Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 42




“Đó là điều đương nhiên.”

Đối mặt với tiểu thiên sư luôn yêu cầu đãi ngộ cao cho anh trai mình, Trần tổng nghĩ đến người bạn gái mình đã gặp ở hạng mục Trung Hoàn, quyết định chi tiền để tránh tai họa.

Thời kỳ khó khăn, ông chủ với lòng dạ độc ác cảm nhận được một áp lực nặng nề.

“Vậy thì được.” Tô Trầm Hương cong mắt lên, mỉm cười đầy ngọt ngào.

“Trần tổng, chắc chắn anh ấy làm được!” Biết Tô Minh sẽ được tăng lương, cái miệng ngọt ngào của cô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhiệt tình nói với Trần tổng: “Khi nào anh về, em sẽ vẽ cho anh một lá bùa may mắn để anh dán lên cửa nhà, vận may sẽ đến, sự nghiệp phát triển lên một tầm cao mới!”

Cô nói điều tốt lành nhưng rất giống một kẻ lừa đảo nhỏ* tuyên truyền mê tín dị đoan trên đường phố.

*kẻ lừa đảo nhỏ: để chỉ những kẻ lừa đảo trẻ tuổi như một thuật ngữ chung hoặc dùng để chỉ những kẻ lừa đảo phạm những số tiền tương đối nhỏ hoặc ở mức độ thấp hơn.

Nhưng Trần tổng lại nhiệt tình nói rồi: “Vậy Tiểu Hương nhớ phải vẽ bùa cho anh nhé!”

“Nhưng bùa may mắn rất quý giá.” Tô Trầm Hương thì thầm nói.

“Anh có tiền.”

Giữ chức ông chủ của hai tập đoàn, có thể thiếu tiền sao?

Trần tổng chỉ hy vọng mình có thể may mắn hơn.

Anh ấy vẫn còn rất trẻ tuổi nhưng đã có thể được thăng chức lên làm việc ở trụ sở chính của tập đoàn, cùng Tô Minh bước lên một tầm cao mới.

Họ thì thầm to nhỏ, chẳng mấy chốc đã đạt được thỏa thuận. Tô Trầm Hương chẳng tốn nhiều công sức để kiếm tiền, hai mắt đều nheo lại thành một kẽ hở, ɕảɷ ŧɦấy ông lão không nói dối cô… Nhìn xem! Có nhiều kỹ năng thì sẽ hữu ích hơn.

Cô nhớ ông lão đã dạy cô rất nhiều kiến thức về bùa chú, trong niềm hạnh phúc khi được làm con gái của cha cô vì không phải rửa bát, cô bí mật nói với Tô Minh: “Anh, làm việc chăm chỉ là chuyện nên làm nhưng đừng làm việc quá sức nhé. Sức khỏe quan trọng hơn.”

Hôm nay cô giúp anh ấy tăng lương, còn lo lắng cho sức khỏe của anh ấy như vậy.

Ánh mắt Tô Minh dịu lại, giơ tay lên một chút.

“Ngày nào cũng làm việc 24/7, khi nào mới có thể tìm được đối tượng kết hôn đây!” Tô Trầm Hương tiếp tục lo lắng nói: “Bác cả còn gọi điện thoại cho cha em than thở, rất lo lắng cho anh. Em lo khi về nhà ăn Tết, anh cũng sẽ bị giục kết hôn.”

Trong dịp Tết Nguyên đán, người người nhà nhà quây quần bên nhau, nỗi đau không có đối tượng, mọi người đều hiểu.

Bàn tay vừa giơ lên đã lặng lẽ đặt xuống.

Vẫn là đứa trẻ nghịch ngợm nhẫn tâm đó.

Hơn nữa, cô còn nói lên nỗi sợ hãi trong lòng anh trai.

Tô Minh ăn xong, giúp Tô Cường sắp xếp nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm sau, bịt tai trộm chuông*, không thèm để ý tới cô.

*bịt tai trộm chuông: là ẩn dụ cho việc lừa dối chính mình, cố gắng che đậy những điều hiển nhiên không thể che đậy, thường dùng để châm biếm những người không muốn người khác biết nhưng vẫn thu hút sự chú ý của người khác.

Nhìn thấy anh ấy giống như đà điểu, phớt lờ mình nên Tô Trầm Hương bĩu môi, vừa nghĩ rằng sau này cô sẽ bí mật nhét bùa đào hoa cho anh ấy, vừa đi vào phòng đọc sách với đĩa trái cây trên tay.

