Mặc dù Tô Trầm Hương tạm thời không thể ăn được, nhưng vẫn hung hăng nói ra mấy lời tàn nhẫn.
Tuy nhiên, trên tay cô đang xách theo rất nhiều túi quần áo, cô mệt mỏi đến phát hoảng, chỉ hung dữ mắng một câu rồi ném hết túi lớn túi nhỏ cho Tô Cường cao lớn, cùng Tiểu Bạch đang chần chừ không nói nên lời bước lên cầu thang.
“Đại nhân.” Tiểu Bạch máu chảy đầm đìa từ sau lưng Tô Trầm Hương dựa lại gần.
Tô Cường có chút ngượng ngùng, bước đi chợt ngừng lại.
Ông không chê Tiểu Bạch máu me đầy mình.
Nhưng Tiểu Bạch là con gái.
Tô Cường ɕảɷ ŧɦấy không nên gần gũi với con gái quá, như vậy sẽ không tốt cho cô ấy.
“Cô cũng ɕảɷ ŧɦấy thế à?” Tô Trầm Hương hỏi Tiểu Bạch.
“Gần đây tôi luôn có ɕảɷ giác dường như có ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình.” Tiểu Bạch lúng ta lúng túng nói: “Qua mấy tiểu khu khác chơi, mấy con quỷ khác không ɕảɷ giác được. Nhưng mà tôi lại ɕảɷ ŧɦấy có người đang nhìn chằm chằm tôi. Hình như là một lệ quỷ. “
Bây giờ cô ấy tự do tự tại, mỗi ngày có thể vui vẻ tùy ý làm điều mình thích.
Huống chi, cô ấy còn có sợi tóc của Tô Trầm Hương làm lưới bảo vệ an toàn, Tiểu Bạch không sợ gì hết.
Cô ấy còn đang bận thẹn thùng nói chuyện yêu đương với một con quỷ đẹp trai nhà bên, lúc đangq vui vẻ lại cứ luôn ɕảɷ ŧɦấy có người đang theo dõi mình. Loại ánh mắt này không có ác ý gì, nhưng Tiểu Bạch cứ ɕảɷ ŧɦấy kỳ quái.
“Bạn gái cũ của tên cặn bã kia sao?” Tô Trầm Hương trầm tư hỏi.
“Ai cơ?” Tiểu Bạch đã sớm quên tên cặn bã kia rồi.
Cô chợt tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, nhớ tới Tô Trầm Hương đang nói đến ai.
Lúc trước Trương sư huynh tới tìm cô ấy không phải đã nói như vậy sao.
Tên cặn bã kia đã lừa gạt tình cảm của cô, cuối cùng lại giết chết cô khiến cô biến thành lệ quỷ, mà trước khi hắn hại chết cô, còn có một người bị hại khác nữa.
Chính là nữ lệ quỷ đã lột da tên cặn bã kia vào thời khắc quyết định, để cho hắn chết một cách thê thảm.
Sau đó, con lệ quỷ kia chạy rất nhanh, biến mất không thấy dấu vết, cũng chưa từng bị phát hiện... Nghĩ đến gấu váy đỏ mình đã nhìn thấy, Tiểu Bạch liền rùng mình.
“Cô sợ gì chứ?” Tô Trầm Hương nghi hoặc hỏi.
“Không phải cô ta, cô ta tới để đánh tiểu tam đó chứ?”
Mặc dù cô ấy không hề biết gì, cũng là bị tên cặn bã kia lừa gạt, nhưng đã thành lệ quỷ thì còn có thể có lý trí được sao?
Liệu cô ta có ɕảɷ ŧɦấy cô ấy là người thứ ba phá hoại tình cảm của bọn họ hay không?
Khóe miệng Tô Trầm Hương co giật, nhìn Tiểu Bạch gần đây có trí tưởng tượng quá phong phú.
Đây là do xem phim truyền hình máu chó quá nhiều rồi.
“Cô ta còn có thể trực tiếp lột da cái tên cặn bã đó, nếu muốn trả thù cô thì chỉ cần một trảo quỷ thôi.” Tuy rằng tóc của Tô Trầm Hương có thể khiến lệ quỷ kinh sợ, nhưng nếu cô ta thật sự hận Tiểu Bạch đến tột cùng, vẫn sẽ có cách thôi.
Huống chi chính Tiểu Bạch cũng đã nói, dường như lệ quỷ kia không hề có ác ý gì, chỉ là... giống như rất thích quan sát cô ấy vậy.
