Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 195




Ở cửa phòng, Từ Lệ vẫn đang thì thầm nói riêng với Trần Thiên Bắc.

Giọng nói yếu ớt, rõ ràng không muốn để `Tô Trầm Hương nghe thấy.

Dáng vẻ thần thần bí bí này khiến Trần Thiên Bắc híp mắt lại.

Cậu đã từng bàn luận về Từ Lệ với Tô Trầm Hương, cũng cảm thấy người phụ nữ này có bí mật gì đó chưa nói với họ.

Bây giờ, Từ Lệ muốn bán bí mật của Tô Trầm Hương cho cậu à?

Không phải bán cho Quỷ Môn.

Mà là bán cho Trần Thiên Bắc.

Có thể thấy, có lẽ trong suy nghĩ của Từ Lệ, bí mật này không thể nói với Quỷ Môn.

Bà ấy cũng không muốn để Quỷ Môn biết.

"Chỉ với một câu nói của bà mà muốn lấy được năm mươi triệu của tôi sao?" Trần Thiên Bắc có năm mươi triệu, nhưng cậu từ chối mua bán Tô Trầm Hương. -

Tô Trầm Hương đã bị Từ Lệ bán hai lần.

Cậu lấy danh nghĩa bảo vệ cô để mua bí mật của bà ấy, nhưng bất kể là lý do gì thì cũng không muốn xem cô như món hàng mà mua bán.

Đây là điều mà Trần Thiên Bắc không thể đồng ý.

Rõ ràng cậu rất quan tâm Tô Trầm Hương, cũng có đủ tiền, nhưng dường như lại càng quan tâm đến điều gì đó hơn, vậy nên đã từ chối bà ấy.

Từ Lệ sốt ruột sắp chết... Bà ấy ước gì bây giờ có thể cầm tiền cao chạy xa bay ngay lập tức, rời khỏi Quỷ Môn vừa kỳ quái vừa đáng sợ này, cũng không còn bất kỳ liên quan nào với bọn người này nữa.

Và ngay lúc này, Trần Thiên Bắc là người duy nhất có thể đem lại cho bà ấy những thứ này.

Bà ấy không dám đi tìm Tô Trầm Hương.

Vì bà ấy không biết khi mình nhắc đến bí mật trong quá khứ với Tô Trầm Hương, liệu Tô Trầm Hương có trực tiếp giết người diệt khẩu hay không.

Cho dù có đội lốt người, giả dạng dáng vẻ con người thì trong tận xương tủy, Tô Trầm Hương vẫn là lệ quỷ.

Ai biết cô sẽ làm gì với bà ấy.

Từ Lệ bám lấy cầu xin Trần Thiên Bắc.

"Trần thiếu, sau khi mua bí mật này rồi, cậu nhất định sẽ không hối hận đâu! Nếu cậu lo lắng tôi gạt cậu, tôi có thể nói một chút cho cậu... Cậu có biết rốt cuộc Tô Trầm Hương là gì không?"

Giọng nói Từ Lệ yếu ớt, vội vàng nói ra dưới ánh mắt chán ghét của Trần Thiên Bắc: "Tôi, tôi nghi ngờ nó không chỉ là lệ quỷ, mà còn là..." Sắc mặt bà ấy tái nhợt, thì thào nói với Trần Thiên Bắc: "Khi nữ quỷ đó chui vào bụng tôi, cô ta liền bị lôi ra, sau đó, sau đó..."

Dường như bà ấy có rất nhiều lời muốn nói, nhìn trái nhìn phải, có vẻ rất sợ mình bị người của Quỷ Môn phát hiện, hạ giọng nói: “Buổi tối chúng ta gặp nhau ở ngoài đi! Đến lúc đó, cậu phải chuyển khoản cho tôi."

Bà ấy dự định buổi tối lấy tiền của Trần Thiên Bắc xong rồi lái xe rời đi.

Về việc Quỷ Môn có đưa tiền cho mình hay không, Từ Lệ chợt phát hiện bà ấy không còn quan tâm nữa.

Bà ấy cảm thấy, nhất định trước đây mình đã bị Quỷ Môn lừa gạt.

Nếu không thì lúc trước cứ trực tiếp tìm đến Trần Thiên Bắc, chẳng phải là an toàn hơn bảo hổ lột da* với Quỷ Môn rất nhiều sao?

*Bảo hổ lột da: Nguyên văn 与虎谋皮 - Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương thì nhất định không thành công.

Gấp gáp nói xong câu này, bà ấy quay người vội vã rời đi như sợ bị người của Quỷ Môn phát hiện.

