Trong căn phòng ánh đèn sáng rực, một người đàn ông trung niên mặc vest vừa vén cửa sổ chớp lên, nhìn chiếc xe vẫn đang lặng lẽ đậu bên đường bên ngoài tòa nhà, vừa cầm điện thoại chậm rãi nói: “Vâng, ông Đổng, họ vẫn ở đây, hẳn là rắc rối do An Gia Gia gây ra. Chờ pháp trận của Bạch Vân Quan... Không sao, chúng tôi sẽ nhanh chóng rút lui, họ ném chuột sợ vỡ bình, sẽ không vội vàng ra tay đâu. Vâng... những lệ quỷ quan trọng đã được chuyển đi rồi.”
Trên mặt hắn ta lộ ra một nụ cười như chiếc mặt nạ, như thể đã quen với nụ cười cứng ngắc và không có cảm xúc thực sự như vậy, đáy mắt lóe lên một dấu vết âm u lạnh lẽo.
Đầu bên kia điện thoại không nói thêm gì nữa, hắn ta cung kính nói: “Vẫn còn một số đồng môn đang chuẩn bị, chúng tôi sẽ rời khỏi từ lối đi đã đào trước đó. Đáng tiếc, An Gia Gia lỡ tay quá sớm, vẫn còn một số lệ quỷ bình thường không kịp mang đi.”
Hắn ta sớm đã biết Bạch Vân Quan sẽ tìm đến Công ty giải trí Hoàn Vũ, nên đã chuẩn bị sẵn đường rút lui.
Mặc dù có chút bực tức với đồ ăn hại An Gia Gia không chống chọi được một ngày này, khiến hắn ta trở tay không kịp, nhưng hắn ta không sợ những thiên sư đến từ Bạch Vân Quan.
Điểm yếu lớn nhất của thiên sư chính đạo là coi trọng mạng sống.
Ném chuột sợ vỡ bình, họ không dám tùy tiện ra tay.
Vậy thì hắn ta còn lo cái gì.
Huống chi, khi nhìn thấy các thiên sư của Bạch Vân Quan vẫn nén bực tức ngồi trong xe, trong xe không một chút động tĩnh, trên mặt hắn ta hiếm khi lộ ra một nụ cười ác ý.
Vì đã lâu không lộ ra nụ cười thành thật, khuôn mặt liền tê dại, nụ cười hắn ta có hơi hung ác.-
Nhưng rất nhanh, hắn ta vẫn cảm thấy việc rút lui quan trọng hơn.
Đặt điện thoại trên tay xuống, không để ý đến màn đêm bên ngoài và cả thiên sư đang chờ trong màn đêm ấy nữa, hắn ta quay người, nhanh chóng điều chỉnh bộ âu phục trên người mình, xách một chiếc hộp nhỏ, bỏ toàn bộ những tài liệu lộn xộn liên quan đến Quỷ Môn vào hộp, để tránh việc Bạch Vân Quan phát hiện rồi gây thêm phiền phức.
Sửa soạn xong, cuối cùng hắn ta cũng đi đến cửa, thậm chí cũng không tắt đèn, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Bên trong tòa nhà vẫn sáng đèn rực rỡ.
Công ty giải trí Hoàn Vũ được coi là một công ty giải trí lớn trong giới giải trí.
Với tư cách là trụ sở chính của công ty giải trí, tất nhiên lộng lẫy thế nào thì bày trí thế ấy.
Khắp nơi trong tòa nhà đều là những tấm áp phích có chữ ký của minh tinh, mỗi một tầng lầu cũng đều sáng rực ánh đèn, chỉ là vào thời gian này, dường như tòa nhà luôn có tiếng người ồn ào náo nhiệt đã trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.
Ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Người đàn ông mặc vest cau mày.
Nhưng nghĩ đến việc văn phòng của hắn ta vốn nằm ở tầng trên, nghệ sĩ và nhân viên bình thường không có tư cách ra vào tầng này, thực ra bình thường cũng khá yên tĩnh, vì vậy người đàn ông mặc vest nghĩ mình có lẽ là vì thiên sư của Bạch Vân Quan xuất hiện mà có chút trông gà hóa cuốc.
