Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 43




Nhưng hiện tại, cậu chính là căng tin duy nhất của cô.

Muốn đổi lại cũng không được.

Tô Trầm Hương đau khổ đeo mặt nạ lên.

Nhưng cho dù có đau khổ thì vẫn phải kiên cường ở lại bên cạnh cậu, chịu đựng chuyện cậu làm tổn thương tinh thần mình.

…Đây đúng là lợi dụng quá mức.

Vì miếng ăn mà lệ quỷ Tô Trầm Hương phải rơi nước mắt thỏa hiệp.

Trần Thiên Bắc lại ɕảɷ ŧɦấy rất hài lòng.

Lần đầu tiên, cậu phát hiện hóa ra chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ là có thể khiến Tô Trầm Hương lộ ra bộ dạng đáng thương như vậy.

Trần giáo bá quyết định sẽ bắt nạt cô nhiều hơn.

Nếu không, Tô Trầm Hương sẽ trèo lên đầu cậu làm mưa làm gió.

“Cậu…”

“Trong giờ học không được nói chuyện.” Vẻ mặt Tô Trầm Hương nghiêm túc, bày ra dáng vẻ lạnh lùng như băng, từ chối bị quấy rầy khi đang học.

Bộ dạng chột dạ này khiến trong lòng Trần Thiên Bắc hiểu rõ, ngay khi cậu quyết định tiếp tục bắt nạt bạn cùng bàn vô tâm của mình, Trần Thiên Bắc liền cảm nhận được một ánh mắt sắc bén dừng trên người mình!

… Cậu chậm rãi quay đầu lại.

Ánh mắt sắc bén của chủ nhiệm lớp nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh phía sau, dừng lại ở trên người cậu.

Vô cùng uy nghiêm!

Trần Thiên Bắc im lặng, không dám hé răng.

Thấy cậu đã ngoan ngoãn không còn quấy rầy Tô Trầm Hương nữa, chủ nhiệm lớp hài lòng gật đầu ở cửa sau, sau đó mới xuất hiện trong lớp.

Ông ấy xụ mặt tiến vào, đi lại trong lớp học im phăng phắc một lúc, không quan tâm tới lời nói và hành động liều lĩnh vừa rồi của Trần Thiên Bắc mà nhanh chóng túm cổ dân chơi nửa mùa ra khỏi phòng học.

Khi nhìn thấy Vương Lập Hằng bị túm cổ một cách đáng thương như xách một con gà lôi đi, Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy có lẽ Vương Lập Hằng xong đời rồi… Sau kì thi lần trước không lâu, kết quả của dân chơi nửa mùa không có gì bất ngờ, cậu ta lại bất hạnh đứng thứ nhất từ dưới lên trong lớp, không qua một môn nào cả.

Việc này không chỉ liên lụy đến điểm trung bình của cả lớp.

Mà còn khiến chủ nhiệm lớp mất mặt.

Chủ nhiệm lớp mang họ Hứa, có chức vụ cao, đặc biệt còn là giáo viên có danh tiếng.

Vì Vương Lập Hằng mà mất hình tượng thì còn có thể khách sáo được sao?

Ở trong mắt các thầy cô, cho dù là nài nỉ ép buộc thì cũng phải cố gắng nâng cao trình độ của học sinh thông qua việc giao bài tập, để cho cuộc đời của bọn họ không còn gì tiếc nuối.

Cho nên, khi nhìn thấy Vương Lập Hằng lại trượt môn, đáng giận hơn là ngay cả môn toán của thầy Hứa cũng dám trượt. Vậy thì phải chấp nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc của thầy Hứa, không đúng sao?

Tuy nhà Vương Lập Hằng cũng có tiền nhưng ở trong ngôi trường này, nhà có điều kiện tốt hay là có rất nhiều tiền gì đó cũng không quá quan trọng.

Quan trọng nhất chính là thành tích của học sinh.

Thầy Hứa làm giáo viên cấp ba của trường trọng điểm nhiều năm như vậy, học sinh nhiều tiền đến cỡ nào mà chưa từng nhìn thấy qua.

Chỉ vì nhà Vương Lập Hằng có tiền mà phải phân biệt đối xử với cậu ta sao?

Ông sẽ bảo cha mẹ của Vương Lập Hằng lấy tiền đó mua thêm sách vở cho cậu ta...

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy chuyện thi không tốt rồi bị chủ nhiệm lớp xách ra ngoài không có gì vô lý, cũng không lo lắng chút nào.

