Nhưng sự thật đã chứng minh, Quỷ Môn người ta ngay cả quỷ chú cũng là thứ hiếm lạ đối với một tiểu lâu la như An Gia Gia.
Yểm bùa cũng rất tốn sức, An Gia Gia không đáng.
Dù sao thì thời gian An Gia Gia ở Quỷ Môn không lâu, cô ta cũng không biết bí mật gì hết.
Bị Bạch Vân Quan giam giữ cũng giống như vứt bỏ một tiểu tốt vô dụng, không cần phải cố gắng tìm cách giết người diệt khẩu.
Tô Trầm Hương dang hai tay với Tưởng sư huynh.
“Vậy anh sẽ đưa cô ta đi.” Mặc dù Tưởng sư huynh bận trăm công nghìn việc nhưng cũng không phải không lên mạng.
Trước đây, vì chuyện Tô Trầm Hương bị An Gia Gia hãm hại nên anh ấy có ấn tượng rất sâu sắc với An Gia Gia, cả đời cũng không quên con nhóc này dám ức hiếp sư muội nhà mình.
Bây giờ phát hiện cô ta vẫn chưa mảy may hối cải, hơn nữa còn muốn dùng thủ đoạn hại người để đổi lấy lợi ích cho bản thân, cho dù đây là một cô bé xinh đẹp, trẻ tuổi, có thể nói miệng còn hôi sữa mà không cẩn thận đi nhầm đường, nhưng Tưởng sư huynh vẫn không có thiện cảm với cô ta.
Bất kể là lý do hay giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không thể là cái cớ để làm hại người khác.
Hơn nữa, nếu không phải gặp được Tô Trầm Hương và Tiểu quỷ kia, An Gia Gia hại người, khi bị phát hiện, chẳng lẽ cô ta nói một câu mình còn trẻ là có thể xóa bỏ lỗi lầm của cô ta sao?
Cô ta còn không biết hối cải, làm chuyện xấu hết lần này đến lần khác.
Dựa vào đâu mà tha cho cô ta?
Tưởng sư huynh giữ vai của An Gia Gia, đưa cô ta đi, tiện thể nhìn thấy Tô Trầm Hương đang tự nhiên hút hết toàn bộ âm khí u ám lạnh lẽo trong hành lang, giả vờ như không nhìn thấy, bước vào thang máy rời đi.
Đối với lệ quỷ bình thường thế này, Tưởng sư huynh gửi báo cáo là được rồi.
Trước khi đi, anh ấy còn rất hứng thú nhìn Tiểu quỷ bây giờ tên là Trần Giang Nam đó một cái.-
Anh ấy từng thấy Tiểu quỷ này vào dịp Tết.
Cơ thể nó gầy yếu, mặc một bộ quần áo bẩn thỉu không hợp thời, trông rất đáng thương, những vết bầm tím trên người trông yếu đuối tội nghiệp vô cùng.
Nhưng bây giờ, trắng trẻo sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc đẹp đẽ, chưa kể thần sắc còn hơn một đứa con nít.
Có thể thấy, Trần tổng và Tôn Tịnh thực sự rất để tâm chăm sóc nó, coi nó như người nhà.
Cũng có thể thấy... cho dù là lệ quỷ thì cũng có thể bị người sống cảm hóa, sau đó trở thành quỷ tốt.
Tưởng sư huynh mỉm cười, không nói gì nữa, đưa An Gia Gia đang khóc sướt mướt rời đi.
“Anh trai này, cầu xin anh đấy, anh tha cho tôi đi.” Tiếng khóc lóc của An Gia Gia vang lên trong thang máy, sướt mướt cầu xin Tưởng sư huynh - chàng trai trẻ trông có vẻ rất hiền lành này: “Tôi biết tôi làm sai rồi, tha thứ cho tôi một lần này thôi! Tôi còn nhỏ, không muốn, không muốn sau này cũng vì...”
Cô vừa định nói mình chỉ là nhất thời làm sai gì đó, nhưng Tưởng sư huynh đã bình tĩnh nói: “Còn trẻ không phải là cái cớ sau khi phạm sai lầm thì không bị trừng phạt.”
Kiểu cách của quý tộc độc thân luôn luôn thẳng thắn.
...Nói thẳng ra thì có thể làm quý tộc độc thân cả đời.
Anh ấy thẳng thắn như vậy, tiếng khóc của cô gái tội nghiệp đột ngột dừng lại.