Hắn ta không để ý nhiều nữa, lại gọi một cuộc gọi cho các đồng môn khác trong tòa nhà, hắn ta vừa bấm điện thoại vừa bước nhanh vào thang máy.
Trong thang máy, ngay khoảnh khắc cửa thang máy từ từ đóng lại, dường như ánh đèn nhấp nháy một hồi rồi mờ đi.
Lúc hắn ta đi thang máy, bấm điện thoại, đầu bên kia điện thoại yên lặng chờ hắn ta nói chuyện, hắn ta liền mở miệng nói: "Gặp ở gara tầng hầm." Điện thoại không trả lời, tút tút một tiếng rồi ngắt máy.
Là đồng môn, vậy mà lại không trả lời mình lấy một câu, thật vô lễ, người đàn ông mặc vest lộ ra vài phần không vui.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nội chiến.
Hắn ta nhẫn nhịn, đặt điện thoại trong tay xuống, nhìn thang máy yên lặng nhanh chóng trượt xuống, nhìn con số trên bảng thang máy đang thay đổi từng số từng số một, rất nhanh đã đến tầng một.
Thang máy đột nhiên dừng lại.
Cửa thang máy từ từ mở ra, nhưng không có ai bước vào.
Người đàn ông mặc vest còn tưởng tầng một là do đồng môn nhấn thang máy và đang đợi, nhưng lại không thấy người nào đi vào, hắn ta rất ngạc nhiên, rồi lại cau mày bấm gọi điện thoại.
Lần này, sau khi đường dây bận một lúc lâu, khi đã kết nối, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh kỳ lạ, hình như là tiếng bước chân đang nhẹ nhàng đi đến, chậm rãi tiến lại gần trong hành lang.
Trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến giống như đang đi bên tai người đàn ông mặc vest.
Hắn ta lại gọi với về phía đối diện hai tiếng, nhưng không có ai trả lời, giây tiếp theo, cuộc gọi một lần nữa bị ngắt.
Đến lúc này, người đàn ông mặc vest mới cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Dù có ý kiến với hắn ta đến mức nào thì cũng không nên không hợp tác vào lúc này chứ?
Hơn nữa, tiếng bước chân quái lạ đó khiến trong lòng hắn ta bất an khó tả.
Chẳng lẽ là lệ quỷ chạy mất rồi?
Tuy nhiên, người của Quỷ Môn và đồng môn thực ra cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, đại nạn ập đến, mỗi người tự chạy thoát thân mới là tình đồng môn thật sự.
Hắn ta cảm thấy hình như sự việc có chỗ nào đó không ổn, cũng không liên lạc với đồng môn nữa, cất điện thoại, nhấn nút đóng cửa của thang máy, chuẩn bị rời đi một mình.
Nhưng khi tay hắn ta ấn vào nút thang máy lạnh lẽo, cửa thang máy từ từ đóng lại, nhưng đóng được nửa chừng thì dường như kẹt phải gì đó, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Người đàn ông mặc vest lại nhấn nút.
Một lần nữa, cửa thang máy đóng được một nửa rồi lại mở ra.
Ngay trước mặt hắn ta, cánh cửa này đóng rồi lại mở ra hết lần này đến lần khác, giống như có gì đó bị kẹt ở cửa.
Người đàn ông mặc vest nhìn cửa thang máy trống toác không có thứ gì.
Không có gì cả.
Hắn ta là người của Quỷ Môn, đương nhìn nhìn thấy lệ quỷ.
Ví dụ thang máy không thể đóng, chuyện có khả năng là do lệ quỷ đang đứng ở cửa, hắn ta cũng không ngạc nhiên.
Nhưng điều làm hắn ta ngạc nhiên là dường như cửa thang máy thật sự chỉ gặp trục trặc thông thường, vì không có lệ quỷ nào đứng ở cửa cả.
Hắn ta nhanh chóng thu lại sự nghi thần nghi quỷ của mình, do dự một lát rồi bước ra ngoài, chuẩn bị đi đến lối đi an toàn xuống gara tầng hầm, nhưng khi ra khỏi thang máy, lần này thang máy lại thuận lợi đóng cửa ngay sau lưng hắn ta, nhanh chóng đi xuống gara bên dưới.
