Sức ăn của Tô Trầm Hương rất khủng khiếp.
Để đảm bảo anh Bắc có thể ăn no, Tô Trầm Hương đã ra sức lựa chọn, nhưng cho dù phải gắp đồ ăn cho anh Bắc thì cũng không để lỡ việc nhét đồ ăn vào miệng mình.
Cô cũng ăn nhiều hơn.
Tay Trần Thiên Bắc vịn bàn, sắc mặt tái xanh, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, từ trước đến nay hiếm có một lần ăn no, không ngờ lại ở trên bàn ở của Quỷ Môn.
Nhưng nhìn cô bé mặt mày rạng rỡ, lo lắng cho mình, quan tâm đến mình, cậu lại cảm thấy… còn có thể làm gì khác đây?
Tất nhiên là tiếp tục ăn rồi!
"Ngon không?" Lão Đổng nhìn Tô Trầm Hương ăn uống ngon lành trong căn biệt thự cho dù toàn bộ đèn đuốc đã bật nhưng vẫn u ám mờ mịt, trên mặt càng lộ ra nụ cười quái dị hơn, vui vẻ hòa nhã hỏi cô.
Ông ta nhã nhặn như vậy, Tô Trầm Hương hiếm khi ngẩng chiếc đầu nhỏ lên từ trong đống thức ăn được tẩm thêm gia vị, nói: "Có lòng rồi, thực sự rất ngon!"
Mặc dù chỉ là một bữa cơm bình thường, nhưng khi có thêm quỷ khí, nó giống như sử dụng rất nhiều gia vị làm từ công thức bí mật, cực kỳ ngon.
Lần đầu tiên cô cảm thấy Quỷ Môn nấu ăn cực kỳ ngon.
Nếu đã như vậy, hy vọng tất cả lệ quỷ ở Quỷ Môn cũng đều ngon như thế này.
“Ngon thì ăn nhiều thêm chút.” Lão Đổng dịu dàng nói.
“Vậy thì bày hết đồ ăn lên bàn đi." Tô Trầm Hương không khách sáo nói.
Lão Đổng nhìn Tô Trầm Hương, mỉm cười.
Nhưng cười được một lúc, lão Đổng không cười nổi nữa.
Mặc dù Tô Trầm Hương ăn rất nhiều đồ ăn trộn lẫn quỷ khí thì sẽ có lợi và càng dễ dàng bị Quỷ Vương chiếm giữ cơ thể, nhưng chuyện này là sao...
Lão Đổng ngơ ngác nhìn Tô Trầm Hương đang quét sạch đồ ăn trên bàn ăn.
Cô bé này tuy nhỏ nhắn, nhưng lại sở hữu khí thế có thể bá chiếm toàn bộ bàn ăn. -
Cho đến khi người của Quỷ Môn nhắc nhở lão Đổng, thức ăn trong bếp đã ăn hết sạch, lão Đổng mới trưng ra một nụ cười khô khốc trong ánh mắt chưa thấy no của Tô Trầm Hương.
Lão Đổng cực kì phiền não.
Nơi đóng quân lần này của Quỷ Môn ở trên núi, mua đồ ăn mua thực phẩm đều không dễ dàng, vì lần triệu hồi Quỷ Vương này, bọn họ đã tích trữ rất nhiều lương thực trong một lần.
Nếu Tô Trầm Hương ba bữa đều ăn như vậy... Lão Đổng cảm thấy trong lòng run rẩy.y
Ông ta không thể phái người xuống núi bổ sung lương thực.
Bởi vì, ở thời điểm quan trọng trước khi tòa thành Quỷ hiện thế, ông ta đã căn dặn người của Quỷ Môn không được để lại dấu vết, tránh việc bị Bạch Vân Quan lần ra tung tích rồi tìm đến cửa.
Nhưng nếu để Tô Trầm Hương ăn lương thực tích trữ như vậy...
Không biết làm sao, khi Tô Trầm Hương vừa liếm khóe miệng vừa nhìn mình một cách chưa thỏa mãn, lão Đổng luôn cảm thấy trong mắt cô bé này tràn ngập một sự tham lam kỳ quái nào đó khiến người ta sởn tóc gáy.
