"Là, là nhà họ Cao."
"Tôi tưởng lúc đó bà đang qua lại với cha tôi."
“Mẹ, mẹ…” Trong xe, chàng trai cô gái đang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp đồng thời nhìn bà ấy, hai đôi mắt trong sáng thuộc về những người trẻ tuổi phản chiếu một cách sâu sắc toàn bộ sự đê hèn của bà ấy.
Dù Từ Lệ có vô sỉ đến đâu cũng không muốn nói ra mình đã làm gì khi đó.
Nhưng khi ánh mắt bà ấy trở nên lập lòe, Trần Thiên Bắc trầm mặt mở cửa xe ra.
Cậu làm ra tư thế mời quỷ lên xe.
Nụ cười trên mặt Tô Trầm Hương càng giống như chiếc mặt nạ, đáng sợ và vặn vẹo.
Lúc này, Từ Lệ biết rõ hai đứa trẻ này đang uy hiếp bà ấy.
Nếu không nói rõ những việc lúc ấy, lệ quỷ sẽ lên xe.
Tô Trầm Hương là lệ quỷ, Trần Thiên Bắc là đệ tử của Bạch Vân Quan, họ đều có khả năng chống lại lệ quỷ.
Chỉ có bà ấy là một người bình thường.
Và Từ Lệ đã từng trải qua cảm giác lệ quỷ ở trong xe, biết rất rõ lệ quỷ đó có thể gây ra tổn hại gì với mình.
Bà ấy gần như sụp đổ.
Giữa việc khơi dậy sự phẫn nộ và khinh thường của Tô Trầm Hương hay lập tức bị lệ quỷ chiếm đoạt, Từ Lệ khó khăn chọn cái phía trước.
Bà ấy nghĩ đến những trải nghiệm khủng khiếp mà ngay cả Tô Cường cũng không hề biết rõ, bà ấy rơi nước mắt, nắm chặt tay của Tô Trầm Hương, nói: “Không phải lỗi của mẹ, không phải lỗi của mẹ! Mẹ chỉ muốn gả vào hào môn, muốn sống cuộc sống của người giàu có, Tiểu Hương, con có thể hiểu cho mẹ được không?"
Muốn thoát khỏi cuộc sống khó khăn, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp thì có gì sai?
Bà ấy gào khóc thảm thiết, mất đi dáng vẻ xinh đẹp và tao nhã từng có, Tô Trầm Tường rũ mắt nhìn bà ấy, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Bà ngoại tình à?"
Chỉ có bốn từ, nhưng lại khiến trong lòng Từ Lệ bỗng rùng mình một cái.
“Mẹ không có ngoại tình, mẹ chỉ, mẹ chỉ… Mẹ qua lại với Cao thiếu gia trước.”
“Vậy chuyện với cha tôi là sao?" Tô Trầm Hương thờ ơ hỏi.
Cô đã từng nghi ngờ về chuyện giữa Từ Lệ và Tô Cường.
Đó là, một người xuất thân bình thường và cuộc sống cũng bình thường như Tô Cường, làm thế nào lại quen biết Từ Lệ, người một lòng một dạ muốn làm phu nhân của người giàu có, thậm chí còn có thể khiến Từ Lệ bằng lòng ở bên cạnh ông và có một đứa con.
Huống chi Từ Lệ còn qua lại với người giàu có trước, sau đó lại bằng lòng ở bên cạnh Tô Cường, người không thể mang lại lợi ích gì cho bà ấy?
Đây không phải phong cách sống của Từ Lệ.
Tuy nhiên, Tô Trầm Hương có niềm tin đối với cha mình, cảm thấy cha cô người gặp người quý, cũng có khả năng là Từ Lệ bị Tô Cường chinh phục. Nhưng bây giờ, khi nghe thấy trong miệng Từ Lệ lúc nào cũng nhắc đến "nhà họ Cao", Tô Trầm Hương cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bây giờ, cô thà để Tô Cường kinh tởm Từ Lệ, trước giờ chưa từng ở bên cạnh Từ Lệ.
Những chuyện bỉ ổi mà bà ấy đã làm khi đó, Từ Lệ luôn giấu trong lòng, ngoại trừ bản thân bà ấy ra thì không có ai biết.
