Tô Trầm Hương cúi đầu nhìn quả bóng rổ dưới chân.
Quả bóng rổ này suýt nữa đập trúng cô.
Nhưng cuối cùng nó cũng không đập trúng cô, thôi bỏ đi.
Ai mà chẳng có lúc đánh trượt.
Cô ɕảɷ ŧɦấy không cần thiết phải làm mình làm mẩy chỉ vì một quả bóng rổ suýt nữa đập trúng đầu mình.
Cũng không phải người ta cố ý mà.
“Xin lỗi cậu!” Ngay khi Tô Trầm Hương định bước qua quả bóng rổ để tiếp tục đi đến thư viện thì một bạn nam rất cao đã chạy từ sân bóng qua đây.
Bạn nam này mặc một bộ đồng phục bóng rổ màu xanh, tóc ngắn, nụ cười rạng rỡ và cũng rất đẹp trai. Một câu có thể miêu tả cậu ta là gì? Đó là đôi mắt tỏa sáng như ánh nắng mặt trời.
Nhưng Tô Trầm Hương không có hứng thú với ánh nắng mặt trời.
Cô chỉ có hứng thú với quỷ khí âm u lạnh lẽo thôi.
Mặc dù bạn nam này rất tuấn tú, tai phải còn đeo một chiếc khuyên tai sáng bóng, nụ cười tỏa nắng của cậu ta chính là dáng vẻ khiến trái tim của các cô gái đập thình thịch. Nhưng đối với Tô Trầm Hương, cô chỉ ɕảɷ ŧɦấy bạn nam này thật lễ phép.
Dù sao thì cậu ta cũng nói xin lỗi cô rồi.
“Không sao đâu, lần sau cẩn thận chút là được.”
Tô Trầm Hương là một lệ quỷ rất khoan dung.
Khi ở trường học, cô cư xử rất khôn khéo, lễ phép và luôn hòa nhã với mọi người.
Cô ɕảɷ ŧɦấy chuyện này cũng không sao cả, trả lời một câu là được rồi nhưng cô vẫn thấy bạn nam đó tiếp tục đứng cười nhìn cô cách đó không xa. Lúc này, cô lại ɕảɷ ŧɦấy mình nghĩ sai rồi… Đoán suy nghĩ của người sống đúng là như mò kim đáy bể.
Để biết bọn họ đang nghĩ gì còn khó hơn cả làm đề ôn tập.
Chẳng lẽ bạn nam này đang đợi… À, Tô Trầm Hương đã hiểu ra rồi. Cô đi qua quả bóng rổ, đứng cách xa quả bóng rổ một chút rồi cô nhìn bạn nam đẹp trai như ánh mặt trời, khách khí nói: “Cậu có thể nhặt bóng rồi.”
Hóa ra là do cô đứng không đúng chỗ.
Khiến bạn nam này không nhặt được bóng.
Vậy cô nhường chỗ cho cậu ta là được rồi.
Nụ cười của bạn nam đẹp trai như ánh nắng mặt trời sắp không giữ được nữa.
“... Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Thấy mình đã đoán đúng, Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy mình lại hiểu thêm một chút về nội tâm của người sống, cô ɕảɷ ŧɦấy rất vui vẻ.
Cô cười tít mắt rồi cho mình một like, cô phải đi tìm Trần Thiên Bắc để tự thưởng cho mình một con lệ quỷ trên người cậu mới được.
Cô vui vẻ nhìn bạn nam kia đi tới nhặt quả bóng nhưng bạn nam không đi ngay mà quay lại nhìn cô, cười nói: “Cậu là Tô Trầm Hương của lớp 10-2 phải không?”
Nụ cười của cậu ta rất tỏa nắng, dù đây là lần đầu tiên nói chuyện với cô nhưng không hề có ɕảɷ giác ngại ngùng mà còn rất thoải mái.
Cậu ta nhìn thấy quyển sách “Một trăm câu hỏi minh họa đề thi lớp 10” trong tay Tô Trầm Hương rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Cậu ta vừa lau mồ hôi trên trán vừa tự giới thiệu bản thân với Tô Trầm Hương: “Tôi là Hứa Phi lớp 10-6, thầy An có nhắc đến cậu, thầy ấy nói thành tích của cậu rất tốt.”
Thầy An mà cậu ta nhắc đến là giáo viên dạy hóa của lớp Tô Trầm Hương, cũng là thầy chủ nhiệm lớp 10-6.
