Quan, nếu có thì người của Bạch Vân Quan sẽ quyết đấu đến chết.”
Thấy Tô Trầm Hương mắt sáng rực lên, hiển nhiên đã động lòng, cô tốt bụng lo lắng cho người nhà làm cho ánh mắt của Quan chủ Bạch Vân Quan càng ôn hòa... Nếu người này là đệ tử đích truyền của ông ấy, ông ấy còn tâng bốc cô lên trời!
Nhưng cho dù không thể khiến Tô Trầm Hương bái mình làm sư, gia nhập môn hạ làm người kế thừa, ông ấy vẫn yêu thương nói với Tô Trầm Hương: “Sau này chúng ta đều là người một nhà, Tiểu Hương, không cần phải sợ hãi gì cả. Bạch Vân Quan về sau chính là hậu thuẫn của cháu.”
“Vâng ạ!”
Tô Trầm Hương vội vàng ra sức gật đầu.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc run rẩy nhìn Tô Trầm Hương lòng dạ nham hiểm trà trộn vào Bạch Vân Quan, thành người một nhà với đám thiên sư.
“Về bùa Cửu Trọng An Thái…”
Quan chủ Bạch Vân Quan hơi đắn đo, thăm dò Tô Trầm Hương: “Mỗi năm, cháu vẽ giúp Bạch Vân Quan bốn tấm, chúng ta lấy hai phần, chia cho cháu tám phần, được không?”
“Bốn tấm ạ?”
“Nhiều quá à?” Quan chủ Bạch Vân Quan ngẫm lại chính mình mỗi khi vẽ bùa Cửu Trọng An Thái chắc chắn sẽ choáng váng, hoa mắt chóng mặt rồi phải thở oxy, ông ấy không khỏi hồi hộp hỏi.
“Mười tấm đi ạ.” Tô Trầm Hương ngọt ngào nói: “Bạch Vân Quan vẫn luôn đối tốt với cháu, thực hiện ý muốn bảo vệ người nhà của cháu, còn chia phần cho cháu nữa. Quan chủ, cháu ɕảɷ ŧɦấy Bạch Vân Quan chúng ta chính là một gia đình lớn ấm áp. Góp chút sức lực trong nhà thì có tính là gì? Hơn nữa, nếu cháu có thể vẽ nhiều hơn, Quan chủ sẽ không cần vất vả tự mình vẽ nữa.”
Cô nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, còn thân thiết như vậy, lúc này, hốc mắt của Quan chủ Bạch Vân Quan đã hơi ướt.
“Tiểu Hương, cháu là một đứa trẻ ngoan. Nhưng bùa Cửu Trọng An Thái rất hao tâm tốn sức, ta lo lắng cho thân thể của cháu…”
“Không sao, không sao ạ.”
Tô Trầm Hương ngượng ngùng nói: “Cháu có chút thiên phú vẽ bùa. Nếu vẽ nhiều hơn, có phải thiên sư trong Bạch Vân Quan chúng ta sẽ ngày càng có sức ảnh hưởng lớn, càng có địa vị phải không ạ? Ngài để cháu góp chút sức lực này đi.”
Cô dừng lại một chút, càng ngày càng không biết xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết hơi phiếm hồng, giống như một cô gái ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu phải vẽ bùa nhiều, cháu sẽ đói... Ý của cháu là, trong nhà cháu còn nuôi một con lệ quỷ, cô ấy ăn hơi nhiều một chút, để có thể bảo vệ cháu, cô ấy vừa vất vả lại vừa hao tâm tổn sức.”
Trần Thiên Bắc ngây ra nhìn cô.
Cậu biết cô muốn nói gì.
“Đúng rồi. Ta nhớ rõ bên cạnh cháu có một con quỷ chết oan. Nếu nó càng mạnh hơn, an toàn của cháu cũng sẽ được bảo đảm.” Quan chủ Bạch Vân Quan tỏ vẻ đăm chiêu nói.
Không hổ là Quan chủ.
Nói như vậy khiến Tô Trầm Hương muốn rớt nước mắt.
“Chính vì như vậy!”
Cô gái lập tức hùng hồn đứng lên, giọng nói dần dần to hơn: “Giống như câu nói, nếu muốn con ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn no! Không để nó ăn no, sao nó có thể làm việc được! Quan chủ, về tiền bán bùa, cháu chỉ cần sáu phần thôi, còn lại đều quy thành lệ quỷ, cho cháu… Tiểu Bạch ăn, không phải trả tiền.”
Cô tích cực khai thác căn tin mới, hơn nữa có mới không nới cũ, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Trần Thiên Bắc: “Cậu yên tâm, cậu vĩnh viễn là người duy nhất đứng đầu trong lòng tôi…!”
Ngang nhiên vượt tường mà không thèm che dấu.
Giờ khắc này, Trần Thiên Bắc tức giận đến đau dạ dày.
Quan chủ Bạch Vân Quan lại có chút đăm chiêu, đột ngột đứng lên.
“Nghe cháu nói đến lệ quỷ, ta chợt nhớ ra trong tay ta có một vụ án mạng đặc biệt.”
“Tạm thời bây giờ cháu không thể tiếp nhận ạ.” Tô Trầm Hương tiếc nuối nói.
Cô không thể trốn học đi bắt quỷ mãi được, đúng không?
Nếu không, bởi vì mỗi ngày phải đến trường, không được ra ngoài, cô cũng không cần trông cậy vào Bạch Vân Quan - nơi có sẵn cơm ăn.
“Thật ra vụ án mạng có chút liên quan tới cháu. Còn là án tử trước đó trong biệt thự.”
Thấy Tô Trầm Hương nghi hoặc nhìn mình, Quan chủ Bạch Vân Quan ôn hòa nhìn cô gái đáng yêu này, cười nói: “Trước đó không phải cháu đã vẽ bùa Tụ Dương cho mấy học sinh trung học để bọn họ tĩnh dưỡng cơ thể sao? Trong đó có một người xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
“Tưởng sư huynh và ta cùng đi qua đó.” Quan chủ Bạch Vân Quan nhíu mày, chậm rãi nói với Tô Trầm Hương: “Người nhà này còn có một cô con gái lớn, hơn hai mươi tuổi. Thấy chúng ta tới cửa quan sát tình huống sau đó liền nói với chúng ta, mấy ngày nay, đêm nào cô ấy cũng nằm mơ, trong mơ có người tỏ tình, nói chỉ nhất kiến chung tình với cô ấy, muốn cô ấy gả cho anh ta. Ở hiện thực, gần đây cô ấy thường xuyên gặp phải tai nạn, vài lần suýt chết.”
“Ta lại để cho Tưởng sư huynh tới đó xem thử.”
“Cậu ấy tới rồi nhưng không thu hoạch được gì, lại trở về. Không cảm nhận được quỷ khí trên người cô gái này.”
“Vậy chắc là đi vào giấc mộng rồi.” Tô Trầm Hương không chút để ý, nói.
“Đi vào giấc mộng?” Quan chủ Bạch Vân Quan kinh ngạc nhìn cô: “Vậy mà cháu cũng biết lệ quỷ có thể đi vào giấc mộng sao?”
Che lấp hơi thở trên người, còn lẻn vào tinh thần của người sống thông qua giấc mộng, chuyện này rất khó sao?
“Cái này chẳng phải ai cũng biết sao?”
Nhìn thấy cô gái này khoe ngầm, Quan chủ Bạch Vân Quan và Trần Thiên Bắc đều im lặng.
Trong lòng bàn tay bọn họ đều hơi ngứa ngáy.