Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 194




Tô Trầm Hương vui sướng trong lòng.

Cô mỉm cười với Trần Thiên Bắc, bò xuống giường tắm rửa, sau đó quay lại giường ăn sáng.

Vừa nằm vừa ăn một cách vui vẻ.

Mặc dù bữa sáng không nhiều, nhưng Tô Trầm Hương lại cảm thấy một cánh cửa lớn dẫn đến thế giới mới đang rộng mở vì mình.

Hóa ra dịch vụ của căng tin còn có thể tốt như vậy.

"Bọn họ đẩy nhanh thời gian triệu hồi toà thành Quỷ rồi." Trần Thiên Bắc thấp giọng nói.

"Không sao. Gọi điện cho Quan chủ, bảo họ lập tức chuẩn bị đi." Tối qua Tô Trầm Hương ăn món ngon lệ quỷ suốt cả đêm, trốn trong túi ngủ không biết vui đến cỡ nào.

Nhanh chóng tiêu diệt Quỷ Môn, cô sẽ dễ dàng bá chiếm con đường lệ quỷ này.

Con đường lệ quỷ đó được Quỷ Môn hao tâm tốn trí xây dựng mười mấy năm, lệ quỷ bên trong nhiều vô số, cho dù cô chọn một nơi không cản trở việc thu hút tòa thành Quỷ để ăn thì cũng thu hoạch được rất rất nhiều.

Sự hài lòng này đã khiến Tô Trầm Hương không thể chờ đợi được.

Chờ đến khi tiêu diệt Quỷ Môn và vuốt đen nhỏ xong thì sẽ quét sạch con đường lệ quỷ.

Cô không để tâm đến vấn đề thời gian, nên Trần Thiên Bắc cầm lấy điện thoại đầy tín hiệu của cô gọi cho Quan chủ.

Quan chủ đã dậy từ sáng sớm.

Những lúc quan trọng như vậy, ai cũng không ngủ được.

"Tối nay sao?" Sắc mặt Quan chủ trở nên nghiêm trọng.

"Ta biết rồi. Cháu cầm thật chắc điện thoại của Tiểu Hương, nếu người của Quỷ Môn có động tĩnh gì kỳ lạ... Đừng để ý đến tòa thành Quỷ gì đó có thành công hay không, cũng đừng để ý người quấy nhiễu Quỷ Môn có rút dây động rừng hay không. Chỉ cần bọn họ có động tĩnh kỳ lạ, hai đứa phải mau chạy đi.”

Quan chủ vừa nói vừa căn dặn, đồng thời cảm thấy bất an lạ thường.

Nơi đóng quân của Quỷ Môn nằm trong ngọn núi này, người của Bạch Vân Quan đã đưa rất nhiều thiên sư chính đạo đến đây và bao vây bên ngoài ngọn núi, chắc hẳn trong đầu Quỷ Môn cũng có tính toán. -

Ông ấy lo lắng nhóm người này chó cùng rứt giậu rồi làm hại bọn trẻ, vì vậy mà không nhịn được cứ nhắc đi nhắc lại.

Sau khi khó khăn lắm mới buông điện thoại xuống, Quan chủ nhìn thấy một chiếc xe khác chạy tới.

Đại trưởng lão bước xuống xe, còn có...

"Sao ngài lại đưa ông ấy tới đây?" Quan chủ thấy Tô Cường đi theo bên cạnh Đại trưởng lão đến đây, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tòa thành Quỷ hiện thế, lệ quỷ sẽ xâm chiếm thế giới, thiên sư chính đạo cũng chưa chắc xử lý được, một người bình thường như Tô Cương mà đến chỗ này thì quá nguy hiểm.

“... Nói vậy là, người của Quỷ Môn đều ở đây phải không?" Đại trưởng lão không để ý đến sự lo lắng của ông ấy, mà ngược lại còn hỏi một cách trịnh trọng.

"Chắc hẳn phần lớn đã đến đây rồi, nhưng có thể vẫn còn cá lọt lưới. Tuy nhiên, chỉ cần tối nay bọn họ triệu hồi tòa thành Quỷ, chắc chắn lúc đó người của Quỷ Môn sẽ tụ họp đầy đủ.” Quan chủ vô thức nhìn Tô Cường một cái, kìm nén sự bất an trong lòng, đề nghị với Đại trưởng lão: “Hay là bây giờ chúng ta đi bắt người luôn đi?”

Chẳng lẽ thực sự phải đợi đến khoảnh khắc tòa thành Quỷ hiện thế rồi mới bắt người sao?