Không chỉ có cô nhẫn tâm, hoàn toàn không có chút đồng cảm nào với dân chơi nửa mùa, mà ngay cả Trần Thiên Bắc cũng không hề để bụng khi thấy tiểu đệ sắp phải chịu khổ cực.

Ngược lại, khi sắp tới giờ tan học, một nam sinh tóc đen cạo đầu đinh, khuôn mặt nhỏ nhắn, sạch sẽ đang khóc thút thít đi đến trước mặt Trần Thiên Bắc. Tô Trầm Hương ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, mất một lúc mới nhận ra đó là ai.

“Vương Lập Hằng?” Hay thật.

Biến mất nửa buổi chiều, sau khi trở về thì đã thay đổi thành dáng vẻ khác.

Nếu không phải cậu ta còn đang mặc chiếc áo khoác da yêu thích nhất của mình, Tô Trầm Hương chắc sẽ không nhận ra cậu ta.

Từ mái tóc đủ mọi màu sắc biến thành màu đen, cắt ngắn, khuôn mặt cũng được rửa sạch sẽ, hoàn toàn là một cậu nhóc thanh tú, gọn gàng.

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy thẩm mĩ của Vương Lập Hằng hiện tại còn đẹp hơn phong cách dân chơi nửa mùa trước kia.

“Thầy Hứa nói, khi nào tôi vượt qua kì thi mới không quản chuyện tóc tai của tôi nữa. Nếu còn thi trượt, ngay cả tư cách làm dân chơi nửa mùa cũng không có.”

Thầy Hứa thẳng thắn nói với cậu ta.

Thời buổi này, muốn làm dân chơi nửa mùa cũng cần có thành tích.

Nếu cậu ta có thể đứng nhất toàn trường, thầy Hứa sẽ tự tay nhuộm tóc cho cậu ta.

“Rất tốt. Tôi thấy cậu như vậy đẹp mà. Một chàng trai sạch sẽ, vóc dáng cũng cao ráo, tuy không khôi ngô bằng Trần Thiên Bắc nhưng cũng là một nam sinh rất thanh tú, để lộ khuôn mặt dễ nhìn như này thì có gì không đúng?”

Tô Trầm Hương nhiệt liệt ủng hộ ý tưởng của thầy Hứa, hơn nữa cũng ɕảɷ ŧɦấy không có gì sai… đạt được thành tích là có tất cả.

Không có thành tích mà còn muốn làm dân chơi nửa mùa sao?

Không có cửa đâu!

“Nhưng mà tôi thật sự không hiểu gì hết.” Không giống như Tô Trầm Hương thay đổi thành người khác, Vương Lập Hằng là học sinh dốt hàng thật giá thật, đừng nói là chương trình học cấp ba, cho dù là chương trình trung học cơ sở, cậu ta cũng... Nếu trước kì thi không nhồi nhét hết mọi thứ thì cho dù cậu ta có lấy tiền xây dựng trường cũng không đủ tiêu chuẩn đậu vào Tín Đức.

Tuy phải vật lộn đóng phí xây dựng trường học và thi đủ điểm chuẩn, trong kì nghỉ hè dài đằng đẵng vừa qua, cậu ta đã sớm trả lại tất cả kiến thức cho giáo viên trung học cơ sở rồi.

“Đây là do nền tảng cấp hai không vững. Kiến nghị cậu nên mời mấy gia sư về nhà hướng dẫn bài bản.” Đến giờ tan học, Tô Trầm Hương thờ ơ nói.

Cô vội vã về nhà ăn cơm.

Sắc mặt Vương Lập Hằng hơi thay đổi.

Học thêm… Đây là gánh nặng cuộc sống, cậu ấy không thể chịu đựng được.

“Nhưng tôi...”

“Bởi vì tôn nghiêm của người mang phong cách HKT, cố lên nào!” Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ đeo cặp lên, nói lời tạm biệt với Trần Thiên Bắc rồi trở về nhà với chiếc cặp sách nặng trĩu.

Cô tránh được những lời tâm sự mà Trần Thiên Bắc muốn nói về gia cảnh của mình, nhưng không tránh được dáng vẻ buồn khổ não nề của Trần tổng.

Chờ đến lúc về nhà, cô liền nhìn thấy Trần tổng và Tô Minh đều đang ngồi trên sofa trong nhà mình, vừa chờ cô về nhà ăn cơm, vừa nhỏ giọng nói gì đó.