Ánh mắt thèm thuồng đang nhìn mình như thể đang nhìn một bữa ăn ấy, lão Đổng cố gắng không để ý đến, khi Tô Trầm Hương bắt đầu luyến tiếc nằm dài trên bàn ăn, mong đợi nhìn ông ta, ông ta mới miễn cưỡng nói: "... Ăn uống tiết kiệm một chút. Tiểu Hương, ăn ít thôi."
Ánh mắt tha thiết của Tô Trầm Hương khi nhìn ông ta thoắt cái lạnh đi.
"Ồ." Hóa ra Quỷ Môn đều là quỷ keo kiệt.
Còn tưởng hào phòng lắm chứ.
Nhưng bây giờ lại bảo cô ăn ít lại.
Tô Trầm Hương âm thầm quyết định càng ghét Quỷ Môn hơn.
"Về làm bài tập thôi." Trần Thiên Bắc cười trên nỗi đau người khác, nhìn vẻ uất ức trên khuôn mặt lão Đổng, trong lòng cười khẩy một tiếng, nhét miếng bánh ngọt nhỏ cuối cùng trên tay vào miệng.
Cậu không thích đồ ngọt lắm, nhưng đây là do Tô Trầm Hương chọn cho mình, cậu cảm thấy mùi vị rất ngon.
Cậu đưa tay nắm lấy cổ tay của Tô Trầm Hương, rũ mắt nhìn xuống chiếc bụng nhỏ hoàn toàn không có một chút dấu vết ăn nhiều của Tô Trầm Hương, Trần Thiên Bắc đột ngột vui mừng... Dù gì nhà cậu cũng có tiền.
Một gia đình bình thường, e là không thể nuôi nổi Tô Trầm Hương.
Có tiền, thật tốt.
"Vậy khi nào chúng ta lại xuống lầu ăn nữa? Bữa khuya thì sao? Mấy giờ ăn khuya thế?" Tô Trầm Hương lưu luyến bịn rịn hỏi.
Lão Đổng:...
Lão Đổng miễn cưỡng nói trong ánh mắt cứng ngắc của mấy người còn lại trong Quỷ Môn: "Không có ăn khuya. Sáng mai cô xuống lầu ăn sáng."
"Không có ăn khuya à?" Keo kiệt vậy sao?
Cô bé hít một hơi lạnh.
...Trong không khí cũng có quỷ khí, hít một hơi, giống như ăn một viên kẹo.
Miễn cưỡng men theo kẽ hở.
Cô vội vàng thở gấp, lén ăn vài miếng.
"Không có." Lão Đổng nói chắc như đinh đóng cột.
Ông ta từ chối cung cấp bữa khuya khiến Tô Trầm Hương một lần nữa ý thức được sự keo kiệt của Quỷ Môn, cô hừ một tiếng, cái ác sinh ra từ mật*, không nói gì nữa, cùng Trần Thiên Bắc trở về phòng của họ.
*Cái ác sinh ra từ mật: Bắt nguồn từ câu 恶从心头起,怒向胆边生 - Ác bắt nguồn từ đầu tim (trong lòng), phẫn nộ sinh ra từ mật, nghĩa là do phẫn nộ và hận thù dẫn đến sinh ra hành động độc ác.
Ngay lúc họ đang ăn cơm, dường như căn phòng đã bị thay đổi một cách không rõ ràng, Tô Trầm Hương nhận ra chiếc hộp của mình đã bị người ta di dời vị trí, hẳn là muốn xem xem họ có mang theo mấy thứ có thể gây thiệt hại cho Quỷ Môn hay không.
Nhưng cô cũng không rõ, hộp cơm trong túi xách có tính là gây thiệt hại cho Quỷ Môn hay không.
Sắc mặt Trần Thiên Bắc rất nghiêm trọng.
"Bọn họ vẫn chưa tin tưởng chúng ta."
"Không quan trọng. Họ không tin chúng ta, chúng ta cũng không tin bọn họ. Tất cả đều vì tòa thành Quỷ."
Tô Trầm Hương đến xem đống thức ăn và những thứ khác.
Vẫn ở đây hết.
Cô không lo lắng nữa.
Bởi vì bữa ăn hôm nay rất vừa ý, hơn nữa, nghĩ đến việc Trần Thiên Bắc tin tưởng mình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ không sao nói rõ.