Một khi tòa thành Quỷ hiện thế, mối nguy hiểm sẽ rất lớn.

Mặc dù bây giờ hành động thì chưa chắc có thể bắt được toàn bộ người của Quỷ Môn, nhưng cho dù chỉ bắt được phần lớn cũng sẽ khiến Quỷ Môn tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.

"Một lưới bắt trọn đi. Chúng ta cứ chờ đến tối."

"Nhưng tòa thành Quỷ..."

“Tòa thành Quỷ không phải là vấn đề.”

Trước đây, Quan chủ đã từng nghe Đại trưởng lão nói như vậy.

Nhưng ông ấy vẫn không hiểu, tại sao Đại trưởng lão lại chắc chắn như vậy.

Chẳng lẽ ông ấy không sợ tòa thành Quỷ hiện thế sẽ phóng ra một thứ gì đó khủng khiếp sao?

"Hay là để Tô Cường quay về đi?"

"Cậu ấy là cha của Tiểu Hương. Bây giờ Tiểu Hương đang ở trên núi, ông bảo cậu ấy ở nhà, sao cậu ấy có thể yên tâm?"

"Nhưng ông ấy là người bình thường. Nếu gặp nguy hiểm, trong lòng Tiểu Hương có yên tâm được không?"

"Chỉ là mấy tên yếu kém đần độn ngờ nghệch của Quỷ Môn ngày ngày đi theo lệ quỷ thôi mà, Tô Cường tung một đấm là hạ gục một tên, con tin hay không thì tùy.” Đại trưởng lão bĩu môi, quay đầu nhìn người đàn ông cao to cường tráng nhưng lại ngây ngô mỉm cười, rồi quay đầu nói với Quan chủ: "Hơn nữa, cậu ấy còn mặc quần áo phòng hộ, dao súng không xuyên qua được. Còn có bùa hộ thân tốt nhất mà Tiểu Hương cho, thần quỷ đều không thể đến gần. Không có vấn đề gì đâu.”

Ông ấy vừa nói vừa giải thích hoàn cảnh hiện tại với Tô Cường.

Tô Cường vô cùng biết ơn Đại trưởng lão.

Để không gây trở ngại cho con gái nên ông nghe lời cô, không thêm phiền phức cho cô.

Nhưng làm sao ông có thể yên tâm ở nhà được chứ?

Nhắm mắt lại chỉ toàn là cơn ác mộng về đứa con bị giam giữ ở Quỷ Môn, bản thân mình lại bất lực.

Nhưng bây giờ, khi Đại trưởng lão nói với ông rằng ông không hề liên lụy đến Tô Trầm Hương mà có thể cùng cô đối mặt với nguy hiểm, trong lòng Tô Cường vô cùng biết ơn Đại trưởng lão.

Ông bằng lòng đứng ở đây.

Cho dù thứ mà ông sắp phải đối mặt là những thứ khủng khiếp nhất.

"Vậy để ông ấy ở bên cạnh ngài đi." Quan chủ suy nghĩ một chút rồi nói với Đại trưởng lão.

Sức khỏe của Đại trưởng lão không tốt, cộng thêm tuổi tác đã cao, không thể tham gia những trận chiến khốc liệt được nữa.

Ông ấy lại là biểu tượng của thiên sư chính đạo, vậy nên sẽ nhận được sự bảo vệ nghiêm ngặt nhất.

Tô Cường đi theo bên cạnh Đại trưởng lão thì sẽ rất an toàn.

“Cậu thấy sao?” Đại trưởng lão khẽ gật đầu, hỏi ý kiến của bản thân Tô Cường.

“Tôi nghe theo sắp xếp của ngài.” Tô Cường không hiểu những chuyện này, nhưng sở trường lớn nhất của ông chính là nghe lời.

Lúc này bảo ông làm gì thì ông làm đó, tuyệt đối sẽ không thêm phiền phức.

"Vậy chúng ta cùng đợi đi. Chờ đến khi lên núi rồi thì phải dựa vào cậu từ từ an ủi Hương Hương đấy." Trên mặt Đại trưởng lão nở nụ cười, trong nụ cười lại có sự áy náy không thể nói ra.

Tô Cường gãi đầu, mịt mờ đồng ý.

Ông lão gật đầu với Tô Cường rồi cùng nhau trở vào xe nghỉ ngơi.

Còn về Quỷ Môn trên núi có phát hiện ra họ hay không, trong đám thiên sư chính đạo cũng có vài người giỏi thủ thuật che mắt mê hồn, không cần phải lo lắng.

Họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến tối thì tấn công Quỷ Môn, còn lúc này, Tô Trầm Hương lại lén ăn một số lệ quỷ trong con đường, đọc tin nhắn mà Quan chủ gửi cho mình.

Cha cô cũng đến đây.

Biết rõ rất nguy hiểm nhưng ông vẫn đến.

Vì không nỡ để một mình cô đơn độc chiến đấu.

Cô dụi đôi mắt đỏ hoe, không nhịn được mà mỉm cười với Trần Thiên Bắc.

"Sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?" Trần Thiên Bắc lo lắng hỏi.

Tô Cường không phải thiên sư.

Chính vì nỗi lo lắng này mà cậu mới không đồng ý để mẹ mình tham gia vào chuyện này.

“Không đâu. Ông lão không phải là người không đáng tin cậy. Nếu đã dám đưa cha tôi tới đây thì có nghĩa là cha tôi sẽ không gây phiền toái, trong quan cũng có thể bảo vệ ông ấy thật tốt.” Tô Trầm Hương vừa thấy hạnh phúc vừa cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Sau khi xóa hết tin nhắn liên lạc của Quan chủ, để tránh bị người của Quỷ Môn phát hiện, cô cuộn tròn trong chăn, chuẩn bị nghỉ ngơi lấy sức, một mẻ hốt gọn bọn yêu ma tà đạo này.

Lúc này, ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên âm thanh gõ cửa.

Trần Thiên Bắc cau mày, vẻ mặt lạnh lùng đi ra mở cửa thì thấy Từ Lệ đang lén lút thập thò đứng ở cửa.

Người phụ nữ này cảm thấy bất an cực độ sau khi người của Quỷ Môn tập hợp cùng một nơi, sau đó quan sát một người thường như bà ấy với ý đồ không tốt.

Nỗi bất an này khiến bà ấy không dám suy nghĩ quá nhiều về việc mình còn có thể lấy được số tiền mà Quỷ Môn đã hứa cho mình, giúp mình có thể cao chạy xa bay hay không.

Bà ấy không dám ở cùng với người của Quỷ Môn.

Ánh mắt bọn họ nhìn bà ấy ngập tràn ác ý.

Kiểu ác ý đó giống như muốn lột sạch da bà ấy vậy.

… Không phải là lột quần áo của bà ấy.

Mà là lột da bà ấy, lấy mạng bà ấy.

Nỗi sợ sinh tử này khiến Từ Lệ không thể không tìm đến Tô Trầm Hương một lần nữa.

Dù biết Tô Trầm Hương là lệ quỷ, nhưng Từ Lệ vẫn cảm thấy, bí mật của mình có thể đổi lấy việc Tô Trầm Hương bảo vệ mình.

Bí mật lớn nhất mà bà ấy luôn giấu kín trong lòng.

Bí mật sẽ khiến Từ Lệ chết không có chỗ chôn thây trong cơn thịnh nộ của Quỷ Môn.

Cũng là bí mật sẽ khiến Tô Trầm Hương phải bảo vệ bà ấy, một khi tiết lộ, Quỷ Môn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Tô Trầm Hương.

"Trần thiếu, Tiểu Hương có ở đây không?" Từ Lệ nở nụ cười, hỏi Trần Thiên Bắc đang trầm mặt nhìn bà ấy.

Người phụ nữ này vô sỉ và độc ác đến mức khiến Trần Thiên Bắc nhìn thêm một giây thôi cũng cảm thấy ghê tởm.

So với Trần Đường cũng chỉ hơn chứ không kém.

Dọc đường đi hôm qua, bà ấy khóc lóc kể nhiều chuyện như thế khiến Trần Thiên Bắc không có cái nhìn tốt với Từ Lệ, lạnh lùng nói: "Cô ấy sẽ không gặp bà nữa."

"Tôi là mẹ của Tiểu Hương..."

"Đổi cô ấy lấy tiền thì bà không còn là mẹ cô ấy nữa." Mặc dù Tô Trầm Hương đã quyết định kết cục của Từ Lệ, nhưng sắc mặt của Trần Thiên Bắc vẫn lạnh lùng.

Thấy Từ Lệ lo sợ bất an, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ sợ hãi, Trần Thiên Bắc định đóng cửa lại thì lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì xéo đi tìm lão Đổng đi."

Thực ra cậu cũng không tin rằng lão Đổng sẽ đưa tiền cho Từ Lệ, cho bà ấy mang theo nhiều bí mật của Quỷ Môn như thế mà rời khỏi đây.

