"Tiểu Hương?" Từ Lệ nhìn Tô Trầm Hương, ánh mắt lập lòe hai nhịp.
Trần Thiên Bắc đăm chiêu nhìn Từ Lệ.
Còn về hai lệ quỷ lảng vảng bên ngoài cũng không được cậu để ý đến.
"Sau đó thì sao? Sao bà có thể an toàn thoát ra nơi đó được?" Tô Trầm Hương chậm rãi hỏi: "Còn nữa, đứa trẻ chưa sinh ra thì đã bị lệ quỷ chiếm hữu cơ thể, vậy mà nó vẫn sống sót, hồn phách cũng không bị lệ quỷ đoạt lấy ư? Làm sao hai người lại có thể sống sót trước Quỷ Vương được?"
Nếu những gì Từ Lệ nói là sự thật, sớm như vậy đã gặp phải lệ quỷ đáng sợ, vậy mà Tô Trầm Hương trước kia vẫn có thể sống sót thì đúng là là kỳ tích.
Từ Lệ vội vã cúi đầu xuống.
Bà ấy sắp xếp lại lời nói của mình, rồi mới cố nén sự sợ hãi, nhỏ tiếng nói: "Nó không quan tâm đến mẹ."
"Ai?"
"Quỷ Vương." Từ Lệ miễn cưỡng nói.
“Bà nên gọi nó là vuốt đen nhỏ.”
Tô Trầm Hương thích danh xưng này, cảm thấy mọi người nên gọi như vậy.
Quỷ Vương gì chứ, nghe chức vụ có vẻ quá cao, khiến Tô Trầm Hương cũng là lệ quỷ nghe xong thấy không được vui lắm.
Có tòa thành Quỷ thì giỏi lắm à?!
Chi bằng cứ gọi là Quỷ Vương vuốt đen nhỏ.
Nghe rất thân thiết, lại còn có vẻ không mạnh bằng cô.
Mặc dù cô bé rêu rao phản đối nội chiến giữa lệ quỷ, nhưng dường như vẫn rất coi trọng danh hiệu này.
Vì tồn tại sự cạnh tranh nên cô tàn nhẫn đặt biệt danh cho đối thủ!
Trần Thiên Bắc nhìn nhóc con hiếm khi lộ ra lòng ganh đua này, xoa xoa khóe mắt.
"Tại sao nó không để ý đến bà?" Điều này không phù hợp với tác phong của lệ quỷ.
"Dường... dường như nó thích mấy quỷ ảnh đó hơn." Từ Lệ nghĩ đến những chuyện lúc đó, run lẩy bẩy nói: "Ăn xong lệ quỷ trong bụng mẹ, thì, thì không quan tâm đến mẹ nữa, chỉ bắt lệ quỷ ăn thôi. Thậm chí, thậm chí... còn tha cho mẹ."
Bà ấy nghẹt thở hồi lâu rồi mới che khóe miệng, nghĩ đến mọi chuyện khi ấy, bất an nói: “Sau đó, sau đó mẹ chạy ra ngoài.”
Lúc đó, bà ấy tê liệt trên mặt đất, còn tưởng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng sau khi nhổ bỏ nữ quỷ trong bụng bà ấy, móng vuốt đen nhỏ kia chỉ xoa xoa cái bụng to tướng của bà ấy.
Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ, lại cảm thấy rất kỳ lạ, giọng nói trẻ con ê a chợt phát ra trong bóng tối.
Trong đôi mắt sợ hãi của bà ấy, móng vuốt đen nhỏ lạnh thấu xương và khiến người ta phát run đó chỉ tò mò xoa bụng bà ấy, kèm theo âm thanh ê a, giống như đang nói chuyện. -
Cho đến khi... đứa trẻ trong bụng bà ấy vốn đã yếu đến mức không thể yếu hơn, sau khi bị nữ quỷ chiếm hữu thì càng không có động tĩnh, dùng động tác yếu nhất, đá vào bụng bà ấy một cách yếu ớt.
Theo bản năng, bà ấy thấy đứa trẻ trong bụng mình sắp chết.
Vì cho dù yếu ớt, bà ấy cũng cảm nhận được hơi thở của đứa trẻ đang từ từ tiêu tan.
Còn móng vuốt đen nhỏ dường như cũng cảm nhận được điều đó.