Niềm vui này khiến cô gái vây quanh anh Bắc nhà mình, rầm rì nói: "Trần Thiên Bắc, cậu tin tưởng tôi vậy sao? Tôi thật sự rất vui.” Cô mặt mày rạng rỡ, Trần Thiên Bắc ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp cười đến mức hai mắt cong lên.
Tô Trầm Hương… luôn thẳng thắn.
Cô vui thế nào, tuyệt đối sẽ không che giấu mà sẽ thản nhiên nói ra.
Vì vậy, nếu cô vui vì sự tin tưởng của cậu thì chắc chắn là vui thật, chứ không phải gạt cậu.
Cô vui vì cậu.
Đôi mắt vốn trở nên u ám và lạnh lẽo sau khi tiếp xúc với Quỷ Môn của cậu dần dần dịu lại.
"Tiểu Hương, tôi sẽ bảo vệ cậu." Cậu giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương lẩm bẩm hai tiếng, cũng không nói gì nữa.
"Sẽ không sao đâu." Trần Thiên Bắc nghiêm túc nói.
Cậu nói xong câu này thì không nói chuyện khác nữa mà tiếp tục ôn lại bài học với Tô Trầm Hương.
Khi thời gian làm bài yên tĩnh nhưng lại ăn ý như vậy trôi qua, bên ngoài trời đã rất tối, ngay lúc phát hiện Quỷ Môn thật sự không có ý định làm bữa khuya, Tô Trầm Hương oán thầm một tiếng keo kiệt trong lòng, rồi leo lên giường với Trần Thiên Bắc.
Mặc dù đều mặc luôn cả áo đi ngủ, giường cũng rất rộng, một người chiếm một nửa, khoảng trống ở giữa rất lớn, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Trần Thiên Bắc vẫn đỏ bừng.
Cậu nhìn cô gái ngáp một cái rồi chui vào trong chăn một cách vô cùng thản nhiên.
"Sau này cảnh giác với con trai hơn một chút." Cậu nói một cách khó khăn.
Sao lại tin tưởng cậu như vậy chứ?
Cậu, cậu cũng là một chàng trai trẻ tràn đầy sức lực đấy!
"Vì là cậu nên tôi mới không lo lắng." Đổi lại chàng trai khác, đừng nói là cùng một giường, ở cùng một phòng chưa chắc Tô Trầm Hương sẽ đồng ý.
Chính vì biết Trần Thiên Bắc là người rất chính trực nên Tô Trầm Hương mới tin tưởng cậu... Chứ không phải là để trông coi căng tin của mình đâu nhỉ.
Đôi mắt long lanh của cô gái dao động một lúc, khi chàng trai gầy gò nhưng lại mạnh mẽ trèo lên giường, quấn một chiếc chăn khác, chỉ nằm sát mép giường ngủ một cách nghiêm túc, cô cũng không đòi hỏi gì khác, tự lăn vào trong chăn trước.
Trần Thiên Bắc nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cô gái cách đó không xa.
Hai mắt cậu mở to, cố gắng hồi phục lại những cảm xúc khó tả, không thể ngủ được.
Lúc đầu là vì trong lòng khó xử và lo lắng.
Nhưng đến nửa đêm, lý do khiến cậu không ngủ được cũng chỉ là...
Âm thanh ăn vụng “răng rắc răng rắc” từ phía sau truyền đến cả đêm, khiến tinh thần và sức lực của anh Bắc đều kiệt quệ.
Sáng hôm sau thức dậy, cậu im lặng bò dậy từ trên giường với quầng thâm to tướng treo dưới mắt, quay đầu lại thì nhìn thấy cô gái vừa ngửa mặt lên trời vừa ngửa cái bụng nhỏ ngủ ngon lành.
Cũng không biết hôm qua nhóc con này lại lén lút sử dụng không gian lệ quỷ đi đào góc tường của con đường lệ quỷ ăn đến mấy giờ, dù sao thì lúc Trần Thiên Bắc đã mê man ngủ, cô vẫn trốn trong chăn ăn vụng.
Bây giờ đã ăn no uống say, hơn nửa cái chăn đắp trên chiếc bụng nhỏ của cô, cô gái ngửa mặt lên trời, tứ chi dang rộng, ngủ ngon lành.
Có lẽ buổi tối thọc gậy bánh xe đi ăn vui lắm, cho dù nhóc con đang ngủ, trên mặt vẫn còn đọng lại một nụ cười ngọt ngào.