Suy cho cùng, ông cụ nhà họ Trần và Trần Đường chính là vết xe đổ.

Hơn nữa, không biết cuối cùng sẽ chết như thế nào, dù sao thì Cao thiếu gia cũng đã bị giày vò thành lệ quỷ vặn vẹo vĩnh viễn.

Bị cuốn vào bí mật của Quỷ Môn mà còn muốn được Quỷ Môn buông tha ư? Sao có thể chứ?

Quỷ Môn căn bản không có lòng nhân từ.

Cậu lười nói lời vô ích với Từ Lệ, định đóng cửa, nhưng Từ Lệ lại sốt ruột, vội vàng đẩy cửa phòng ra, bất an nói: "Trần thiếu, tôi có, tôi có một bí mật lớn liên quan đến Tiểu Hương!"

Bây giờ bà ấy đang muốn tìm một chiếc thuyền khác cho mình dựa trên những thỏa thuận với Quỷ Môn.

Con thuyền này phải vững chắc hơn, và cũng phải có tiền.

Đối với người được chọn này, Trần Thiên Bắc là lựa chọn tốt nhất.

Suy cho cùng thì lúc Từ Lệ nói cho cậu biết Tô Trầm Hương chính là lệ quỷ, Trần Thiên Bắc lại thờ ơ, vẫn nắm chặt tay Tô Trầm Hương.

Cậu biết Tô Trầm Hương là lệ quỷ, nhưng cậu không quan tâm.

Chắc chắn cậu thích Tô Trầm Hương!

Nếu đã thích cô, vậy thì Tô Trầm Hương chính là điểm yếu của cậu.

Chỉ cần Trần Thiên Bắc không muốn bí mật lớn nhất của Tô Trầm Hương bị bại lộ, cậu nhất định phải đáp ứng yêu cầu của bà ấy.

Trần Thiên Bắc có tiền, hơn nữa cũng không tàn nhẫn đến mức vô cớ giết người diệt khẩu, nhất định sẽ chịu sự kiểm soát của bà ấy.

Nghĩ như vậy, trên mặt Từ Lệ lại lộ ra nụ cười run rẩy.

Bà ấy không dám đi tranh chấp với Quỷ Môn, là vì Quỷ Môn lòng dạ độc ác.

Nhưng Trần Thiên Bắc chỉ là một học sinh cấp ba, cậu lại xuất thân từ Bạch Vân Quan, nhất định là người rất chính trực, vậy nên sẽ dễ nói chuyện hơn.

"Trần thiếu, nếu Tiểu Hương đã không muốn gặp tôi, thế thì tôi muốn làm một giao dịch với cậu." Đối mặt với đôi mắt lạnh lùng hẹp dài đang nheo lại của Trần Thiên Bắc, chàng trai non trẻ này còn cao hơn Từ Lệ, từ trên cao nhìn xuống bà ấy, Từ Lệ chợt rùng mình một cái, nhưng lại không quan tâm đến điều gì khác, vội vàng nói với Trần Thiên Bắc: "Tối nay Quỷ Môn sẽ triệu hồi tòa thành Quỷ phải không? Trần thiếu, chúng ta làm một giao dịch đi, chỉ cần cậu chịu cho tôi một triệu... không, năm mươi triệu, tôi sẽ nói cho cậu biết bí mật lớn nhất của Tô Trầm Hương!"

"Năm mươi triệu?" Ánh mắt Trần Thiên Bắc vô cùng lạnh lùng.

Nhìn Từ Lệ lòng tham không đáy, đến bây giờ vẫn muốn rút tiền từ trên người Tô Trầm Hương, muốn bán con gái của mình đi, cậu chỉ cảm thấy bà ta thật kinh tởm.

"Đúng, năm mươi triệu. Còn phải đảm bảo an toàn tính mạng của tôi." Từ Lệ nghiến răng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt châm chọc của Trần Thiên Bắc, trong lòng nổi nóng, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười cứng ngắc, nhẹ giọng nói: “Bí mật liên quan đến Tô Trầm Hương tuyệt đối không thể cho người khác biết. Một khi bí mật này bị tiết lộ, Quỷ Môn và Bạch Vân Quan đều không thể buông tha cho nó.”

Bà ấy hạ giọng nói chuyện với Trần Thiên Bắc, trong phòng, cô bé đang nằm trên giường, cố gắng ăn no rồi ngủ, đột nhiên mở to đôi mắt đen kịt, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Muốn tiền thì đến tìm lệ quỷ.

Từ Lệ rất dũng cảm.