Vì sức lực yếu ớt đó nhẹ nhàng chạm phải đầu vuốt nhỏ đen kịt, cái vuốt nhỏ co rúm rồi rút lại.
Những âm thanh ê a trong bóng tối dường như lộ ra sự buồn phiền.
Rất lâu sau, móng vuốt đen nhỏ một lần nữa thò ra từ bóng tối, cầm một lọn tóc trẻ sơ sinh màu đen lạnh lẽo xoăn xoăn.
Tóc trẻ sơ sinh rơi vào bụng Từ Lệ.
Trong nháy mắt đó, Từ Lệ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Trơ mắt nhìn sợi tóc trẻ sơ sinh đó hóa thành một vòng sương mù màu đen rồi biến mất trong bụng mình.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng bà ấy vẫn mơ hồ cảm nhận được, sương mù màu đen hóa thành một vòng tròn, bao phủ thai nhi yếu ớt bên trong giống như đang dùng cách này để bảo toàn hơi thở của bào thai.
Móng vuốt đen nhỏ kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng đứa trẻ trong bụng bà ấy vẫn còn yếu, ngay cả sức cử động cũng không có.
Dường như phát hiện tóc trẻ sơ sinh không có tác dụng, vuốt đen nhỏ đó lại rút vào.
Sau một lúc lâu, nó lại xuất hiện, lần này, móng vuốt đen nhỏ cuộn thành nắm đấm nhỏ, nắm chặt một ngón tay màu đen nhỏ bé sắc nhọn... Từ Lệ nhìn thấy rõ ràng, vuốt đen nhỏ đang từ từ lộ ra trước mặt mình đã mất đi một ngón tay nhỏ.
Và ngón tay màu đen cứng ngắc này đang được cầm chặt trong nắm đấm nhỏ, ngay khi bà ấy hét lên một tiếng thì nó đã đâm mạnh vào bụng bà ấy.
Xuyên qua máu thịt và bụng bà ấy, đâm vào cơ thể bà ấy.
Bà ấy không hiểu vuốt đen nhỏ này đang làm gì, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Ngay lúc này, bà ấy lại cảm nhận được hơi thở của đứa trẻ đang tan đi trong bụng, tán loạn đến mức tóc trẻ sơ sinh hóa thành sương mù cũng không thể giữ lại được, dường như đã ngừng tiêu tan.
Ở trong bụng, nó lại nhẹ nhàng đá vào bà ấy.
Nhẹ nhàng, nhưng lại giống như lấy lại được sức lực.
Móng vuốt nhỏ màu đen khiếm khuyết đó hài lòng xoa vào phần da bụng và cái chân nhỏ trong bụng bà ấy, sau đó, không để ý đến bà ấy nữa, trái lại còn rầm rì, thu hồi móng vuốt rồi kéo thêm nhiều quỷ ảnh vặn vẹo trong hang động ra khỏi đường hầm.
Móng vuốt này đã tóm được rất nhiều thứ khủng khiếp.
Giữa những tiếng hét chói tai và kỳ quái đó, Từ Lệ cảm thấy sức lực trở lại, loạng choạng bò dậy, sợ rằng mình sẽ gặp phải chuyện tương tự, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài con đường.
Bà ấy vứt đôi giày cao gót, đi chân trần, ôm bụng mình chạy đi.
Lối vào hang động biến mất trước đó lại xuất hiện.
Những cái bóng gây ra nỗi sợ khủng khiếp cho bà ấy trước đó, dường như lần này đang sợ bà ấy, khi bà ấy đi qua thì la hét tránh ra tới tấp.
Bà ấy dễ dàng thoát ra, sau đó nhìn thấy… dường như đường hầm trong hang động đang lâm râm rung chuyển, le lói sự sụp đổ bất cứ lúc nào.
Có lẽ... vì bà ấy xông vào con đường này nên mới gây ra sự tổn hại và sụp đổ của con đường.
Và bà ấy cũng nghĩ rằng, con đường này có lẽ là con đường lệ quỷ mà Quỷ Môn và Cao thiếu gia luôn mong mỏi chờ đợi.
Nhưng vì sự lầm lỡ của bà ấy đã thu hút những thứ không xác định, làm hỏng con đường.
Bà ấy gặp họa lớn rồi.