Trần Thiên Bắc dùng đôi tay thon dài che nửa khuôn mặt, ngồi ở bên giường hồi lâu, tiến vào trạng thái hiền nhân suy ngẫm về nhân sinh.
Rất lâu sau đó, cậu mới từ từ đứng dậy, đi tắm rửa trước. Sau khi tạt nước lạnh vào mặt một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn, cậu không đi gọi Tô Trầm Hương thức dậy, mà ghì khuôn mặt tuấn tú đến cửa trước, cạch một tiếng, mở cửa ra... Lầu dưới truyền đến tiếng môn đồ của Quỷ Môn đang tụ tập nói chuyện.
Khi nhìn thấy Trần Thiên Bắc đứng trên tầng hai nhìn xuống, mấy kẻ nuôi quỷ của Quỷ Môn đều cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu, nhìn thiếu niên khôi ngô tuấn tú nhưng lại bị cha ruột đem bán đi một cách ác ý.
Có lẽ là vì tòa thành Quỷ sắp hiện thế, bọn họ đều mất đi vài phần thân thiết giả tạo, trong ánh mắt càng chứa đựng thêm vẻ ác ý và sự đánh giá.
Lão Đổng ngồi ở trên cùng, được coi là người đứng đầu của bọn họ, trên mặt cũng mất đi nụ cười u ám giả tạo.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Trần Thiên Bắc chỉ lạnh lùng hỏi một câu.
"Có thể ăn sáng rồi sao?"
“…” Nụ cười trên mặt lão Đổng lập tức biến mất.
Ông ta nghĩ đến nỗi sợ do Tô Trầm Hương mang đến tối qua.
"Bữa sáng không có nhiều." Lão Đổng khựng lại, mỉm cười nói với Trần Thiên Bắc: "Bữa sáng của mỗi người đều có định lượng riêng, tôi lập tức sai người mang lên lầu cho cậu và Tô Trầm Hương."
Ông ta dừng lại một chút, đột nhiên nói với Trần Thiên Bắc: “Đêm nay chúng ta sẽ kết nối tòa thành Quỷ.”
Trong lòng ông ta phảng phất sự bất an, không rõ tại sao... Dù sao thì, chỉ cần tòa thành Quỷ nhận được lời triệu hồi thì sẽ không bị gián đoạn, đến lúc đó, cho dù Bạch Vân Quan đến gây sự thì bọn họ cũng không thể ra tay.
Thế giới đầy rẫy lệ quỷ của tòa thành Quỷ, đó không phải là thứ mà sức mạnh của một số thiên sư chính đạo có thể chống lại.
Thực ra cho đến bây giờ, lão Đổng cảm thấy, bất kể có xảy ra sự cố gì đi nữa thì ông ta cũng không cần lo lắng.
Nhưng nỗi bất an âm ỷ này là gì?
Ông ta quyết định làm nghi thức trước.
"Hôm nay để Tiểu Hương nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng để nó quá mệt." Chỉ sợ trạng thái của Tô Trầm Hương không tốt, lão Đổng dịu dàng nói,.
"Đêm nay sao?" Trần Thiên Bắc im lặng một lát, gật đầu.
Quỷ Môn đẩy nhanh thời gian triệu hồi tòa thành Quỷ.
Cậu chuẩn bị quay lại gọi thêm một cuộc gọi cho Quan chủ.
Còn về những thứ khác, cậu cũng không để ý, khi người của Quỷ Môn mang bữa sáng đi tới, cậu trở về phòng, dùng sức đóng cửa lại trước ánh mắt mơ hồ không rõ của những người đó.
Khi mùi bữa sáng truyền đến, Tô Trầm Hương mới dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, ngửa đầu lên thì nhìn thấy một chàng trai tuấn tú nhưng mặt không cảm xúc bưng mâm thức ăn đi tới trước mặt mình
Cô chợt sửng sốt một chút, nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn anh Bắc không nói lời nào, bưng mâm thức ăn đến bên giường, kéo chiếc bàn nhỏ tới cạnh giường, để cô không xuống giường cũng có thể thưởng thức bữa sáng.
Vừa nằm vừa ăn.
Phục vụ chu đáo, tận tâm!
Đánh giá dịch vụ năm sao.