Tô Trầm Hương nhìn cửa thang máy đóng lại, trong lòng thở dài với Tưởng sư huynh hiền lành tốt bụng nhưng lại vô cùng ngay thẳng.
Không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Bùa hoa đào cũng không biết có còn hiệu nghiệm hay không.
“Vẫn phải nói chuyện với mi trước đã.” Tuy nhiên, ánh mắt của cô rất nhanh đã chuyển sang trên người Tiểu quỷ.
Thấy nó lại chui rúc vào ngực Tôn Tịnh, cô đi tới liếc nhìn đứa bé lộ cái mông nhỏ nhắn đang run rẩy ra ngoài, không nhịn được mà tiện tay vỗ vào chiếc mông nhỏ hai cái, chậm rãi nói: “Đồ chơi của mi đủ nhiều rồi, đừng nghĩ là ta không biết! Tham quá thì sẽ bị đánh, hiểu chưa?”
Một đống quả bóng thủy tinh trong túi là gì?
Tất cả đều là mắt của lệ quỷ!
Thủ thuật che mắt giấu giếm người sống là kỹ năng bình thường, không thể giấu được cô.
Móc nhiều mắt lệ quỷ như vậy mà còn dám giả vờ yếu đuối, bất lực và đáng thương với cô ư?
Hơn nữa, tiểu quỷ này có nhiều đồ chơi như vậy, còn muốn giành lệ quỷ với Tô Trầm Hương, thật quá đáng.
Tô Trầm Hương khiển trách và cảnh cáo nó còn dám tham lam thì sẽ bị ăn đòn.
Tiểu quỷ im lặng chấp nhận.
Không chấp nhận không được.
Nó đánh không lại cô mà!
"Được rồi. Lần này bỏ qua. Lần sau không như vậy nữa. Nhưng không ngờ An Gia Gia lại tìm thấy nhà chúng ta, giao hàng đến tận cửa." Tô Trầm Hương dạy dỗ Tiểu quỷ làm quỷ không được quá tham lam, dù gì lệ quỷ cũng chưa bị giành mất nên cũng cho qua.
Cô lịch sự nói với Tôn Tịnh vẫn chưa hết hoảng sợ: “An Gia Gia vừa nói lệ quỷ của cô ta là do anh Lý gì đó đưa cho. Sau này chị phải tránh xa Công ty giải trí Hoàn Vũ một chút.”
Cô căn dặn một chút về vấn đề an toàn cho Tôn Tịnh, dù sao thì Tôn Tịnh cũng là người trong giới giải trí, chắc chắn sẽ có một vài lần giao thiệp với Công ty giải trí Hoàn Vũ.
Nghe cô nói như vậy, Tôn Tịnh cảm kích đồng ý rồi ôm lấy Tô Trầm Hương, bất an hỏi: "Công ty giải trí Hoàn Vũ... có nuôi tiểu quỷ sao?"
Để sự nghiệp phát đạt gì đó, không phải cô ấy chưa từng nghe qua cách nuôi tiểu quỷ như vậy.
Tô Trầm Hương lắc đầu nói: "Không phải nuôi tiểu quỷ, mà là nuôi quỷ hại người. Ngoài ra, đừng để bọn họ nhìn thấy thằng nhóc này."
Bây giờ Quỷ Môn đang gấp rút gom góp lệ quỷ.
Thấy Trần Giang Nam, cũng không biết bọn họ có cướp nó đi hay không.
"Chị hiểu rồi. Ngày mai chị sẽ đưa Giang Giang trở lại đoàn làm phim." Tôn Tịnh lập tức thay đổi sắc mặt, ôm chặt cơ thể nhỏ bé lạnh buốt đang dựa vào mình trong lòng, gật đầu nói.
Công ty của Công ty giải trí Hoàn Vũ đang ở đây, cô ấy quyết định tạm thời không trở lại với Trần Giang Nam.
Tô Trầm Hương nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng cho Tiểu quỷ của cô ấy, mỉm cười, rồi lại quan tâm đến cha mình.
Khi thấy Tô Cường cười khà khà cho mình xem lá bùa hộ thân mang theo bên người, Tô Trầm Hương lập tức cảm thấy yên tâm
Về việc Trần tồng và Tôn Tịnh đang yêu nhau, Tô Trầm Hương cũng không làm phiền gia đình họ, mà thay vào đó cảm ơn Tôn Tịnh vì những bộ quần áo đã tặng cho mình.
Sau đó, Trần tổng mặt dày vào nhà cùng ăn một bữa.
