"Vậy thì thôi ạ."
Tô Trầm Hương cực kì ngoan ngoãn.
Cô trở nên ngoan ngoãn như vậy khiến khóe miệng Đại trưởng lão co giật một chút.
Dễ dàng bị thuyết phục như vậy, thật sự không giống Hương Hương ham ăn không chịu nổi nhà ông ấy.
Chẳng lẽ việc mách phụ huynh thật sự có uy lực lớn vậy sao?
Ngay lúc này, ông lão rất kính phục Tô Cường.
Phụ huynh có thể khiến Tô Trầm Hương nghe lời như vậy, thật sự cũng chỉ có một mình Tô Cường.
Không hổ là người đàn ông nuôi lệ quỷ đến mức trắng trẻo mập mạp.
Ông ấy lại nghi ngờ nhìn Tô Trầm Hương thêm vài lần để xác nhận cô bé này thực sự đồng ý không đến Quỷ Môn mạo hiểm nữa, sau đó lại che trán và lăn lộn trên giường, giả vờ đáng thương, rồi nói với Tô Trầm Hương bên cạnh: “Mấy sư huynh muội các người, đúng là làm người ta trọc đầu mà.”
Không phải đau đầu mà là trọc đầu, có thể thấy đã khiến người ta phiền não đến nhường nào.
Tô Trầm Hương quan tâm hỏi: “Sao vậy ạ? Các sư huynh hiếu thuận lắm mà.” Hiếu thuận với trưởng bối, yêu thương bảo vệ sư muội, các sư huynh của cô là sư huynh tốt nhất trên đời.
Hơn nữa, các sư huynh hoàn toàn không có biểu hiện giống như trong các bộ tiểu thuyết mà cô đọc.
Gì mà coi cô là thế thân, coi cô là Bạch Nguyệt Quang, coi cô...
"Một học sinh cấp ba như cháu, chúng mà dám coi cháu như Bạch Nguyệt Quang, cháu đang muốn đưa chúng đến Cục cảnh sát đúng không?" Ông lão giật giật khóe miệng hỏi.
"Cháu chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Thật ra cháu rất thích đọc tiểu thuyết thế thân của Bạch Nguyệt Quang." Thực ra Tô Trầm Hương rất thích đọc loại tiểu thuyết này, đôi khi vì Bạch Nguyệt Quang mà sục sôi căm phẫn, đôi khi vì thế thân mà ôm bất bình, bận rộn mấy cũng đặc biệt ưu tiên... Những tưởng tượng kì diệu đó cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. -
Vì những câu chuyện hay ho này mà cô đã là tài khoản VIP của trang web tiểu thuyết.
Cô nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn Quan chủ đang một tay đỡ trán không lên tiếng, rồi quan tâm hỏi: "Ngài cũng trọc đầu à? Hay cháu cũng tặng cho ngài mấy lá bùa hoa đào nhé?"
Trọc đầu có lẽ là do không có sự tưới mát của tình yêu.
Bùa hoa đào của cô vẫn còn rất linh nghiệm.
Quan chủ nhìn Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão ngước đầu nhìn trời.
“Có thứ tốt thì nhường cho Đại trưởng lão trước.” Quan chủ như bôi dầu vào chân, lẻn đi mất.
Trong ánh mắt trở nên giận dữ của ông lão, Tô Trầm Hương ngâm nga một bài hát và vẽ vài lá bùa hoa đào hiệu nghiệm nhất cho ông lão đã yêu thương bảo vệ mình và mình cũng vô cùng yêu quý ông ấy, sau đó dán lên giường ông ấy, hiếu thuận một chút, mong ông ấy tươi trẻ trở lại, rồi mới khoan thai ra ngoài với Trần Thiên Bắc đang thẫn thờ.
Họ vừa bước ra thì thấy Quan chủ và Tưởng sư huynh đang nói chuyện ở ngoài.
Thấy là Tô Trầm Hương, Quan chủ cũng không có ý giấu diếm, vẫn đứng đó nói chuyện và bảo Tưởng sư huynh báo cáo gì đó.
Tưởng sư huynh tiện tay đưa cho Tô Trầm Hương hai viên sô cô la, nói: “Anh sẽ dẫn em đi ăn ngay”, sau đó quay qua nói với Quan chủ: “Trương sư đệ vừa gọi đến từ đồn cảnh sát, nói rằng đệ ấy đã điều tra lời đồn mất tích gần đây của Công ty giải trí Hoàn Vũ.”
