Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 192




Trong ánh mắt dò xét của Trần Thiên Bắc, cô bé nhanh chóng gặm xong thanh sô cô la trong mấy tiếng răng rắc giống như con chuột hamster, chùi mép rồi ngồi bên cạnh Trần Thiên Bắc một cách thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Cực kì ngoan ngoãn!

“Ở đâu ra vậy?” Trần Thiên Bắc hạ thấp giọng hỏi.

“Không phải Từ Lệ nói trong núi này có hang động sao?” Tô Trầm Hương ghé sát bên tai cậu, cười hì hì nhỏ tiếng nói.

Vì hôm nay nhìn thấy lệ quỷ của Cao thiếu gia nên tâm trạng của Tô Trầm Hương không tệ, cô tựa lên vai Trần Thiên Bắc, nhỏ giọng khoe với cậu: “Tôi tìm được chỗ đó rồi.”

Trong câu chuyện mà Từ Lệ kể cho cô đã cho cô biết được rằng, con đường lệ quỷ được xây trong một hang động, nếu Quỷ Môn keo kiệt không cho cô ăn thì Tô Trầm Hương tự mình đi tìm căn tin thì có gì sai?

Không gian lệ quỷ trên người cô rất dễ cảm nhận được vị trí của hang động.

Hang động đó âm khí ngút trời, tiếng gào khóc thảm thương của lệ quỷ vang vọng bên tai, sáng rực như ánh đèn pha trong đêm tối.

Không gian lệ quỷ của Tô Trầm Hương đi thẳng tới đó.

Với tư cách là lệ quỷ, trong không khí thông qua không gian lệ quỷ tóm được một vài con là chuyện rất đơn giản.

Sau đó, cô lén lút bắt ra một con lệ quỷ trong con đường trước, rồi biến nó thành một thanh sô cô la ăn lót bụng.

Thay vì sau này cũng phải làm món hời của móng vuốt đen nhỏ, chi bằng lấp đầy cái bụng cô còn hơn.

Mặc dù còn chưa gặp mặt nhưng Tô Trầm Hương đã tự cảm thấy muốn tranh giành với móng vuốt đen nhỏ!

Trần Thiên Bắc không nói gì hồi lâu.

Cậu cảm thấy khả năng tự mình tìm thức ăn của Tô Trầm Hương càng ngày càng lợi hại, khiến cậu – với tư cách là căn tin chịu áp lực rất lớn.

“Chẳng phải con đường lệ quỷ đó dùng để thu hút Quỷ Vương hiện thế sao?”

"Sao vậy? Móng vuốt đen nhỏ ăn được, tôi thì không ăn được à?" Tô Trầm Hương lẩm bẩm nói.

“Đương nhiên cậu cứ ăn tùy thích. Tôi chỉ lo cậu ăn nhiều quá, con đường lệ quỷ sẽ nát vụn, tòa thành Quỷ không thể hiện thế, còn nhóm người của Quỷ Môn này lại tiếp tục chạy trốn thôi.”

"Không có chuyện đó đâu. Tôi là người coi trọng ăn uống khoa học mà." Tô Trầm Hương biết anh Bắc nhà mình đang lo lắng điều gì, thấy cậu ngồi ở mép giường, lộ ra vòng eo mảnh khảnh nhưng rắn chắc, cô không khỏi tò mò sờ vào cây côn tam khúc trông có vẻ rất nguy hiểm ở thắt lưng cậu.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo thuộc về đồ sắt khiến cô không nhịn được mà sờ thêm lần nữa. -

Trần Thiên Bắc không hiểu tại sao lại đỏ mặt, vô thức nắm lấy móng vuốt nhỏ của cô, nhìn cô hỏi: "Ăn uống khoa học à?"

"Tôi rất coi trọng ma quỷ, sẽ không trì hoãn chuyện chính. Đương nhiên... mặc dù tôi cũng ăn, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến con đường đâu."

Tô Trầm Hương sẽ không làm lỡ đại sự.

Nhưng ngoài việc này ra, cô cũng muốn ăn nhiều hơn nữa.

Con đường lệ quỷ được vô số lệ quỷ chắp vá xây thành.

Chỉ cần tìm được những điểm chịu lực... Chú ý rằng mỗi một đoạn chỉ bắt một số lệ quỷ không gây ảnh hưởng gì đến con đường, thế thì con đường sẽ không vỡ vụn.