Bây giờ Tô Trầm Hương hỏi đến, bà ấy úp úp mở mở một lúc, nhưng khi sinh tử cận kề, ấn tượng hồi ấy quá sâu sắc khiến bà ấy không thể không rơi nước mắt mà thành thật nói: “Trước khi tốt nghiệp đại học, mẹ đã làm việc vặt ở xưởng sửa xe, rồi quen biết cha con. Nhưng cha con...” Dù biết rõ Tô Trầm Hương đặc biệt quan tâm Tô Cường, bà ấy cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông ấy thực sự là một người rất kỳ lạ.”
Không phải kỳ lạ thì là gì? -
Ban đầu, bà ấy phải làm thuê ở xưởng sửa xe để trang trải học phí và phí sinh hoạt.
Là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, có nhan sắc nên có thể làm bộ mặt của xưởng sửa xe, hơn nữa còn biết ngoại ngữ, có thể dùng ngoại ngữ để nói chuyện với những người nước ngoài giàu có lái xe sang đến xưởng xe bảo trì tu sửa, tỏ ra cao quý... Khi đó, bà ấy biết một sinh viên trẻ trung xinh đẹp như mình, chỉ cần cố gắng chăm chỉ thì nhất định sẽ thu hoạch được điều mà mình muốn.
Vậy nên, dù là xưởng sửa xe thì nơi bà ấy làm việc cũng không phải là xưởng sửa xe bình thường, mà là xưởng sửa xe bên cạnh một câu lạc bộ xe cao cấp.
Bà ấy đã gặp rất nhiều người giàu có tiêu tiền như nước, sở hữu những chiếc xe sang trọng trị giá hàng trăm vạn, càng thêm khao khát muốn được gả vào hào môn.
Còn khi đó, Tô Cường là nhân viên bảo trì chăm chỉ làm việc trong xưởng sửa xe.
Mặc dù chỉ là nhân viên bảo trì nhưng ông có tay nghề rất tốt, là người thành thật, nhận được sự tin tưởng của rất nhiều khách hàng, vậy nên cũng kiếm được không ít.
Họ là đồng hương.
Mặc dù bà ấy coi thường những nhân viên bảo trì suốt ngày làm việc chân tay, nhưng thấy Tô Cường có mối quan hệ khá tốt với những khách hàng giàu có đó, bà ấy cũng bắt đầu giao tiếp nhiều hơn với Tô Cường.
Bà ấy biết họ còn đến từ cùng một thị trấn, nghĩ rằng lương của Tô Cường khá cao, mà muốn nhận được sự chú ý của những người giàu có thì bản thân cũng phải ăn diện một chút, liền nghẹn ngào kể những chuyện khiến người ta đồng cảm về gia đình mình.
Vì điều kiện gia đình khó khăn, không có tiền, nên ngay cả học phí và phí sinh hoạt ở đại học, bà ấy cũng phải tự mình kiếm ra.
Tô Cường sụt sịt hai tiếng... Hết rồi.
Từ Lệ nói đến đây, sắc mặt giật giật một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp và đầy nước mắt toàn là vẻ dữ tợn.
"Không phải đã sụt sịt rồi sao? Thế mà bà còn muốn gì nữa?"
Tô Trầm Hương nghe đến đây, rất nghi ngờ hỏi.
Từ Lệ kể về những chuyện đáng thương của mình, Tô Cường cũng thông cảm rồi, thế còn chưa đủ sao?
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật, ngay lúc này, cậu cảm thấy Tô Trầm Hương không hổ là con gái của cha mình.
Điều Từ Lệ muốn chỉ là vài tiếng sụt sịt ngoài miệng thôi sao?
Cô gái xinh đẹp nhưng bất lực, vừa làm vừa học, hiền lành đáng yêu, không phải chàng trai ấy nên bỏ ra tiền lương của mình để giúp đỡ một chút cho cô gái đáng thương này sao?
Còn phải có một anh Bắc giải thích, Tô Trầm Hương mới có thể hiểu được kiến thức phức tạp và sâu sắc của người sống.
Quá khó.
Cô nhìn chằm chằm Từ Lệ, cảm thấy người sống đúng là có nhiều thủ đoạn.
"Vậy cha tôi có cho bà mượn tiền không?" Tô Trầm Hương mặt không biểu cảm hỏi.
"Có. Nhưng ông ấy lại bảo mẹ viết giấy vay nợ." Từ Lệ cũng không hiểu tại sao trên đời này lại có người đàn ông không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, không biết yêu quý những cô gái xinh đẹp như Tô Cường.