Đối với lệ quỷ vô hại, tuy rằng trên người cô ta có mùi máu tươi, nhưng xét đến lúc trước cô ta cũng là bất đắc dĩ bị kẻ xấu điều khiển, Tô Trầm Hương không muốn ăn cô ta nữa.
Cô hàm hồ nói: “Cô ta thích nhìn thì cứ nhìn đi. Đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi.”
“Tại sao chứ?” Tiểu Bạch ngốc nghếch hỏi.
“.... Thấy được mà ăn không được, chịu nổi à! Thành quỷ cũng không thể tức đến mức này!”
Qủy cũng biết đau lòng mà.
Tô Trầm Hương chịu nhịn cũng rất vất vả rồi, được chưa?
Mỗi ngày lắc lư trước mặt cô nhưng không cho cô ăn, đây là chuyện mà quỷ có thể làm được hả?
Tô Trầm Hương nhất thời ɕảɷ ŧɦấy Tiểu Bạch cũng chẳng thông minh gì, chán ghét trừng mắt.
Tiểu Bạch, oan ức quá!
Cô ấy khịt mũi một tiếng rồi trốn sau lưng cha cô.
Tô Cường cũng không biết nên giải quyết cuộc cãi vã của mấy cô gái như thế nào, chỉ ngây ngô cười.
Bọn họ cứ như vậy trở về nhà.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, hôm nay Trần tổng mua một cái bánh ngọt thật lớn, chính là để chúc mừng Tô Trầm Hương đã đạt thành tích tốt.
Bởi vì lúc trước anh ấy đã bán đứng cha Trần Thiên Bắc, gần đây, tâm trạng của tên kia ở công ty cũng không tốt, không có tinh thần tìm anh ấy gây phiền phức, Trần tổng ɕảɷ giác mình đã tốt trở lại rồi!
Anh ấy đã quyết định tạm thời không nên từ chức để gây dựng sự nghiệp, mà nên nắm chắc hai công ty trong tay trước.
Tô Minh dụi khóe mắt ngồi bên cạnh không nói gì, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Trần tổng.
“Anh, anh vất vả rồi.” Tô Trầm Hương giả vờ đau lòng nói: “Đáng tiếc là anh không thể bồi bổ được, nếu không, em sẽ đưa một ít bánh bao của em cho anh ăn cùng rồi.”
Dù sao Tô Minh cũng không ăn được món bánh bao nhỏ làm từ lệ quỷ của cô.
Tô Trầm Hương nói với vẻ vô cùng tiếc nuối.
Khóe miệng Tô Minh giật giật.
Anh ấy lắc đầu.
Công ty bất động sản của Trần tổng gần đây đang đi vào quỹ đạo, trong tay có vài hạng mục đều có người phụ trách giám sát nên cũng không cần anh ấy quan tâm lắm, gần đây Trần tổng đang chuẩn bị tiến quân vào giới giải trí… Trong giới giải trí có rất nhiều nam thanh nữ tú, Trần tổng tính toán một chút, như vậy thì mới dễ tìm được đối tượng.
Bởi vì mục đích này, Trần tổng rất quan tâm đến các công ty giải trí, cũng đã khởi động một dự án điện ảnh.
Tô Minh bận rộn như vậy cũng chính là vì bộ phim này.
Tô Trầm Hương không có hiểu biết gì đối với những thứ này, cũng không có mấy hứng thú, chỉ nghe Tô Minh nói là một bộ phim tình cảm hiện đại, nghe nói Trần tổng hứng thú ngời ngời, còn muốn đi theo đoàn làm phim, gọi là học hỏi kinh nghiệm sản xuất phim của họ, nhưng thực chất lại là muốn theo đuổi nữ chính đã được chỉ định và cũng xác nhận là tiểu hoa đán đang độc thân.
Cô bĩu môi ghét bỏ, khịt mũi không nói lời nào.
Không phải cô mê tín dị đoan gì.
Nhưng nhìn trái nhìn phải, tướng mạo của Trần tổng không giống như người có thể thoát khỏi cô đơn.
Nhưng lời tàn khốc như vậy, cô không nên nói ra.
Câu đó nói thế nào nhỉ?
Vẫn là...
Chúc phúc đi!
“Tuy rằng công việc quan trọng nhưng không phải nên kết hợp giữa nghỉ ngơi và làm việc sao?” Cô vẫn kéo Tô Minh qua, cùng nhau vui chơi giải trí, thư giãn một chút.