Tô Trầm Hương cũng có thể ăn thật no.

Hai bên cùng có lợi.

Nghĩ đến đây, Tô Trầm Hương cảm thấy biết ơn những kiến thức vật lý mà mình đã học được.

Nếu không, làm sao mà cô biết được điểm chịu lực ở đâu, sau đó có thể cố gắng hết sức ăn được thật nhiều lệ quỷ, và còn có thể duy trì sự cân bằng của con đường chứ?

Học hành chăm chỉ thực sự rất có ý nghĩa.

Học sinh giỏi, nghĩa là có thể ăn uống tùy thích!

Tô Trầm Hương kiêu ngạo ngẩng chiếc đầu nhỏ lên.

Trần Thiên Bắc nhìn cô bé, sau một hồi lâu, cậu dụi dụi khóe mắt, vừa nắm cái móng vuốt giảo hoạt của cô, không cho cô tò mò sờ tới sờ lui trên người mình nữa, vừa cúi đầu nhìn điện thoại... Điện thoại không có tín hiệu, tám mươi phần trăm là bị ảnh hưởng bởi quỷ khi tràn ngập trong Quỷ Môn.

Nhưng khi thấy cậu xem điện thoại, Tô Trầm Hương thoát khỏi cổ tay cậu, hào phóng lấy điện thoại của mình ra nói: “Cậu muốn gọi cho ai thì cứ gọi cho người đó.”

Điện thoại trong tay cô có tín hiệu đầy đủ.

Trần Thiên Bắc không biết nên nói gì.

Nơi này là chỗ đóng quân của Quỷ Môn, lệ quỷ tụ tập nhiều như vậy, còn có con đường lệ quỷ, và cả những thủ đoạn kỳ lạ và quỷ khí thiên biến vạn hóa của Quỷ Môn.

Vậy mà lại không hề đề phòng Tô Trầm Hương...

Xem ra, Quỷ Môn thực sự cũng chỉ được coi là một đĩa thức ăn trong miệng Tô Trầm Hương mà thôi.

Cậu nhận điện thoại của Tô Trầm Hương, nhìn cô thăm dò.

"Cậu yên tâm, không có người nào có thể nhìn thấy chúng ta đang làm gì trong phòng đâu." Tô Trầm Hương ngọt ngào nói với cậu.

"Dạo này cậu đang xem phim ngôn tình à?"

"Phải đó."

Về những chuyện ghê tởm gì đó mà Từ Lệ đã làm lúc ấy, đó đều là chuyện của quá khứ, hơn nữa còn liên quan đến quá khứ mà chắc chắn Tô Cường không muốn bị người khác biết đến, dù sao thì nó cũng không liên quan đến những việc sắp xảy ra bây giờ.

Trần Thiên Bắc cũng không nhắc tới câu nào.

Cậu miêu tả hoàn cảnh xung quanh nơi họ ở với Quan chủ đang lo lắng.

"Không ngờ bọn họ thực sự lựa chọn địa điểm ban đầu." Quan chủ chậm rãi nói.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng việc Quỷ Môn thực sự không muốn đổi địa điểm khác, ông ấy cảm thấy Quỷ Môn đúng là rất hợp tác.

"Nghe nói buổi tối còn có thêm một nhóm người đến nữa. Có lẽ tinh anh của Quỷ Môn sắp đến rồi." Trần Thiên Bắc vừa gọi điện cho Quan chủ vừa nhìn Tô Trầm Hương đang vội vội vàng vàng mở túi xách.

...Đã nói rồi, cô rất coi trong ma quỷ, trong túi xách toàn là hộp cơm, đĩa cơm, bát nhỏ bằng sứ xinh xắn, đũa muỗng đẹp đẽ tinh xảo, thậm chí còn có dao nĩa phong cách phương Tây...

Thấy Tô Trầm Hương hí ha hí hửng xếp chồng mấy túi đồ ăn, Trần Thiếu im lặng.

Khi ăn đồ ăn trên người cậu, Tô Trầm Hương không hề coi trọng như vậy!

Chẳng lẽ móng vuốt đen nhỏ làm cô thích thú đến vậy sao?

Cậu âm thầm lẩm bẩm.

"Tiểu Bắc?"