Đêm nay, sau khi ôn lại những bài học kinh nghiệm hôm nay, xem lại những kiến thức sẽ được nói đến vào ngày mai, Tô Trầm Hương đã chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

Mặc dù mức độ cạnh tranh ở Tín Đức rất lớn nhưng Tô Trầm Hương vẫn rất chú ý đến sự cân bằng giữa học hành và nghỉ ngơi, và cả chất lượng của sự nghỉ ngơi.

Chỉ có nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể giữ cho đầu óc minh mẫn vào ngày hôm sau, đảm bảo chất lượng học tập.

Thay vì thức khuya đọc sách, làm cho đầu óc choáng váng, đọc rất nhiều câu hỏi phức tạp nhưng không thể nhớ quá nhiều.

Cô đã có phong cách học tập của riêng mình, vậy nên hợp tình hợp lý mà đi ngủ. Tuy nhiên, Trần Thiên Bắc lại nghĩ đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố mà ban ngày Tô Trầm Hương đã nói với mình, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, không chắc chắn… Không phải vì chuyện Tô Trầm Hương muốn kiếm thêm thức ăn mà là cậu luôn ɕảɷ ŧɦấy khu biệt thự có chút kỳ lạ.

Bởi vì liên quan đến lĩnh vực bất động sản, Trần Thiên Bắc đã gọi cho Trần tổng vào nửa đêm, muốn hỏi khu biệt thự đó do công ty bất động sản nào phụ trách.

Trần tổng vẫn đang chìm đắm trong niềm vui được thăng chức, mặc dù bị gọi vào lúc nửa đêm cũng không ɕảɷ ŧɦấy khó chịu nhưng khi nghe thấy câu hỏi của em trai thì ngáp ngủ.

“Hạng mục đó là đất của nhà họ Trần.”

“Nhà họ Trần?” Trần Thiên Bắc lộ ra vài phần cảnh giác.

“Hay là của cha em tự mình… Ý anh là, mặc dù do cha em phụ trách nhưng không ngờ cuối cùng mảnh đất đó lại bị bỏ hoang.”

Trần tổng vốn định nói với Trần Thiên Bắc rằng đầu óc cha cậu có vấn đề.

Khu biệt thự của người có tiền thật tốt, xung quanh toàn là núi non sông nước, dễ bán biết bao, không biết tại sao lại trở thành một khu vực bỏ hoang, bị người dân ghét bỏ. Điều này đã gây thiệt hại rất lớn cho tập đoàn.

Bởi vì khu biệt thự đó chịu thiệt hại rất lớn, hơn nữa còn là của cha Trần Thiên Bắc, người thừa kế tương lai của ông lão nhà họ Trần trực tiếp đảm nhận, không thông qua bất kì công ty bất động sản phía dưới nào. Lúc đầu còn có người bí mật nói rằng, ông lão trì hoãn không muốn nghỉ hưu, cũng là vì con cháu đích tôn không thực sự giỏi.

Con trai lăn qua lăn lại một cách mù quáng, vài hạng mục mà ông ta đang nắm trong tay đã bị huỷ hoại.

Bản thân thất bại cũng được, nhưng lại còn từ chối giao dự án trong tay cho người khác tiếp quản, nói là phá gia chi tử cũng lịch sự quá rồi.

Chưa kể đến cháu trai.

Cùng một nhà mà như nước với lửa, sớm đã trở mặt rồi.

Bởi vì con cháu của ông lão không phấn đấu nên những năm qua, trong họ hàng có không ít người đầy tham vọng, thèm muốn vị trí cao nhất trong tập đoàn.

Anh ấy không giống như vậy.

Chỉ muốn yên phận trở thành người đứng đầu một trụ sở tập đoàn, có địa vị, có tiếng nói, được xếp hạng cao trong gia đình là được rồi.

“Đó là hạng mục mà ông ấy chịu trách nhiệm à?” Giọng nói của Trần Thiên Bắc ðột nhiên căng thẳng.

“Đúng vậy!” Trần tổng phàn nàn nói: “Thật ra đất đai ở ngoại ô thành phố khá tốt, nếu để lại cho công ty chúng ta, chỉ cần cải tạo và nâng cấp cơ sở hạ tầng, sau đó…”

Anh ấy vốn định phàn nàn nhưng lại nghe thấy Trần Thiên Bắc lạnh lùng nói: “Anh đừng tiếp nhận hạng mục này của ông ấy.” Mặc dù giọng nói rất khó nghe, nhưng Trần tổng ðột nhiên giật mình.

“Chẳng lẽ nó cũng bị ma ám sao?” Anh ấy vô thức hỏi.

“Chỉ cần là hạng mục từ trong tay của ông ấy, bất kể đó là hạng mục nào, anh cũng không được tiếp nhận.” Trần Thiên Bắc lạnh lùng nói.

“.…” Trần tổng ðột nhiên khịt mũi một cái.