Mặc dù nhiệt liệt khen ngợi thành tích tốt của mình, nhưng mà đây cũng mới chỉ là bắt đầu, sau đó còn có kì thi cuối kỳ quan trọng hơn, cái đuôi Tô Trầm Hương vừa dựng lên liền thu lại.
Đợi đến buổi tối, Trần tổng ôm mộng xuân vui vẻ về nhà ngủ, Tô Trầm Hương cũng ôm cái bụng nhỏ no nê ngủ ngon lành, Tô Cường cẩn thận đóng cửa phòng cô lại, đi ra dọn dẹp bàn cơm.
Tô Minh giúp ông dọn dẹp, nhưng Tô Cường lại từ chối.
“Cháu cũng mau về nhà ngủ đi.” Ông cũng đau lòng cho đứa cháu trai vì muốn trụ lại ở thành phố này mà phải lao lực làm việc.
“Lần này Tiểu Hương thi không tệ.” Tô Minh nói với Tô Cường: “Hiện tại em ấy rất tốt.”
Tô Cường đột nhiên dừng tay lại.
“Cháu nghĩ bây giờ con bé rất tốt sao?” Ông lại nhanh chóng cúi đầu thu dọn.
“Đáng yêu hơn bao giờ hết.” Tô Minh khó hiểu nhìn Tô Cường, ɕảɷ ŧɦấy trong phút chốc, ông thoạt nhìn…. Anh ấy thu hồi tầm mắt, nhìn bảng điểm trong tay, nghĩ đến cuộc sống mà Tô Trầm Hương đã trải qua từ cuộc điện thoại lúc trước gọi cho mình, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười trên khóe miệng anh ấy tuy rất nhạt, nhưng lại dịu dàng thật lòng, đúng lúc này Tô Cường ngẩng đầu, nhìn sự dịu dàng trong mắt anh ấy, nhẹ giọng hỏi: “Cháu thích Tiểu Hương của bây giờ hơn sao?”
“Ai lại không thích Tiểu Hương của hiện tại chứ.” Lúc này, đứa nhỏ nghịch ngợm đó đã ngủ, Tô Minh thản nhiên thừa nhận mình rất thích Tô Trầm Hương.
Chỉ cần mỗi ngày cô đừng tức giận, anh ấy có thể càng thích cô hơn.
Tô Cường cố gắng nở nụ cười.
“Trước kia Tiểu Hương cũng rất tốt, luôn là đứa nhỏ ngoan ngoãn.”
Bộ lọc của người cha ngốc ngếch này khiến Tô Minh không nói gì.
Trong mắt của ông, Tô Trầm Hương có lúc nào không tốt đâu.
“Vậy chú thích Tiểu Hương trước kia hơn à?” Đây không phải là thích điều ngược lại sao.
“Đều là con của chú, không có phân biệt gì cả.” Tô Cường nhanh chóng thu dọn đồ đạc lộn xộn trong tay, lau sạch bàn, lại vội vàng bận rộn chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày hôm sau.
Nhìn dáng vẻ yêu con gái như mạng sống của ông ấy, Tô Minh đã sớm biết tính cách của ông chính là như vậy, từ lúc Tô Trầm Hương còn nhỏ xíu, chú nhỏ đã như vậy rồi.
Anh ấy thấy vậy nhưng không thể trách, nhìn Tô Cường thật sự không cần mình giúp đỡ, liền chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Người đàn ông hiền lành với vóc dáng cao lớn mạnh mẽ tiễn anh ra cửa.
Chờ cháu trai đi rồi, ông đóng cửa lại, lặng lẽ đứng ở cửa một lúc lâu.
Tiểu Bạch khó hiểu thò đầu ra khỏi phòng khách, nhìn cha của đại nhân nhà mình, ɕảɷ ŧɦấy ông có vẻ như có chút khổ sở.
Nhưng mà cô ấy cũng không để chuyện này ở trong lòng... Ai mà chẳng có tâm sự, cô ấy còn đang thấp thỏm, nếu thật sự là lệ quỷ có quan hệ với tên cặn bã kia tìm tới cửa, liệu cô ấy có khóc lóc kêu oan không đây?
Cô ấy lo lắng nhưng cũng không ɕảɷ ŧɦấy Tô Cường có tâm sự là chuyện quá lớn gì, đương nhiên cũng sẽ không cố ý nói cho Tô Trầm Hương biết.