Quỷ Môn đó còn không giết bà ấy sao?
"Cho nên, cho nên mẹ đã trốn khỏi Quỷ Môn."
Từ Lệ theo bản năng không nói cho Tô Trầm Hương biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hang động, cũng không nói cho cô biết móng vuốt đen nhỏ đã làm gì với mình, bà ấy chỉ nói một cách mơ hồ: "Vuốt đen nhỏ có hứng thú lớn hơn với lệ quỷ, nhân lúc hỗn loạn, mẹ đã bỏ chạy."
"Thì chắc chắn rồi. Có lệ quỷ ăn được, ai còn ăn người sống nữa chứ?" Tô Trầm Hương nói điều dĩ nhiên.
Vuốt đen nhỏ này có khẩu vị khá giống với mình.
Cô nói câu này xong, Từ Lệ chợt rùng mình.
Bà ấy cũng không dám ngẩng đầu lên.
Giống như đang sợ gì đó.
Tô Trầm Hương lại nhìn bà ấy một cái, chậm rãi nói: "Cũng là lúc bà trở về bên cạnh cha tôi, phải không?" Chạy trốn khỏi Quỷ Môn, chỉ sợ những chuyện mình làm sẽ bị Quỷ Môn và nhà họ Cao biết, Từ Lệ quay về bên cạnh Tô Cường, theo ông trở về thị trấn nhỏ mà không dám ngoảnh đầu lại.
…Bà ta quả thực là một kẻ không biết xấu hổ.
Nếu Quỷ Môn muốn tìm người, cho dù Từ Lệ có trốn đến chân trời góc biển cũng tìm được.
Tô Trầm Hương nhìn Từ Lệ, nhẹ giọng hỏi: "Bà biết Quỷ Môn nguy hiểm như vậy mà bà vẫn có thể yên tâm quay lại, mang đến nguy hiểm cho cha tôi, phải không?" Nếu Quỷ Môn thật sự ra tay với Từ Lệ thì tiện thể cũng sẽ không buông tha cho chồng bà ấy.
Từ Lệ không chỉ ích kỷ mà còn vô cùng độc ác.
Tuy nhiên, sau khi Quỷ Môn bị các thiên sư chính đạo vây đánh, sắp thành công lại thất bại, vậy nên họ không rảnh đến tìm Tô Trầm Hương gây rắc rối.
Cho đến bây giờ, bọn họ lại nghĩ đến cô.
Tô Trầm Hương lập tức cảm thấy việc bản thân đồng ý qua lại với Quỷ Môn, không cho bọn họ quấy rối gia đình mình, còn không mang lại nguy hiểm cho Tô Cường là một quyết định rất chính xác.
"Mẹ chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình mà thôi." Từ Lệ nghẹn ngào nói.
"Muốn sống cuộc sống yên mà toàn hy sinh những người hiền lành như tôi và cha tôi. Sao bà không tự đi làm vật chứa cho Quỷ Vương đi?" Cho đến bây giờ, Tô Trầm Hương không có một chút hứng thú nào với Từ Lệ... Nếu để Quỷ Môn biết những chuyện mà người phụ nữ này đã làm, bọn họ rút gân lột da vẫn còn nhẹ.
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của Từ Lệ, Tô Trầm Hương cũng chỉ giễu cợt một chút thôi, khinh thường nói: "Vậy sau khi gả cho Lâm tổng, bà vẫn nhớ mãi không quên Cao thiếu gia, còn đặc biệt hỏi thăm tình hình của ông ta, phải không?"
Sợ Cao thiếu gia quay lại tìm bà ấy tính sổ.
Nhưng từ miệng của Lâm tổng, bà ấy biết Cao thiếu gia đã sớm cỏ mọc đầy mộ, Từ Lệ tức thời run lên.
Bà ấy bắt đầu dám ra vào xã hội, đắc ý vui vẻ làm phu nhân tổng tài.
Từ Lệ không dám nói chuyện.
Tô Trầm Hương cũng không nói lời vô ích với bà ấy nữa.
Sau khi xuống xe, trực tiếp rút hai nữ quỷ lảng vảng đó thành chân giò đông pha... Còn rất tận tâm, biếu tặng hai cái bánh bao lệ quỷ.