Hắn ta bỗng chốc quay đầu, nhìn thang máy nhanh chóng hạ xuống, tầng hầm thứ nhất, tầng hầm thứ hai, sau đó, trong ánh mắt dần trở nên kinh ngạc của người đàn ông mặc vest, thanh máy đã xuống đến tầng hầm thứ tư.
Nhưng sao có thể chứ!
Rõ ràng, rõ ràng những người có thể đi xuống tầng hầm thứ tư chỉ có người của Quỷ Môn.
Không có thao tác của hắn ta, bản thân thang máy sẽ không thể đi qua không gian lệ quỷ, đến được tầng này.
Thậm chí, vừa rồi hắn ta cũng không hề ấn tầng này.
Ngay khi người đàn ông mặc vest theo bản năng cảm nhận được có gì đó không ổn, hắn ta đứng ở đại sảnh tầng một, vô thức nhìn xung quanh, hắn ta lập tức phát hiện, đại sảnh tầng một vốn dĩ ngày nào cũng náo nhiệt đến lạ thường, vậy mà giờ đây lại trống rỗng không một bóng người.
Không những không có nghệ sĩ và những nhân viên vội vã gấp rút kia, mà ngay cả cô phục vụ lễ tân xinh đẹp phải đứng ở tầng một hàng ngày cũng biến mất trước quầy làm việc.
Toàn bộ đại sảnh trống rỗng, ngoại trừ những tấm áp phích minh tinh lớn rơi xuống trên đầu thì một bóng người cũng không có.
Giống như... trong chớp mắt, mọi người đều biến mất.
Người đàn ông mặc vest cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm mình.
Cái nhìn chằm chằm từ trên cao nhìn xuống này khiển hắn ta vô thức ngẩng đầu lên, thứ hắn ta nhìn thấy là nụ cười xinh đẹp của một đại minh tinh nào đó trên tấm áp phích trên đỉnh đầu.
Anh ấy mỉm cười với hắn ta.
Đôi mắt đang từ từ nhìn về phía hắn ta.
Các tấm áp phích khác đồng thời chuyển động, vô số ánh mắt trong những nụ cười rạng rỡ xinh đẹp đó cùng lúc nhìn về phía hắn ta.
Người đàn ông mặc vest ngạt thở trong nháy mắt.
Ngay bên tai hắn ta, hình như có tiếng bước chân đang nhẹ nhàng truyền đến.
Tiếng bước chân đang kiễng lên đi bằng mũi chân, nghe có vẻ không nhẹ cũng không nặng, nhưng rất nhanh đã đến gần. Giống hệt như âm thanh nghe được trong điện thoại.
Ở góc xa của đại sảnh, hình như có một bóng người vụt qua.
Với tư cách là người của Quỷ Môn, người đàn ông mặc vest thật sự không dám tin mình đã nhìn thấy thứ gì.
Hắn ta gặp… quỷ ư?
Trong đại sảnh tầng một sáng rực, tĩnh mịch, không có chút hơi người, thậm chí còn trở nên méo mó kỳ dị, hắn ta không cười nổi nữa, lo lắng nhìn xung quanh.
Đây chắc chắn là gặp quỷ rồi.
Hơn nữa, tuyệt đối không phải là quỷ của Quỷ Môn.
Vì quỷ của Quỷ Môn chắc chắn sẽ không làm gì được hắn ta.
Nhưng ngoài Quỷ Môn thì có lệ quỷ nơi nào có thể im hơi lặng tiếng biến toàn bộ toà nhà của Công ty giải trí Hoàn Vũ thành một nơi yên tĩnh đến mức không có hơi người như vậy?
Lúc này, người đàn ông mặc vest nghĩ tới cảnh tượng hai lần gọi điện cho đồng môn nhưng không có phản hồi.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn ta càng cảm thấy trong lòng đang sinh ra một nỗi sợ hãi vô cùng lớn.
Sắc mặt hắn ta tối sầm, bước đi trong sự tĩnh mịch và cái nhìn chằm chằm khiến người ta ngạt thở, chuẩn bị bước nhanh rời đi, đi thẳng về phía chiếc cửa xoay bằng kính của tòa nhà
Vừa mở cửa xoay bước ra ngoài, hắn ta mới phát hiện xe của các thiên sư Bạch Vân Quan vẫn đậu cách tòa nhà không xa, giây tiếp theo, trước mắt hắn ta mờ đi, rồi phát hiện mình lại đứng ở nơi vừa ra khỏi thang máy ở tầng một... Rõ ràng đây là quỷ đả tường.