"Cháu không sao." Trong giọng nói quan tâm của Quan chủ, Trần Thiên Bắc miễn cưỡng thu ánh mắt lại, thấy Tô Trầm Hương đã đi đọc sách, trong lòng cậu mới thoải mái một chút... Sắc mặt cậu căng ra, nói với Quan chủ: “Vuốt đen…Ý cháu là Quỷ Vương không phải là thứ dễ đối phó, nhất định phải tiêu diệt nó, không được để nó chạy thoát!”

Quan chủ nghe xong lời này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chua xót, nhưng đây không phải là trọng điểm, mà ngược lại, Quan chủ nghi ngờ hỏi: "Vuốt đen là sao?"

"Nghe nói Quỷ Vương có một cái móng vuốt đen nhỏ." Trần Thiên Bắc bán đứng đối thủ cạnh tranh kinh doanh của mình mà chẳng mảy may do dự, không một chút nể tình.

Chỉ sau khi tiêu diệt móng vuốt đen nhỏ đó, Tô Trầm Hương mới có thể yên tâm trở về bên cạnh cậu.

"Không phải Quỷ Vương vốn dĩ có móng vuốt đen sao?" Ban đầu, khi tòa thành Quỷ hiện thế, Quỷ Vương duỗi một cái vuốt ra, họ đều nhìn thấy đó là một cái vuốt nhỏ màu đen.

Đây cũng không phải thông tin cơ mật gì.

Nhưng trong đầu Quan chủ vô thức lóe lên điều gì đó, nhưng lại không nhớ được đó là gì.

Ông ấy cảm thấy hơi quen thuộc.

"Dù thế nào đi nữa, người của Quỷ Môn tụ tập nhiều như vậy, thực sự rất nguy hiểm. Cháu và Tiểu Hương phải chú ý nhiều hơn, đừng thăm dò tin tức nữa. Nếu không phải thời cơ mấu chốt thì cũng đừng gọi điện cho ta, để tránh người của Quỷ Môn phát hiện, làm hại hai đứa."

Quan chủ khựng lại, sau đó lo lắng nói với Trần Thiên Bắc: "Bạch Vân Quan đã lên đường rồi, rất nhanh sẽ bao vây nơi này. Tiểu Bắc, cháu và Tiểu Hương đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho hai đứa." Giọng nói ông ấy vừa dịu dàng vừa tràn đầy sức lực, nói với cậu: “Ngày mai, Đại trưởng lão cũng sẽ đến.”

"Đại trưởng lão cũng tới đây sao? Nhưng ông ấy..."

Đại trưởng lão tuổi đã lớn, hơn nữa còn là sinh hồn vừa mới trở về không lâu, rất yếu.

Ông ấy còn muốn tới nơi này, Trần Thiên Bắc không thể không quan tâm.

Tô Trầm Hương vốn đang làm bài tập, nghe thấy tên của ông lão, cô lập tức dỏng tai lên, quay đầu nhìn sang.

“Đại trưởng lão nói ông ấy không sao.” Thực ra Quan chủ cũng không đồng ý để Đại trưởng lão đích thân tới đây cho lắm, nhưng một khi ông cụ đó bướng bỉnh lên thì không có ai cản nổi, lấy lời thề son sắt ra cam đoan rằng mình không sao.

Quan chủ đành phải thỏa thuận với ông ấy hết lần này đến lần khác, cho dù tòa thành Quỷ hiện thế, thì lần này, dù thế nào cũng không được làm sinh hồn rời khỏi cơ thể nữa, sau khi nhận được lời cam đoan, Quan chủ mới yên tâm một chút.

Có vẻ ông ấy rất bận, vừa nói chuyện với Trần Thiên Bắc vừa có rất nhiều tiếng ồn xung quanh. Trần Thiên Bắc chỉ báo bình an rồi tắt điện thoại, trả điện thoại lại cho Tô Trầm Hương.

Cậu nói lại một số sắp xếp trong quan.

Tô Trầm Hương nghe xong thì gật chiếc đầu nhỏ.

Thực ra, nếu thiên sư chính đạo không tới thì chút ít binh tôm tướng tép của Quỷ Môn cũng không thể là đối thủ của cô.

