“Ai đó?” Giọng nói ngoài cửa giống như đang gọi hồn.
Trần tổng vừa ôm lấy cơ thể thơm tho mềm mại của người yêu, vừa cực kỳ cụt hứng, cau mày hỏi.
"An Gia Gia?" Anh ấy cố gắng suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Cô là An Gia Gia sao?"
Anh ấy có ấn tượng sâu sắc với những kẻ đã gây phiền phức cho những người thân thiết bên cạnh mình.
Ví dụ như người từng đối đầu với Tô Trầm Hương, Trần tổng nhớ rất rõ.
Người trước đây cãi nhau với Tô Trầm Hương đến mức cả nước đều biết, mưu hại cô, hại Tô Trầm Hương bị mắng mỏ trên mạng, chẳng phải tên là An Gia Gia sao?
"Cô ta quen em sao?" Trần tổng có ấn tượng cực kỳ xấu với An Gia Gia, nghi ngờ hỏi.
“Không quen.” Tôn Tịnh lắc đầu, cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cô ấy cũng không quen An Gia Gia, trước đây cũng chưa từng hợp tác.
Nhưng cho dù An Gia Gia là khách không mời mà đến, Tôn Tịnh cũng không muốn nói chuyện với cô ta cho lắm, nhưng nếu cô gái này cứ ở ngoài cửa liên tục bấm chuông thì cũng gây phiền nhiễu đến người khác.
Lúc này, trong lòng Tôn Tịnh rất không vui, bị An Gia Gia quấy rầy, trong lòng lại càng bực tức hơn một chút... Mặc dù cô ấy đối xử không tệ với mọi người, nhưng dù gì địa vị trong giới giải trí cũng rất cao, tính khí cũng có phần nóng nảy.
Vậy mà An Gia Gia lại có thể trực tiếp tìm đến đây, điều này có nghĩa là chẳng phải cô ta đã bám theo cô ấy từ trước sao?
Đây là điều mà Tôn Tịnh không thể chấp nhận được.
Sắc mặt cô ấy trầm xuống, đẩy Trần tổng ra rồi đi mở cửa cho An Gia Gia, mở cửa xong liền nhìn thấy An Gia Gia đang đứng một mình ở cửa với nụ cười yếu ớt và khuôn mặt đầy lo lắng.
Cô ta rất đẹp, cũng có sức sống và tuổi xuân mà một cô gái trẻ ở độ tuổi này mới có được, nhưng trong mắt Tôn Tịnh, những điều này cũng không bằng vấn đề hiện tại.
"Sao cô biết tôi ở đây?" Cô ấy trầm mặt, lạnh lùng hỏi.
"Tôi tới đây tìm người, đúng lúc thấy chị Tôn xuống xe nên đi theo đến đây." An Gia Gia hèn mọn nói.-
Cô ta đang mặc một chiếc váy mới 80%, phong cách trái mùa, trông có vẻ rất gọn gàng chỉnh tề, nhưng ánh mắt lại rất thận trọng, rõ ràng, sau khi vụ bắt nạt học đường của cô ta bị vạch trần lần thứ hai, cô ta đã trở thành sự tồn tại bị người người mắng chửi, trong cuộc sống cũng trở nên cẩn thận dè dặt hơn.
Nhưng điều này không thể khiến Tôn Tịnh thông cảm cho cô ta.
Thậm chí... khi hot search về vụ bắt nạt thứ hai của An Gia Gia ồn ào đến mức khiến cả nước xôn xao, Tôn Tịnh còn đăng lại lời lên án trên weibo của cô ấy.
Không phải vì Tô Trầm Hương, mà là vì những cô gái tội nghiệp từng bị An Gia Gia làm hại.
Vì biết An Gia Gia thực chất là một cô gái tâm địa xấu xa dưới vẻ ngoài hèn mọn này, Tôn Tịnh cũng không định cho cô ta vào nhà mình, cứ đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ, tôi và cô không thân nhau lắm.”
"Tôi biết. Tôi chỉ... Tôi chỉ muốn giải thích thôi. Chị Tôn, trước đây chị hiểu lầm tôi rồi, tôi rất muốn giải thích với chị. Tôi không có bắt nạt bạn học, tôi chỉ..."
Rõ ràng An Gia Gia cũng biết Tôn Tịnh đã đặc biệt đăng lại vụ việc của mình.