Thậm chí... lệ quỷ còn không định cho hắn ta đi.
Cho dù là người của Quỷ Môn thì khi đối mặt với những lệ quỷ vừa hung tàn vừa đáng sợ, hắn ta cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Khi phát hiện lệ quỷ này không thuộc về Quỷ Môn mà không biết xuất hiện từ xó xỉnh nào, hơn nữa còn đang nhìn chằm chằm hắn ta, khuôn mặt cứng đờ như đeo mặt nạ của người đàn ông càng thêm cứng nhắc.
Nỗi sợ hãi to lớn cùng với cái nhìn chăm chú và sự cô độc như thể không biết từ đâu kéo đến khiến hắn ta loạng choạng.
Một bàn tay vỗ nhẹ từ phía sau hắn ta.
Người đàn ông mặc vest kinh hãi quay đầu lại.
Nhưng thứ đập vào mắt không phải là khuôn mặt khiếp sợ của lệ quỷ.
Mà là một gương mặt... hiền lành nhưng lại lạnh lùng đầy mùi người sống.
Là thiên sư của Bạch Vân Quan.
Ngay khi hắn ta định nói gì đó, thì trên mặt tức thời nhận phải một cú đấm trời giáng.
"Đúng là một lũ súc sinh!" Tưởng sư huynh vừa mới tìm ra thực tập sinh mất tích nhờ sự giúp đỡ từ không gian lệ quỷ của Tô Trầm Hương... Sau khi cô gái này tuyên bố rút khỏi giới giải trí đã đến tòa nhà để thảo luận các vấn đề công việc tiếp theo với Công ty giải trí Hoàn Vũ, không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện của Quỷ Môn.
Khi cô ấy hoảng hốt muốn rời đi thì bị phát hiện, sau đó bị nhét vào không gian lệ quỷ, mặc dù bây giờ vẫn còn sống, nhưng thời gian cũng hơn nửa năm, hiện tại đã thoi thóp, gầy đến mức tưởng chừng như chỉ còn lại một nắm xương.
Với tình hình nghiêm trọng như vậy, anh ấy nhanh chóng cùng các sư thúc đưa người ra ngoài rồi đưa đến bệnh viện, tiện thể bắt được một số người của Quỷ Môn đang chuẩn bị bỏ chạy ở tầng khác.
Vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy người đàn ông mặc vest được gọi là anh Lý này.
Tưởng sư huynh không khách sáo, đấm một đấm đến nỗi khuôn mặt của người đàn ông mặc vest cũng biến dạng, rồi dán một lá bùa lên người hắn ta, trói hắn ta lại cùng với các sư thúc.
“Tổng cộng chỉ có mấy tên này, bắt được hết rồi.” Tưởng sư huynh nhìn người đàn ông mặc vest với sắc mặt có chút khác thường, dường như chưa kịp phản ứng thì đã bị mình đấm đến mức mặt đầy hoa.
Trong không gian lệ quỷ này, một người đi đến trước mặt người kia, vậy mà người sau vẫn không nhìn thấy bản thân đang bị quỷ che mắt, hơn nữa, nghệ sĩ và nhân viên đi đi lại lại nhiều như thế, nhưng lại giống như không hề tồn tại trong cùng một không gian với họ.
Họ có thể nhìn thấy người khác, nhưng người khác lại không mảy may nhận ra khi đi ngang qua bên cạnh họ, như thể mọi thứ kỳ lạ trong cả tòa nhà vừa rồi đều chưa bao giờ tồn tại.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tưởng sư huynh nhẹ nhàng thở dài.
Chỉ là... xót xa quá.
Sư muội quá tài giỏi, khiến các sư huynh áp lực rất lớn.
Dần dần bị bỏ lại phía sau tiểu sư muội, liệu sau này có bị ghét bỏ không?
May mắn thay, anh ấy vẫn học được một kỹ năng mà có lẽ sẽ không bị sư muội quá chán ghét.
… Nhặt đồ ăn cho sư muội.