Trần Thiên Bắc yên lặng đứng ở cửa rất lâu.

Góc mắt cậu nhìn thấy khuôn mặt u ám của lão Đổng lướt qua phía còn lại của hành lang, nhìn về phía Từ Lệ.

Từ Lệ còn tưởng mình lén lút không bị ai phát hiện, thực ra, một nơi có nhiều điểm kỳ lạ như Quỷ Môn này thì làm sao có thể không nhìn thấy sự né tránh và sợ hãi của Từ Lệ chứ?

Cậu không để ý đến lão Đổng lắm, sau khi đóng cửa lại thì nhìn thấy Tô Trầm Hương đã ngồi dậy trên giường không biết từ lúc nào.

Cô ngồi trên giường, quay lưng về phía cậu, không thấy rõ sắc mặt, đầu giống như rũ xuống, mái tóc dài buông xõa.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Trần Thiên Bắc bỗng nhiên mềm nhũn.

Cô gái nhỏ bé, tội nghiệp.

"Bà ta đi rồi."

Cậu liền nói.

Cô bé gật đầu, quay đầu nhìn Trần Thiên Bắc, một đôi mắt toàn là màu đen và sự âm u lạnh lẽo.

Nhưng nhìn thấy Trần Thiên Bắc, đôi mắt màu đen đó biến mất, lại trở thành người bình thường.

Một chút kinh dị này có thể sẽ dọa chết những người bình thường khác.

Nhưng trong mắt Trần thiếu, người từ nhỏ đã nhìn thấy nhiều lệ quỷ thì đó cũng chẳng có gì to tát.

Nhịp tim cũng không tăng lên.

"Tôi nghe thấy rồi." Tô Trầm Hương gãi cái đầu nhỏ, không hề cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của mình đáng sợ chút nào, gãi chiếc đầu nhỏ, nói: “Nói linh ta linh tinh với cậu như làm việc xấu, còn không dám cho tôi nghe thấy... Bà ấy đúng là có tật giật mình.”

Vừa nói, cô vừa đứng dậy nhìn ra cửa sổ tối tăm u ám, có lẽ là do quỷ khí nặng nề ở bên ngoài, cô chậm rãi nói: "Tôi còn có thể có bí mật gì chứ? Chẳng phải tôi đã bị lộ thân phận với mọi người rồi sao?"

Từ Lệ nói cô không chỉ là lệ quỷ.

Thế cô còn là cái gì?

Hơn nữa, sự chắc chắn và cảm giác quen thuộc không thể giải thích được khi bà ấy nhắc đến cô cũng khiến Tô Trầm Hương cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.

“Tôi cảm thấy quen quen.” Cô nói một cách chậm rãi.

“Là sao?”

"Chính là... con đường lệ quỷ. Tối qua ăn nhiều quá, tôi cảm thấy có cảm giác quen thuộc với con đường đó. Hình như có chút ấn tượng mờ nhạt, giống như trước đó tôi đã từng đến đây vậy."

Tô Trầm Hương gãi cái đầu nhỏ, rất mơ hồ.

Trần Thiên Bắc nghĩ đến khuôn mặt sợ hãi vừa rồi của Từ Lệ, trong đầu lóe lên một điều gì đó không thể giải thích.

Nhưng thay vì đoán mò, cậu vẫn nghiêng về phương án trực tiếp hỏi bí mật từ miệng Từ Lệ hơn, cau mày nói với Tô Trầm Hương: "Thật sự không thể ép bà ta đến bầu bạn với Cao thiếu gia, để bà ta nói ra bí mật của cậu."

Cũng không thể đưa tiền được.

Lấy tiền vỗ béo người phụ nữ từng làm tổn thương Tô Trầm Hương, Trần thiếu từ chối.

Nhưng chắc chắn Từ Lệ đang nắm giữ bí mật nào đó.

Bí mật cũng chưa nhất thiết phải dùng tiền để mua.

Vẫn có thể là một mối đe dọa.

Nếu là người tốt, chắc chắn Trần Thiên Bắc sẽ không làm như vậy.

Nhưng với người như Từ Lệ, Trần Thiên Bắc không nhét bà ấy xuống cống là tốt lắm rồi.

"Chờ tới tối, tôi sẽ ép bà ta đến bên cạnh lệ quỷ Cao thiếu gia. Chỉ cần bà ta không muốn chết thì bà ta phải nói ra bí mật thôi." Trần Thiên Bắc bụng dạ nham hiểm, không hề cảm thấy việc làm của mình có vấn đề gì, còn xung phong nhận việc, không cần Tô Trầm Hương trợ giúp.