Cô ta vẫn còn trẻ và xinh đẹp, có lẽ là vì ngày tháng gần đây sống không yên ổn nên sắc mặt tiều tụy, trong mắt còn có chút u ám phảng phất khó tả và nỗi oán hận đang cố gắng che giấu.
Khi bắt đầu khóc lóc một cách đáng thương, trông cô ta cũng rất tội nghiệp.
Nhưng Tôn Tịnh lại thờ ơ, im lặng nhìn cô ta khóc.
Trong giới giải trí, diễn xuất như vậy, cô ấy gặp nhiều rồi.
Đừng nói là An Gia Gia khóc giả, dù có khóc thật, cô ấy cũng không quan tâm.
"Tôn Tịnh, trước hết đừng để cô ta chạy mất." Trần tổng không quan tâm An Gia Gia đáng thương thế nào.
Anh ấy chợt nghĩ ra, hình như trước đó Tô Tầm Hương đang tìm kiếm tung tích của An Gia Gia, có vẻ An Gia Gia đang nắm giữ chuyện gì đó.
Nhưng anh ấy không nhớ rõ lắm, vậy nên đã gọi điện cho Tô Trầm Hương, biết cô vừa đến Bạch Vân Quan và vẫn đang trên đường trở về, anh ấy lập tức hứa với Tô Trầm Hương sẽ giữ An Gia Gia lại. Sau đó, anh ấy lại gọi cho Tô Cường ở nhà bên cạnh, bảo Tô Cường cũng đến trông chừng An Gia Gia, để tránh việc cô gái đến tận cửa nhà mình rồi mà còn bỏ chạy.
Anh ấy gọi cho Tô Cường, Tô Cường đang dọn dẹp trong nhà, vừa đeo tạp dề vừa xách cây lau nhà đi ra.
Ông cao to cường tráng, cho dù là người thật thà thì trông cũng có vẻ đáng sợ, mấy người họ vây An Gia Gia vào giữa.
Tô Cường nhìn cô gái đã từng làm tổn thương con gái mình với sắc mặt rất khó coi, lạnh lùng nói: "Đến rồi thì đừng hòng rời đi!"
Những lời này cực kì hung ác.
An Gia Gia nhìn thấy Tô Cường, lại không cảm thấy kinh ngạc dù chỉ một chút, ngược lại còn đỏ bừng mắt nói: "Dì nhỏ... Chú Tô, trước đây cháu và Tô Trầm Hương có hiểu lầm. Đều do dì nhỏ bảo cháu làm! Thực ra cháu cũng không muốn làm vậy đâu.”
Cô ta không hề ngạc nhiên khi thấy Tô Cường xuất hiện.
Trần tổng đứng phía sau một chút, nhìn An Gia Gia bắt đầu khóc lóc, anh ấy lại từ từ cau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch đến mức hơi tái xanh của cô ta, đột nhiên hỏi: "Cô đến tìm Tiểu Hương của chúng tôi à?"
Bộ dạng này của An Gia Gia giống như đang muốn tìm Tô Trầm Hương.
Nhưng con nhóc này lòng dạ độc ác, không thể để Hương Hương nhà họ chịu thiệt được.
Trần tổng rất lo lắng.
Tuy nhiên, An Gia Gia lại đột ngột ngừng khóc, quay đầu nhìn anh ấy một cái.
"Tiểu Hương của chúng tôi?" Cô ta lặp lại, hỏi với vẻ mặt u ám.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, trên mặt lại lộ ra sự vặn vẹo và ganh ghét không thể che giấu được.
Tô Trầm Hương đã trở thành của "chúng tôi" trong suy nghĩ của những người giàu có từ khi nào vậy?
Ban đầu, cô ta chỉ muốn giả vờ trước mặt Tô Cường, tiện thể dây dưa đến khi Tô Trầm Hương trở về, từ từ xử lý cô và Tôn Tịnh trong một lần.
Nhưng khi Trần tổng nói ra câu này, cảm giác ganh ghét đến nỗi lòng dạ bị nghiền nát, sự ghen tị và ghê tởm không thể kiềm chế đó khiến An Gia Gia đột nhiên gay gắt nói: "Cô ta dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chứ!"
Cô ta có rất nhiều thứ muốn chất vấn những người đáng ghét này.