“Anh nhận hạng mục của ông ấy rồi à?”

“Em cũng biết anh vừa được thăng chức, tiếp nhận công ty sản xuất phim ảnh mà. Trước đây, cha em đã trực tiếp chịu trách nhiệm cho một dự án điện ảnh truyền hình. Giai đoạn đầu, ông ấy đã đầu tư không ít tiền.”

Mặc dù em trai ở đầu dây bên kia điện thoại trẻ tuổi hơn mình nhưng Trần tổng thật sự không thể giữ vững được khí thế của anh trai ở trước mặt Trần Thiên Bắc, lúng ta lúng túng nói: “Kịch bản phim truyền hình nông thôn bình thường, ông ấy đã đầu tư vào giai đoạn đầu hai trăm triệu, trong thung lũng xa xôi rộng lớn ở quận bên cạnh, họ buộc phải tạo ra một ngôi làng… Ông ấy đưa cho anh kịch bản này, anh ɕảɷ ŧɦấy kịch bản không tệ, tỉ lệ người xem truyền hình cũng có thể được đảm bảo, vì vậy…”

Mặc dù cha của Trần Thiên Bắc là tên phá của, hạng mục mà ông ta nắm giữ đều bị lỗ vốn nhưng cũng chỉ nằm trong tay của ông ta.

Trong mắt người khác, chỉ cần có thể chuyển giao hạng mục của ông ta cho người khác, đều rất tiềm năng.

Chưa kể, tiền thì bị cha của Trần Thiên Bắc lãng phí, cho dù cuối cùng lợi nhuận không đạt yêu cầu thì cũng hoàn toàn là vấn đề của cha cậu, người tiếp quản sẽ không phải chịu trách nhiệm gì.

Trần tổng vừa mới tiếp quản công ty sản xuất phim ảnh, muốn tiếp quản một dự án cỡ vừa. Hơn nữa, có vẻ kịch bản kia là một dự án không tồi đối với những quan chức mới nhận chức.

Kịch bản thực sự rất ổn.

Ngoại trừ… Ngoại trừ việc phải tạo ra một ngôi làng để quay một bộ phim truyền hình thôn quê có chút điên rồ.

Ngôi làng được xây dựng ở một khe núi hẻo lánh không có đường đi, ngay cả khi quay xong bộ phim, muốn biến nó thành một điểm tham quan có vé vào cửa, hoặc cho các ekip khác thuê thì việc di chuyển cũng rất bất tiện.

Tên phá của chính là tên phá của.

May mà ông ta có một người cha tốt.

Nếu không thì đã sớm bị đuổi khỏi Trần Thị rồi.

“Trả lại hạng mục cho ông ta, anh không được làm.” Trần Thiên Bắc không quan tâm đến tâm trạng phức tạp của Trần tổng, cậu nói thẳng.

“… Được.” Mặc dù Tô Minh đã suy nghĩ về kịch bản, còn bắt đầu tính toán chi phí tiếp theo của bộ phim này nhưng Trần Thiên Bắc đã nói là không thể nhận, Trần tổng đồng ý ngay lập tức.

Anh ấy đồng ý ngay lập tức còn làm cho Trần Thiên Bắc thấy sững sờ, dường như rất ngạc nhiên vì anh ấy đã ngoan ngoãn nghe lời cậu.

Thế nhưng cậu chưa chuẩn bị gì để giải quyết tận gốc vấn đề này, bíp, cúp máy.

“Nhất định phải nghe lời Tiểu Bắc.” Trần tổng đặt điện thoại xuống, vừa gửi tin nhắn cho Tô Minh, cho phép anh ấy không cần tăng ca nữa, vừa lẩm bẩm xúc động. Hạng mục Trung Hoàn đã làm cho anh ấy tin tưởng tuyệt đối vào Trần Thiên Bắc.

Mặc dù không biết tại sao Trần Thiên Bắc không cho anh ấy tiếp nhận hạng mục của cha mình nhưng Trần tổng sẵn sàng lắng nghe em trai.

Ngay cả khi những hạng mục đó rất có tiềm năng, anh ấy cũng sẵn sàng từ chối.

Trần tổng đã hoàn toàn bị em trai thuyết phục. Anh ấy gửi tin nhắn, sau đó đi nghỉ ngơi nhưng đợi đến ngày hôm sau, anh ấy vẫn nhận được tin nhắn từ Trần Thiên Bắc nhắc nhở anh ấy phải kiên quyết trả lại hạng mục.

Trong lòng anh ấy vô cùng xúc động.

Bên này, buổi sáng Tô Trầm Hương đang học, nhìn thấy khuôn mặt u ám của Trần Thiên Bắc, cho dù là mái tóc dài đã che đi hai mắt nhỏ xíu của cậu nhưng ánh mắt lại cực kỳ đáng sợ, không thể không hỏi với vẻ quan tâm: “Cậu gặp quỷ sao?”