Tô Trầm Hương nghe cậu ta nói thầy đã khen ngợi mình thì ánh mắt sáng rực lên nhưng cô vẫn khiêm tốn nói: “Cũng thường thôi.” Mặc dù khiêm tốn nhưng cô đang cười tít cả mắt.
Hứa Phi vừa cười vừa tò mò nhìn cô.
Đây là nữ sinh xinh đẹp nổi tiếng nhất của khối mười.
Ngoại hình đẹp, tính cách tốt, thành tình nổi bật, thật ra cái quan trọng nhất là xinh đẹp.
Cũng là cô gái không giỏi ăn mặc, Tô Trầm Hương không trang điểm, cũng không có gu ăn mặc, cô để mặt mộc cả ngày nhưng vẫn rất xinh đẹp nên rất nổi danh ở khối mười.
Dĩ nhiên, điều khiến cô càng trở nên nổi danh chính là có thể ngồi cùng bàn với Trần Thiên Bắc. Trần Thiên Bắc là người ghét người khác ngồi cùng bàn với mình nhất.
Chưa có cô gái nào làm được chuyện này cả.
…Dĩ nhiên nam sinh cũng không làm được.
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trầm Hương, cậu ta ɕảɷ ŧɦấy nếu mình là Trần Thiên Bắc, mình cũng đồng ý ngồi cùng bàn với Tô Trầm Hương.
… Muốn ngồi cùng bàn với Tô Trầm Hương hả?
Nếu biết được sự thật như nào thì chắc cậu ta sẽ phải khóc mất.
Trần Thiên Bắc bộc bạch.
Hôm nay, khi cậu ta đang chơi bóng rổ thì quả bóng rổ bất ngờ trượt khỏi tay cậu ta rồi rơi ra ngoài, suýt nữa thì đập trúng đầu của một bạn nữ khiến Hứa Phi có chút lo lắng… Dù sao thì làm người khác bị thương cũng không tốt.
May mắn quả bóng không đập trúng ai, cậu ta thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút phiền muộn. Cậu ta tưởng gặp trúng bạn nữ đang đứng quanh sân cổ vũ cho mình, không ngờ lại gặp được Tô Trầm Hương của lớp 10-2.
Tô Trầm Hương không có ấn tượng gì về cậu ta, cũng không ɕảɷ ŧɦấy cậu ta đẹp trai.
Ngay cả nụ cười của cô cũng rất khách khí.
Nếu không phải cậu ta đã từng nghe giáo viên khen ngợi cô thì chỉ nhìn nụ cười chân thành của cô hiện tại, cậu ta thật sự không nhìn ra Tô Trầm Hương đang qua loa lấy lệ với mình.
“Xin chào.” Quả nhiên khi cậu ta giới thiệu mình thì Tô Trầm Hương cũng chỉ khách khí, hời hợt đáp lại một câu. Sau khi nghe được chuyện thầy giáo khen ngợi mình thì cô cũng chuẩn bị rời đi.
“Cái đó…”
Hứa Phi đột nhiên lên tiếng.
Ở một con đường khác, một bạn nam thanh tú đang vội vàng chạy đến, cậu ta chạy đến bên cạnh Tô Trầm Hương và nhìn Hứa Phi như đề phòng kẻ trộm.
“... Không có gì.” Hứa Phi thấy ánh mắt Vương Lập Hằng nhìn mình như nhìn kẻ gian thì mỉm cười không biết làm sao. Cậu ta chỉ có thể chân thành nói với Tô Trầm Hương: “Chuyện hôm nay, xin lỗi cậu nhé. Tôi sẽ tạ lỗi với cậu sau.”
Cậu ta nhanh chóng rời đi, hòa nhập với bầu không khí sôi động trên sân bóng rổ.
Chàng trai cao lớn, tràn đầy năng lượng này hiển nhiên là nhân vật chính trong sân bóng, cậu ta liên lục ném bóng trúng vào rổ, là tâm điểm của cả nam và nữ.
Tô Trầm Hương không có hứng thú, cô vừa nhìn Vương Lập Hằng đang khẩn trương đi bên cạnh vừa khó hiểu hỏi: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Hương Hương!” Từ khi Tô Trầm Hương cứu em họ cậu ta thì Vương Lập Hằng đã xem Tô Trầm Hương là người bạn thân nhất của mình, cậu ta vừa đuổi theo cô vừa lo lắng nói: “Mặc dù tên kia đẹp trai nhưng cậu đừng bị vẻ ngoài đẹp trai của cậu ta mê hoặc nhé.”