Trên bàn ăn, Tiểu quỷ Trần Giang Nam không có hứng thú gì với ăn uống, cứ im ắng ngồi giữa Tôn Tịnh và Trần tổng, nhìn Tô Trầm Hương ăn đến mức không ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy to tròn càng lộ rõ vẻ mê mẩn.
Cho dù là lệ quỷ... Tô Trầm Hương cũng coi như có thể ăn hết đống đó.
Ăn cơm hạnh phúc như thế sao?
Tiểu quỷ không thể hiểu được.
“Ăn nhiều chút.” Hôm nay, Tô Cường thấy An Gia Gia có kết cục như vậy, trong lòng thực sự rất vui.
Khi thấy con gái nhà mình trực tiếp cho An Gia Gia vài bạt tai, ông lại càng vui hơn.
Vì cuối cùng ông cũng có thể yên tâm, con gái nhà mình không phải là một cô gái yếu đuối bị người ta bắt nạt thì không đánh trả hay bị mắng cũng không chửi lại.
Đừng thấy cô mang một khuôn mặt ngoan ngoãn ngọt ngào, thực ra cô cực kì hung dữ.
Hơn nữa, Tiểu Hương của ông đã trả thù cho một Tiểu Hương khác.
Thật tốt.
Nghĩ như vậy, hốc mắt Tô Cường đỏ lên, nhưng lại càng vui vẻ hớn hở gắp đồ ăn cho Tô Trầm Hương, Tô Trầm Hương lại ăn một bữa nữa, chào tạm biệt Trần Thiên Bác, thấy cậu về nhà rồi thì quay vào nhà mình.
Mặc dù bây giờ Tiểu quỷ Trần Giang Nam sống ở nhà bên cạnh, nhưng Tô Trầm Hương cũng không mấy để ý, cô không việc gì phải cảnh giác với Tiểu quỷ này, cũng không sợ Tiểu quỷ này nửa đêm bay qua vặn đầu mình... Khả năng lớn hơn là Trần Giang Nam vừa mới bay qua thì đã bị cô ăn mất rồi.
Hai con quỷ bình yên vô sự.
Ngày hôm sau, Tôn Tịnh đưa Tiểu quỷ ra khỏi thành phố, quay trở lại đoàn làm phim ở thành phố bên cạnh, Trần tổng trông rất vui sướng và đắc ý, rõ ràng đã được tưới mát bởi sự ấm áp của gia đình.
Trước khi ra khỏi nhà, Trần tổng nhút nhát xin Tô Trầm Hương một tấm bùa hộ thân khác.
"... Không phải trên lưng anh có cái thắt lưng mà Tiểu quỷ tặng rồi sao?" Tô Trầm Hương thấy đứa nhóc quỷ đi rồi, Trần tổng lại càng nhát gan hơn.
Thắt lưng đó là lệ quỷ bị lột da trực tiếp, cả lớp da của lệ quỷ bị xoắn thành kiểu dáng thắt lưng, lệ quỷ bình thường nhìn thấy Trần tổng thì chỉ có nước bỏ chạy.
Cũng tương tự như cách Tô Trầm Hương dùng tóc của mình..
Đeo trên người, vừa làm ma quỷ sợ hãi, vừa làm dấu.
“Càng nhiều càng tốt.” Trần tổng nghĩ đến sự hỗn loạn hiện tại của Tập đoàn Trần thị, cho dù anh ấy không can thiệp vào chuyện này thì cũng rất lo cho bản thân vô tình bị cuốn vào... Bọn người vì tranh quyền đoạt lợi mà đỏ mắt, ai có thể bảo đảm không xảy ra tranh đấu ở cõi âm chứ?
Anh ấy nhận được lá bùa hộ thân hiếm hoi mà Tô Trầm Hương tặng cho, đem nhiều bảo bối như vậy đi làm.
Tô Trầm Hương đi học.
Khi sắp tan học, cô nhận được điện thoại của Tưởng sư huynh vào lúc hết tiết, nói với cô: "Tiểu Hương, anh và mấy vị sư thúc hiện đang đến Công ty giải trí Hoàn Vũ."
"An Gia Gia khai ra rồi sao?" Tô Trầm Hương tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Tiếng Tưởng sư huynh lái xe truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, hình như trong xe còn có tiếng nói chuyện của những người khác, Tô Trầm Hương lắng nghe một hồi, có lẽ phải có ba bốn người đi cùng Tưởng sư huynh.
Nếu anh ấy đã nói là sư thúc, điều đó có nghĩa những người bắt tay hành động đều là trưởng bối, điều này rất bất thường.