Dựa vào cái gì mà Tô Trầm Hương lại nhận được sự xem trọng của Trần Thiên Bắc và Lâm Nhã, cả ngày vui vẻ được những đứa trẻ nhà giàu vây quanh chứ? Khi đó, cô ta rất muốn quỳ xuống liếm chân Lâm Nhã, nhưng Lâm Nhã chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một lần.
Dựa vào cái gì mà những người giàu có đều thích Tô Trầm Hương, ngay cả trong giới giải trí, Hứa Phi, Tôn Tịnh đều đối xử đặc biệt với Tô Trầm Hương… Weibo của Tôn Tịnh đã đăng lại vụ bắt nạt của An Gia Gia hai lần, nhất quyết muốn dồn An Gia Gia đến bước đường cùng.
Cô ấy là đại minh tinh, người hâm mộ và độ nổi tiếng lớn như thế, một lần đăng lại cũng làm cho vụ việc của An Gia Gia nổi lên tận trời, khiến cô ta bị người khác mắng chửi dữ dội.
Tất cả những chuyện này đều là để trút giận cho Tô Trầm Hương phải không?
Còn nữa, dựa vào cái gì mà Tô Trầm Hương có thể yên yên ổn ổn sinh sống, còn cô ta, bây giờ lại phải lén la lén lút chạy vạy khắp nơi như một con chuột trong cống nước.
Dựa vào cái gì... Quỷ Môn cũng tốt với Tô Trầm Hương như thế?
Còn cô ta, vẫn phải vì Quỷ Môn mà đầu tắt mặt tối làm những chuyện trái với lương tâm.
Nghĩ lại những lời mà người quản lý của mình ở Công ty giải trí Hoàn Vũ từng nói trước đây, An Gia Gia đỏ bừng hai mắt.
Chuyện bắt nạt bạn học khi đó của cô ta bị vạch trần, hình tượng hiện giờ thật sự nát đến mức không thể bò lên nổi, nhưng lại không dám oán giận Công ty giải trí Hoàn Vũ không vì mình mà ra mặt dù chỉ một chút.
Vì cô ta còn phải cầu xin Công ty giải trí Hoàn Vũ giúp mình tẩy trắng hình tượng một lần nữa, dập tắt toàn bộ những tai tiếng ngày trước.
Vì điều này, cô ta đã chấp nhận nhiệm vụ hiện tại.
Nghĩ đến đây, An Gia Gia vô thức liếc nhìn thang máy.
Dù biết việc mình làm bây giờ vô cùng độc ác, nhưng An Gia Gia tuyệt đối không hối hận về lựa chọn hiện tại.
Chỉ cần mạng sống của vài người khác là có thể giúp cô ta trở lại giới giải trí làm đại minh tinh, kiếm được nhiều tiền, cũng không cần nhìn sắc mặt người khác nữa, điều này rất đáng.
"Tô Trầm Hương vẫn chưa về à... Tiếc thật đó. Nhưng ngay từ đầu tôi cũng không đến đây vì cô ta." Vừa nói, An Gia Gia vừa nhìn sang Tôn Tịnh với ánh mắt u ám.
Cô ta nhìn Tôn Tịnh với ánh mắt đầy sự cay nghiệt, cho dù Tôn Tịnh hiểu nhiều biết rộng cũng bị ánh mắt này chọc tức.
Khoảng khắc tiếp theo, Trần tổng thấy tình hình có gì đó không ổn, vội vàng bảo vệ Tôn Tịnh phía sau mình, nhìn chằm chằm An Gia Gia rồi lạnh lùng nói: “Đây không phải là nơi để cô la lối khóc lóc. Chờ Tiểu Hương về, con bé sẽ cho cô biết tay!"
Anh ấy nhớ tới lời dặn dò của Tô Trầm Hương, sau đó nháy mắt ra hiệu với Tô Cường.
Tô Cường hiền như khúc gỗ nhìn anh ấy một cái rồi quay vào nhà.
Ngoan ngoãn.
Tuy nhiên, ông không đóng cửa mà về phòng lấy điện thoại, gọi cho Đại trưởng lão.
Trong những lần thảo luận về những điều tâm đắc và kinh nghiệm nuôi dạy con cái, Tô Cường đã trở thành bạn tri kỷ với Đại trưởng lão.
Khi biết An Gia Gia - người có thể có liên quan đến Quỷ Môn đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Tô, ông lão lập tức nói sẽ thông báo cho... quý tộc độc thân Tưởng sư huynh chạy đến một chuyến, coi như cảnh sát.