Hứa Phi có vẻ ngoài điển trai, thành tích nổi bật, là một kiện tướng thể thao tràn đầy sức sống. Quan trọng hơn cả, cậu ta còn là một ngôi sao nhí cũng có chút danh tiếng, được kha khá người biết đến.
Đẹp trai như vậy thì ai mà không thích chứ!
Nhìn các bạn nữ đứng ngoài sân bóng rổ cổ vũ cho Hứa Phi là biết.
Nghĩ đến đại ca nhà mình lúc nào cũng âu sầu, u ám như thể trên đỉnh đầu có đám mây đen, Vương Lập Hằng ɕảɷ ŧɦấy thật mệt mỏi. Cậu ta cứ đi bên cạnh Tô Trầm Hương, thì thầm to nhỏ: “Nam sinh đẹp trai lớp mình nhiều như vậy, chúng ta không cần chơi với lớp khác đâu!”
Cậu ta rất tự tin về lớp mình.
Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy người sống quá phiền phức.
Cô lặng lẽ cúi đầu nhỏ, làm bộ không nghe thấy.
Thật kỳ lạ.
Một người là Lý Yên, một người là Vương Lập Hằng… Lúc đầu cô gặp hai người này, tính cách của họ không giống thế này mà.
Thôi, được rồi. Vì để đôi tai có thể thanh tịnh, Tô Trầm Hương đành ngoan ngoãn gật đầu.
“Tôi biết cậu không phải là nữ sinh nông cạn mà.”
“Nữ sinh nông cạn là cái gì?” Tô Trầm Hương đột nhiên dừng lại, chậm rãi hỏi.
“Chính là kiểu chỉ thích trai đẹp ấy.”
“Thích trai đẹp thì có gì sai?” Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy định nghĩa “nông cạn” này rất có vấn đề, cô rất không thích.
Suy nghĩ một chút, cô thành thật nói: “Giống như các bạn nam sẽ thích các bạn nữ xinh đẹp, vậy sao bạn nữ không thể thích bạn nam đẹp trai? Thích người đẹp không phải là nông cạn, đó chính là thẩm mỹ bình thường.”
Cô dừng một chút rồi lại chân thành nói với Vương Lập Hằng: “Tôi ɕảɷ ŧɦấy bạn nam vừa nãy rất đẹp…” Cậu ta tên gì nhỉ, thôi không sao, cô dứt khoát nói: “Đẹp trai hơn cậu nhiều.”
Vương Lập Hằng ôm trái tim tan nát chạy đi.
Tô Trầm Hương hừ một tiếng.
Mặc dù cô không nhìn mặt bắt hình dong nhưng cô từ chối đề tài “nông cạn” này.
Thích người đẹp thì có gì sai chứ, có gì mà không đúng, vậy mà cậu ta dám nói đó là “nông cạn”.
Cô liếc nhìn tên dân chơi nửa mùa nông cạn này.
Nhìn bóng lưng bi thương của Vương Lập Hằng, cô kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ, không hề ɕảɷ ŧɦấy cắn rứt khi vừa đả kích cậu ta, cô tiếp tục đi đến thư viện.
Vương Lập Hằng đã bị tổn thương sâu sắc, cậu ôm trái tim tan nát trở về lớp học rồi mượn cái gương soi thử.
Hứa Phi đẹp trai hơn cậu ta.
“Đại ca, Hương Hương xinh đẹp như vậy, tôi thật sự rất lo lắng. Đều là những nam sinh nữ sinh 16 17 tuổi, dù ở trong môi trường cấp 3 trọng điểm với áp lực cạnh tranh rất lớn thì cái gì có thể phát sinh thì vẫn phải phát sinh mà, phải không?”
Vương Lập Hằng thật sự lo lắng, cậu ta sợ rằng Tô Trầm Hương sẽ bị những tên nam sinh không có ý tốt của lớp khác cuỗm đi mất. “Hôm nay cậu ấy còn gặp Hứa Phi. Cái gì mà bóng trượt khỏi tay… Tôi không tin đâu.”
Trần Thiên Bắc lạnh lùng nghe cậu ta nói.
Cậu biết Hứa Phi.
Năm nay là thời đại của trường trung học Tín Đức.