Mặc dù cảm thấy Tô Cường không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng bà ấy cần tiền để chăm chút, trưng diện bản thân, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng, nói dối rằng mình phải đóng học phí, dứt khoát mượn tiền Tô Cường.
Tô Cường khá thông cảm cho hoàn cảnh của bà ấy.
Hơn nữa khi đó, ông cũng kiếm được kha khá, ngoài một phần lương gửi về nhà phụng dưỡng cha mẹ thì bản thân ông cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền, dù sao thì ông ấy cũng biết nhà của Từ Lệ ở đâu, cũng không phải người hoàn toàn xa lạ, vậy nên đã cho mượn tiền.
Nhưng ông đã yêu cầu Từ Lệ viết giấy vay nợ cho mình.
"Có giấy vay nợ, sau này chúng ta có thể tính toán rạch ròi." Người đàn ông ngây ngô nợ nần phân minh, nói với đồng hương của mình.
Từ Lệ:..
Từ Lệ không ngờ Tô Cường lại bảo mình cần giấy vay nợ.
Một câu “Cô cứ cầm lấy mà xài đi, sau này không cần trả lại” chẳng lẽ khó nói lắm sao?
Tại sao đàn ông lại tính toán với phụ nữ nhiều như vậy?
Bà ấy không còn cách nào khác nên đành viết giấy vay nợ cho Tô Cường, giao hẹn khi nào trả tiền, lấy số tiền này mua mỹ phẩm và những bộ váy không đắt lắm nhưng lại thể hiện sức quyến rũ của một cô gái trẻ... Cuối cùng khi sắp tốt nghiệp đại học, bà ấy cũng chờ được cơ hội.
Bà ấy quen biết Cao thiếu gia của Bất động sản Cao thị tại xưởng sửa xe.
Sau vài lần liếc mắt đưa tình, bà ấy nhanh chóng trở thành thú vui mới bên cạnh Cao thiếu gia, nhận được sự nuông chiều của Cao thiếu gia.
Khoảng thời gian đó, bà ấy cảm nhận được niềm vui sướng khi tiêu tiền như nước, muốn mua gì thì mua đó, nhưng niềm vui này thật ngắn ngủi, ong bướm ve vãn bên cạnh Cao thiếu gia nhiều không đếm xuể, rất nhanh, bà ấy đã trở thành “người cũ”, bị Cao thiếu gia lãng quên hoàn toàn.
Bà ấy biết đây là một người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng lại không phục, muốn giành lại Cao thiếu gia, rồi ngay lúc này lại biết được một chuyện.
Cao thiếu gia muốn có một đứa con.
Một đứa con thuộc về ông ta.
Ông ta đã từng tuyên bố, ai có thể mang thai đứa con của ông ta trước thì người đó có thể kết hôn với ông ta.
Không thể cạnh tranh với những cô gái xinh đẹp và tươi trẻ đó để gả vào hào muốn, Từ Lệ đã nghĩ ra một cách vô cùng táo bạo, bất kỳ người nào cũng không thể nghĩ được.
"Đúng lúc Tô Cường cần mẹ trả tiền." Lúc đó, bà ấy đã bị Cao thiếu gia gần như lãng quên, hồn bay phách lạc, nhưng bà ấy vẫn ăn mặc chỉnh tề, trên đường gặp phải Tô Cường đang tan làm về nhà.
Tô Cường nhìn thấy bà ấy, cảm thấy có vẻ bà ấy đã có tiền rồi... Nếu không thì lấy đâu ra quần áo đẹp như vậy.
Nếu có tiền rồi thì trả tiền đi.
Ông không hề hào phóng, bởi vì đó là tất cả số tiền mà ông vất vả làm việc rồi tiết kiệm được, làm sao có thể hào phóng đưa cho một người đồng hương chỉ có quan hệ khá tốt chứ?
Huống chi, Tô Cường cảm thấy, nếu đã vay tiền, với tư cách là một cô gái có sự tự tôn thì hẳn là sẽ muốn trả tiền lại cho ông.
Ông nghĩ Từ Lệ sẽ là một cô gái có sự tự tôn như vậy.
Chắc chắn cô ấy cũng nóng lòng trả tiền mà, đúng không?
Từ Lệ đang hồn bay phách lạc vì sắp bị bỏ rơi, thấy người đàn ông ngu ngơ cao to khỏe mạnh này, nhất thời nghĩ ra một kế hoạch.