Qua nửa kì sau, Tô Trầm Hương lại càng bận rộn hơn.
Tuy rằng cô thi giữa kỳ cũng không tệ lắm, nhưng so với điểm của mấy học sinh giỏi trong lớp thì vẫn còn cách xa.
Đặc biệt là Trần Thiên Bắc.
Không hổ là căng tin của cô.
Tổng điểm còn cao hơn cô hai điểm.
Đối thủ ưu tú như vậy ở bên cạnh, đương nhiên Tô Trầm Hương không thể nản lòng, mỗi ngày bận rộn đi học, đồng thời còn phải làm phong phú thêm cuộc sống trung học của mình, chẳng hạn như tham gia tiết thể dục gì đó... Tô Trầm Hương không bao giờ thất bại trước lệ quỷ đã bại trong tiết thể dục.
Chạy xong quãng đường 800 mét, gần như cô nôn ra cả hồn phách.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật, xui xẻo nhìn cô gái nhỏ ở cạnh mình rên rỉ khóc lóc.
“Tôi nói cậu này, Tô Trầm Hương...”
“Được, phải ăn hai.... năm bữa no mới được.” Cô gái nhỏ nghẹn ngào nói.
Cô ɕảɷ ŧɦấy chạy tám trăm mét, cơ thể cũng không còn là cơ thể của mình nữa rồi.
Để tránh cho tay chân quá đau nhức, cô phải hao phí không biết bao nhiêu âm khí mới tẩm bổ cho bản thân thoải mái một chút.
“Có phải âm khí đã tiêu hao nên được bổ sung không?”
Trần Thiên Bắc:...
Khóe miệng cậu run run nhìn đứa nhỏ tội nghiệp đau khổ trước mặt.
“Hiểu rồi. Đúng rồi, có một chuyện. Tưởng sư huynh, cậu còn nhớ không?”
“Sinh hồn kia sao? Tôi không ăn đâu.” Tô Trầm Hương từ chối khi căng tin lấy sinh hồn ra đối phó với cô.
“Tưởng sư huynh muốn cảm ơn cậu, hơn nữa quan chủ cũng muốn gặp cậu.” Trần Thiên Bắc coi như không nghe thấy quỷ ngôn quỷ ngữ này, nhắc nhở Tô Trầm Hương: “Cố Hồn Phù cậu vẽ cho Tưởng sư huynh khiến quan chủ rất coi trọng. Chờ đến lúc gặp quan chủ, đừng có phàn nàn rằng mình đói đấy.”
Ánh mắt của quan chủ Bạch Vân Quan rất tinh tường, cậu phải nhắc nhở Tô Trầm Hương một chút.
Nhìn cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, cậu đau đầu vuốt khóe mắt, nói với cô: “Buổi tối nấu cơm cho cậu.”
Cậu mơ hồ nói.
Đứa nhỏ đáng thương trước mặt đã giãn cơ mặt, lộ ra một nụ cười vô cùng đẹp mắt.
Quả nhiên, vừa rồi chỉ đang giả vờ đau khổ mà.
Trần Thiên Bắc lạnh lùng nghĩ.
“Tôi sẽ nghe lời cậu.” Lệ quỷ còn đang lanh lợi nói với cậu: “Tôi biết cậu đều là vì tốt cho tôi mà.”
Ha.... Cậu cười lạnh một tiếng.
Nếu cậu lại tin cô một lần nữa, cậu chính là một tên ngốc.
Nhưng đến khi tan học, Trần thiếu vẫn chịu đựng trốn trong rừng cây nhỏ không có người với Tô Trầm Hương, cho Tô Trầm Hương ăn một bữa cơm no, lúc này mới đưa cô bé lòng đầy thỏa mãn, chỗ nào cũng không còn đau nhức trở về nhà.
Đến cuối tuần này, Tô Trầm Hương nhận được thông báo của đồn cảnh sát, nói tiền bồi thường của người nhà Tiểu Bạch đã chuẩn bị giao cho người nhà của cô ấy, cô mang theo Tiểu Bạch đi đến đồn cảnh sát.
Mới đi vào đồn, cô đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đạo bào, thoạt nhìn rất uy nghiêm, chậm rãi đi tới.
Ông ta đi tới trước mặt cô, có vẻ hơi nghi ngờ hỏi: “Cháu có phải là... Tô Trầm Hương không?”