Trước đó, có tin đồn rằng người hâm mộ và nhân viên của Công ty giải trí Hoàn Vũ mất tích, nhưng vì không có ai báo án nên Trương sư huynh đã bí mật đến quan sát Công ty giải trí Hoàn Vũ.
Thấy Tô Trầm Hương không đi mà đứng ở bên cạnh, Tưởng sư huynh nói với Quan chủ đang cau mày bằng vẻ mặt nghiêm trọng: “Đệ ấy đã hỏi một người biết được đại khái chuyện này. Người hâm mộ và nhân viên không hề có ai mất tích. Có khả năng, người mất tích là...” Anh ấy khựng lại một lát mới nói: “Là một thực tập sinh đã rút khỏi giới giải trí.”
"Rút khỏi giới giải trí là sao?"
"Tức là đã tuyên bố sẽ rút khỏi giới giải trí trên weibo, nói rằng chuẩn bị trở lại làm người bình thường, sống một cuộc sống bình thường." Có khá nhiều thực tập sinh như vậy.
Sau khi nổi tiếng và cảm nhận việc được mọi người yên thích trong giới giải trí, họ chợt cảm thấy bản thân vẫn thích cuộc sống của một người bình thường hơn, vậy nên đã giải nghệ, sau đó đi tìm việc làm, tiếp tục chuyện học hành hay bất cứ điều gì mà bản thân yêu thích hơn khi còn trẻ, đấy là điều rất bình thường.
Tô Trầm Hương không cảm thấy có điều gì bất ổn, nhưng Quan chủ lại lộ ra vài phần sâu xa, nói: “Cũng tức là, thực tập sinh tuyên bố rút khỏi giới giải trí rồi biến mất dưới tầm mắt của công chúng này, hiện tại không thể tìm thấy người ấy nữa, phải không?”
Nam thanh nữ tú trong giới giải trí nhiều vô số, sau khi giải nghệ sẽ mất đi sự chú ý của ánh đèn sân khấu, rất nhanh sẽ không có ai quan tâm nữa, điều này cũng không có gì đáng nói.
Tưởng sư huynh gật đầu, nhẹ giọng nói: “Là một cô gái, mới hai mươi tuổi, sau khi tuyên bố rút khỏi giới giải trí cũng không về nhà mà lại đăng lên weibo nói là muốn một mình đi du lịch khắp nơi. Nhưng Trương sư đệ đã xem qua nội dung mà cô ấy đăng trên weibo, những bức ảnh du lịch trên weibo của cô ấy có chút vấn đề.”
Nói là người ở Tây Bắc, nhưng ảnh đăng lên lại là ở Tây Hồ... Đây chẳng phải là trò đùa sao?
Nhận thấy có điều không ổn trên weibo của thực tập sinh này, Trương sư huynh với sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng đã liên lạc với gia đình của thực tập sinh, hỏi họ kể từ lúc đó thực tập sinh này có liên lạc với họ không.
Gia đình đó nói không có, hơn nữa còn kể rằng cô ấy nói không muốn nhận cuộc gọi của người nhà trong chuyến đi.
Trương sư huynh bị chọc tức trước bậc phụ huynh không nhận được cuộc gọi nào của con mình trong năm mới mà lại thờ ơ như vậy.
Anh ta nhắc nhở gia đình này gọi điện cho con mình.
Nhưng không có ai trả lời.
Gia đình này mới cảm thấy có gì đó bất thường.
Vì điều này, Trương sư huynh đã đệ đơn lên cấp trên, sau khi gia đình này báo cảnh sát, họ đã kiểm tra toàn bộ hành trình của cô gái.
Giống như hành trình của Từ Lệ và An Gia Gia trước đó, hoàn toàn không có dấu vết ra vào thành phố, ở khách sạn hay đi du lịch, cô gái này cứ như vậy mà mất tích.
Nói đến đây, Tưởng sư huynh hít một hơi thật sâu, nói với Quan chủ đang lộ ra vài phần nghiêm trọng: “Nơi cuối cùng cô gái này xuất hiện là tòa nhà công ty của Công ty giải trí Hoàn Vũ. Sau đó thì không thấy cô ấy ra ngoài nữa.”
Tất nhiên, chắc chắn Công ty giải trí Hoàn Vũ sẽ nói, với tư cách là một nghệ sĩ, việc rời khỏi tòa nhà với đầy đủ trang bị, không bị camera giám sát phát hiện cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng bản thân Công ty giải trí Hoàn Vũ cũng có vấn đề cực lớn.