Bởi vì là, đối với lệ quỷ bình thường thì phái những tiểu bối như Tưởng sư huynh và Trương sư huynh đi là được rồi, hiếm khi có nhiều trưởng bối trong sư môn cùng nhau hành động như vậy.
Tô Trầm Hương nghe được câu này thì cảm nhận được cảm giác nan giải, lập tức hỏi một câu, Tưởng sư huynh chậm rãi nói: “An Gia Gia nói lệ quỷ mà người quản lý họ Lý của cô ta dắt ra là ở tầng hầm của Công ty giải trí Hoàn Vũ. Mặc dù cô ta không biết nhiều, nhưng cũng nói tầng hầm đó rất lạnh, hơn nữa, dường như ở chỗ sâu hơn còn có bóng người di chuyển. Tiểu Hương, không nói mấy cái này nữa, em còn nhớ vụ việc thực tập sinh mất tích ở Công ty giải trí Hoàn Vũ trước đó không? Chỗ này rất kỳ quái, chúng ta phải đến đó kiểm tra thật kỹ.”
"Vậy mọi người có thể tùy ý lục soát tòa nhà của người ta không?" Tô Trầm Hương hỏi.
"Không thành vấn đề. Có văn kiện của đồn cảnh sát." Tưởng sư huynh nói với Tô Trầm Hương: "Nhưng cũng không biết người của Quỷ Môn có cho chúng ta lục soát dễ dàng như thế không."
Anh ấy cúp điện thoại, Tô Trầm Hương đợi một lát rồi nói với Trần Thiên Bắc: "Sư huynh đến Công ty giải trí Hoàn Vũ rồi. Tôi cảm thấy một nơi như Công ty giải trí Hoàn Vũ không thể dễ dàng loại bỏ giống như nhà máy bỏ hoang."
Cô khẽ cau mày, luôn cảm thấy Công ty giải trí Hoàn Vũ có thể hơi khó đoán.
Trần Thiên Bắc nghĩ rằng các vị sư thúc đó đều là những thiên sư rất nổi tiếng, trái lại không lo lắng cho lắm.
Tô Trầm Hương cũng không lo họ sẽ gặp nguy hiểm.
Vì Tưởng sư huynh mang theo rất nhiều bùa hộ thân của cô.
Hộ mệnh, tấn công, cái nào cũng có.
Cô chỉ nghi ngờ... Tưởng sư huynh chưa hẳn có thể tìm được lối vào thực sự.
Công ty giải trí Hoàn Vũ là nơi tập trung dưới đèn tụ quang, sai sót một chút thôi thì đã sớm bị khắp cõi mạng phát hiện rồi.
Dám gây sự ở công ty giải trí muôn người nhìn vào như vậy, thủ thuật che mắt của lệ quỷ đó và cả không gian đặc biệt của lệ quỷ, e rằng không phải là nơi có thể dễ dàng tìm thấy.
Đúng như dự đoán.
Khi Tưởng sư huynh và mấy vị sư thúc của Bạch Vân Quan cùng nhau tiến vào Công ty giải trí Hoàn Vũ, cầm văn kiện lục soát nhưng không phát hiện được gì, chỉ có khuôn mặt tươi cười của người phụ trách Công ty giải trí Hoàn Vũ.
Nhưng khi nhấn nút thang máy, họ lập tức hiểu ra.
“Tầng hầm chỉ có hai tầng gara thôi sao?”
Tưởng sư huynh nhìn màn hình trên thang máy, im lặng một lúc, rời khỏi thang máy, lại đi đến lối đi an toàn, tuy nhiên, khi đến tầng hầm thứ hai, anh ấy thấy đã đến cuối thang an toàn và bức tường dày chắn trước mặt, sắc mắt liền trở nên khó coi.
“Quả thật chỉ có hai tầng, Tiểu Tưởng. Nhưng… ta luôn cảm thấy gara trong tầng hầm này có âm khí hơi nặng.”
Hôm nay Chu sư Thúc cũng đến đây, quan sát từ trên xuống dưới gara trong tầng hầm này một hồi, sắc mặt cũng khó coi.
Gara tầng hầm chỉ có hai tầng.
Nhưng rõ ràng An Gia Gia đã nói, cô ta đi thang máy xuống đến tầng hầm thứ tư.
Chắc chắn có không gian lệ quỷ.
Nhưng rõ ràng họ đã có nhiều kinh nghiệm với các sự việc kỳ lạ... nhưng lại không tìm thấy lối vào.