Tô Trầm Hương gãi cái đầu nhỏ, ậm ừ hai tiếng, thầm nghĩ nếu thật sự không được thì đích thân mình sẽ ra trận, chưa kể những cái khác, chỉ cần đôi mắt đáng sợ vừa rồi của mình thì đã có thể dọa Từ Lệ nói ra hết thảy.

Cô hỏi Trần Thiên Bắc: "Hay là để tôi?"

"Không cần. Tối nay còn có việc quan trọng. Cậu cẩn thận một chút." Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thiên Bắc căng ra, nói.

Tô Trầm Hương đứng cách cậu không xa, lặng lẽ nhìn cậu một lúc.

Khi chỉ có hai người họ nương tựa lẫn nhau, Trần Thiên Bắc đúng là rất đáng tin cậy.

Đáng tin cậy đến mức khiến cô muốn hô rằng anh Bắc đỉnh đỉnh đỉnh.

"Được thôi, vậy giao cho cậu. Nhưng tôi phải hành động với cậu." Tô Trầm Hương cười tít mắt nói.

Trần Thiên Bắc sẽ không từ chối điều này.

Nếu Từ Lệ muốn nói ra bí mật gì đó của Tô Trầm Hương, thế thì đương sự là Tô Trầm Hương tất nhiên phải có mặt. Nhưng cậu lại nghi ngờ hỏi Tô Trầm Hương: “Bà ta còn biết bí mật gì của cậu chứ?”

"Không biết." Tô Trầm Hương ngơ ngác nói.

Cô không biết mình còn có bí mật gì có thể khiến Từ Lệ dám đòi Trần Thiên Bắc tận năm mươi triệu.

Bí mật gì của cô lại đáng tiền như thế, bản thân cô còn không nghĩ ra được.

Nhưng chuyện thế này, đến lúc đó cứ hỏi Từ Lệ là được rồi.

Tô Trầm Hương lại cuộn vào trong chăn, đi trộm đồ ăn vặt từ con đường lệ quỷ để ăn.

Cô rầm rì uốn tới uốn lui dưới chăn như một chú chuột nhỏ, khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật hai lần, ngồi ở mép giường trông chừng cho Tô Trầm Hương.

Họ đã quyết định từ từ thẩm vấn Từ Lệ, lúc này Từ Lệ lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong phòng.

Vì gấp rút chạy thoát thân nên Từ Lệ chỉ nhét một số thứ quý giá nhất vào một cái túi lớn, khó lắm mới chịu đựng đến tối, bà ấy cẩn thận xách túi đi ra khỏi phòng.

Bây giờ có lẽ khoảng chín giờ tối, trong biệt thự yên tĩnh tối tăm, bà ấy không nhìn thấy những người đến nửa đêm cũng chưa ngủ của Quỷ Môn trước đó nữa.

Thấy hôm nay trong biệt thự không có người, bà ấy vội vàng lặng lẽ đi đến cổng chính của căn biệt thự, nhẹ nhàng mở ra.

Ngoài cửa, gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức khiến Từ Lệ phải rùng mình một cái.

Bà ấy bất an quay đầu nhìn đại sảnh biệt thự yên tĩnh không một bóng người trong bóng tối.

Không biết tại sao, bà ấy luôn cảm thấy, mặc dù trong đại sảnh không có người, nhưng dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình.

Đối với mấy chuyện nghi thần nghi quỷ này, Từ Lệ không dám nghĩ nhiều.

Bà ấy vội vàng bước xuống bậc thang của biệt thự, đi đến địa điểm đã hẹn với Trần Thiên Bắc trước đó.

Chỗ đó là nơi bà ấy đậu xe, bà ấy định lấy tiền xong thì lái xe xuống núi.

Trên con đường tối tăm, ánh trăng cũng không chiếu vào được bao nhiêu, Từ Lệ không dám bật đèn thu hút sự chú ý của người khác, vừa kìm nén nỗi sợ vừa loạng choạng đi đến đó.

Bà ấy đi rất lâu, cứ đi men theo con đường nhỏ, cho đến khi trước mắt sáng rực, lộ ra bãi đậu xe bên ngoài căn biệt thự giữa núi rừng, hai mắt Từ Lệ sáng lên, vội vã bước nhanh tới đó.