Vì sắp đến căng tin lớn của Quỷ Môn nên trong ba lô của cô bé toàn là các loại hộp cơm, cô lấy một hộp cơm gói chân giò đông pha lóng lánh béo ngậy lại, sau khi lên xe thì lấy một cái bánh bao cuộn chân giò ra ăn trong ánh mắt khiếp sợ của Từ Lệ.
Ăn sạch toàn bộ hộp cơm như vũ bão, ngay cả nước súp cũng lấy ăn kèm với bánh bao, cô gái căng da bụng ngồi ở ghế sau xe, uể oải nói: “Lái xe tiếp đi. Đúng rồi, nếu để tôi biết bà xúi Quỷ Môn làm gì cha tôi, giống như đã làm với Lâm tổng, Từ Lệ... tôi không tha cho bà đâu.”
Vì vừa ăn no, trông cô có vẻ uể oải và không thích cử động.
Cho dù đe dọa cũng không có gì đặc biệt đáng sợ.
Nhưng Từ Lệ lại giống như bị kiềm chế, một tiếng cũng không dám nói.
“Chắc chắn bà ta vẫn còn che giấu gì đó.” Liên quan đến việc trong hang động, sau khi nữ quỷ chiếm hữu trong bụng bà ấy bị bắt đi, Từ Lệ lóng ngóng nói rằng đã thoát ra ngoài, Trần Thiên Bắc nhạy bén cảm thấy nhất định Từ Lệ vẫn đang che giấu gì đó.
Tô Trầm Hương ngồi cùng cậu, phát hiện xe đã lái sang một đường núi gập ghềnh từ con đường mòn nặng âm khí.
Xung quanh xanh um tươi tốt, giống như ở trên núi, phải rất lâu sau, xe mới đậu bên ngoài một căn biệt thự lớn trên núi.
Từ Lệ xuống xe, loạng choạng đi vào biệt thự thông báo cho người khác biết, cô sờ cái bụng nhỏ no căng của mình, thản nhiên nói: “Ngay cả những chuyện vô liêm sỉ mà bản thân đã từng làm và việc hãm hại Quỷ Môn còn dám nói cho tôi biết, vậy mà lại giấu giếm tôi tình tiết đã xảy ra trong hang động, nhưng trong hang động, khi bà ấy đối mặt với Quỷ Vương... vuốt đen nhỏ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà bà ấy nhất định phải che giấu, vì bà ấy biết rằng, một khi tiết lộ chuyện này ra, bà ấy sẽ không thể sống sót."
Nhưng có chuyện gì đáng sợ hơn cả cơn thịnh nộ của Quỷ Môn và sự căm thù của cô?
Tô Trầm Hương cũng lười quan tâm.
Chờ đến khi ăn được móng vuốt đen nhỏ kia, cô sẽ biết hết mọi chuyện.
Về phần Từ Lệ...
“Cậu định tha cho bà ta như vậy sao?” Tô Trầm Hương không thể lương thiện như vậy đâu nhỉ?
Lúc đó, khi ra tay với Trần Đường còn hung tàn đến thế.
Từ Lệ khiêu khích Tô Cường, giống như đang đùa giỡn với Tô Cường trên lòng bàn tay, hơn nữa còn gây ra đau khổ cho cha con họ nhiều năm như vậy...
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, Tô Trầm Hương cũng không thể để Từ Lệ sống thoải mái được.
"Bà ấy khá thích Cao thiếu gia đó." Tô Trầm Hương che chiếc miệng nhỏ, cười tít mắt nói.
"… Cậu định làm gì?"
"Bà ấy thích Cao thiếu gia như thế, tôi sẽ giúp bà ấy hỏi Quỷ Môn, sau khi Cao thiếu gia chết thì chôn ở đâu rồi." Tô Trầm Hương cúi đầu nhìn vào tay mình, nói một cách nhã nhặn, ngập tràn sự lương thiện và chân thành: "Hai người họ là chân ái mà, làm sao có thể chia cách chứ? Sau này, tôi sẽ để bà ấy canh giữ mộ phần cho Cao thiếu gia cả đời. Nếu may mắn, Cao thiếu gia trở thành ma thì đúng là một câu chuyện tình người duyên ma xúc động lòng người.”
Cô cong mắt, mỉm cười ngọt ngào với Trần Thiên Bắc.