“So với ma quỷ thì lòng người còn độc ác hơn.” Trần Thiên Bắc nói một câu không rõ nghĩa, ném điện thoại lên bàn.

Tâm trạng cậu không tốt, sắc mặt cũng rất khó coi nhưng trên người Tô Trầm Hương có mùi sữa thoang thoảng toả ra khiến cậu không nhịn được mà quay sang nhìn.

Cũng không biết có phải do có chế độ dinh dưỡng tốt hay không mà cô càng ngày càng trắng hơn, làn da mịn màng nõn nà, ngoan ngoãn ngồi ở đó, giống như một con búp bê hồng hào được tráng men trắng.

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Bắc nhắc nhở cô một câu: “Cậu đừng ăn quá nhiều.”

Lúc trước, Tô Trầm Hương bắt được một con ma ghê gớm từ trên người của cậu, đập tay một cái, giỏi thật, làm ra một tá loại sữa trái cây, có vị xoài.

Tô Trầm Hương uống rất đáng yêu, mấy ngày nay cô không nhịn được mà uống rất nhiều, nhiều đến mức trên người luôn thoang thoảng mùi sữa.

Trần Thiên Bắc nghi ngờ có phải dạ dày của Tô Trầm Hương chính là hố đen hay không.

Nếu không thì sao có thể ăn nhiều như vậy?

“Đọc sách tiêu tốn chất xám!” Tô Trầm Hương nói một cách hợp tình hợp lý.

Đời nào Trần Thiên Bắc tin vào những lời nói vớ vẩn của cô.

Thấy cô có lỗi mà không chịu nhìn lại chính mình, vẻ mặt còn giả vờ như đang đọc sách nghiêm túc, cậu hừ một tiếng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên sân chơi đầy nắng.

Trên sân bóng rổ, vài chàng trai cao lớn khí thế ngút trời đang chơi bóng rổ, toả ra nguồn năng lượng đặc trưng của các chàng trai ở độ tuổi này, họ nhảy lên đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, vô cùng trong sáng và tràn đầy sức sống.

Cậu cũng muốn như vậy nhưng lại có mười mấy năm trốn trong bóng tối, sống một cuộc sống khó khăn.

Nhìn đi chỗ khác, ánh mắt Trần Thiên Bắc càng trở nên mơ hồ.

Mặc dù lòng người so với ma quỷ còn độc ác hơn nhưng nếu vì chúng mà trở nên bất hạnh, vậy đó không phải là điều tốt cho họ.

Ngay khi cậu cúi đầu, nắm chặt tay lại thì bỗng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thoang thoảng mùi sữa của một cô gái phát ra bên tai.

“Sống tốt cuộc đời của mình, ăn ngon ngủ ngon, bảo vệ bản thân thật tốt, mặc kệ miệng đời, làm cho bản thân và những người bạn quan tâm hạnh phúc, cố gắng trở nên mạnh mẽ. Sau này có sức mạnh rồi, ăn… tát vào mặt kẻ ác, khiến họ nằm dưới chân cậu, như vậy là được rồi.”

Giọng nói mềm mại dường như nhẹ nhàng hơn, sự dịu dàng như dòng nước ấm áp khiến Trần Thiên Bắc hơi mở mắt ra. Một lúc sau, cậu nhìn sang Tô Trầm Hương bên cạnh, cô vẫn đang bĩu môi đọc sách.

Cậu sững sờ nhìn cô.

“Tô Trầm Hương.” Cậu ðột nhiên hét lên.

“Sao thế?” Tô Trầm Hương nghiêng đầu, thản nhiên hỏi.

Dường như những lời nói nhẹ nhàng vừa rồi chỉ do cô tuỳ tiện nói ra.

Nhưng Trần Thiên Bắc vẫn mím môi, xoa cổ mình.

Trên người cậu không có gì, không có sự vướng víu của lệ quỷ, không rơi vào tình trạng hoảng loạn và sẽ thu hút lệ quỷ.

Cậu có thể ngồi học ở trường giống như một người bình thường, không sợ sẽ làm hại người khác, tất cả là nhờ có Tô Trầm Hương.

“Cậu biết từ sau khi sinh tôi ra, cha mẹ tôi luôn ở riêng không?”

Cậu muốn nói hết những gì trong lòng mình ra.

Tô Trầm Hương: …

Cô quá khổ rồi.

Chỉ là muốn kiếm được bữa ăn ngon trong căng tin thôi mà.

Cô thực sự không muốn biết về những tranh chấp khác nhau đằng sau căng tin đâu!!!