Vì có Hứa Phi là ngôi sao nổi tiếng vừa thi đậu Tín Đức với điểm số khá cao, khiến người ta xôn xao nhắc đến tên ngôi trường này.
Chỗ ngồi của cậu ngay cạnh cửa sổ nên thi thoảng có thể nhìn thấy Hứa Phi đang chơi bóng rổ.
Cậu ta là một người rất hào sảng, mối quan hệ với các đồng đội cũng rất tốt, không vì mình có chút danh tiếng mà khinh thường người khác, trái lại rất thân thiện với mọi người. Mặc dù trông cậu ta rất đẹp trai, dễ khiến cho các bạn nữ thầm thương trộm nhớ, nhưng khi Trần Thiên Bắc nghe Vương Lập Hằng lo lắng rằng Tô Trầm Hương cũng có thể bị Hứa Phi mê hoặc thì cậu bĩu môi, thờ ơ nhìn quyển sách giáo khoa toán trong tay, nói: “Không thể nào. Cậu ta không ăn được.”
Người sống không ăn được, không thể khơi dậy sự hứng thú của cô.
Tô Trầm Hương rất thực dụng.
Giọng nói của cậu rất nhỏ, Vương Lập Hằng không nghe rõ, cậu ta vội vàng xích lại gần.
Đại ca của cậu ta mới nói gì vậy?
Trần Thiên Bắc đột nhiên cứng đờ người.
Trần Thiếu bị sốc.
Cậu không dám tin mình lại nói như vậy.
Tô Trầm Hương thật sự có độc!
Mới ở chung với cô không lâu mà cậu đã bị cô đầu độc thành ra như vậy rồi?
“Tôi nói là, cậu ta không phải gu của Tô Trầm Hương.” Trần Thiên Bắc càng ɕảɷ ŧɦấy mệt mỏi, cậu lấy tay chống trán, rất lâu mới khó nhọc nói với Vương Lập Hằng: “Nhìn qua đã biết cậu ta không biết nấu ăn. Con trai không biết nấu ăn thì Tô Trầm Hương sẽ không để ý đâu.”
Lời giải thích này khiến Vương Lập Hằng bừng tỉnh, cậu ta ɕảɷ ŧɦấy mình đã biết cái gì đó nên cười khúc khích nói với Trần Thiên Bắc: “Đại ca à, anh phải học nấu ăn thật tốt nha!”
Trần Thiên Bắc thẫn thờ nghe cậu ta nói.
Cậu không cần học nấu ăn.
Trên người cậu có lệ quỷ, cô thích ăn chúng.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Thiên Bắc không khỏi giật giật.
“Nhưng mà Hương Hương rất xinh đẹp, còn ngoan ngoãn nữa. Các nam sinh đều thích kiểu con gái như vậy.”
Kiểu con gái dịu dàng ngoan ngoãn, nhìn thôi là thấy mềm mại vô cùng, lại còn rất ỷ lại người khác nữa - đây chính là gu của những chàng trai tràn đầy nhiệt huyết, mong muốn trở thành người hùng trong trái tim các cô gái, đúng không?
Vương Lập Hằng không cô độc như Trần Thiên Bắc, cậu ta giao du với rất nhiều bạn bè nên thường xuyên nghe thấy các nam sinh khác nhắc đến tên của Tô Trầm Hương. Nghĩ đến đây, cậu ta lại không nhịn được mà nhắc nhở Trần Thiên Bắc một tiếng.
Trần Thiên Bắc có thể dễ dàng chấp nhận Tô Trầm Hương ngồi cạnh mình thì hiển nhiên cậu phải có cái nhìn khác với Tô Trầm Hương.
Đại ca của cậu ta khó khăn lắm mới thích một bạn nữ, không thể để người khác đào góc tường được.
Cô cũng không thể yêu sớm được.
“Anh không biết rồi. Tuổi thanh xuân rất dễ rung động, động lòng với người ta chỉ trong chớp mắt, không quản được đâu.”
Trần Thiên Bắc lạnh mặt hừ một tiếng.
Trông cực kỳ giống thầy chủ nhiệm.
“Chưa vào đại học thì yêu đương cái gì. Đã xem trước sách giáo khoa chưa? Minitest có đạt yêu cầu không?”
Muốn yêu sớm trước khi tốt nghiệp cấp ba à?
Làm xong bài tập trước đi.