Bà ấy mượn danh nghĩa trả tiền để đến căn nhà thuê của Tô Cường, lấy ra những thứ bình thường hay dùng để lấy lòng Cao thiếu gia, khiến đàn ông mơ mơ màng màng, đổ vào ly nước của Tô Cường...
Ngày hôm sau, Tô Cường tỉnh táo trở lại, thấy cô gái có quan hệ thân mật với mình hơn, rúc vào trong lòng mình, nói rằng mình đã thích ông từ lâu, suy nghĩ đầu tiên chỉ có... ông phải chịu trách nhiệm với người này.
Từ Lệ hợp tình hợp lý sống cùng với ông, sau đó đồng ý với những lời "chịu trách nhiệm" mà Tô Cường khiến bà ấy giễu cợt.
Thấy người đàn ông nói với bà ấy những lời như sẽ không làm chuyện có lỗi với bà ấy, sẽ không vô trách nhiệm với gia đình bằng vẻ mặt nghiêm túc, nếu bà ấy đã sắp tốt nghiệp đại học thì sau khi tốt nghiệp, họ sẽ kết hôn, ông sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt, khiến Từ Lệ sắp chết vì buồn cười.
Bà ấy chỉ nghĩ Tô Cường ngu ngốc, dễ lừa, nhưng không ngờ, Tô Cường lại nghiêm túc đối xử một cô gái từng có quan hệ vợ chồng với mình... Khi biết Tô Cường dường như thật lòng muốn kết hôn với bà ấy, chịu trách nhiệm với bà ấy thì bà ấy phát hiện mình đã có thai.
Khoảng thời gian đầu phát hiện có thai, nhẩm tính thời gian, Từ Lệ vui mừng khôn xiết.
Đây chắc chắn là con của Tô Cường.
Nhưng rất gần với thời gian cuối cùng Cao thiếu gia ở cùng với bà ấy.
Bà ấy lập tức trở về bên cạnh Cao thiếu gia.
Còn về Tô Cường... Điều bà ấy thích nhất khi đó chính là Tô Cường vô cùng ngu ngốc, xuất thân không cao, dễ dàng gạt bỏ.
Chỉ cần biến mất trước mặt Tô Cường, ông sẽ không có khả năng tìm thấy bà ấy.
Còn về đứa con của Tô Cường, Từ Lệ hoàn toàn không có ý định sinh đứa bé ra.
Chỉ cần đám cưới chạy bầu với Cao thiếu gia, sau đó giả vờ té ngã mất con, sau này bà ấy vẫn sẽ có một đứa con thật sự với Cao thiếu gia và của riêng họ.
Chuyện Từ Lệ có con khiến Cao thiếu gia rất vui, nhưng cũng thấy nghi ngờ.
Suy cho cùng, sở dĩ ông ta đưa ra tuyên bố chỉ cần có người mang thai thì sẽ kết hôn, cũng chứng minh Cao thiếu gia đã tính toán trước trong lòng rồi.
Nếu ông ta dễ dàng có được đứa con của mình như thế thì cần gì “treo giải thưởng”!
Vậy nên, mặc dù ông ta thích điên lên khi Từ Lệ xấu hổ nhút nhát đến tìm mình chịu trách nhiệm, nhưng Cao thiếu gia vẫn đưa bà ấy đến một nơi để hỏi xem đây có phải là con của ông ta không.
"Nơi, nơi ông ấy dẫn mẹ đến chính là Quỷ Môn." Là một người trơ trẽn lừa dối cha người ta, Từ Lệ cũng không dám nhìn sắc mặt của Tô Trầm Hương.
Cho dù đang ngồi co rúm trên ghế ô tô, nhưng Từ Lệ vẫn cảm thấy ánh mắt của Tô Trầm Hương giống như con dao sắc lạnh.
"Bà thật thông minh." Tô Trầm Hương mỉa mai nói.
Nhưng cô lại không khỏi nghĩ đến việc năm đó Tô Cường bị Từ Lệ vứt bỏ, nháy mắt lại kết hôn với Từ Lệ, rồi lại bị Từ Lệ bỏ rơi một lần nữa...
Tô Trầm Hương là con của Từ Lệ.
Nhưng cha cô lại chưa bao giờ đem ân oán giữa những người lớn trút giận lên người con mình.
Ông rất yêu thương đứa con của mình.