Tưởng sư huynh tình cờ đang là tài xế cho Tô Trầm Hương, anh ấy liền tăng ga chạy nhanh về nhà.
Biết họ đã hành động, Tô Cường mới yên tâm đặt điện thoại xuống, sau đó đi ra khỏi phòng và coi chừng An Gia Gia, không để cô ta bỏ chạy.
Nhưng vừa bước ra cửa phòng, Tô Cường lập tức cảm thấy có gì đó không ổn... Cả tầng lầu hiện giờ chỉ có hai hộ gia đình là nhà ông và Trần tổng, không biết từ khi nào mà giữa thang máy và hành lang lại hiện ra một luồng sáng màu đỏ lờ mờ.
Luồng sáng mờ nhạt này có thể khiến bức tường trắng như tuyết ở hành lang hiện lên những vệt đỏ rất nhỏ, dấu vết từ từ lan rộng, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở hành lang chính, nhưng dường như đã đọng lại ở cửa hai ngôi nhà, không thể tiếp tục kéo dài.
Ánh mắt Tô Cường lướt qua lá bùa may mắn trên cửa nhà Trần tổng, rồi lại quay đầu nhìn nhà của mình và Tô Trầm Hương... Cảm thấy ánh sáng đỏ không xâm nhập vào được cũng không có gì không đúng.
Chỉ là trong lòng ông bắt đầu cảm thấy lo lắng, bước nhanh tới, thân hình cao lớn chặn trước Trần tổng và Tôn Tịnh đang lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"An Gia Gia, cháu thật sự có liên quan đến Quỷ Môn sao?" Tô Cường nặng nề nói.
Ông từ trên cao nhìn xuống An Gia Gia - một cô gái trạc tuổi Tô Trầm Hương.
An Gia Gia ngẩng đầu nhìn ông.
Nhưng trong ánh mắt nghiêm trọng và cảnh giác của Tô Cường, cho dù là một người đàn ông cao lớn như núi thì cô ta cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.
Bởi vì giờ đây, cô ta đang sở hữu sức mạnh mà người bình thường không thể nào chống chọi.
"Sao vậy, chỉ cho phép Tô Trầm Hương và ông Đổng liếc mắt đưa tình, không cho phép cháu nhận được lợi ích sao?" Nghe nói bây giờ Tô Trầm Hương rất giàu.
Hơn nữa, khi Từ Lệ lo lắng đến gặp Quỷ Môn và ông Đổng, nhưng lúc trở về lại không kiềm chế được mà vui vẻ khoe rằng Quỷ Môn rất coi trọng Tô Trầm Hương, vậy nên bọn họ cần có Từ Lệ.
Từ đó trở đi, trong lòng An Gia Gia vô cùng ghen tị với Tô Trầm Hương.
Ánh mắt cô ta lướt qua nút bấm thang máy đang nhấp nháy, ngay sau đó, trên nút bấm truyền đến tiếng dòng điện lốp bốp khe khẽ, ding một tiếng, hộp thang máy dừng lại ở tầng này.
Cửa thang máy mở ra, Tô Cường lo lắng nhìn sang, nhưng lại thấy trong thang máy trống rỗng.
Giây tiếp theo, ánh đèn lóe lên, hai mắt ông hoa đi, dường như nhìn thấy trong thang máy đầy ắp những người cúi đầu, yên lặng đứng trong đó.
Lại một giây tiếp theo, thang máy một lần nữa trở nên trống rỗng.
Ánh đèn nhấp nháy một hồi, những người cúi đầu kia lại một lần nữa xuất hiện trong thang máy.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Cường, bọn họ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt phờ phạc đồng thời nhìn Tô Cường cùng với Trần tổng và Tôn Tịnh đang ở sau lưng ông.
Tôn Tịnh che miệng không dám tin, nhìn những người đang ở trong thang máy đi theo sự le lói của luồng sáng đỏ mờ nhạt khiến những dấu vết đứt quãng trong thang máy dần dần lộ ra.
Mãi cho đến khi ánh đèn bị dập tắt rất lâu, ánh sáng đỏ lại xuất hiện, thang máy từ từ đóng lại, còn trong lối đi ở hành lang, vài hình người cứng đờ xuất hiện và nhìn trừng trừng họ bằng đôi mắt nhợt nhạt.
Bọn họ... đã ra khỏi thang máy.
Gần trong gang tấc.