Nhưng nếu mọi người đã rất quan tâm, ra sức vì cô, Tô Trầm Hương cũng sẽ không nói những lời giả dối, bảo mọi người quay về.

Quan trọng là có tham gia thì cũng là chuyện tốt

Tiện thể có thêm vài người đi nhặt đồ ăn cho cô.

“Mau làm bài tập đi.” Đối với cô, mấy kẻ hữu danh vô thực trong Quỷ Môn không đáng sợ bằng việc cô không làm xong bài tập.

Thấy cô hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, Trần Thiên Bắc thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ngồi bên cạnh Tô Trầm Hương, hai người cùng nhau làm bài tập.

Họ vừa làm bài tập vừa thảo luận một số kiến thức trong bài tập, cô gái xinh đẹp và chàng trai khôi ngô đầu kề đầu với nhau, vừa nghiêm túc vừa đơn thuần, là một bức tranh rất đẹp.

Khi lão Đổng gõ cửa bước vào và nhìn thấy khung cảnh ngập tràn phong cách thanh xuân học đường như vậy, ông ta cảm thấy hình ảnh này có chút gai mắt... Vì ẩn mình trong bóng tối nhiều rồi nên bản năng cũng căm ghét ánh sáng và sự lương thiện.

Sắc mặt ông ta u ám, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, vừa cười vừa nói với Tô Trầm Hương: "Làm bài tập mệt rồi nhỉ? Xuống lầu ăn tối thôi."

Lúc này họ mới nhận ra, một buổi chiều đã trôi qua.

Tô Trầm Hương ôm cái bụng nhỏ.

Trần Thiên Bắc chậm rãi đứng dậy.

Ăn... ăn uống ở Quỷ Môn không phải là chuyện an toàn cho lắm.

Ai biết Quỷ Môn sẽ bỏ mấy thứ linh tinh gì vào những món ăn đó.

Ví dụ như quỷ chú, quỷ khí...

"Đi ăn cơm thôi." Tô Trầm Hương lại bừng bừng hứng thú, nắm lấy cổ tay của Trần Thiên Bắc, theo lão Đổng xuống lầu.

Chỉ có một số người của Quỷ Môn ngồi ở tầng dưới, còn lại đều đang ăn trong phòng riêng, tiện thể nghỉ ngơi lấy sức.

Khi nhìn thấy hai đứa trẻ đi xuống, trên mặt những người của Quỷ Môn đang ngồi ăn xung quanh một chiếc bàn tròn lớn lộ ra nụ cười kỳ dị, chờ họ ngồi xuống, lại có người bưng lên rất nhiều món ăn nóng hổi.

Tất cả đều rất tinh xảo, Trung Tây kết hợp, muốn ăn gì cũng có, Quỷ Môn không hề keo kiệt ở điểm này.

Tô Trầm Hương vốn tưởng rằng Quỷ Môn rất keo kiệt, chỉ nấu cho mình vài món ăn bình thường thôi.

Nhưng sau khi khịt khịt chiếc mũi nhỏ một hồi, hai mắt cô đột nhiên sáng lên.

Trong món ăn, mùi quỷ khí vẫn khá nặng.

“Ăn đi, ăn nhiều chút.” Lão Đổng cười tít mắt nói với họ: “Con nít mà, lúc cơ thể phát triển thì phải ăn nhiều hơn mới được.”

“Vậy thì ông nói đúng rồi, tôi thực sự phải bồi bổ cơ thể.” Cô bé như thể không nhận ra, đưa tay gắp hai đũa gà kho có tẩm quỷ khí, tiện thể ném hai cái bánh bao to ú ụ không có quỷ khí vào trong bát của Trần Thiên Bắc với vẻ chán ghét.

Cô vừa vui vẻ ăn miếng gà có tẩm gia vị, vừa hí ha hí hửng lùa cơm vào miệng.

Trần Thiên Bắc nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn đầy vẻ cảnh giác, nhưng khi bánh bao rơi vào trong bát, cậu cầm lên rồi ăn ngay lập tức.

Tô Trầm Hương khựng lại, nghiêng chiếc đầu nhỏ, trong lòng cảm thấy vui mừng không sao nói rõ.

Anh Bắc của cô... đúng là tin tưởng cô không một chút dè dặt.

Tâm trạng tốt vô cùng.

Cảm thấy hôm nay có thể ăn thêm hai bát cơm.