Trương sư huynh kiểm tra đến đây, lập tức gọi điện cho Quan chủ.
Vừa rồi Quan chủ ở trong phòng bệnh của Đại trưởng lão, không nhận được điện thoại, cuộc gọi liền chuyển hướng đến chỗ Tưởng sư huynh.
Tô Trầm Hương đứng bên cạnh họ, cô nghĩ mấy câu chuyện tán gẫu mà Hứa Phi đã nói trước đó có thể là một chuyện tốt.
Nếu không, có lẽ cho đến bây giờ vẫn sẽ không có ai phát hiện có một cô gái đã mất tích.
"Ta biết rồi." Quan chủ cau mày.
Vì đã quá lâu nên không biết phải bắt đầu điều tra chuyện này từ đâu.
Thậm chí, cho dù thực tập sinh ấy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ở tòa nhà Công ty giải trí Hoàn Vũ, thì bây giờ... người cũng chưa chắc vẫn còn ở trong tòa nhà đó.
Ông ấy cảm thấy rất khó giải quyết, nhưng khó giải quyết lại không phải là lý do để họ không dòm ngó tới chuyện này.
Vừa bảo Tưởng sư huynh dẫn Tô Trầm Hương đi ăn, Quan chủ vừa lấy điện thoại gọi cho rất nhiều lãnh đạo cấp cao của đồn cảnh sát, hy vọng hai bên có thể có một số hỗ trợ và hợp tác lẫn nhau.
Tô Trầm Hương ghi nhớ chuyện này trong đầu, sau khi ăn xong, thấy Tưởng sư huynh lo lắng đến tiều tụy, trong lòng cũng cảm thấy cô gái đó rất đáng thương.
Chuyện trong giới giải trí, hỏi người trong giới giải trí là tiện nhất.
Tô Trầm Hương về nhà liền gọi điện thoại cho Lâm tổng.
Lâm tổng nhận được cuộc gọi của Tô Trầm Hương cũng thấy rất ngạc nhiên.
Vì thực ra, trong thời gian qua, Tô Trầm Hương cũng không thân thiết với Lâm tổng cho lắm.
Chủ động gọi điện thoại hay gì đó thì đúng là... Lâm tổng chợt linh cảm có chuyện không hay xảy ra.
Nhưng khi Tô Trầm Hương hỏi về chuyện của Công ty giải trí Hoàn Vũ, thù mới hận cũ... Lâm tổng chạm vào xương sườn vẫn chưa lành của mình.
Nhớ lại những lời chỉ trích và phiền phức mà An Gia Gia đã gây ra cho mình, ông ấy không hề có ý định nói những điều tốt đẹp cho Công ty giải trí Hoàn Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu lần cuối cùng xuất hiện ở tòa nhà công ty họ thì rất có khả năng là do bọn họ làm. Công ty giải trí Hoàn Vũ rất giỏi bóc lột nghệ sĩ, cũng không thích bị người khác từ chối. Thực tập sinh đó hẳn là đã nhận được tài nguyên của họ, đột nhiên muốn rút khỏi giới, bọn họ không thể dễ dàng tha cho người ta đâu.”
Ông ấy chỉ từ chối hợp tác với Công ty giải trí Hoàn Vũ thôi mà đã suýt mất mạng rồi, chứ đừng nói đến việc một thực tập sinh muốn rút khỏi giới giải trí.
Thế nhưng, mặc dù Lâm tổng rất ghét Công ty giải trí Hoàn Vũ, vui mừng khi thấy họ gặp xui xẻo nhưng vẫn nhắc nhở Tô Trầm Hương: "Chuyện này không phải là việc con có thể quản, con cứ chăm chỉ học hành, đừng can thiệp vào."
Ông ấy cũng bảo Tô Trầm Hương chăm chỉ học hành.
Tô Trầm Hương đang xem đủ các kiểu tin tức về Công ty giải trí Hoàn Vũ trên Internet, đúng lúc nhìn thấy tòa văn phòng của họ.
Công ty giải trí Hoàn Vũ độc chiếm một tòa nhà văn phòng rất đẹp trong nội thành.
Thời thượng, lộng lẫy, rực rỡ, ánh đèn lấp lánh, rất có phong độ trong giới giải trí.
Tòa nhà này nằm ở rìa nội thành, mặc dù xung quanh không phải rất sầm uất, cũng không làm việc cùng với các công ty giải trí khác, hiện ra dáng vẻ vô cùng đơn độc, nhưng vị trí địa lý lại rất tốt, giao thông thuận tiện, có thể nhanh chóng lên thành phố bằng đường cao tốc, nhanh chóng tiến vào nội thành.