Bà ấy cảm thấy dường như con đường này dài hơn lúc đến đây rất nhiều, có lẽ là vì trời tối, đi lại khó khăn, hơn nữa còn phải đi đường vòng vài chỗ, cho nên bà ấy mới mệt như vậy.

Thở hổn hển đi vào bãi đậu xe, bà ấy đi thẳng đến xe của mình, vừa định mở cửa xe lại nghe thấy một tiếng cười khe khẽ từ phía sau mình truyền đến.

Tiếng cười vừa u ám vừa mỉa mai này không phải giọng của Trần Thiên Bắc, Từ Lệ giật mình quay đầu lại, thấy lão Đổng đang đứng ở ngã tư con đường nhỏ, có một người đàn ông trung niên gầy gò đi theo phía sau, đang nở nụ cười nhìn bà ấy.

"Từ Lệ, bà đi đâu vậy?" Lão Đổng vui vẻ hòa nhã nói.

Nhưng nhìn thấy ông ta đứng đó là điều đáng sợ nhất đối với Từ Lệ.

“Ông, ông Đổng.” Bà ấy lắp ba lắp bắp, cố giấu cái túi sau lưng.

“Định xuống núi à? Gấp vậy sao? Tiểu Hương vẫn đang ở biệt thự, sao bà lại muốn bỏ cô ta mà đi?" Lão Đổng đứng ở ngã tư con đường nhỏ, không hề động đậy, cũng không lại gần.

Nhìn Từ Lệ, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại hoảng sợ, ông ta hơi nhướng mày, dịu dàng hỏi bà ấy: "Hơn nữa, chúng ta còn chưa kết toán tiền nong mà, sao bà có thể bỏ đi chứ? Hay là..."

Ông ta thong thả ung dung nhìn Từ Lệ toàn thân run rẩy, ôn tồn nói: "Hay là bà đã nói chuyện gì đó mà chúng tôi không nên biết với Tiểu Bắc và Tiểu Hương, nên bây giờ không cần Quỷ Môn trả tiền cho bà nữa?"

Hai mắt Từ Lệ mở to.

"Ông thấy rồi sao?"

"Thấy cái gì? Thấy bà thì thầm nói riêng với Tiểu Bắc, thấy bà muốn nói một số chuyện bí mật với Tiểu Bắc sao? Hay thấy bà đang muốn rời khỏi Quỷ Môn, tự mình chạy trốn?"

Lão Đổng không quan tâm Từ Lệ đã nói gì với Trần Thiên Bắc.

Ông ta chỉ nhìn người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười ác độc phía sau.

Sau lưng người đàn ông trung niên lóe lên một cái bóng đau đớn và vặn vẹo như thể đã bị kéo căng đến mức dài thật dài.

"Từ Lệ, bà không nên làm thế. Biết nhiều bí mật của chúng tôi như vậy mà bà còn muốn chạy trốn. Nếu bà bỏ chạy mà Quỷ Môn lại nhắm mắt thả bà đi, chúng tôi sẽ bị người ta chế giễu rằng ngay cả một người bình thường cũng không trông nổi.”

Lão Đổng nhẹ nhàng thở dài, nhưng những lời nói ra lại không mấy thân thiện.

Từ Lệ nhìn ông ta, đột nhiên kinh hãi phát hiện ra cái bóng đầy máu kinh khủng xuất hiện phía sau lão Đổng.

Cái bóng đó có khuôn mặt dài ngoằn vặn vẹo, không có da mặt, máu thịt lẫn lộn, đang nhìn trừng trừng bà ấy bằng đôi mắt hung ác.

Bà ấy lập tức phát ra tiếng gào thét.

“Sao có thể sợ người yêu của mình nhỉ?” Lão Đổng chỉ mỉm cười, đáy mắt mang theo ác ý, nhìn Từ Lệ toàn thân run rẩy, nheo mắt nhẹ nhàng nói: “Đây là Cao thiếu gia mà ngay cả Tiểu Hương cũng nhớ mãi không quên, còn tưởng là cha ruột của cô ta. May mà có cô ta nhắc lại, không thì suýt nữa tôi cũng quên mất hai người còn có duyên phận này đấy.”

Ông ta ném quỷ ảnh đến trước mặt Từ Lệ, bãi đậu xe trước mặt đột nhiên biến mất, thứ xuất hiện trước mặt Từ Lệ là ác quỷ hung tợn, còn có một nấm mồ đổ nát dưới chân bà ấy.

Trong tiếng hét chói tai, bà ấy bị đối tượng mà mình đã từng mong ước muốn lấy làm chồng bám chặt lấy.