Sắc mặt Tô Minh thì không có vấn đề gì nhưng vẻ mặt Trần tổng lại phiền muộn hơn nhiều.

“Lần này, xem ra tôi đã hoàn toàn đắc tội với mọi người rồi.”

Trần tổng thở dài rồi nói với vẻ mệt mỏi.

“Nếu Trần thiếu không cho anh tiếp nhận thì đành bỏ đi.” Tuy rằng tính cách Trần Thiên Bắc rất lạnh lùng nhưng mà Tô Minh lại ɕảɷ ŧɦấy cậu ấy đối xử với Trần tổng không tệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng gây hại đến anh ấy.

Nhưng nếu Trần Thiên Bắc không cho Trần tổng tiếp nhận dự án phim truyền hình kia, nhất định là có chút vấn đề.

Mặc dù... thân là con trai, nhìn bề ngoài rất có thái độ thù địch với cha mình, còn cản trở sự nghiệp của ông ấy, có chút tác phong của một đứa con bất hiếu nhưng Tô Minh lại ɕảɷ ŧɦấy dù thế nào đi nữa thì Trần Thiên Bắc vẫn đáng tin hơn.

Bọn họ đang nói chuyện, Tô Trầm Hương vừa bước vào cửa đã nghe thấy Trần tổng tiếp tục nhỏ giọng nói: “Tôi không hối hận khi từ chối dự án này, tôi tin tưởng Tiểu Bắc. Hơn nữa, anh có ɕảɷ ŧɦấy hôm nay sắc mặt cha của Tiểu Bắc không đúng lắm không?”

Không phải chỉ là không chịu tiếp nhận dự án của ông ta thôi sao.

Cha của Trần Thiên Bắc mặt mày xanh mét, bộ dạng giận dữ như thể ông ta đang mang trong mình mối thù hận sâu đậm nào đó vậy.

Trần tổng cũng không thể miêu tả được đó là ɕảɷ giác gì.

Chính là ɕảɷ ŧɦấy bộ dáng oán hận, quyết không để yên này của ông ta thật sự rất khỏ hiểu.

Chẳng lẽ chỉ vì anh ấy không tiếp nhận một hạng mục là trở thành kẻ thù lớn nhất của ông ta luôn rồi sao?

“Ông ấy nhất quyết muốn anh tiếp nhận dự án này, không nhận không được. Tôi ɕảɷ ŧɦấy khá kì lạ. Trần tổng, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*.”

*Xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.

Tuy ông cụ ở nhà đã lớn tuổi nhưng không biết lúc nào mới có thể nghỉ hưu. Sau khi nghỉ hưu mới để cho đứa con trai độc nhất của mình tiếp quản, đến lúc đó, cha của Trần Thiên Bắc là người chèo lái tập đoàn, nếu Trần tổng đắc tội với ông ta, vậy thì tiền đồ của anh ấy trong gia tộc coi như xongrồi.

Nhưng Tô Minh vẫn ɕảɷ ŧɦấy, thay vì tiếp nhận một dự án quái dị để lấy lòng thái tử gia tương lai, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút. Cho dù sau này không có tiền đồ, cũng có thể ra ngoài tự mình gây dựng sự nghiệp.

Anh ấy và Trần tổng đang nói với nhau chuyện trong công ty, Tô Trầm Hương cũng không tò mò, rửa tay rồi ngồi vào bàn dùng bữa với gia đình.

Cô chỉ hỏi một cách khó hiểu: “ Vì sao lại đắc tội với người khác?”

Trần tổng nói: “Có một dự án rất kì quái.”

“Kì quái ư? Trần Thiên Bắc đã nói vậy sao?” Chiếc đũa trong tay Tô Trầm Hương ðột nhiên dừng lại.

Lần trước, sự ma quái mà Trần Thiên Bắc nói đến từ đâu?

Kì quái, đồng nghĩa với việc có thức ăn sao?

“Một dự án phim truyền hình.” Tô Minh nhìn bộ dáng em gái âm thầm nuốt nước miếng, khóe miệng giật giật, nói ngắn gọn về việc Trần tổng đắc tội người khác vì hạng mục này.

Tô Trầm Hương cố nén nội tâm kích động để lắng nghe. Khi nghe được cha của Trần Thiên Bắc đặc biệt xây một thôn trong khe núi không có đường đi, cô trầm ngâm gật đầu, trong lòng ɕảɷ ŧɦấy thật nuối tiếc.

Theo như lời Tô Minh nói, thôn trang này khá xa, lại nằm trong khe núi nên rất khó đi qua.