Hơn nữa, có lẽ là vì giá đất ở rìa nội thành rẻ hơn nên tòa nhà này được xây dựng rất hoành tráng, diện tích đất cũng rất rộng, được coi là một kiến trúc ngoại thành rất tốt.
Nhưng sau khi nhìn tòa nhà mới tinh lạ mắt này một lúc, cô chợt cảm thấy một điều hơi tế nhị một chút.
Giao thông thuận tiện, hình như cực kỳ thích hợp để nhanh chóng chạy trốn khi gặp chuyện...
Cô lẩm bẩm một câu với Tưởng sư huynh: “Em chưa từng bước vào một tòa nhà của công ty giải trí nào đẹp như vậy đấy.” Có thể kiếm tiền trong giới giải trí, sau đó mua đất, xây nhà, cũng rất có góc nhìn kinh tế.
Tô Trầm Hương cảm thấy, nếu việc cô gái đó mất tích là thật, thế thì biến mất trong tòa nhà lớn như vậy... cũng rất có khả năng là lạc đường.
Tiếc là không biết quang cảnh cụ thể bên trong Công ty giải trí Hoàn Vũ là như thế nào.
Nói đến đây, Tô Trầm Hương chợt nghĩ tới một người.
Từng ra vào Công ty giải trí Hoàn Vũ, hơn nữa, hẳn là cô ta cũng khá quen thuộc với cơ cấu nội bộ của công ty này, cô thật sự quen biết một người như vậy!
An Gia Gia!
An Gia Gia đã ký hợp đồng với Công ty giải trí Hoàn Vũ, trước đây được khen ngợi nhiều đến mức thăng quan tiến chức vô cùng thuận lợi.
Nếu không phải cô ta cũng mất tích, không tìm được người, Tô Trầm Hương thật sự rất muốn bắt cô ta đến hỏi xem có phải bên trong Công ty giải trí Hoàn Vũ có gì đó đại loại như mật thất hay không.
Cô cứ cảm thấy rất đáng tiếc.
Còn trong nhà Trần tổng, đại minh tinh Tôn Tịnh vừa cởi áo khoác ra, vừa mệt mỏi nói với bạn trai đang ngạc nhiên: "Em đến gặp anh đây, công việc vẫn ổn chứ?"
Việc Trần tổng không sống trong một căn hộ đặc biệt sang trọng mà sống trong một ngôi nhà bình thường, không rộng lắm trong mắt mọi người, hơn nữa còn ở cạnh nhà Tô Trầm Hương không hề có gì khiến Tôn Tịnh bất mãn.
Cô ấy không quan tâm nhiều đến kích thước hay sự cũ mới của ngôi nhà, điều cô ấy quan tâm là trong nhà có người mình yêu hay không.
Nếu Trần tổng đã thích sống trong một tiểu khu bình thường và một ngôi nhà bình thường, Tôn Tịnh cũng cảm thấy một ngôi nhà như vậy rất ấm áp và đầy đủ, vừa uống nước do Trần tổng vui vẻ đưa cho, vừa dịu dàng nói: “Ngày mai em phải quay lại đoàn làm phim, chỉ về với Giang Giang để gặp anh thôi."
“Vậy thì em lại vất vả hơn rồi.” Trần tổng rất đau lòng.
“Trước đây anh ở cùng em thì không vất vả sao?” Tôn Tịnh cảm thấy, cho đi là từ hai phía.
Người yêu vì cô ấy mà cho đi nhiều như thể, việc cô ấy nghỉ phép để về gặp anh ấy, ở cùng anh ấy cũng không có gì sai.
Những lời này khiến Trần tổng vô cùng cảm động.
Nếu không phải trong nhà còn có Trần Giang Nam thì anh ấy đã xông lên áp đảo đại minh tinh rồi.
Nhưng dù vậy cũng không ngăn cản được đôi môi Trần tổng sát lại gần, hạnh phúc nói: “Cho anh hôn…”
Anh ấy vừa định chạm vào đôi môi đỏ mọng của người yêu thì bỗng nghe thấy cửa chính nhà mình vang lên tiếng chuông cửa.
Chuông cửa reo hai lần, sau đó truyền đến giọng nói trong trẻo của một cô gái.
"Là chị Tôn đúng không? Phiền chị mở cửa, tôi là An Gia Gia đây."