Cho dù có thức ăn cô muốn thì cũng khó mà ăn được.

Đó là kiểu có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.

“Khi nào có thời gian, em sẽ qua đó xem một chút.” Trước tiên, Tô Trầm Hương ghi lại thôn này vào một cuốn sổ nhỏ chuyên ghi thực đơn, chờ mai gặp lại sẽ hỏi Trần Thiên Bắc một chút, thế là cô không đắn đo nhiều về vấn đề này nữa.

Gần đây cô đã được ăn no nên cũng không đói lắm. Về những khu biệt thự bỏ hoang hay những ngôi làng nhỏ trong khe núi gì đó, cô sẽ ghi nhớ trong lòng, khi nào thích thì qua đó tìm thức ăn.

Mặc dù Tiểu Bạch đã nói sẽ tình nguyện đi qua xem tình hình trong khu biệt thự nhưng bị Tô Trầm Hương từ chối.

“Tuy cô là quỷ chết oan, lệ khí rất nặng nhưng cũng không có năng lực gì.” Tô Trầm Hương không thể để cô ấy mạo hiểm như vậy được.

Sự chu đáo và yêu thương này khiến hai mắt Tiểu Bạch đỏ hoe.

“Đại nhân...” Cô ấy cảm động đến mức nước mắt giàn giụa.

“Nếu như cô xảy ra chuyện gì, vậy sau này, ngay cả một chân chạy vặt tôi cũng không có.” Tô Trầm Hương thở dài nói.

Nữ quỷ cảm động đến nỗi huyết lệ nghẹn ở khóe mắt, chảy không nổi nữa.

“Cô chỉ được dạo chơi ở những khu lân cận thôi.” Mấy con quỷ ở mấy tiểu khu lân cận đều không có gì nguy hiểm, lại còn rất giỏi buôn chuyện, nếu không thì Tô Trầm Hương cũng không biết những vùng xung quanh có thức ăn gì ngon, quỷ treo cổ hay quỷ chết đuối gì đó, không phải sao?

Cô ɕảɷ ŧɦấy Tiểu Bạch rất hợp buôn chuyện với mọi người, cô vừa lăn lên giường, chui vào ổ chăn vừa thầm nói phải ngủ sớm dậy sớm, rồi chìm vào giấc ngủ ngon.

Nhìn thấy cô ngủ rồi, Tiểu Bạch liền ghé vào bên giường cô, ngủ cùng với đại nhân của mình.

Đêm khuya tĩnh lặng, bởi vì đã vào thu nên buổi tối cũng hơi se lạnh, một lúc sau, Tiểu Bạch liền kéo chăn lên đắp cho mình.

Nếu Tô Trầm Hương không cho mình đến khu biệt thự đí, vậy đương nhiên cô ấy sẽ không đi.

Nhưng chính vào đêm hôm đó, có mấy nam sinh trẻ tuổi đã lén lút đi vào trong khu biệt thự hoang kia.

Bởi vì bọn họ đều là những người tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, hoàn toàn không biết e ngại tuổi tác và cậy người đông thế mạnh, nên dù sau khi màn đêm buông xuống, khu biệt thự gần như im lặng, bọn họ cũng hoàn toàn không quan tâm, vẫn cứ thấp giọng cười đùa, bước đi trên con đường tối tăm dẫn vào khu biệt thự đó.

Trong số đó có một nam sinh còn cầm hai quả táo đỏ trên tay, còn có một con dao gọt hoa quả, cười nói với người bạn đi bên cạnh: “Được rồi, một lát nữa chơi đoán số đi, ai thua thì phải gọt táo trước gương.”

Các chàng trai trẻ hoàn toàn không hề sợ hãi một chút nào, họ chỉ xem đó là một hành động thử thách lòng can đảm mà thôi.

Bên cạnh cậu ta, người bạn đi cùng cũng cười đùa, còn hỏi: “Các cậu có biết là tòa biệt thự nào không?”

“Biết. Có địa chỉ này.” Một nam sinh khác khua khua màn hình điện thoại di động sáng rực, chỉ vào một vị trí trên đó rồi thản nhiên nói.

Ngọn đèn đường vàng mờ ảo lách tách chiếu lên thân hình những cậu bé đang cười đùa, phản chiếu những chiếc bóng vặn vẹo.

Một cái bóng lốm đốm vặn vẹo, lặng lẽ hòa vào dưới chân một cậu bé trong chớp mắt.